Chương 44: Sư đồ tụ họp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nằm trên thân cây mặc áo xanh, khuôn mặt mỹ lệ, trong tay cầm một cái quạt xếp. Mộng Ma đương nhiên nhận biết gương mặt này. Tu Nhã kiếm Thẩm Thanh Thu, được vinh dự tu tiên kỳ tài, văn đàn tông sư, là ân sư tên đồ nhi mới của lão.

Nhưng tại sao Thẩm Thanh Thu lại xuất hiện ở đây?

Nói đúng hơn là —— Thẩm Thanh Thu tại sao lại nằm ở trong lòng đồ nhi ngoan? Hơn nữa hắn có vẻ ngủ rất thoải mái!

Thông thường thực vật đều là hướng tới mặt trời, nhánh cây nhận được nhiều ánh nắng hơn thì sẽ tươi tốt hơn. Nhưng cây cối dưới thân Thẩm Thanh Thu lại có chút kỳ quái. Đại thụ tuy hướng phía mặt trời khỏe mạnh trưởng thành, song bên dưới mấy nhánh cây to lõm vào như cái trũng, đem Thẩm Thanh Thu bảo vệ. Hắn không cần phải lo lắng lúc xoay người sẽ ngã xuống.

Lão lại nhớ đến Lạc Băng Hà đối Thẩm Thanh Thu vượt qua cả tình cảm thầy trò, Mộng Ma mấy trăm tuổi đột nhiên minh bạch rất nhiều việc. Hóa ra Lạc Băng Hà có suy nghĩ như vậy với Thẩm Thanh Thu! !

Thật là tuyệt vời! Quá tuyệt vời!

Lão gia chắp tay sau lưng âm thầm gật đầu, lão kỳ thật cũng không quá tiếp nhận đồ đệ có sư phụ khác, càng không chịu được hai người dính nhau không tách rời! Nhưng nếu người sư phụ kia cải biến thân phận thì sao đây? Tỉ như, biến thành nàng dâu?

Nghĩ đi nghĩ lại, Mộng Ma nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to!

Đại khái là Mộng Ma cười đến quá sảng khoái, thanh âm quá lớn, Thẩm Thanh Thu rốt cục bị vô số "Ha ha ha ha ha ha ha ha" đánh thức. Hắn không cao hứng nhíu nhíu mày, mở to mắt nhìn về phía nơi phát ra tạp âm.

Mộng Ma nhanh gọn thu lại tiếng cười, nghiêm túc ho khan hai tiếng.

"Ngươi. . . . . ." Mộng Ma cảm thấy vẫn là nên ra dáng trưởng bối trước mặt Thẩm Thanh Thu. Làm sao lão biết được lão vừa mới nói một chữ, đại thụ dưới thân Thẩm Thanh Thu liền đung đưa quỷ dị.

Thẩm Thanh Thu trấn an vỗ vỗ thân cây, đại thụ mới "không cam lòng" cùng "không muốn" mà dừng lại.

Thẩm Thanh Thu: "Tiền bối không nên ở đây ở lâu."

Mộng Ma kiềm chế kinh ngạc trong lòng, hừ hừ hai tiếng, hỏi: "A? Vì sao a?"

Thẩm Thanh Thu dùng quạt xếp chỉ sau lưng Mộng Ma.

Mộng Ma lúc này mới cảm giác được phía sau có ma khí cực nóng như mặt trời khiến người rùng mình. Lão đột nhiên xoay người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy không trung xuất hiện một con mắt khổng lồ, ngọn lửa từ con mắt phác họa hình dạng như ma như thú, bá đạo lại uy nghiêm, khiến bầu trời xám xịt bị thiêu đến đỏ bừng.

Mộng Ma bị khí thế của con mắt trên bầu trời dọa sợ đến lui hai bước. Bên trong ma nhãn ngưng tụ công kích đủ để hủy thiên diệt địa, sẵng sàng tấn công Mộng Ma.

Thẩm Thanh Thu giơ tay lên, chậm rãi nói: "Bớt giận nha. Hắn có thể tự ra ngoài."

Khí thế ma nhãn trên không trung quả nhiên yếu đi chút.

Mộng Ma nhịn không được chất vấn: "Thứ gì bị phong ấn trong tên tiểu tử này?"

Thẩm Thanh Thu cười mà không nói.

Mộng Ma híp mắt, khẳng định nói: "Là ngươi phong ấn?"

Lão dứt lời lại nhìn về phía trên bầu trời, nhìn vào sức mạnh khiến người khác không phản kháng được, lẩm bẩm nói: "Ma lực hùng hậu như thế, tiểu tử này là ma tộc. Mà ngươi, Tu Nhã kiếm Thẩm Thanh Thu đã sớm biết điều này. Ngươi chẳng những không giết hắn mà còn thu hắn làm đồ đệ. Thẩm Thanh Thu, ngươi đến cùng là vì mục đích gì?"

Mộng Ma dứt lời âm thầm vận chuyển ma công, một lát sau lên tiếng kinh hô: "Ngươi không phải thực thể! Nơi này chỉ là linh thức của ngươi! Thẩm Thanh Thu ngươi nói thực cho lão phu, ngươi xuất hiện ở đây là vì ngươi có động tay động chân vào thời điểm phong ấn?"

Kỳ thật câu Mộng Ma muốn hỏi nhất nhưng lão không nói ra, đó chính là thân là tiên môn chính thủ Thẩm Thanh Thu tại sao lại hiểu thủ đoạn ma tộc! Tỉ như, thuật mộng cảnh của lão. Mộng cảnh chi thuật chính là lấy tinh thần ý chí dẫn, dùng ma lực ngưng tụ thân thể mà có được một phần hoặc toàn bộ ký ức người trúng thuật, ẩn mình trong giấc mơ của người khác, giấu mình giữa thực và ảo. Cùng tình huống của Thẩm Thanh Thu lúc này có phần tương tự. Mộng Ma thậm chí có thể khẳng định, thuật pháp Thẩm Thanh Thu dùng có cùng nguồn gốc với mộng cảnh chi thuật!

Thẩm Thanh Thu chỉ là nhẹ lay động quạt xếp, không có ý định trả lời.

Mộng Ma cười lạnh: "Xem ra ngươi có rất nhiều bí mật. Mà những bí mật này, ngươi cũng không muốn nói cho Lạc Băng Hà."

Thẩm Thanh Thu vẫn không có đáp lời.

Mộng Ma còn muốn truy vấn, ma nhãn không trung rốt cục không thể nhịn được nữa mà phát động công kích, ma lực bạo ngược bá đạo liên tục đánh trên lưng Mộng Ma khiến lão cảm thấy khí huyết dâng trào, căn bản là không có cách phản kháng.

Ngay tại lúc Mộng Ma nghĩ lão sẽ chết ở chỗ này, Thẩm Thanh Thu đột nhiên hướng quạt về phía lão, một làn gió nổi lên dễ dàng xoa dịu đòn tấn công của ma nhãn. Mộng Ma cuối cùng chỉ là bị đánh ra khỏi không gian tâm cảnh.

Lão trước khi đi nhịn không được lại nhìn về phía Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn vuốt ve đại thụ, ánh mắt thanh lãnh cất giấu đều là ôn nhu. Mặc dù Thẩm Thanh Thu không nói gì, nhưng Mộng Ma vẫn là nghe tới một thanh âm.

Hắn nói: "Ta theo phong ấn mà sinh, cũng theo phong ấn mà chết. Mộng Ma tiền bối không cần quá chú ý sự tồn tại của ta. Ba năm sau ta liền sẽ biến mất."

Mộng Ma kinh ngạc không thôi. Lão bị cưỡng ép trở về mộng cảnh chi địa, chân tuy chạm trên đất nhưng lão phải trượt khoảng nửa mét nữa mới miễn cưỡng dừng lại được, có thể thấy được công kích ma nhãn ghê gớm đến cỡ nào.

Lạc Băng Hà nhìn thấy Mộng Ma xuất hiện lần nữa, cảnh giác lui lại mấy bước bảo trì khoảng cách an toàn.

Nghĩ đến Thẩm Thanh Thu ở trong tâm cảnh của Lạc Băng Hà cùng ma tộc huyết mạch bị phong ấn, Mộng Ma trong lòng càng thêm kiên định. Mộng Ma lạnh giọng hỏi: "Tiểu tử, ngươi có muốn mạnh lên không?"

"Tiền bối có thể làm cho ta mạnh lên?" Lạc Băng Hà nằm mộng cũng nghĩ mạnh lên, mạnh đến mức có thể bảo hộ sư tôn. Đương nhiên cũng có lúc người thiếu niên ngẫu nhiên mộng đến "Nếu là có thể gặp được cơ duyên liền tốt".

Thế nhưng là Lạc Băng Hà vạn vạn không nghĩ tới, cơ duyên của y thế mà đến từ ma tộc?

Đại lão ma tộc hỏi có muốn mạnh lên hay không là có ý gì? Chẳng phải ngầm nói để y tu ma sao? Nội tâm Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt. Sư tôn nhà mình hận ma tộc nhất, ra tay chưa từng lưu tình, đương nhiên sư tôn sẽ không hi vọng nhìn thấy hắn tu ma.

Mộng Ma không biết những mâu thuẫn trong Lạc Băng Hà, lão gật gật đầu, phối hợp mà nói: "Lão phu tất nhiên có thể làm ngươi mạnh lên! Ngươi là ma tộc, khả năng là ma tộc quý tộc! Thiên phú của ngươi ở tu ma so với tu tiên cao hơn nhiều!"

Lạc Băng Hà rốt cục lộ ra biểu lộ không thể tin.

Y kiềm chế rung động trong lòng, rất là nghiêm cẩn xác nhận: "Ta là ma tộc? Thế nhưng trong cơ thể ta không có ma khí, cũng không có ngoại hình đặc trưng của ma tộc."

Mộng Ma giải thích: " Huyết mạch của ngươi bây giờ bị phong ấn, mọi người nhìn không ra mà thôi. Chỉ chờ phong ấn trong cơ thể ngươi yếu bớt, đến lúc phá phong ấn huyết mạch ma tộc thì ngươi sẽ minh bạch!"

Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Tiền bối có biện pháp đem huyết mạch trong cơ thể ta trừ bỏ?"

Lúc này đến phiên Mộng Ma không thể tin. Lão nhịn không được giận dữ mà mắng mỏ: "Ngươi tiểu oa nhi này thật không hiểu chuyện! Tu ma có cái gì không tốt? Làm ma tộc cũng so làm nhân tộc thống khoái, không có nhiều quy củ vô lý như vậy! Mà thiên phú huyết mạch đều là phụ mẫu đưa cho ngươi, đâu có thể nào loại bỏ đi!"

Lạc Băng Hà trầm mặt không nói chuyện.

Mộng Ma đứng chắp tay, tính tình nhẫn nại khuyên giải: "Nếu không loại bỏ được ngươi vì sao không lợi dụng nó? Chờ ngươi thành công tu ma, xưng bá tam giới Tiên Ma Nhân, trở thành Tiên Ma chí tôn. Lúc đó đừng nói là bảo hộ tốt sư tôn ngươi, chính là ngươi nghĩ cưới hắn về thiên hạ cũng không có người dám nói nửa câu phản đối!"

Lạc Băng Hà: ! ! !

Mộng Ma hài lòng nhìn khuôn mặt Lạc Băng Hà đỏ đỏ, đắc ý hỏi: "Tiểu oa nhi hiện tại nguyện theo lão phu tu ma rồi?"

Lạc Băng Hà khô cằn giải thích: ". . . . . . Ta đối sư tôn không có ý nghĩ bất kính."

Mộng Ma từ chối cho ý kiến mà "Ân" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Lão phu cho phép ngươi cân nhắc mấy ngày. Vừa vặn sư tôn tốt của ngươi cũng ở nơi đây. Tiểu tử, ngươi có muốn theo lão phu đi tìm hắn hay không?"

Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu.

Một bên khác, Thẩm Thanh Thu còn đợi trong siêu mộng cảnh. Nó giống như là gặp quỷ đả tường hoặc là mộng cảnh mê cung. Mặc kệ hắn tiến lên phương hướng nào, trước mặt kiểu gì cũng sẽ xuất hiện cửa thành tối tăm mờ mịt. Mặc kệ hắn là tiến vào thành thị vẫn là quay đầu rời đi, cuối cùng đều trở lại điểm xuất phát mộng cảnh —— nơi mọc ra mấy cây cỏ nhỏ.

Biện pháp phá giải không phải không có. Tỉ như Lạc Băng Hà phá vỡ mộng cảnh kết giới do Mộng Ma bày ra, chiến thắng tâm ma.

Thế nhưng Lạc Băng Hà có thể làm được sao?

Hoặc là nói, dựa theo thiết lập logic của kịch bản 《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》, phần kịch nam chủ Lạc Băng Hà còn có tác dụng sao?

《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》 là tác phẩm đỉnh cao trong sảng văn vô não, trong đó phải có vô số điểm thoải mái to nhỏ. Mà kịch bản của mộng cảnh kết giới Mộng Ma không phải đơn giản là nam chính bắt đầu Tiên Ma song tu, điểm mấu chốt cùng độ thoải mái ở kịch bản này nằm ở chỗ là nhân vật chính liên hệ tâm ý cùng nữ chính ở đây, hai người dắt tay chung rơi bể tình đó! ! !

Mà nữ chính nguyên bản Ninh Anh Anh đã nâng cao trí thông minh, trong đầu không có suy nghĩ toàn là tình yêu. Mà hắn, nhân vật phản diện cặn bã Thẩm Thanh Thu, rõ ràng tay cầm kịch bản nữ chính, lại chỉ có thể ngu ngốc đứng ở chỗ này chờ. Không có hắn - nữ chính ở bên cạnh, Lạc Băng Hà có thể cùng ai rơi vào bể tình a? Còn chưa kể liên hệ tâm ý đó!

Cho nên, độ thoải mái của nam chính làm sao bây giờ? Điểm ngầu làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu nhức đầu dùng quạt xếp đập liên tục vào lòng bàn tay. Lại nói tới tên tiểu tử Lạc Băng Hà này rốt cuộc xảy ra chuyển, đem hắn kéo vào không gian mộng cảnh thì không nói đi, thế mà còn không đợi hắn, để hắn bị vây địa phương quỷ quái này. Không có hắn ở bên cạnh trông coi, cũng không biết Lạc Băng Hà có bị huyễn cảnh Mộng Ma tạo ra làm cho ngốc. . . . . .

Thẩm Thanh Thu thở dài, dứt khoát ôm đầu gối ngồi. Thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Thanh Thu cũng không biết ở chỗ này ngồi bao lâu, mà tư thế ngồi của hắn cũng chầm chậm biến hóa. Từ ôm đầu gối, đến ngồi xếp bằng, sau đó là nửa nằm, cuối cùng dứt khoát nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời ngẩn người.

Ngay tại lúc Thẩm Thanh Thu muốn ngủ, bên trong không gian rốt cục vang vọng tiếng kêu "Sư tôn sư tôn" của tiểu Bạch hoa. Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía âm thanh truyền đến, vừa vặn nhìn thấy bên trong cát vàng Lạc Băng Hà đi ra.

"Quả nhiên là sư tôn!" Đôi mắt Lạc Băng Hà sáng như sao sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu. Y chạy đến bên người Thẩm Thanh Thu, thân mật dìu Thẩm Thanh Thu đứng lên, cười nói: "Sư tôn làm sao ngồi dưới đất rồi? Trên mặt đất lạnh, người mau dậy đi."

Hệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +1000

Thẩm Thanh Thu: ? ? ?

Ngọa tào ngọa tào ngọa tào? Hệ thống sẽ bắn ra hệ thống nhắc nhở chính là khẳng định vị này trước mắt thật là Băng muội, không phải là tạo vật mộng cảnh của Mộng Ma! Không thể không nói rằng Băng muội ngươi tuyệt vời a! Thế mà một mình cày phó bản thông quan. Chẳng những thông qua, độ thoải mái còn gia tăng nhiều như vậy!

Chỉ là vì cái gì? Hắn rõ ràng cái gì cũng không có làm, độ thoải mái Lạc Băng Hà đến cùng là từ đâu mà đến? Điểm thoải mái điểm ở nơi nào? Chẳng lẽ Lạc Băng Hà nhân lúc hắn không rõ tình huống mà đơn phương liên hệ tâm ý, rơi vào bể tình rồi? Lại nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình vẫn là không nên biết chân tướng thì hơn.

Bởi vì câu chuyện có quá nhiều tình tiết phi logic, cẩu huyết khắp nơi, ngu xuẩn lại nhược trí, rất có thể buộc hắn lần nữa trách mắng ra kích hoạt mã của hệ thống mà kiếp trước hắn không nên mắng nhất ——"Tác giả dở hơi, văn dở hơi!"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, mắt lộ ra lo lắng hỏi: "Băng Hà, ngươi ở đây bao lâu rồi? Có gặp nguy hiểm hay không? Có bị thương hay không?"

Lạc Băng Hà không tự chủ được hồi tưởng lại sư tôn giả trong mộng cảnh, vết thương lại loáng thoáng đau. Chỉ là sự tình đã qua, tiểu gia hỏa cũng không hi vọng Thẩm Thanh Thu lại vì y lo lắng, thế là nhu thuận trả lời: "Sư tôn, đệ tử không có gặp chuyện gì. Chỉ là. . . . . . Sư tôn cũng biết nơi này là nơi nào sao?"

Thẩm Thanh Thu cẩn thận nhìn Lạc Băng Hà. Sau khi xác định Lạc Băng Hà không có thụ thương, hắn mới nhẹ lay động quạt xếp, không nhanh không chậm mà nói: "Nơi này là mộng cảnh chi địa. Ai xuất hiện ở đây đều rất kỳ quái, duy chỉ có ngươi, Lạc Băng Hà, xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì nơi này là giấc mơ của ngươi."

Lạc Băng Hà gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy đệ tử vì sao lại có giấc mộng thế này?"

Thẩm Thanh Thu: "Vi sư ở đây phỏng đoán hồi lâu, xác định Băng Hà là bị người động tay chân. Mà người này, nhất định là ma tộc không thể nghi ngờ!"

"Ma tộc?"

"Đúng, chính là ma tộc."

Thẩm Thanh Thu khép lại quạt xếp: "Nơi đây có một tòa thành, vi sư vào thành nhìn một chút, bên trong bố cục đã thật đến mức khiến người ta tin tưởng. Mà trên thế giới này có thể làm được thế này cũng chỉ có Mộng Ma."

Lạc Băng Hà: ! ! !

Lạc Băng Hà: Không hổ là sư tôn, thế mà toàn bộ đều đoán đúng . . . . . .

Lạc Băng Hà: Sư tôn quả nhiên là người thông minh nhất, học thức uyên bác nhất trên đời này!

Hệ thống: Độ thiện cảm nhân vật chính +100

Thẩm Thanh Thu: ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro