Chương 22: MÌNH LÀ ĐỨA CUỒNG NGƯỢC SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Diệp : "??????!!! "

Cách Chiêu : "..."

Kì thậy Tiêu Diệp cũng chỉ coi là Cách Chiêu nói nhầm, hoặc mình nghe nhầm. Phải! Chính là nhầm!

Tạ Bằng Huy đúng lúc này đi tới nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tiêu Diệp hỏi : "Làm sao vậy? Đóng máy còn không vui sao? "

Tiêu Diệp lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lại về phía Tạ Bằng Huy : "Đạo diễn, thật cảm ơn anh một tháng này đã chiếu cố. " nói xong cô còn đứng lên cúi người thật sâu.

Tạ Bằng Huy như bị điện giật nhảy lùi ra sau một bước : "Đừng đừng đừng! Lễ lớn như vậy tôi nhận không nổi. "

Tạ Bằng Huy ngày thường tuy rằng không có dáng vẻ gì giống một người đạo diễn, nhưng một khi đã khởi động máy quay chính là như một người khác, tình cảm chân thành đối với phim ảnh thật sự rất đáng khâm phục, Tiêu Diệp ở bên cạnh người như thế, lý nào lại không nể phục?

Tinh thần hướng về phía trước vĩnh viễn đều có sức cuốn hút cực lớn, Tiêu Diệp biết rõ giới giải trí này thoạt nhìn sạch sẽ, thực chất lại âm u dơ bẩn đến đáng sợ. Một tháng ngắn ngủi, Tiêu Diệp thấy được rất nhiều điều ở Tạ Bằng Huy, vùi đầu vào công việc, anh ta hiểu được lẽ thường, nhưng lại không lõi đời, chỉ nghĩ dựa vào sự cố gắng của bản thân, đối với Tiêu Diệp mà nói, cũng coi như là sự an ủi, ít nhất không phải ai cũng là người xấu....

Tạ Bằng Huy cũng không bao giờ tỏ ra  kênh kiệu, ở đoàn phim cùng nhân viên công tác đùa giỡn là chuyện bình thường. Vui vẻ, thật sự là vui vẻ.

Đây là bộ phim đầu tiên của Tiêu Diệp, lần trải nghiệm diễn xuất đầu tiên từ khi xuyên tới đây, chắc hẳn sẽ rất khó quên đây.

[Haizzz <( ̄︶ ̄)>]

[Bánh bao đã trưởng thành thật rồi] 

Nghĩ đến đây, Tiêu Diệp không nhịn được cười thành tiếng. Tiêu Diệp rất hay cười, nhưng loại cười đó rất lịch sự điềm đạm. Vui vẻ đến cười ra tiếng như thế này, vẫn là hiếm thấy...

Tạ Bằng Huy có chút ngại ngùng quát: "Cười cái gì! Chuẩn bị quay tiếp! Quay xong thì nhanh cút đi! " nói xong liền vẻ mặ ngạo kiều quay lưng bỏ đi.

[Moe không chịu được aaa!!]

Cách Chiêu ánh mắt vẫn còn dừng lại trên vẻ mặt tươi cười kia của Tiêu Diệp, thoáng ngơ ngẩn... Khoảng trống trong lòng bỗng có chút lay động....

_______

Cảnh cuối cùng của Tiêu Diệp là cùng hoàng đế trở lại Càn Thanh Cung đối thoại.

Cách Chiêu ngồi trên long ỷ, tùy ý lật xem tấu chương trong tay, Tiêu Diệp lo sợ cung kính đứng một bên.

Sau một lúc lâu, Nguyên Chiêu Đế như nói chuyện phiếm mở miệng: "Ngươi.. Là cố ý.! "

Ánh Tú bộp một cái quỳ xuống đất : "Hoàng thượng, nô tì là tuyệt đối trung thành, hầu hạ ngài một đời! "

Nguyên Chiêu Đế cười khẽ, mùi trầm hương xông phòng lượn lờ trong không khí, thoạt nhìn thật nhẹ nhàng thích ý....

"Chỉ cứ như trước kia hầu hạ? "

Ánh Tú nghe nói vậy, lại không dám ngẩng đầu lên xem biểu tình của người nọ .

"Như vậy... Vâng, thưa hoàng thượng, vẫn như trước kia... "

"Ồ. Khá tốt. "

Ánh Tú vì sao cự tuyệt  bị hoàng đế nạp vào hậu cung thì tác giả không đề cập đến, chỉ là trần thuật sự thật. Mà thời điểm Tiêu Diệp diễn cảnh này chỉ có thể dựa vào phỏng đoán. Ánh Tú liệu có muốn từ nha hoàn biến thành chủ tử? Nếu là Tiêu Diệp của trước kia, tất nhiên là nguyện ý, bởi vì không muốn chính là tội chết.

Nhưng tác phẩm điện ảnh rốt cuộc không phải hiện thực, luôn là phải thêm vào chút yếu tố lãng mạn. Nếu như đã lựa chọn quyền lực, vậy chẳng phải sẽ còn muốn luôn cả vị trí trung cung kia?

Tiêu Diệp của bây giờ sẽ khác, cô không cần. Không phải vì người hiện đại sẽ luôn có tư tưởng "Hướng tới tự do", cũng không phải là cô nuôi ảo tưởng tình yêu chung thủy một đôi một đời... Chẳng qua là vì đời trước cô đã nhìn quen phi tử hậu cung, dù là người được sủng ái hay không, đều sẽ có một bệnh chung - tịch mịch.

Tiêu Diệp cảm thấy từ tận trong xương cốt mình vẫn sợ hãi sự tịch mịch .

Suy nghĩ như vậy, thời điểm Tiêu Diệp nhập vai Ánh Tú, nét mặt không tự chủ hiện lên vài phần cô đơn bi thương, duy chỉ ánh mắt vẫn trong trẻo thanh minh.

Cách Chiêu trong vai hoàng đế lúc này mày nhíu lại, như thể nghe Ánh Tú nói như vậy hoàn toàn là nằm trong dự đoán. Lại lần nữa mở miệng, chỉ là giọng nói đã không còn chút độ ấm : "Đã như vậy. Vậy ngươi cũng chuyển đến cung Thái Hậu đi, tận tâm hầu hạ lão nhân gia. "

Ánh Tú nghe vậy, miệng hé ra nhưng không thốt nên lời, tay nàng ở góc hoàng đế không nhìn thấy, máy quay lập tức chuyển đến, gắt gao nắm thật chặt, lộ cả gân xanh... Rốt cuộc, lại chỉ đành buông thõng xuống, tựa như mất đi tất cả sức lực ...

"Bộp! Bộp!.. "Hướng hoàng đế hành đại lễ, Ánh Tú thẫn thờ lui ra. Tạ Bằng Huy nhìn chằm chằm theo dõi từng cử động của Tiêu Diệp cùng Cách Chiêu, bởi vậy chỉ có anh thấy được, lúc Ánh Tú từ chối hoàng đế, biểu cảm trên mặt Cách Chiêu lại là lạnh lùng xen lẫn một tia mất mát.

Hai người đều là mất mát, nắm chặt nắm tay, rồi lại đồng thời buông xuôi....

Tiêu Diệp đại công cáo thành liền tạm biệt đoàn phim rồi hí hửng xách quần đi mất, dù sao cô chỉ là một diễn viên phụ, không đáng để phải tổ chức tiệc chia tay gì gì đó.


Cách Chiêu thì lại quay thêm một cảnh nữa, nội dung rất đơn giản.

Nguyên Chiêu Đế mệt mỏi dựa vào ghế, xoa xoa mi tâm : "Ánh Tú, đi ngự trù phòng chuẩn bị cho trẫm chút đồ lại đây. "

"A... Nô tì lập tức đi.. Nô tì... Là Ánh Liên. "Nói xong cung nữ liền không dám chạy trễ chạy ra ngoài.

Mà Nguyên Chiêu Đế khi nghe được âm thanh , quay đầu lẳng lặng nhìn vị trí Ánh Tú thường xuyên đứng trực...

Tiêu Diệp ở bên cạnh đứng nhìn mà lồng ngực có chút nghẹn....

[Mình là đứa cuồng ngược sao? Không! Không thể! ( ̄^ ̄)ゞ]

[Không còn phải làm cơm mỗi ngày nữa mà còn buồn...]

Tiêu Diệp rề rề kéo hành lý đến trước mặt đạo diễn : "Đạo diễn, hôm nay tôi đi rồi ! ( ̄▽ ̄)ノ

Tạ Bằng Huy vào nghề nhiều năm đã sớm quen thuộc với cảnh này : "Thế nào? Còn chờ tôi ôm cô một cái mới được? "

Tiêu Diệp chỉ cười cười, không nói gì. Quay đầu lại liền thấy Cách Chiêu âm trầm nhìn mình... Người này không biết là vô tình hay cố ý...

Tiêu Diệp cúi đầu, cảm xúc chia tay này thật không thú vị, bỗng nhiên đến gần anh nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng! Ta lần này thật sự đi rồi. "

Chỉ nghe trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, ngẩng đầu lên lại thấy anh ta không hề quay đầu lại, chỉ giơ giơ di động trong tay mình lên, sau đó sải bước về phía phòng hóa trang.

Tiêu Diệp ( ̄^ ̄)ゞ . Đối với cô mà nói ly biệt thực sự là khoảnh khắc đáng buồn, còn chẳng biết có thể gặp lại nhau hay không, giây phút cuối cùng lại còn không thèm cho nhau một ánh mắt, có chút bực mình!!!

Tiêu Diệp sau đó tìm một vòng đoàn phim vẫn không thấy bóng dáng Lưu Hạ, đành nhắn tin tạm biệt. Vừa gửi đi liền nhận được điện thoại của Trịnh Minh Luân .

"Lúc trước cô kí hợp đồng kí túc xá đã đầy, bây giờ có phòng trống rồi, có muốn dọn đến chung cư tập thể của công ty không? "

Tiêu Diệp không cần suy nghĩ liền đáp ứng : "Muốn muốn muốn! Em muốn! "

Không cần phải đóng tiền nhà, cô tất nhiên là biết chọn lựa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro