Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng dài lâu, tiên Hà Thần canh giữ vực thẳm Vô Gian đã nhiều năm, nhân gian dần hết cung phụng, hương khói dần suy thoái, thần lực không còn, tuổi thọ gần hết, mới khiến nơi này thường xuyên lũ lụt. Tự biết mình không còn cách bảo hộ nơi này, nên mượn miệng lưỡi khách ngoại lai, nói ra cách đón dâu hoang đường này để cầu cứu người ngoài. May là vừa lúc này Thẩm Thanh Thu tới.

Cuối cùng không biết thế nào, Thẩm Thanh Thu mơ màng hồ đồ chấp nhận  ở lại đây, trở thành Hà Thần, dùng chính tu vi và linh lực của mình bảo hộ nơi này.

Bởi vì trong lòng y vẫn thầm chờ mong, nơi này gần vực thẳm Vô Gian, nếu Lạc Băng Hà sống sót trở về, sau này hắn sẽ đi qua nơi này, trở về nơi gốc gác của mình.

Đến lúc đó Thẩm Thanh Thu sẽ cùng hắn phá bỏ hôn ước này, trả lại mặc ngọc đồng tâm kết, cũng coi như đáp ứng tâm nguyện nhiều năm của Thẩm Thanh Thu, hai người từ đây sẽ không còn có quan hệ gì với nhau.

Thanh đình nhất cố, việc ngắn ngủi như cái chớp mắt việc, giờ nghĩ lại vậy mà trì hoãn Thẩm Thanh Thu suốt thật nhiều năm.

Lúc này bên ngoài nhã các, phía trên thính đường, thuyết thư tiên sinh gõ thước, cả thính đường đều reo hò, chật không còn chỗ ngồi, uống rượu chờ đợi trò hay tối nay sắp bắt đầu. Nhân dịp Thất Tịch, thuyết thư tiên sinh biết được nhiều chuyện, thâu đêm suốt sáng, mấy đêm trước liên tục viết thoại bản thâu đêm suốt sáng, nói này là chuyện Hà Thần đón dâu xưa.

"Chư vị bình tĩnh đừng nóng vội."

Lão già làm bộ làm tịch vuốt chòm râu hoa râm, ánh mắt quét khắp đại sảnh, lắc lắc cây quạt, chỉ chỉ hướng đền Hà Thần ở thành Nam:

"Trước khi bắt đầu, phải nói về tục ăn thịt người của vị Hà Thần này."

Cách cánh cửa gỗ sơn thon thếp vàng, loáng thoáng nghe đến đó, Lạc Băng Hà lưng bất giác thẳng lên. Thẩm Thanh Thu thân là người tu tiên, nhĩ lực đương nhiên rất tốt, nghe bọn họ đem việc này ra nói.

Thẩm Thanh Thu khẽ cười một tiếng, y lo những tin đồn này làm Lạc Băng Hà sợ, cảm thấy cần phải giải thích một chút:

"Ta không ăn thịt người."

Lạc Băng Hà: "..."

Thẩm Thanh Thu nói: "Đó là ba năm trước, ta trở thành Hà Thần và lần đầu "đón dâu". Vị cô nương kia cùng với một thư sinh lưỡng tình tương duyệt nhưng gia đình không đồng ý. Hai người chạy trốn không thành, người nhà cô nương đó cảm thấy bị mất hết mặt mũi, dứt khoát hiến tế nàng cho Hà Thần, ít nhất cũng có danh tiếng tốt."

Y chống một tay ở sau tai, nhìn ra ngoài cửa sổ lẳng lặng mà nói, thanh sam đung đưa trên mặt đất, bầu rượu bạch ngọc nhẹ lắc lư. Lạc Băng Hà ở bên cạnh yên lặng mà nghe, ngân hoa chiếu trên người Thẩm Thanh Thu, làm y càng thêm trầm mặc cô tịch. Thanh âm y vô hỉ vô nộ, vô cùng bình đạm, dường như cũng không có ác ngôn nào để trong lòng.

"Sau khi ta cứu nàng, mới đầu nàng cũng như ngươi, rất là sợ ta, cầu xin ta cho nàng một con đường sống. Đón dâu không phải ý muốn của ta, đương nhiên là ta muốn thả người. Nhưng nàng là một nữ tử tay trói gà không chặt, lại bị người nhà xa lánh, làm sao có thể giữ lại một con đường sống."

Lạc Băng Hà hồi lâu không nói gì đột nhiên nhanh trí mở miệng nói: "Cho nên lúc trước Hà Thần báo thù, thực ra là..."

Thực ra là Thẩm Thanh Thu đưa cô nương đến ngoài thành, cho nàng cùng tình lang rời quê hương, không nghĩ rằng hai người mất tích, bị người ta nói thành Hà Thần không hài lòng với tân nương tử, nên lên bờ ăn thịt người, nhưng cũng chỉ ăn một số người.

Thẩm Thanh Thu không nói gì, xem như ngầm thừa nhận. Nhưng y chưa từng có ý muốn giải thích, nói ra chân tướng, cam nguyện đổ hết tai tiếng lên người mình. Lúc này khách khứa bên ngoài trầm trồ hoan hô có chút chói tai đối với câu chuyện sinh động như thật này.

Có lẽ là hôm nay tâm sự thổ lộ vài điều, tâm trạng Thẩm Thanh Thu cũng tốt lên một ít. Cảm giác dâng lên ba phần say, đuôi mắt Thẩm Thanh Thu nhiễm một chút hồng nhạt, khuôn mặt thanh lãnh khi nào cũng không còn nữa.

Y bật cười nhàn nhạt, nhìn bộ dáng câu nệ của Lạc Băng Hà, không nhịn được trêu chọc hắn: "Cho dù ngươi bằng lòng gả cho ta, ta cũng không muốn ngươi đâu."

Lạc Băng Hà: "..."

Thẩm Thanh Thu hơi đong đưa bầu rượu, hồng sắc kết tuệ lắc lư theo động tác: "Ta có hôn ước trên người, người đó là một bình dấm cực chua, hơn nữa rất lợi hại, ba tuổi có thể tay không xé người sống, tám tuổi có thể xẻ núi dỡ đá..."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Thanh Thu bị chính lời nói của mình chọc cười. Năm tháng trôi đi, khuôn mặt người kia ở trong ấn tượng dần trở nên mơ hồ. Tuy rằng không biết người ở đâu, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu vẫn thầm nói một câu tội lỗi.

Thẩm Thanh Thu một hơi cạn sạch rượu trong bình bạch ngọc, nhìn khuôn mặt Lạc Băng Hà nói: "Nhưng mà, ta còn chưa biết tên ngươi là gì đâu." Vừa mới gặp mặt ngày hôm qua, Lạc Băng Hà còn rất sợ y. Thẩm Thanh Thu hiểu được, cho nên đến cuối cùng cũng không hỏi.

"Ta... tên là Lạc Băng Hà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro