Chương 77: Phiên ngoại [Hồi báo]_[Hân Hôn Yến Nhĩ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em còn trẻ, mà chị lại đang già đi." Đới Yến Ni nói.

"Nếu như chị tiếp tục chờ đợi, có lẽ có một ngày em sẽ bị người khác đoạt đi."

--------------------

Lập tức phải rời thành phố, đứng trong thang máy nhìn cảnh sắc dưới lầu từng chút từng chút cách xa, càng ngày càng nhỏ, bàn tay nắm túi xách hơi siết chặt:

"Chị đối tốt với em, một ngày nào đó em phải trả lại."

Nhưng cô nên lấy cái gì để trả lại đây?

Điện thoại di động rung lên hai cái, Tống Hân Nhiễm từ trong túi xách lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn ngắn.

Đới Yến Ni: Lên xe chưa?

Thang máy lên đến lầu hai, Tống Hân Nhiễm kéo vali đi về phía trước. Cô hồi đáp cũng bằng một tin nhắn ngắn: Lập tức phải lên xe rồi.

Đới Yến Ni: Lên xe rồi thì gửi cho chị thêm một tin nhắn.

Tống Hân Nhiễm biết hiện giờ Đới Yến Ni đang ở Bình Dao, làm một bài về di sản phi vật chất truyền thống. Vốn là Đới Yến Ni phải cùng nàng đi đến chi nhánh của một học viện ở thành phố B, Đới Yến Ni có một người em họ đang dạy học ở đó, có thể cho cô một danh ngạch đào tạo, sau khi thi xong nếu đậu liền có thể vào trường học tập.

Trước khi lên đường, Đới Yến Ni đã nói cho cô:

"Em họ của chị tên là Dương Lâm Lộ, tính khí không tốt lắm, nhưng con người thật ra cũng không tệ, nếu em ấy làm khó em, em cũng đừng quan tâm, nếu thật sự quá đáng, em nhất định phải gọi cho chị." Dừng một chút. "Nếu nói những lời khó nghe, em cũng đừng để trong lòng."

Tống Hân Nhiễm gật đầu một cái, hỏi lại:

"Chị Yến Ni, có phải em đọc sách xong liền có thể cùng chị đi lấy tin không?"

Đới Yến Ni cười ôm lấy vai nàng, ôn nhu nói:

"Bây giờ không phải em đang ở cùng chị sao?"

Hiện giờ cô đúng là đang ở chung với Đới Yến Ni, cũng đi chung, nhưng Tống Hân Nhiễm luôn cảm thấy lời Đới Yến Ni nói không chỉ có ý này.

Nhưng nhiều hơn nữa cô lại không hiểu.

Tống Hân Nhiễm cái hiểu cái không gật đầu.

--------------------------

Sau khi lên xe lửa, Tống Hân Nhiễm đặt vali xuống dưới giường, sau đó gửi tin nhắn cho Đới Yến Ni, nói là đã lên xe rồi.

Chỗ ngồi của Tống Hân Nhiễm đối diện với một anh chàng, nhìn tuổi tác cũng tương đương với cô, đang nằm trên giường nghe mp4. Tống Hân Nhiễm nhìn người này một cái, cảm thấy không có ý tứ gì liền ngồi vào bên cạnh cửa sổ, ngắm phong cảnh.

Không bao lâu sau, sắc trời dần dần tối lại, ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Phong cảnh cũng không thấy, Tống Hân Nhiễm sờ bụng một cái, cảm thấy có chút đói liền đứng dậy lấy nước sôi chuẩn bị nấu mì.

Sau khi làm xong tất cả, trở về lại chỗ ngồi, cô ngồi đối diện với anh chàng kia. Người đó lại nhìn nàng, cười một tiếng:

"Xin chào."

Cậu trai gật đầu một cái, gục mặt ăn một ngụm, hỏi:

"Cậu đến nơi nào vậy?"

Tống Hân Nhiễm nói:

"Thành phố B."

Cậu trai kia lại nói:

"Tôi cũng đến thành phố B, cậu đi đến chỗ nào trong thành phố B?"

"Đại học D."

"Đại học D sao, trường của tôi cũng gần đó."

Tống Hân Nhiễm biết xung quanh đại học D trong thành phố B đều là các trường cao đẳng, anh chàng trước mắt này hẳn là sinh viên. Đối với sinh viên, cô luôn mang tâm tình hâm mộ, có điều nghĩ đến rất nhanh cô cũng có thể tiếp thu nền giáo dục cao đẳng, đáy lòng cũng dâng lên kiêu ngạo, càng cảm kích Đới Yến Ni.

Cũng không biết chị Đới Yến Ni bây giờ đang làm gì?

Thành phố I ở phía nam, thành phố B ở phía bắc, muốn đi từ nam đến bắc phải ngồi xe lửa thẳng đến 24 tiếng. Tống Hân Nhiễm ngủ một giấc trên xe, sáng hôm sau lại dậy sớm rồi nhìn phong cảnh đến trưa, buổi chiều đã đến thành phố B.

Vừa ra khỏi trạm xe lửa, Tống Hân Nhiễm liền bấm số điện thoại của Dương Lâm Lộ.

"Ai?" Đầu bên kia trả lời.

Tống Hân Nhiễm nhẹ giọng nói:

"Chị Lộ Lộ, xin chào, em là Tống Hân Nhiễm."

Đầu dây bên kia yên lặng một chút, ngữ khí trở nên tốt hơn.

"Tôi biết, bây giờ tôi không có thời gian, cho cô địa chỉ, tự bắt xe đến." Dừng một chút.

"Không thành vấn đề chứ?"

Tống Hân Nhiễm hơi ngẩn ra, lại nghĩ đến lời nói trước khi lên đường của Đới Yến Ni, liền đáp:

"Được ạ."

Dương Lâm Lộ làm giáo viên tâm lý ở Viện Hàn lâm Khoa học xã hội D Đại, thỉnh thoảng cũng có dạy vài tiết.

Tống Hân Nhiễm bắt xe đến D Đại, y theo địa chỉ mà Dương Lâm Lộ cho cô tìm được ký túc xá. Dương Lâm Lộ cho cô số phòng, bảo cô đi lên. Cũng may hành lý trong tính là nặng, một mình cô cũng có thể nhấc nổi.

Trong phòng ngủ rất vắng vẻ, bốn giường đều trống không, xem ra là chuẩn bị đặc biệt cho nàng ở.

Tống Hân Nhiễm thu thập đồ vật xong, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi, lúc này cánh cửa bị mở ra.

Tống Hân Nhiễm quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc váy đen đang tựa vào cửa, liếc mắt nhìn ngưởi đó, hỏi:

"Cô là Tống Hân Nhiễm?"

"Em là------"

"Mười tám tuổi?"

Tống Hân Nhiễm chớp mắt mấy cái.

"Hai mươi."

"Ồ." Dương Lâm Lộ gật đầu một cái.

"Không nhiều lắm, kém chừng mười tuổi."

Tống Hân Nhiễm nghi ngờ nhìn sang, có chút không hiểu rõ ý.

Dương Lâm Lộ nói tiếp:

"Cô không cảm thấy chị ấy rất già sao?"

Già?

"Cái gì già?" Tống Hân Nhiễm nghi ngờ hỏi.

Dương Lâm Lộ bật cười.

"Cô không biết chị ấy đang thả thính cô sao?"

Thả thính? Có ý gì? Tống Hân Nhiễm hoàn toàn bối rối, cô ấy đang nói gì vậy?

Dương Lâm Lộ đi về trước một bước, giày cao gót chạm vào mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, dừng ở trước người Tống Hân Nhiễm, nắm lấy tay cô, khóe môi câu lên:

"Chị ấy cầm tay cô rồi?"

Tống Hân Nhiễm cả người cứng lên, lui về sau một bước.

"Không có." Muốn rút tay về.

Dương Lâm Lộ lại ép sát hơn, nắm lấy cằm của cô:

"Chị ấy sờ mặt cô rồi?"

"Không có!" Tống Hân Nhiễm nghiêng người một cái muốn bứt ra, lại bị Dương Lâm Lộ khống chế.

Dương Lâm Lộ cúi đầu xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng.

"Chị ấy hôn cô rồi?"

Nhìn gương mặt đang phóng đại trước mắt, gò má Tống Hân Nhiễm ửng đỏ, đẩy tay người kia ra.

"Không có, chị đứng xa một chút."

"Ồ...không có ư....." Con ngươi của Dương Lâm Lộ khẽ chuyển, bỗng nhiên bàn tay dùng sức đẩy Tống Hân Nhiễm ngã xuống giường, cúi người áp đến muốn hôn môi nàng.

"Em định làm gì----"

Đột nhiên, trên người Tống Hân Nhiễm chợt nhẹ đi, Dương Lâm Lộ bị ai đó lôi xuống giường, ngay sau đó truyền đến 'chát' một tiếng, giòn giã.

Tống Hân Nhiễm chống ngừng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đới Yến Ni đang đứng trong phòng ngủ, một tay siết chặt cánh tay Dương Lâm Lộ, một tay ở bên thân, mà Dương Lâm Lộ đang che đi gương mặt ửng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn cô.

"Chị, đây là lần thứ hai chị đánh em." Dương Lâm Lộ cười nói, tiếng cười có chút thê lương.

Đới Yến Ni cau mày, trầm giọng nói:

"Mình em làm chuyện ti tiện là được rồi, còn kéo theo người khác, Lộ Lộ, chị đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, trong lòng rất rõ mà."

"Chị chê em nhỏ, đúng, em còn nhỏ." Dương Lâm Lộ đỏ mắt lớn tiếng nói, sau đó lại chỉ sang Tống Hân Nhiễm.

"Vậy cô ta thì sao! Cô ta còn nhỏ hơn em! Tại sao cô ta thì được còn em lại không!"

"Chị là chị họ của em!" Đới Yến Ni hét lớn một tiếng.

Dương Lâm Lộ nhìn cô chằm chằm một lúc, cười gật đầu, sau đó liền rời đi mà không quay đầu lại.

Bầu không khí trong căn phòng nho nhỏ thoáng chốc trở nên vô cùng lúng túng.

"Chị Yến Ni..." Tống Hân Nhiễm nhẹ giọng gọi, trợn to đôi mắt long lanh nhìn cô. "Sao chị lại đến đây..."

Đới Yến Ni thở dài một hơi, đi đến ngồi xuống cạnh mép giường, đem cô ôm vào lòng, nhắm mắt lại hít sâu.

Đới Yến Ni nói:

"Chị vẫn không yên lòng, nên đến tìm em."

Tống Hân Nhiễm hơi ngẩng ra, lông mi mấp mấy.

"Không phải chị đang ở Bình Dao sao?"

Đới Yến Ni lắc đầu một cái.

"Ngồi máy bay đến."

Tống Hân Nhiễm cả kinh.

"Vậy công việc của chị."

"Chị không bỏ em được." Đới Yến Ni nói, con ngươi trầm trầm, thật sâu nhìn vào mắt Tống Hân Nhiễm.

Chung quanh đột nhiên rất an tĩnh.

Tống Hân Nhiễm nhìn xung quanh một cái, nhịp tim có chút loạn.

"Không có gì phải lo lắng, đúng rồi, vừa rồi chị Lâm Lộ----"

Đới Yến Ni nắm lấy cổ tay đem nàng kéo vào ngực, nâng lấy sau gáy hôn cô thật sâu.

"Ưm-----" Tống Hân Nhiễm cả người cứng đờ, khó tin trừng to mắt.

Hồi lâu, Tống Hân Nhiễm từ từ nhắm mắt lại, thân người cứng nhắc cũng dần dần thanh tĩnh lại, chậm rãi nâng lên cánh tay ôm lấy Đới Yến Ni.

"Em còn trẻ, mà chị lại đang già đi." Đới Yến Ni nói.

Sắc mặt Tống Hân Nhiễm đỏ bừng, tựa vào trong lòng Đới Yến Ni thở dốc.

"Nếu như chị tiếp tục chờ đợi, có lẽ có một ngày em sẽ bị người khác đoạt đi."

Tống Hân Nhiễm ngẩng mặt nhìn cô, vươn tay chạm vào gò má cô, khẽ lắc đầu.

Đới Yến Ni mỉm cười, nắm tay nàng áp sát vào mặt mình.

"Đừng chê chị già."

Tống Hân Nhiễm cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.

"Bây giờ em rốt cuộc cũng biết phải lấy cái gì để báo đáp cho chị rồi."

------

Tống Hân Nhiễm không hiểu, trên đời có nhiều người đẹp như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác Đới Yến Ni lại coi trọng mình.

Có một lần nàng hỏi Đới Yến Ni, Đới Yến Ni cười một tiếng.

"Lần đầu tiên gặp em, là bị món Quan Đông Chử của em hấp dẫn." Cô chính là men theo mùi thơm của Quan Đông Chử mà tìm đến.

Tống Hân Nhiễm lặng lẽ gật đầu, nhớ lại.

Ngày hôm đó, Đới Yến Ni về nhà, phát hiện cơm tối là món Quan Đông Chử, cô cười tươi ăn hết.

Ngày hôm sau, vẫn là Quan Đông Chử, Đới Yến Ni dừng một chút, không nói gì, cũng ăn hết.

Nhưng mỗi một ngày tiếp theo đều là Quan Đông Chử, Đới Yến Ni hoàn toàn trợn mắt.

"Tiểu Nhiễm, hôm nay lại là..."

"Chị Yến Ni, chị mau nếm thử bò viên tát niệu mà em dày công chế biến đi, cách điều chế mới nha!" Tống Hân Nhiễm nháy mắt.

"Được..." Lời đến khóe miệng lại bị nuốt trở vào, Đới Yến Ni cầm đũa chậm chạp bỏ vào miệng. Trời ơi, loại cuộc sống này lúc nào mới có thể kết thúc đây a.

Đới Yến Ni quay đầu nhìn về Tống Hân Nhiễm, người kia đang chuyên tâm cắt dưa leo, mày hơi nhíu, đôi môi phấn hồng khẽ chu, gương mặt trắng nõn hết sức thanh thuần.

Đới Yến Ni cười một tiếng: Tâm tư của em, chị làm so không biết chứ?

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro