5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù kết quả thi không như mong đợi nhưng Khổng Tuyết Nhi vẫn đậu vào một trường điểm cao trung. Tiếp tục học cùng với Hứa Giai Kỳ.

Từ ngày Khổng mẹ mất, Khổng Tuyết Nhi dù không biểu lộ ra nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn cảm nhận được em trầm lặng hơn rất nhiều.

Hứa Giai Kỳ biết Khổng Tuyết Nhi buồn nên dành hết phần dịu dàng của mình cho em.

Mỗi ngày đều đưa em đến tận lớp dù lớp em với lớp Hứa Giai Kỳ nằm khác hướng.

Mỗi tối đều đến phòng của em đợi em ngủ say mới trở về phòng của mình dù Hứa Giai Kỳ còn cả núi bài tập nâng cao để thi quốc tế.

Nếu không phải là Khổng Tuyết Nhi, Hứa Giai Kỳ cũng sẽ chẳng vì ai mà dịu dàng.



Hứa mẹ và Hứa ba từng bước nhìn hai đứa nhỏ ngày nào trưởng thành, trầm tĩnh hơn. Nói không buồn hẳn là nói dối.

Chỉ là tình cảm của hai đứa nhỏ với nhau ngày một tốt. Lòng cũng an tâm được phần nào.



Khổng Tuyết Nhi và Hứa Giai Kỳ bạn bè đều không nhiều, chỉ dừng ở mức xã giao. Vậy nên mọi tâm sự của cả hai đều được nói cho nhau, hoặc giữ lấy cho riêng mình.

Cho một dạo, Khổng Tuyết Nhi được một anh chàng nổi tiếng trong trường, tên Nhất Thiên theo đuổi. Anh ta là đội trưởng đội bóng rổ, tài năng, điển trai và ngọt ngào.

Khổng Tuyết Nhi mới đầu là không quan tâm, nhưng mưa lâu thấm dần. Con tim liền vô thức rung động với những hành động ngọt ngào.

Em mang chuyện này kể lại cho Hứa Giai Kỳ. Dần dần, cuộc trò chuyện của cả hai chỉ xung quanh Khổng Tuyết Nhi và anh ta.

Hứa Giai Kỳ bản thân không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu.

Đến một ngày tâm tình đang không tốt, trên đường trở về nhà Khổng Tuyết Nhi chỉ tập trung vào chiếc điện thoại, đôi lúc còn cười ngại ngùng làm cô tức điên lên.

-Nếu như trên xe tiếp tục không tập trung nữa thì lần sau đi riêng đi.

-Nhưng em cũng đâu lái xe đâu mà tập trung.

-Tôi ghét nhất những người mất tập trung.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hứa Giai Kỳ lớn tiếng với Khổng Tuyết Nhi.

-Em còn chẳng làm gì chị để chị phải nổi cáu cả.

-Ừ là tôi nổi điên vô cớ đó. Nếu không muốn thì lần sau đi xe riêng.

Hứa Giai Kỳ nói rồi rời xe, còn cố ý đóng cửa xe thật mạnh. Khiến Khổng Tuyết Nhi đang lơ ngơ suy nghĩ mình đã sai điều gì.

Buổi tối hôm đó, trên bàn ăn không khí cực kỳ quái dị. Hai đứa trẻ ngồi xuống bàn thì không nói một tiếng nào. Hứa ba, Hứa mẹ hỏi thì chỉ trả lời qua loa.

-Con no rồi, con lên phòng trước

Hứa Giai Kỳ ăn chưa được nửa chén cơm liền đặt đũa xuống rời bàn ăn.

Được một lúc sau, Khổng Tuyết Nhi cũng xin phép về phòng.

Bỏ lại Hứa ba, Hứa mẹ đang khó hiểu nhìn nhau.



Buổi sáng hôm sau, Khổng Tuyết Nhi ăn sáng xong liền lên xe đợi Hứa Giai Kỳ. Chỉ là vừa thắt dây an toàn xong, Hứa Giai Kỳ lại tiến thẳng lên một chiếc xe khác mà đi học.

Báo hại Khổng Tuyết Nhi cả ngày buồn rầu. Nhất Thiên có đi theo làm gì  Khổng Tuyết Nhi cũng không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro