Chương 63.2 : Đọ sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người kia thích em, trong lòng chị sợ. Còn rất nhiều người thích em, chị cũng rất sợ. Chị ngoại trừ dựa vào số vốn tùy hứng 'Em thích chị' của em, không còn lợi thế khác, nếu như một ngày nào đó em không còn thích chị, chị cái gì cũng không có."

-----------------

Rốt cuộc cũng đợi được đến khi có phòng trống, Hứa Giai Kỳ vui vẻ nắm tay Khổng Tuyết Nhi đi ăn canh.

Hứa Giai Kỳ ăn không quen vị thuốc, nhưng vẫn nể mặt uống một chén lớn, khen nó rất ngon, còn muốn múc một chén cho Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi đẩy Hứa Giai Kỳ ra, muốn lấy cho Hứa Giai Kỳ một dĩa chao cá.

Ăn được một nửa, Khổng Tuyết Nhi chen vào lòng Hứa Giai Kỳ, ngồi lên một bên đùi của Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ cúi đầu là có thể vùi vào ngực vợ, cọ cọ rất vui vẻ.

Khổng Tuyết Nhi cười nhìn ai kia, gắp cá cho ai kia ăn.

Ăn một hồi, ăn cá ăn gà ăn đến nổi vị cũng thay đổi, đổi thành 'Ăn thịt người'

Khổng Tuyết Nhi tách chân ngồi lên đùi Hứa Giai Kỳ, ôm lấy đầu Hứa Giai Kỳ cùng Hứa Giai Kỳ hôn môi, Hứa Giai Kỳ một tay ôm eo Tuyết Nhi một tay ở trước ngực Khổng Tuyết Nhi giở trò.

Hôn một hồi, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy có chút thở không nổi, tách ra ghé lên người Hứa Giai Kỳ thở dốc.

Hứa Giai Kỳ cười híp mắt, giúp vợ thuận khí, chợt hỏi:

"Tiểu Tuyết Tử, em với người ôm thỏ kia có quan hệ thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi cọ cọ, ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Kỳ cười:

"Tình nhân cũ, chị nổi máu ghen hả?"

Hứa Giai Kỳ lắc đầu:

"Không tin."

Khổng Tuyết Nhi làm bộ giật mình:

"Ah, chị lại không tin!"

Hứa Giai Kỳ gật đầu, nói:

"Chị cảm giác người đó là người chết."

Khổng Tuyết Nhi hơi ngẩn ra, ánh mắt tối sầm:

"Sao chị nói vậy?"

Hứa Giai Kỳ nhún nhún vai:

"Nói sao đây... chính là cái cảm giác cố gắng hết sức kiềm nén cảm xúc của chính mình, dù sao cũng rất khó chịu."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, lẩm bẩm:

"Tính cách có vấn đề."

Hứa Giai Kỳ vỗ lên mông Khổng Tuyết Nhi hỏi: "Người đó đưa cho em tấm hình kia" cố nhớ lại "À... cái cây hương chương, người đó nói là đã tự mình chặt nó, có ý gì?"

"À, cái đó..." Khổng Tuyết Nhi từ trên người Hứa Giai Kỳ nhảy xuống, trở lại ngồi ghế của mình, "Đó là tập tục quê nhà của cậu ấy, trong nhà mỗi người con gái sinh ra đều có một gốc cây hương chương thuộc về mình, xuất giá sẽ chặt đi."

Hứa Giai Kỳ nhướng mi mắt:

"Nhưng người đó nói chính người đó chặt, người đó kết hôn rồi?"

Khổng Tuyết Nhi mi mắt rũ xuống, trong mắt mang theo tâm tình không nói được là gì, có chút ưu thương:

"Có lẽ vậy! Nếu như cậu ấy thật sự tìm được trốn về tốt, thì không còn gì tốt hơn nữa. Nhưng em cảm thấy..."

Hứa Giai Kỳ hỏi:

"Em cảm thấy gì?"

Khổng Tuyết Nhi nghĩ Triệu Tiểu Đường ôm búp bê thỏ hai người cùng làm, ngồi ở chỗ hai người từng trọ lại, lạnh hết cả người.

"Em cảm thấy cậu ấy chỉ thông qua phương thức chặt bỏ cây để tuyên bố tình cảm của mình đã chết!", Khổng Tuyết Nhi giật giật khóe môi, "Thật tiếc, rõ ràng một thân cây lớn lên tươi tốt như vậy..."

Hứa Giai Kỳ cười cười, nói:

"Một người làm việc nhất định có đạo lý riêng của mình, một người cũng không thể vì người khác mà sống, làm tốt chuyện của mình mới có thể chăm sóc người khác, trên đời này chịu khổ không chỉ có mình em ấy. Em không cần phải hổ thẹn."

Khổng Tuyết Nhi chỉ vào Hứa Giai Kỳ nói:

"Hứa Giai Kỳ, chị có biết chị là một kẻ đặc biệt không có lương tâm không?"

Hứa Giai Kỳ giật mình:

"Chị quả thực là người như vậy, lẽ nào em lại vì nhìn không quen có người vì em bị tổn thương liền tiếp nhận người đó, đi thương người đó? Chính em đã nói qua, cảm động không phải là tình yêu, em mãi mãi không thể bởi vì một người đối với em quá tốt liền thích một người vốn không có cảm giác, trước đây bên cạnh em nhiều nam nhân vì em đau thấu tim, em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ yêu họ."

Khổng Tuyết Nhi trầm mặc.

"Aizzz" Hứa Giai Kỳ đi tới trước mặt Khổng Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, bằng không thì chị phải làm sao đây?"

Khổng Tuyết Nhi vuốt ve mặt Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ nói:

"Người kia thích em, trong lòng chị sợ. Còn rất nhiều người thích em, chị cũng rất sợ. Chị ngoại trừ dựa vào số vốn tùy hứng 'Em thích chị' của em, không còn lợi thế khác, nếu như một ngày nào đó em không còn thích chị, chị cái gì cũng không có."

Ánh mắt Khổng Tuyết Nhi run rẩy.

Hứa Giai Kỳ gối đầu lên đùi Khổng Tuyết Nhi, nhắm mắt lại, nói:

"Tuyết Nhi, chị là kẻ ích kỷ, em cho rằng chỉ có em yêu chị, chiếm không được chị, nhưng em không biết người thật sự sợ hãi là chị. Nếu như ngày nào đó tình yêu của em đối với chị không còn, chị nên lấy gì lưu em lại?"

Cho đến giờ phút này, Khổng Tuyết Nhi mới hiểu được thì ra không có tự tin cho tới bây giờ không phải chỉ có một mình cô.

Có những người nhìn bề ngoài không tim không phổi, kiên cường kỳ thực bên trong không chịu nổi một kích.

Khổng Tuyết Nhi bật cười, ốm lấy Hứa Giai Kỳ, cười nói:

"Lấy thân bồi đắp, đã nói từ trước rồi."

Hứa Giai Kỳ nghĩ tới điều gì đó, vụt một cái ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ:

"Tuyết Tử, vừa rồi chị đi dạo lung tung thì phát hiện ở đây có suối nước nóng!"

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro