Chương 13 : Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khổng Tuyết Nhi đỡ Hứa Giai Kỳ vào taxi sau đó cô ló đầu ra nói với Lâm Triết Vũ đang đứng đợi ở bên cạnh.

"Lâm Triết Vũ, anh trở về đi."

"Thật không cần tôi tiễn sao? Đưa Hứa Giai Kỳ đi bệnh viện khám một chút."

Lâm Triết Vũ tiến lên phía trước, vỗ vỗ lên cửa sổ chỗ ngồi ở phía sau xe, hắn muốn thử một lần cuối để níu kéo hai người kia.

"Nhìn qua cô ấy rất khó chịu. Tôi đưa hai người đi tiện hơn nhiều, hà tất phải đón xe chứ?"

Khổng Tuyết Nhi không biết tên kia là không hiểu thật hay là giả vờ như không nhìn ra, căn bản cô cũng không muốn cùng hắn dây dưa quá nhiều. Hắn vẫn chưa nói thích cô, cô cũng không có biện pháp để cự tuyệt, hai người cứ dây dưa mệt mỏi như vậy, chỉ chờ xem ai qua được ai thôi.

Bất quá Lâm Triết Vũ là người thông minh không có khả năng không đoán được, hắn tỏ tình thất bại nguyên nhân không phải bởi vì đối thủ cạnh tranh của hắn quá đông quá mạnh, cũng không phải bởi vì phương pháp của hắn không quá cao minh hay hắn không đủ dụng tâm mà hắn bại chỉ bởi... một người tên Hứa Giai Kỳ.

Nào ai có thể ngờ trong lòng Khổng Tuyết Nhi ẩn sâu một bí mật không thể nói cùng ai chứ? Hiện tại cô cùng Hứa Giai Kỳ ở chung một chỗ, làm cái gì Hứa Giai Kỳ đều đặt trong mắt, che giấu cái gì đều không thể gạt được Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ cũng đã nhớ lại chuyện phát sinh hồi cao trung, có thể Hứa Giai Kỳ vẫn là người có thần kinh 'thô' đến mức đáng thương, thật sự tin tưởng những lời cô nói 'Không còn thích nữa.'. Nào có ai nói với Hứa Giai Kỳ, đau khổ chờ đợi người mình thích 12 năm... có thể nói không thích liền không thích? Nếu như có, vì sao Hứa Giai Kỳ không nghi ngờ lời cô nói? Hứa Giai Kỳ không phải chán ghét đồng-tính-luyến-ái sao? Bằng không vì sao năm đó lại trước mặt mọi người vũ nhục cô chứ?

Cô đưa tay vỗ nhẹ trán, kéo kéo cửa, Lâm Triết Vũ cũng buông tay để cô đóng cửa xe.

"Không còn sớm nữa, anh trở về đi!" Khổng Tuyết Nhi dừng một chút, "Hôm nay cám ơn anh, về sau đừng như vậy nữa."

" Tuyết Nhi ..."

Hắn không nghĩ tới Khổng Tuyết Nhi xác định nói lời cự tuyệt hắn, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

"Lâm Triết Vũ, có mấy lời tôi chưa nói, không có nghĩa là không nghĩ như vậy, trong lòng anh hiểu rõ. Chung quy là như vậy, có ý nghĩa sao? Người bao giờ cũng có lúc mệt mỏi, cũng sẽ chán ghét." Nói xong, Khổng Tuyết Nhi ấn nút bật cửa sổ lên, nói với tài xế phía trước, "Bác tài, làm phiền chạy đến cửa nam trường trung học Anh Tài."

Tài xế lên tiếng hỏi, khởi động xe.

"Đó là đối tượng của cô?"

Hứa Giai Kỳ xốc mí mắt lên, đôi tay ôm lấy thắt lưng của Khổng Tuyết Nhi siết chặt một chút.

Khổng Tuyết Nhi vỗ vỗ lưng Hứa Giai Kỳ.

"Không phải."

"Ồ."

Tài xế khẽ kêu một tiếng rồi chú tâm lái xe không nói.

Đến cổng trường, Hứa Giai Kỳ vẫn còn ỷ lại vào người Khổng Tuyết Nhi không chịu dậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lầm bầm.

"Ôi, Khổng lão sư, có phải tôi mắc bệnh nan y rồi không, toàn thân đều đau nhức."

Khổng Tuyết Nhi bắt lấy cánh tay đang giở trò trên người cô, lui ra sau mấy bước, vỗ vỗ lên người vốn không hề có chút bụi nào.

" Hứa Giai Kỳ, cô diễn quá cừ đi, cũng có thể đoạt được giải Oscar luôn rồi."

Hứa Giai Kỳ nhìn gò má trắng nõn của Khổng Tuyết Nhi vì tức giận mà nhiễm đỏ vài phần, hai hàng mi thanh tú bắt đầu nhíu lại, cũng biết quỷ kế của mình bị nhìn thấu, diễn tiếp cũng không còn ý nghĩa, dứt khoát duỗi thẳng sống lưng, hất cằm khẽ cười một tiếng.

" Khổng lão sư khen nhầm, chỉ là mánh khóe nho nhỏ thôi không đáng nhắc đến."

Nhìn thấy bộ dạng của người kia như vậy, còn thực sự tưởng người ta khen ngợi mình nữa chứ? Bất quá cũng tốt, Hứa Giai Kỳ xuất chiêu này phá hủy chuyện tốt của Lâm Triết Vũ, cũng coi như giải vây cho mình, Khổng Tuyết Nhi cũng nên cảm ơn người kia.

"Meo meo ~"

Bỗng nhiên từ bụi cỏ bên cạnh chui ra một chú mèo nhỏ lông trắng, lạch ba lạch bạch chạy đến dưới chân Hứa Giai Kỳ cọ cọ, Khổng Tuyết Nhi khẽ cau mày, cô bước tới ôm lấy Dưa Chua, cốc cốc lên đầu nó.

"Tại sao mi chạy ra ngoài hả?"

Đèn bên đường từng chiếc từng chiếc bắt đầu lên đèn, màu vàng cam ấm áp chiếu sáng cả con đường về nhà, Dưa Chua ở trong lòng Khổng Tuyết Nhi duỗi người, trở mình, nhắm mắt lại ngủ.

Hứa Giai Kỳ chậm rãi bước tới bên người Khổng Tuyết Nhi , cúi người gãi gãi cằm Dưa Chua, thờ ơ nói.

"Không phải nó chạy loạn khắp nơi đâu, là do nó nhớ cô."

Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn Khổng Tuyết Nhi .

"Ai bảo có người luôn không có mặt ở nhà, đi ra ngoài lêu lỏng cùng đám người lộn xộn kia, còn làm tôi phải túm về chứ."

Đây có được xem là Hứa Giai Kỳ quan tâm mình không? Khổng Tuyết Nhi nhắm chặt mắt lại, ừm, miễn cưỡng có thể xem là Hứa Giai Kỳ đang quan tâm cô rồi. Vậy hôm nay liền miễn cưỡng tha thứ cho tên kia một lần, nhưng... chỉ ngày hôm nay thôi.

Khổng Tuyết Nhi ôm Dưa Chua lên nhà, lúc ở khúc quẹo, cô nhẹ nhàng nói một câu.

" Hứa Giai Kỳ, cám ơn cô!"

"Cám ơn cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu nhìn đôi chân đang từng bước từng bước bước lên bậc cầu thang.

"Những tên nam nhân kia, tôi đều không thích."

Hứa Giai Kỳ điểm điểm cằm.

"Có thể do cô không tiện cự tuyệt nên bị họ quấn quýt, liều chết không buông."

Bị chọt trúng chỗ đau, Khổng Tuyết Nhi nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu dở khóc dở cười.

"Kỳ thực cô không cần để ý đến cái nhìn của bọn họ, tinh thần của người ta mạnh mẽ hơn so với cô nghĩ, không phải tâm tư của người khác đều nhẵn nhịu đến mức có thể đem mỗi một chuyện cỏn con đặt trong lòng đâu, cô cự tuyệt người ta, người ta sẽ có người khác."

Khổng Tuyết Nhi ở trong lòng lập lại mỗi câu nói của Hứa Giai Kỳ. Nhưng Hứa Giai Kỳ, chị cự tuyệt tôi, tôi vẫn không có người khác.

"Cô hung với tôi như vậy, đối với người khác thì cẩn thận từng li từng tí, cần gì chứ, cô có thể đối với tất cả mọi người bá đạo cũng giống như đối với tôi vậy. Thành thật mà nói cô là người thực sự rất nhạy cảm, tôi không có cách nào cảm thụ được cái loại tình cảm của cô, nhưng tôi có thể tưởng tượng một chút, ừm, cảm thấy nhất định mệt chết đi được. Có phải ai học Ngữ văn đều như vậy không?"

Hứa Giai Kỳ thoáng nhìn qua Khổng Tuyết Nhi , sợ người kia tức giận, khép miệng, tìm chìa khóa mở cửa, thuận tiện lái sang chuyện khác.

"Nếu như cô cứ lo lắng cái nhìn hạn hẹp của người khác, làm như vậy sẽ khiến cho bản thân hỏng bét, đừng làm bộ dạng nhát gan đó, không dễ đâu, không ai nhận ra cô, đến bản thân cô cũng không nhận ra chính mình nữa."

Chìa khóa trong tay khẽ chuyển, rắc một cửa mở ra, Hứa Giai Kỳ nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi bước vào.

"Cô muốn như thế nào thì cứ như vậy đi, chỉ cần hợp tình hợp lí là được, nếu người ta thích cô sẽ tự nhiên tiếp cận cô, còn không thích sẽ không tìm cô, cũng bớt cho cô chê họ phiền."

" Hứa Giai Kỳ."

Tay kia của Khổng Tuyết Nhi vỗ lên bàn tay đang nắm lấy tay cô của Hứa Giai Kỳ, sóng mắt trong đôi mắt lá liễu xinh đẹp lưu chuyển, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn về phía người kia.

"Thực ra Ngữ văn của cô cũng không kém, thực đó."

Hứa Giai Kỳ mỉm cười nhún nhún vai:

"Trong lòng nghĩ tới cái gì thì trực tiếp nói cho cô nghe, cô cảm thấy có ích là tốt rồi."

Hứa Giai Kỳ bước vào bếp đem túi đồ ăn nhẹ bỏ vào trong lò vi ba hâm nóng sau đó gọi Khổng Tuyết Nhi đến ăn.

"Vừa rồi cô chưa ăn xong, tới ăn một chút, đồ ăn miễn phí, ăn chùa thì ngu gì không ăn haha. Tôi thật là cơ trí mà, Tuyết Nhi tôi nói cho với cô nghe, tôi vừa nhìn tên Lâm gì gì đó thì biết không phải là thứ tốt đẹp gì, lớn lên bộ dạng xấu xí như vậy còn muốn theo đuổi cô, còn không bằng cái đồ hoa héo lần trước đâu. Về sau đừng để ý đến hắn nữa. Tôi nói cô đừng tùy tiện lấy chồng, tôi còn phải đối tốt với cô để bù đắp lỗi lầm nữa mà, còn phải giúp cô giám sát chặt chẽ mấy tên ma cà bông bát nháo kia."

Khổng Tuyết Nhi ngồi xuống chỗ trước bàn ăn, lấy cái nĩa xiên một khối bánh ngọt đưa cho Hứa Giai Kỳ.

"Được, cô xem rồi cảm thấy người nào hợp thì nói với tôi, tôi liền gả cho hắn."

"Này..." Hứa Giai Kỳ cắn cắn cái nĩa, cô không hiểu lắm, "Không phải, Tuyết Nhi , sao cô lại vội vàng như vậy, còn chưa tới 30 liền gấp rút kết hôn rồi?"

Khổng Tuyết Nhi vừa nghe liền bật cười, Hứa Giai Kỳ cái tên này quả không giống người thường, giá trị quan về hôn nhân cũng không đồng dạng với người bình thường, tôi đây cũng phục cô luôn, Khổng Tuyết Nhi tiếp lời:

"Thiếu nữ 15 16 đã làm mẹ, tôi cũng theo bằng chị bằng em sớm lập gia đình, hiện tại tôi ngay cả bạn trai cũng chưa có."

"Tôi đây cũng làm gì có bạn trai."

Hứa Giai Kỳ giang hai tay, biểu thị bản thân không hiểu.

"Tôi đây cảm thấy tò mò, cô cũng chưa từng thích qua người con trai nào đi? Cô không tìm đối tượng, người trong nhà không hối thúc cô sao?"

Vẻ mặt Hứa Giai Kỳ tối sầm lại, tình cảnh nhà cô không tốt lắm, chứa năng thận của mẹ suy yếu, vẫn luôn ở bệnh viện, định kì phải tiến hành lọc thận, khoảng thời gian trước chuyển biến xấu, tìm được thận nhưng trong nhà không bỏ nổi tiền để mua, người trong nhà gấp muốn chết làm gì có tâm tư quản cuộc sống riêng tư của cô chứ...

"Tôi chưa từng nghĩ đến những vấn đề kia, tôi vẫn cảm thấy một ngày nào đó gặp được một người nào đó, thích, liền cùng người đó thôi, người nhà đều có việc không ai lo lắng những chuyện không quan trọng này đâu."

Hứa Giai Kỳ cười cười, vùi đầu ăn bánh, ăn hết hai cái liền lấy cái ly giấy đưa cho Khổng Tuyết Nhi:

"Trà atiso của cô."

"Cám ơn cô còn nhớ."

Khổng Tuyết Nhi mở nắp ly giấy, lắc lắc phía bên dưới, khẽ nhấp một ngụm:

"Tôi vẫn thích loại mùi vị chua chua ngọt ngọt này, tựa như mùi vị của tình yêu vậy."

"Hả? Tôi vẫn cho rằng trong mắt cô yêu đương là khổ sở chứ?"

Khổng Tuyết Nhi hơi ngẩn ra, cô hỏi người kia:

"Vì sao có có ý nghĩ đó?"

Hứa Giai Kỳ xấu hổ sờ mũi mình, nhỏ giọng lầu bầu:

"Còn không phải sao, trước đây nói thích tôi sau đó bị tôi đối xử với cô như vậy, không để lại bóng ma trong lòng cô sao?"

"Cô thật sự để ý."

"Ha ha.." Hứa Giai Kỳ gãi đầu, "Thực ra lúc đó tôi bị cô làm sợ hết hồn, tôi còn nghĩ cô là nam sinh giả bộ mặc đồ nữ sinh nữa chứ."

Khổng Tuyết Nhi giơ ly giấy hướng về phía Hứa Giai Kỳ:

"Ừm, ấn tượng không tồi nha."

"Nè, Tuyết Nhi, vậy bây giờ có phải cô còn thích..." Hứa Giai Kỳ dừng một chút, ăn một miếng bánh kem, cẩn thận hỏi, "...nữ nhân nữa không?"

Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, chân ghế cạ lên bề mặt gạch men sứ tạo nên tiếng két két the thé:

"Ai biết... Tôi đi vệ sinh."

Người ta đi vào nhà vệ sinh không bao lâu, trên bàn ăn phát ra tiếng rung chấn động, Hứa Giai Kỳ ngậm cái nĩa nhỏ nhìn lên bàn, phát hiện điện thoại của Khổng Tuyết Nhi đang phát sáng.

Cô cầm lên liếc nhìn là tin nhắn của Lâm Triết Vũ.

' Tuyết Nhi, nếu hôm nay đều đã nói như vậy rồi, tôi đây cũng nói ra, tôi thực sự thích em, em cho tôi một cơ hội được không?"

Ah, rốt cuộc cũng nói, Hứa Giai Kỳ híp mắt khẽ cắn môi, Khổng Tuyết Nhi là người có thể nghĩ đến sao? Cút sang một bên.

Cô suy nghĩ một chút, liếc nhìn cửa nhà vệ sinh, người kia vẫn chưa ra, có lẽ bị tiêu chảy rồi, trong thời gian ngắn chưa ra được, vừa hay thuận tiện cho mình hành động!

Hứa Giai Kỳ nhanh chóng gõ gõ mở cửa sổ tin nhắn, kết quả muốn vào phải nhập mật khẩu, mật khẩu? Mình không biết, tùy tiện gõ gì gì chắc được, sinh nhật của Khổng Tuyết Nhi? Mình cũng không biết...

Vậy nhập cái gì?

Nhập...

Hứa Giai Kỳ chợt đứng hình, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm trong đầu, nụ cười giảo hoạt trên mặt chợt tắt, khóe miệng chậm rãi vẽ đường thẳng, ngón tay chọt chọt 4 chữ số.

0827.

Đúng mật khẩu rồi.

Dĩ nhiên lại được.

Hứa Giai Kỳ ngơ ngác ngồi trên ghế, có chút chưa lại được tinh thần, cô còn không thể tin nổi những chuyện vừa phát sinh tất cả đều là sự thật, Khổng Tuyết Nhi thực sự dùng bốn con số kia làm mật khẩu.

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng động, Hứa Giai Kỳ chợt thức tỉnh, nhanh chóng mở hộp thư đến, nhắn trở lại cho tên kia một tin nhắn 'Anh đừng tiếp tục làm phiền tôi, tôi rất ghét anh, vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng anh!', đánh gạch chéo xóa bỏ những tin nhắn vừa rồi. 'Răng rắc', cửa phòng vệ sinh mở ra, ngay lập tức Hứa Giai Kỳ nhấn nút khóa điện thoại rồi trả nó về vị trí cũ, chụp lấy cái nĩa tiếp tục ăn bánh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

" Tuyết Nhi à, bao giờ đến sinh nhật cô?"

Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu mỉm cười nhìn Khổng Tuyết Nhi đi tới hỏi, bộ dạng tự nhiên, không hề có một chút giống người có tật giật mình.

Khổng Tuyết Nhi ngồi xuống tiếp tục uống nước:

"30-4. Cô hỏi cái này làm gì?"

"Không phải tôi đã nói sẽ đối xử tốt với cô để chuộc tội sao, đây dĩ nhiên là thu thập thông tin từ cô rồi." dứt lời, Hứa Giai Kỳ đứng dậy chạy vào phòng, "Chờ tôi đi lấy sổ tới phỏng vấn cô. Khổng lão sư, tôi phát hiện trí nhớ của cô cực kì tốt."

Khổng Tuyết Nhi không rõ nguyên nhân:

"Cái gì trí nhớ tốt hả?"

Hứa Giai Kỳ quay đầucười:

"Không có gì."

Sau đó Hứa Giai Kỳ thực sự cầm theo cuốn sổ cùng với cây bút, cũng ra hình ra dạng rồi đối với Khổng Tuyết Nhi tiến hành đi sâu vào phỏng vấn, từ " Khổng lão sư, con của cô còn mấy năm thì thi tốt nghiệp"đến " Khổng lão sư, mùi sữa trên người cô là do cô dùng loại nàovậy?" tất cả đều dò hỏi rất rõ ràng. Khổng Tuyết Nhi bị tên kia hỏi đến mức phiền không chịu được liền nổi giận, đưa tay đoạt lấy cuốn sổ kia, "Cô hỏi xongchưa?"

Hứa Giai Kỳ cố bảo vệ quyển sổ nhỏ bảo bối của mình:

"Không cho phép cô động tới bảo bối của người ta nha!"

Khổng Tuyết Nhi đành chịu, không thể làm gì khác hơn là tùy tên kia.

Khổng Tuyết Nhi trong những ngày tiếp theo rất yên bình, Thái Cần Vĩ không còn mượn cớ các loại để hẹn cô nữa, Lâm Triết Vũ từ ngày chia tay ở Pizza Hut đến nay cũng không có đi tìm cô, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trên đường cũng chỉ đối với cô gật đầu rồi đi. Có lẽ ngày đó cô đã nói quá rõ ràng, Hứa Giai Kỳ nói rất đúng, lòng người không quá nhạy cảm như cô nghĩ, Lâm Triết Vũ nhìn qua cũng rất tốt, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô nên nói rõ với những người kia, không thích người ta lại không nói, đó chính là gieo vào lòng người ta mầm ham muốn, nghe có lẽ kì cục nhưng quả thực chính là lập dị như vậy.

Vào đông, trời dần dần lạnh lên, hiện tại trời bắt đầu có những cơn mưa nhỏ liên tục, gió thổi mang theo sự âm u lạnh lẽo, phương namkhông giống như phương bắc, khí lạnh kèm theo hơi ẩm có thể xuyên qua máu thịttiến vào xương.

Một ngày sau khi tan học, Khổng Tuyết Nhi nghĩ muốn mua cho Hứa Giai Kỳ một cái thảm điện, một cái quạt điện sưởi, buổi chiều vừa hết giờ lên lớp liền đi tới siêu thị.

Tống Hân Nhiễm đẩy xe tới cửa siêu thị, vừa mới treo xong ngọn đèn lồng nho nhỏ đã nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, vội vàng thả lỏng khăn quàng cổ đang che trên mặt xuống, cất tiếng gọi Tuyết Nhi.

"Chị Tuyết Nhi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro