Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà không phải lúc nào cũng kiên nhẫn. Lúc này, khi biết Thẩm Thanh Thu có điều gì đó không ổn mà hắn lại không biết, hắn không thể nào bình tĩnh được. Hắn đưa mắt nhìn hết vị Phong chủ này đến vị Phong Chủ khác, hắn siết chặt hai tay lại để chúng không siết cổ bất kì ai.

"Nói rõ cho ta lý do các ngươi không cho ta gặp phu quân của ta."

"Ừ thì," Nhạc Thanh Nguyên tế nhị nói. "Ngươi có thể gặp y. Nhưng bọn ta nghĩ ngươi nên biết về bản chất của... chất độc.. trước."

"Độc?" Tĩnh mạch của Lạc Băng Hà run lên dưới da hắn. Hắn để cho sư tôn ở lại Thương Khung Sơn trong khi hắn dẹp loạn tại Bắc Cương vì hắn tin tưởng những con người ở đây có thể bảo vệ sư tôn chu toàn. Bọn họ có ý gì? Liễu Thanh Ca, Nhạc Thanh Nguyên và có thể là những kẻ khác nữa, luôn thèm muốn phu quân của hắn ra mặt. Cố gắng lợi dụng tấm lòng nhân hậu của sư tôn dành cho bằng hữu và người hâm mộ. Hắn nghĩ ít nhất những thèm muốn ghê tởm đó sẽ đảm bảo an toàn cho sư tôn.

Mộc Thanh Phương tiến về phía trước khẽ phát ra âm thanh "Hm" một cách lịch sự để thu hút sự chú ý của hắn. Chính Mộc Thanh Phương đã đề nghị hắn đến Thương Khung Sơn càng sớm càng tốt, Nhạc Thanh Nguyên lại cản hắn tại cổng rồi một mực bắt hắn tham gia thảo luận với bọn họ. Bây giờ thì hắn đang đứng trong một sảnh chờ lòe loẹt nào đó ở Khung Đỉnh Phong, nơi quá khác so với phong cách đơn giản, trang nhã ở Thanh Tĩnh Phong. Chưởng môn và  y sư đã ở đây, cả Thượng Thanh Hoa và Liễu Thanh Ca cũng vậy- người không thể tránh xa bất cứ thứ gì liên quan đến sư tôn, tại sao sư tôn lại đối xử tốt với hắn ta chứ. Có lẽ vì Thượng Thanh Hoa có những kiến thức rất khó giải. Lạc Băng Hà không tin tưởng y. Nhưng phần lớn cũng là vì hắn không thể biết được tên này có ý định gì với sư tôn hay không. Mộc Thanh Phương rõ ràng là có ý. Lạc Băng Hà thấy cách mà y nhìn xác của sư tôn.

"Thân thể của Thẩm Thanh Thu thì không có gì đáng ngại," Mộc Thanh Phương nói. Y đủ tinh ý để thấy sát khí của Lạc Băng Hà tăng lên sau khi nghe từ "Độc". "Thẩm sư huynh xuống núi và không may bị Bò cạp gai cắn."

"Loài này là ma vật," Lạc Băng Hà nói. "Tại sao nó lại ở gần Thương Khung Sơn?"

"Ta cũng không rõ." Nhạc Thanh Nguyên cắt ngang. "Nó-"

"Nếu bọn ta biết có nguy hiểm rình rập thì đã không để y đi một mình," Liễu Thanh Ca nói. Hắn khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn về phía Lạc Băng Hà như thể Lạc Băng Hà đã làm sai điều gì. Lần cuối cùng sư tôn trúng độc dưới sự chăm sóc của hắn, hắn chỉ mới mười lăm tuổi. "Đó không phải là một cuộc đi săn, bọn ta không hề nhận được bất kỳ báo cáo nào-"

"Đợi đã, nọc độc của bọ cạp gai không gây nguy hại đến con người. " Nói vậy, nhưng xương cốt hắn vẫn phát đau. Sư tôn lẽ ra phải biết điều đó- y hiểu biết về ma vật hơn cả Lạc Băng Hà.

"Đúng là nó không gây nguy hại đến con người." Mộc Thanh Phương xác nhận. " Nhưng Thẩm Sư Huynh dừng như có... thiên ma huyết trong người. Có lẽ không ai nói với y rằng việc có thiên mà huyết trong người sẽ khiến  y có thể nhiễm một số loại độc chỉ có tác dụng với ma tộc."

Căn phòng chìm vào im lặng. Khí tức xung quanh Lạc Băng Hà đen như mực, hắn sẵn sàng giết bất kỳ ai cố gắng đổ lỗi cho hắn về việc sư tôn bị thương.

Không ai đủ dại dột để nói như vậy. Mộc Thanh Phương tiếp tục.

"Nọc độc này rất nguy hiểm. Ta đã giảm thiểu ảnh hưởng của nó đối với Thẩm sư huynh bằng cách phong ấn thiên ma huyết trong cơ thể y. Y đã ổn rồi. Rắc rối là nếu phong ấn bị phá vỡ, chất độc sẽ tàn phá y. Còn nữa..." Y đảo mắt."nó có phản ứng phụ."

Lạc Băng Hầ di chuyển tay đến chuôi kiếm. "Đó là gì?"

"Phong ấn thiên ma huyết cũng có nghĩ loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của ngươi đối với y. Hoàn toàn."

Y nhấn mạnh đầy ẩn ý. 

"Ý y là," Thượng Thanh Hoa bất đầu,"ừm, nghĩa là, thưa ngài" -Nhạc Thanh Nguyên chớp chớp mắt khi nghe thấy một Phong Chủ nhà y gọi Ma Tôn trịnh trọng như vậy- "nó tác động đến trí nhớ của y, Thẩm sư huynh sẽ không nhớ gì về ngài cả, và đương nhiên là cả những thiên ma để lại máu trong người y cũng vậy," Thượng Thanh Hoa nói thêm,"vì vậy không chỉ mình ngài, nếu điều đó.. giúp ích."

Lạc Băng Hà đánh rơi chuôi kiếm của mình. Lồng ngực lạnh lẽo và yên tĩnh như băng. "Cái gì?"

"Và ngài không thể nói với y bất cứ điều gì." Thượng Thanh Hoa nói năng lưu loát, không bị bất cứ thứ gì cản trở. "Bởi vì nếu y nhớ, hoặc cố gắng nhớ, sẽ làm suy yếu phong ấn và khiến tính mạng của y gặp nguy hiểm."

Lạc Băng Hà im lặng.

Hắn không nghĩ bất cứ thứ gì bọn họ nói lại có thể làm hắn phiền lòng. Hắn nghĩ nếu sư tôn bị thương, hắn sẽ chữa cho người. Nếu bọn họ cố lấy sư tôn ra khỏi hắn, hắn sẽ giành lại. Hắn không hề nghĩ mình sẽ bị tổn thương. Hắn chưa chuẩn bị tinh thần để vượt qua điều này.

Một Thẩm Thanh Thu không nhớ tới hắn. Một Thẩm Thanh Thu sẽ không gọi hắn là phu quân.

"Nói cho ta biết cách giải độc. Nếu không đừng trách ta-"

"Không cần đe dọa," Mộc Thanh Phương nói. "Chất độc có thể được chữa khỏi bởi một loại hoa mọc sâu trong lòng ma giới. Nó-  đợi đã," y nói khi thấy Lạc Băng Hà chuẩn bị rời đi ngay lập tức. "Loài hoa này chỉ mọc một lần trong một thiên niên kỷ. Ngươi sẽ không tìm ra nó trong khoảng hai trăm năm nữa. Nhưng- đợi đã", y nhắc nhở lần nữa khi thấy Lạc Băng Hà đã đưa tay lên thanh kiếm của hắn. "Giống như các loại độc khác, nó có thể được chữa khỏi thông qua việc song tu với Thiên Ma."

Lạc Băng Hà lập tức thả lỏng. "Ồ," hắn nói. "Ngươi nên nói sớm hơn. Nó-"

Hắn dừng lại. Bọn họ đang tránh nhìn hắn vì hắn đã nhận ra họ đưa hắn đến đây để...

Sư tôn của hắn không phải là một người tùy tiện. Đúng vậy, có những tin đồn về đạo đức của y trước lần tẩu hỏa nhập ma đã làm thái độ của y thay đổi rõ rệt, nhưng Lạc Băng Hà không tin, đến bây giờ vẫn vậy. Thẩm Thanh Thu hắn biết khi còn bé dường như không phải là loại người theo đuổi hoan lạc. Và Thẩm Thanh Thu bây giờ... hắn chắc rằng y chỉ trao thân cho mình hắn thôi. Sư tôn không giống những con người này, sẵn sàng lăn đến và từ bỏ đức hạnh của mình trước lời nói của sư tôn. Hắn thấy rõ.

Y khiến Lạc Băng Hà chờ đợi lâu như vậy. Phải mất tận mười một năm hắn mới dụ được sư tôn tham luận lần đầu.

Bây giờ cần mất bao lâu nữa?

"Ta.." Âm thanh lạch cạch yếu ớt vang lên. Phải mất một lúc hắn mới nhận ra đó là tiếng thanh kiếm của hắn rung lên trong vỏ, tay hắn cũng đang run lên. Hắn phải đặt tay trái của mình lên tay bên phải để ổn định nó.

"Nếu như y thấy ta.." Hắn gần như không thở được. "Nếu ta nói chuyện với y thì có ảnh hưởng đến sự an toàn của y không?"

"Không, không," Mộc Thanh Phương nhanh chóng nó, y nhẹ nhõm khi có tin tốt để báo. "Y có thể nói chuyện với ngươi. Y có thể tìm hiểu mọi thứ về ngươi, miễn là y không biết những điều đó liên quan đến mình. Nếu ngươi nói điều đó liên quan đến y, y sẽ cố nhớ lại và điều đó có thể sẽ làm suy yếu phong ấn. Có vẻ như ngươi có thể... thuyết phục y...."

"Mộc sư đệ!" Liễu Thanh Ca quát.

"Đó là một biện pháp lý tưởng," Nhạc Thanh Nguyên thì thầm,"để Thẩm sư đệ không có nguy cơ chết trong đau đớn". Mặt y nhăn lại và tái đi, trông như sữa chua vậy.

Liễu Thanh Ca nói: "Tất nhiên là tất cả chúng ta đề mong y khỏi bệnh.Nhưng ngươi cũng đừng có... khuyến khích..." Tai hắn ửng hồng.

Mộc Thanh Phương nghĩ rằng Lạc Băng Hà có thể đưa sư tôn lên giường dễ dàng lắm chắc. Nhưng Lạc Băng Hà sẽ không thừa nhận điều này trước mặt bọn họ. Họ luôn háo hức chia rẽ mối quan hệ giữa hắn và sư tôn.

Những năm sống chung sau khi thành thân đã làm vơi đi bất an trong lòng hắn. Lúc đầu, tình yêu với sư tôn quá tuyệt để mà hắn có thể tin được. Hắn đã bắt sư tôn chứng minh tình yêu của người và cam kết hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì hắn đã an tâm hơn. Sư tôn yêu hắn. Hắn có cảm giác như có một nơi trong trái tim mình được tạo ra chỉ để giữ tình cảm ấy. Hắn đã học cách không quản người quá chặt, sư tôn luôn khẳng định mối quan hệ của hai người mỗi khi y dỗ  dành Lạc Băng Hà vào ban đêm.

Nhưng sư tôn đã yêu hắn từ khi nào? Tại sao người lại yêu hắn? Y nói rằng y chưa bao giờ nghĩ về tình cảm với Lạc Băng Hà trước khi hắn trưởng thành. Nhưng đến khi Lạc Băng Hà trưởng thành , mọi tương tác giữa hai người đều là thảm họa. Hắn cố gắng không nghĩ về khoảng thời gian từ vực thẳm Vô Gian đến Mai Cốt Lĩnh. Không thể biết được điều gì đã khơi dậy sự ấm áp trong trái tim sư tôn mà hắn luôn cảm nhận được khi nằm trong vòng tay của người. Điều gì sẽ xảy ra nếu đây là một thế giới giả kim, một ánh sáng kỳ lạ giáng vào Lạc Băng Hà đúng lúc và dấy lên ham muốn của hắn? (What if it was some unlikely alchemy of circumstance, some strange light that hit Luo Binghe at just the right moment and made him desirable?- đây là đoạn cuối và tui không biết ý của đoạn này là như nào luôn..)

Sư tôn đã nhiều lần nói rằng y không thích nam nhân. Lạc Băng Hà là ngoại lệ. Nếu y đã không nhớ về quá khứ giữa họ, có lẽ y sẽ không sẵn lòng yêu một người nam nhân.

Và nếu sư tôn không yêu hắn- nếu y chỉ đồng ý song tu với Lạc Băng Hà vì một lý do nào khác- thì Lạc Băng Hà sẽ không thể nào vượt qua được. Ngay cả khi hắn có lại sư tôn sau đó, hắn vẫn là không thể chịu đựng được.

Thế giớ xung quanh hắn trở nên thật rộng, lạnh lẽo hơn so với nữa canh giờ trước đó. Hắn sẽ không thể trở lại Thanh Tĩnh Phong vào lao vào vòng tay của sư tôn mình, nơi duy nhất mang lại cho hắn cảm giác mãn nguyện trong cái thế giới này. Hắn sẽ không cảm nhận được bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc mình hay giọng nói nhẹ nhàng chào đón khi hắn về sớm, Lạc Băng Hà vẫn rất hồi hộp khi nghĩ đến việc phải chia ly sau khoảng thời gian hai người sống cùng nhau. Hắn nắm chặt thanh kiếm đếm nỗi bàn tay dần tê liệt.

"Ta sẽ tán tỉnh y," hắn nói, dường như là nói với bản thân hắn chứ không phải với những người xung quanh. "Nếu ta chính là cơ hội duy nhất để y khỏi bệnh, thì ta phải tìm mọi cách để chữa khỏi cho y."

"Chính xác là," Thượng Thanh Hoa nói một cách không khôn ngoan, "Chính xác là, có thể là bất kỳ Thiên Ma nào-"

Lạc Băng Hà liếc nhìn y khiến y la lên như thể đang bị đánh.

"Nhưng chắc chắn sẽ là ngươi a!" y vội vội vàng vàng nói thêm, "Haha, thật là một loại độc bất tiện phải không? Nó gần như được thiết kế để thể hiện khả năng quyến rũ người bạn đời khó tính của ngươi lần thứ hai! Ta nghĩ rằng mọi người sẽ đều hài lòng khi ngươi thành công nha!"

"Hãy cẩn thận," Nhạc Thanh Nguyên nói. "Đương nhiên... đương nhiên là ngươi phải tán tỉnh y. Bất quá-"

"Ngươi có nghĩ rằng ta coi trọng mạng sống của phu quân mình không?" Lý do duy nhất khiến Lạc Băng Hà  cho phép người này nói chuyện với mình là vì tôn trọng sư tôn. Ý nghĩ đó khiến hắn chợt nhận ra, sư tôn vẫn nhớ đến Nhạc Thanh Nguyên cùng tất cả những gì hai người cùng nhau trải qua. Vào lúc này, y nhất định quan tâm đến Nhạc Thanh Nguyên nhiều hơn Lạc Băng Hà.

Ít nhất thì Nhạc Thanh Nguyên cũng im lặng, y đủ khôn ngoan để không trả lời câu hỏi này.

Lạc Băng Hà cần phải rời khỏi đây và không thể nào trở lại Thanh Tĩnh Phong. Hắn nhất định phải tạo ấn tượng lần thứ hai thật tốt với phu quân mình. Hắn không thể nào trực tiếp thực hiện mà không có kế hoạch.

Bây giờ hắn đã vượt qua cú sốc ban đầu, hắn sẽ nghĩ ra vài điều mà sư tôn thích. Có điều, hắn chắc rằng sư tôn bị cơ thể của hắn thu hút. Hắn thậm chí còn biết rõ điều đó ngay cả khi sư tôn cố tỏ ra không phải.

Khi Lạc Băng Hà còn nhỏ, hắn cố lấy lòng sư tôn bằng cách trở nên mạnh lên. Để chứng tỏ rằng hắn có khả năng bảo vệ sư tôn. Nhưng sư tôn không ngây ngất khi Lạc Băng Hà bảo hộ y- nếu có điều gì bất trắc xảy ra, y sẽ cảm thấy khó chịu khi Lạc Băng Hà tự đặt mình vào nguy hiểm. Tuy nhiên, y lại rất thích bảo vệ Lạc Băng Hà. Tỉ như bắn những phiến lá đó về phía Minh Phàm hay bảo vệ hắn lúc cột nhà đột nhiên rơi xuống khi đang đối đầu với Bách Bì Khách. Y thích thấy Lạc Băng Hà cần mình. Và y còn có một điểm yếu nữa đó chính là những con thú thú vị, bao gồm cả ma vật.

Lạc Băng Hà đứng thẳng người. Lần lượt nhìn về phía các Phong Chủ. "Dù cho y có nhớ hay không thì y vẫn là phu quân của ta." Hắn nói. "Ta sẽ chăm sóc y, ta đảm bảo độc trên người y sẽ được giải trừ." Hắn do dự. Sư tôn không thích hắn thốt ra những rời thô lỗ, nhưng khi nghĩ về việc những người này mong đợi, hắn ta vẫn tiếp tục. "Ta sẽ không bao giờ làm bất kì điều gì với sư tôn khi người chưa bằng lòng, ta sẽ đảm bảo y cũng muốn điều đó."

Hắn mỉm cười, không để bất kỳ tia sáng nào lọt vào mắt. Nhắc nhở bọn họ hãy cầu cho hắn thành công vì sức khỏe đồng môn của mình và cả vì ngăn chặn Lạc Băng Hà lặp lại những gì mà hắn đã làm trong năm năm vắng sư tôn.

Thật đáng ngạc nhiên khi hản hồi duy nhất lại đến từ Liễu Thanh Ca. "Ta sẽ chống mắt lên xem."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dịch mà tui không ngưng cười được mà. Băng Hà nhà mình đúng là giấm vương, ăn  giấm bậy bạ không à. Ổng nghĩ ai cũng có ý đồ bất chính với sư tôn như ổng hả trời. XD







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bangthu