Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng người ở đây có nhiều người, Thẩm Thanh Thu cảm thấy không nên dạy hư trẻ nhỏ. Cho nên y luôn thừa dịp Lạc Băng Hà làm việc mà đi ra ngoài. Sau đó mỗi lần về, đều ngụy biện rằng đi mua nguyên liệu cho hắn nấu ăn.

Tục ngữ có nói, thường đi bên bờ sông, không thể không ướt giày.

Có lần Thẩm Thanh Thu rõ ràng nghe thấy phòng bên trúc xá hồi lâu không có động tĩnh, cho rằng Lạc Băng Hà đã ngủ, liền lặng kẽ thay quần áo ra ngoài. Chờ đến khi y trở về, nhìn thấy Lạc Băng Hà áo ngoài cũng chưa mặc, mặc độc nhất một kiện trung y đơn bạc, ngồi co ro trong sân mắt trông mong chờ y trở về, khiến y phải dỗ Lạc Băng Hà hồi lâu mới chịu buông ra.

Thẩm Thanh Thu vẫn thỏa hiệp, chủ yếu là sợ làm cho Lạc Băng Hà sinh bệnh, cuối cùng cũng an phận, đổi thành mỗi tháng đi một lần, tối nay là thời điểm thích hợp.

Lạc Băng Hà đẩy cửa lớn nhã gian, lò kim hương khắc hoa mạ vàng khói trắng bay lượn lờ. Hắn bước nhẹ chân phóng qua tấm bình phong, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu ngồi cạnh góc cửa sổ, khuỷu tay chống trên bàn. Y nhắm nhẹ hai mắt ở thái dương, dường như đã ngủ.

Tòa nhã gian này cùng các gian khác không giống nhau. Thẩm Thanh Thu là khách quen, không lo đến vấn đề tiền bạc, giá nhất lai nhị vãng. Chưởng quầy dựa theo sở thích Thẩm Thanh Thu, bố trí nơi này thanh đạm lịch sự tao nhã. Ngoại trừ đặt những đồ trang sức quý giá cùng tranh chữ, còn đặt thêm một trương đàn cổ.

Lạc Băng Hà không khỏi có chút không trang nhã. Sư tôn tình nguyện ở đây nghỉ ngơi, cũng không muốn về trúc xá dùng bữa tối.

Bất quá cái này cũng không trách hắn được. Lạc Băng Hà thấy sư tôn cùng chưởng quầy nói chuyện, hắn không cao hứng. Nghe sư tôn khen người khác nấu ăn ngon, hắn cũng không cao hứng. Nghĩ đến tương lai sư tôn còn cùng người khác thành thân, hắn lại càng không cao hứng.

Hắn tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh sư tôn, hơi cúi người xuống, lặng lẽ mà nhìn sư tôn ngủ. Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu hàng mi dài khẽ mấp máy, như ngủ rất say, tỏa ra một bóng đen nhỏ dưới ánh sáng đèn dầu. Y từ trước đến nay không tham kim trang ngọc bọc, thanh hoa sam thêu chỉ bạc hoa văn lưu chuyển, khí chất thanh lãnh hơn sương tuyết ba phần.

Nhưng mỗi khi gặp Lạc Băng Hà, đôi mắt trong veo vô thức tràn đầy ấm áp, khuôn mặt giãn ra khẽ cười. Thật sự đã xoa vào tâm thiếu niên, dậy lên tất cả gợn sóng.

Hai người dựa vào rất gần, Lạc Băng hà tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của sư tôn. Như thế hắn chỉ cần hướng về phía trước một chút là có thể ở đuôi mắt nhợt nhạt của sư tôn đặt xuống một nụ hôn. Lạc Băng Hà nhận thấy mình thất thố, vành tai lộ ra hồng nhạt, môi dưới không tự giác mà mím mím.

Lúc này Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, hàng mi dài run rẩy, dường như sắp tỉnh lại. Lạc Băng Hà vội lùi ra xa, làm như không có chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, Lạc Băng Hà đỏ mặt đứng bên cạnh như con nai nhỏ bị chấn kinh.

"Ngươi đứng đó làm gì?"

"Trời sắp mưa, tới đón sư tôn về ăn cơm."

Thẩm Thanh Thu không nghi ngờ gì, y xoa xoa giữa mi tâm, đứng dậy nói một tiếng: "Trở về thôi."

Lúc này, một trận gió mạnh thổi tới, đem cửa sổ gỗ đột nhiên thổi sang hai bên, kèm theo vài giọt mưa rơi trên song cửa sổ. Thẩm Thanh Thu quay mặt lại nhìn, chỉ thấy trên bầu trời xám xịt, một đạo ánh sáng trắng bạc trải dài nháy mắt mở ra, tựa như muốn đem đêm tối chia thành hai nửa.

Cùng với một trận chấn động thình lình, luồng quỷ khí đen đặc mắt thường có thể thấy được dần tản ra khỏi thành nam. Dường như từ dưới lòng đất ngay sau đó truyền đến tiếng bách thú rít gào cùng đất rung núi chuyển, đánh vỡ quang cảnh phồn hoa trong thành.

Chỉ trong vòng nửa tách trà ngắn ngủi, khu chợ đêm phồn hoa ban đầu đã trở thành một mớ hỗn độn.

Mưa càng lúc càng mạnh, Tu Nhã đã lâu không thấy ánh mặt trời được triệu bởi kim xán linh lưu mà đến, ở trong màn trời tối vẽ ra một đạo quang ảnh. Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà ngự kiếm, vội vàng hướng thành nam mà tới.

Gió dữ dội cùng với tiếng sấm ở bên tai gào thét. Dòng người dưới trăm trượng buôn tẩu chạy nạn, loạn thành một đoàn. Chỉ thấy xa xa ở thành nam bờ sông đã vỡ đê, lũ cuồn cuộn đổ về, nhấn chìm cả cổ thụ lẫn miếu thờ, không ngừng hướng tứ phía mà tàn sát bừa bãi.

Thẩm Thanh Thu cố nén hoảng sợ trong lòng, y chưa bao giờ nghĩ tới ngày này lại đến nhanh  như vậy, tới như vậy không hề có chút phòng bị. Y rút lá bùa kẹp giữa hai ngón tay, trong lòng niệm khẩu quyết, một đạo phi thư từ chỉ trung bay ra, vội vàng hướng Thương Khung Sơn mà đi.

Nếu y đoán không lầm: vực thẳm Vô Gian đã mở.

Đang lúc Thẩm Thanh Thu nghĩ cách đối phó, Lạc Băng Hà phía sau bỗng kêu lên một tiếng, kèm theo trên vai bỗng nặng hơn một chút. Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn xem, thấy Lạc Băng Hà hai mắt nhắm chặt, bộ dáng vô cùng ẩn nhẫn thống khổ. Y trở tay nắm chặt lấy mạch môn của hắn, chỉ thấy Lạc Băng Hà linh mạch linh lưu đang vô cùng rối loạn.

Thẩm Thanh Thu lo lắng vội vàng gọi: "Băng Hà?" Không có chút phản ứng nào. Cùng với từng tiếng sư tôn gọi, trong cơ thể Lạc Băng Hà một cỗ ma tức không biết từ khi nào dầm dần tràn ra, không ngừng xâm chiếm nguồn linh lưu thuần khiết, dần dần kéo hắn vào sâu trong mộng cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro