Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bên này Tiểu Cung chủ vốn dĩ tu vi vô dụng, bình thường cầm cái roi chỉ có thể hù người khác, hư trương thanh thế thôi. Thấy nàng càng lúc càng rơi xuống thế hạ phong, Thẩm Thanh Thu cũng tính thu thế, đành kết thúc thôi, đến lúc đó nói rõ ra là được.

Ai biết tiểu tổ tông nhìn thấy cái gì, tự biết đánh không lại Thẩm Thanh Thu, trực tiếp hét to: "Ngươi khi dễ ta, Lạc ca ca tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thẩm Thanh Thu: "......" Rốt cuộc là ai đang càn quấy?

Còn chưa chờ Thẩm Thanh Thu phản ứng lại, Tiểu Cung chủ trực tiếp liên tục lui lại mấy bước, ngã thẳng vào trong hàn trì. Ai ngờ, hai người động tĩnh quá lớn, thu hút không ít người tới bên này rồi. Trong lúc nhất thời có người hô to: "Tiểu Cung chủ rơi xuống nước rồi, mau đi cứu người!"

Nàng vốn dĩ cho rằng nước hồ rất cạn, không nghĩ tới vừa sâu vừa lạnh, không chút chuẩn bị nào khiến nàng càng thêm hoảng loạn, giãy giụa trong nước càng thêm lợi hại. Xiêm y hoa lệ nhưng cồng kềnh, sau khi thấm nước, lại càng nặng hơn, cản trở hành động nàng, khiến nàng chìm thẳng xuống đáy nước.

Thẩm Thanh Thu thấy Tiểu Cung chủ đập nước kêu cứu mạng, hiển nhiên không thể không nhảy theo xuống nước. Tuy là y có biết bơi, nhưng rơi xuống nước trong đáy mắt kia, cũng lạnh đến không ngừng run lẩy bẩy. Huống chi, y đã còn phát sốt nhẹ một đêm, vốn đã mệt rồi, đành phải tốc chiến tốc thắng.

Thẩm Thanh Thu bơi đến bên người nàng, thấy nàng giãy giụa thực lợi hại, rất vất vả mới khiến nàng an phận một chút, lại nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nhi quan trọng danh tiết, một tay cách xiêm y đưa nàng bơi lên bờ.

Thân thể Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đã không tốt, phong hàn còn chưa khá lên, vừa rồi mới cùng Tiểu Cung chủ giao đấu mười mấy chiêu. Hơn nữa hàn trì này nước lạnh thấu xương, không dễ dàng mà đưa nàng lên được bờ. Thân thể Thẩm Thanh Thu ở trong nước đã hết chống đỡ nổi.

Tiểu Cung chủ chật vật ngã ngồi sặc vài ngụm nước, vừa quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, thấy chung quanh đây nhiều người như vậy, thực sự lo lắng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp vươn tay đẩy y vào lại trong hàn trì, ngữ khí oán hận nói: "Đừng chạm vào ta!"

Mà lúc Lạc Băng Hà chạy tới, vừa vặn gặp phải Tiều Cung chủ cả người ướt đẫm, đẩy Thẩm Thanh Thu không hề phòng bị xuống nước.

Khoảnh khắc nhìn thấy sư tôn rơi xuống nước, trong chớp mắt Lạc Băng Hà hô hấp dường như bị đình trệ, đáy mắt ẩn ẩn có huyết sắc hiện lên. Mấy ngày nay hình dáng đã từ từ mềm hóa nháy mắt phủ lên một tầng băng sương. Mặc dù đã không có ít người hầu xuống nước cứu người, nhưng xuất phát từ bản năng cơ thể, Lạc Băng Hà không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp nhảy vào trong hồ.

Mà lúc này chung quanh đây tiếng kinh hô của mọi người càng thêm ầm ĩ, tuy rằng vẫn có người chưa gặp qua Thẩm Thanh Thu, nhưng vẫn bất bình thay cho y. Âm thanh trách cứ Tiểu Cung chủ cũng càng lúc càng nhiều thêm:

"Rõ ràng chính là ngươi đứng không vững, y hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại đẩy y xuống làm gì?"

"Nữ nhân này nhìn gọn gàng mạo mỹ, không ngờ tâm địa lại ác độc như thế!"

......

Tiểu Cung chủ được phụ thân nuôi dưới lòng bàn tay mà lớn lên, nhìn nhiều người ở đây dùng ánh mắt khiển trách nhìn chính mình, càng thêm hết đường chối cãi. Rõ ràng chỉ nghĩ để nàng rơi xuống nước khiến Lạc ca ca đau lòng, mượn cơ hội hảo hảo trừng phạt Thẩm Thanh Thu và bọn họ, nhưng hiện tại với suy nghĩ ban đầu của nàng hoàn toàn không giống nhau.

Lúc này "ầm" một tiếng, Lạc Băng Hà trong hồ đã ôm Thẩm Thanh Thu lên khỏi mặt nước, từng bước nhanh chóng bước về phía bờ. Lúc này Thẩm Thanh Thu trong lòng ngực đã hoàn toàn hôn mê rồi, sắc mặt tái nhơt, hơi thở cơ hồ như không thể nghe thấy. Đợi lúc hai người hoàn toàn lên bờ, nước ướt dầm dề như hoa trên mặt đất, mang theo tiếng nước.

Lạc Băng Hà vừa lên bờ, liền đặt nhẹ Thẩm Thanh Thu lên đất, liên tiếp điểm một số huyệt vị, vỗ nhẹ gương mặt lạnh lẽo của sư tôn, không ngừng vội vàng gọi hai tiếng "sư tôn", ý muốn đánh thức y. Mấy người hầu thấy thế liền vội vàng cởi áo ngoài đắp lên trên người Thẩm Thanh Thu đã bất tỉnh.

Đến lúc Thẩm Thanh Thu thật vất vả phun ra mấy ngụm nước bị sặc, lại bất giác run rẩy, cho dù cơ thể lạnh ngắt, nhưng cái trán nóng như lửa thiêu. Thấy tình huống không ổn, may mà Di Hoa Trì cách Thanh Tĩnh Điện không xa, Lạc Băng Hà vội vã nâng bước ôm Thẩm Thanh Thu chạy về phía Thanh Tĩnh Điện.

Trước khi Lạc Băng Hà rời đi, môi Tiểu Cung chủ phát run, trong lòng vô cớ nổi lên một trận sợ hãi. Nàng kéo vạt áo Lạc Băng Hà: "Lạc ca ca......"

Thấy Lạc Băng Hà sắc mặt âm trầm, con ngươi đỏ rực, nghiễm nhiên nổi lên bộ dáng đằng đằng sát khí nói: "Cút."

Lúc này trong đầu Thẩm Thanh Thu giống như bị bổ ra nhiều mảnh. Yết hầu y quanh quẩn huyết tinh khí quen thuộc. Cả người hoàn toàn không có sức lực, nằm liệt trong lòng ngực Lạc Băng Hà. Trên mặt không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, ý thức còn sót lại làm y cảm thấy vị trí ôm rất quen thuộc, tựa như người đêm đó cứu y trong người Không Thể Giải.

Y muốn mở mắt ra gặp, nhưng mí mắt nặng nề dị thường. Quang ảnh yếu ớt ánh vào tầm mắt, sau đó hoàn toàn tối sầm xuống......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro