Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vòng eo ngươi thước lượng là bao nhiêu?"

"Ừm?"

Lạc Băng Hà dừng một chút, không ý thức được Thẩm Thanh Thu nói vậy là có ý gì, cúi đầu nhìn xuống vòng eo mình "Ta cũng......không biết."

Chẳng qua là lúc cùng ngủ, bởi vì Thẩm Thanh Thu sợ lạnh, mà nhiệt độ cơ thể Lạc Băng Hà cao hơn người thường, cho nên Lạc Băng Hà thường thường ôm sư tôn đi ngủ. Bởi vậy vòng eo Thẩm Thanh Thu bao nhiêu hắn biết, nhưng chính mình, hắn thật sự không biết, cũng chưa bao giờ quá quan tâm.

Không biết hôm nay là làm sao vậy. Trong mắt Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ngây ngốc trực tiếp cởi áo trên ra, lộ ra vòng ngực, đi thẳng hướng Thẩm Thanh Thu.

So với voc người thời niên thiếu không cường tráng cũng không đơn bạc, Lạc Băng Hà lúc này càng có nhiều dã tính nam nhân. Phảng phất như sức mạnh hữu dụng bất tận mà phun trào ra, cũng giống một trương đã vận sức chỉ chờ phát động mà sẵn sàng.

Chỉ là thân trên da thịt khắp nơi đều là vết sẹo, giống như đã từng bị thương rất nhiều lần, cũ mới không đồng nhất. Ngoại trừ miệng vết thương của Thừa Loan kiếm ở cánh tay trái là vết thương sâu nhất ở ngoài, sẹo nơi ngực nhìn qua cũng thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Ta không phải có ý đó, ngươi......" Thẩm Thanh Thu ngồi ở mép giường, lời còn chưa nói xong, Lạc Băng Hà đã quỳ một chân xuống cạnh chân y, nắm cổ tay sư tôn, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thanh Thu. Non nửa mặt nạ phiếm kim quang làm cho đôi mắt thêm vài phần dịu ngoan và sáng ngời.

Lạc Băng Hà chớp chớp mắt kèm hiếu kỳ nói: "Nhưng không làm như vậy, sư tôn đo thế nào đây?"

"......" Có vẻ có lý.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Thu đỏ mặt, đại khái khoa tay múa chân một chút, đứng dậy đo kích cỡ Lạc Băng Hà.

Chờ cho trong điện tắt ánh nến, Thẩm Thanh Tu dựa lưng vào lòng ngực Lạc Băng Hà.Hơi thở nam nhân phía sau ấm áp, mang theo vài phần lưu luyến, chóp mũi thường thường cọ nơi cổ Thẩm Thanh Thu, ngửi thanh hương trên người y. Cánh tay hắn đặt trên eo sư tôn, ôm Thẩm Thanh Thu vào ngực, mà người kia đã sớm thấy nhiều nên không trách.

Trong điện bóng tối nặng nề, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của nhau, Thẩm Thanh Thu ngây ngốc mở to hai mắt, một lúc lâu sau, mới nói ra nghi hoặc trong lòng, hỏi:

"Ta rõ ràng nhớ ngươi sinh vào mùa đông, tại sao hôm nay nghe bọn họ nói, ngươi sinh nhật vào mùa hè?"

Tay Lạc Băng Hà đặt trên eo Thẩm Thanh Thu cứng đờ. Hắn vẫn cứ luôn trầm ổn, không chút do dự nói: "Nghĩ nhiều quá một cái sinh nhật, cho nên sửa lại."

"......Hồ nháo"

Điều Thẩm Thanh Thu không biết chính là, Lạc Băng Hà sinh ra đã bị ném vào trong cung điện hoang vắng, sinh nhật của chính mình khi nào cũng chỉ biết đại khái. Nửa đầu cuộc đời lang bạt khắp nơi, ăn cơm thừa canh cặn mà lớn lên. Sau đó lại bị ném đến biên cảnh tự sinh tự diệt, cũng chưa từng nghĩ chính mình nơi đó sẽ gặp người nào đó giống như thần, gặp được cứu rỗi đời hắn.

Sau đó hắn bước lên vị trí Thánh quân, chưởng tư lễ quan* nơm nớp lo sợ trình thiếp cung vua, nghĩ có thể ghi lại sinh thần bát tự của hắn mà hai mươi năm qua ngoại trừ Thẩm Thanh Thu lại không người quan tâm.

* Một chức quan gì đó.

Hắn ngồi ở trên kim sơn long tòa, lạnh mặt nhìn đám người cúi đầu yết kiến, hư tình giả ý, nịnh nọt hô to vạn tuế. Tuy ở trên cao, trong lòng lại cô tịch vạn phần, nghĩ đến người kia triền miên trên giường bệnh trong phủ tướng quân ở Thương Khung Triều xa xa.

Ánh mắt hắn phiếm lãnh, nếu những người này bị quyền thế của hắn ép, không cần phải thành tâm hỏi, chính mình cũng không nhất thiết phải nói sự thật. Sau cùng người khác cũng biết đến ngày sinh nhật hắn, chính là ngày hắn cùng Thẩm Thanh Thu gặp nhau lần đầu tiên.

......

......

Buổi trưa hôm sau ánh nắng đổ xuống, ánh mặt trời từ tầng tầng bóng cây chiếu xuống, lay động trên lá cây giống như vàng vỡ mà nhảy lên. Lúc vị cầm sư kia tới, Thẩm Thanh Thu còn đang ngủ trưa.

Vị cầm sư nhìn viện vũ Thanh Tĩnh Điện mát lạnh, tuy vẫn có nắng chiếu, nhưng dưới sự dốc lòng trang điểm của Lạc Băng Hà, cũng chỉ thanh phong phơ phất*. Hắn bèn ngồi ở một tòa tiểu đình, uống trà lạnh người hầu bưng lên.

*Gió thoảng hiu hiu á.

Nhắc mới nhớ, Lạc Băng Hà trong khoảng thời gian này rất bận, thời điểm cầm sư kia lần đầu tới đây, đơn giản chỉ là đối mặt một cái. Thân thế cùng cách làm người của vi cầm sư này là từ tin tức thuộc hạ tra xét và từ miệng Thẩm Thanh Thu biết được.

Lúc Lạc Băng Hà thay Thẩm Thanh Thu cầm trương cầm cổ gỗ tử đàn đi vào đình hóng gió, thấy rõ khuôn mặt người nọ, tâm trong nháy mắt trầm xuống. Mà cầm sư nhìn đến tầm mắt Lạc Băng Hà liền đứng dậy, cung kính hành lễ. Hai người liền trong lòng hiểu rõ mà nửa chữ cũng không nói ra.

Khong lâu sau, cửa Thanh Tĩnh Điện từ trong mở ra, người hầu từ sớm đã đúng canh ở cửa điện trong tay cầm vật rửa mặt đi vào. Lạc Băng Hà cũng không ngồi ngốc ở đình hóng gió được bao lâu, buông đàn cổ trong tay, liền tới hầu hạ sư tôn.

Thẩm Thanh Thu cũng không biết là bị làm sao, từ tối hôm qua đến giờ đã bắt đầu tâm thần không yên, cũng ngủ không ngon. Hiện giờ ngủ trưa dậy, cả người đều uể oải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro