Chương 3: Người Giúp Việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Hạc Xuyên đã mua cho Giang Yến Thần một căn hộ cao cấp, thuê người sắp xếp lại ít nhất cũng phải mất hai ngày. Giang Yến Thần lại không một chút quan tâm mà thu dọn đồ đạc chuyển đi ngay trong đêm.

Kỳ thật Giang Hạc Xuyên không sợ Giang Yến Thần không có nơi nào để đi, mà không có nơi nào để đi lại càng tốt. Như vậy cậu ấy mới có thể ngoan ngoãn sống trong ký túc xá của trường.

Thế nhưng Giang Hạc Xuyên hiểu rõ tính cách em trai mình, anh nhất định sẽ không đồng ý sống trong ký túc xá, vậy nên dứt khoát mua cho anh một căn hộ. Giang Yến Thần vô cùng cảm kích mà ôm anh trai, sau đó liền bắt đầu một cuộc sống tự do và vui vẻ.

Ngay ngày đầu tiên dọn đến sống, Giang Yến Thần đã mời anh em đến nhà mở tiệc ăn mừng cả một đêm, ồn ào đến mức hàng xóm phải gọi điện báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến gõ cửa nhà, thế mà lại phát hiện chủ nhân của căn hộ lại là đám người Giang Yến Thần. Nhưng lần này cảnh sát cũng không mời họ về đồn nữa, chỉ đơn giản nhắc nhở không được làm phiền đến hàng xóm.

Kết quả là họ được nước lấn tới, càng ngày càng ồn ào hơn lúc nửa đêm.

***

Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuyên qua cửa kính trong suốt, thẳng đến gương mặt của người đàn ông say rượu đang nằm liệt trên sàn nhà, mái tóc màu vàng nhạt của anh ta lúc này rối tung như chuồng gà, khuôn mặt cân xứng, xương hàm góc cạnh rõ ràng.

Lông mày anh nhíu chặt lại, ngay sau đó, Giang Yến Thần chầm chậm mở mắt, vừa nhìn là có thể thấy được quầng thâm mắt nổi bật trên nước da trắng của anh.

Giang Yến Thần bực bội cởi áo sơ mi rồi trùm lên mặt, gắng gượng bò lên sô pha nằm.

Nhóm người bọn họ ăn chơi điên cuồng đến năm sáu giờ sáng. Sau khi đám người kia rời đi, Giang Yến Thần mơ hồ không kịp lên phòng mà trực tiếp nằm lăn ra sàn ngủ.

Anh nhắm mắt nằm trên sô pha một lúc, cho đến khi bụng cồn cào kêu đói, anh đành cố nén cơn buồn ngủ mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra được.

Sau cả đêm ầm ĩ ở phòng khách, nơi này bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn, cứ đi một bước là thấy một đống rác, trên mặt nền thậm chí còn lưu lại nhiều vết rượu khô.

Giang Yến Thần tiện tay mở một túi bánh mì ra ăn, cắn vài miếng là đã giải quyết xong miếng bánh mì, cuối cùng bụng cũng dễ chịu hơn lúc nãy.

Nhìn phòng khách bừa bộn, anh cầm điện thoại di động lên cùng với miếng bánh mì thứ hai đang trong miệng, tùy tiện lên mạng tìm thấy một công ty quản lý nhà cửa rồi thuê bảo mẫu đến dọn dẹp lại căn hộ.

Sau khi gửi ảnh và địa chỉ, Giang Yến Thần vào phòng tắm rửa một lượt, tới khi tắm xong liền ném bộ quần áo bẩn đã thay xuống nền nhà phòng khách, sau đó ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ tiếp.

***

Triệu Tư Kỳ, người đang nằm trong ký túc xá gọi điện thoại với bạn trai, nhận được một thông báo nhắc nhở công việc.

"Trời ơi~ mình vì mẹ nên mới tiếp quản cái công ty này. Bây giờ bà ấy đã gấp không chờ nổi mà giao công việc cho mình xử lý rồi, thật là phiền chết đi được." 

Triệu Tư Kỳ vốn định giao công việc này cho một nhân viên ngẫu nhiên, thế nhưng đột nhiên lại nghĩ đến bạn cùng phòng của cô ấy là Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang tìm một công việc bán thời gian. Công việc này thù lao cũng không thấp, lại ở trong một căn hộ cao cấp, có thể Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn làm được, nói không chừng Lâm Nhuyễn Nhuyễn làm tốt còn được chủ hộ boa thêm tiền.

Vì vậy, cô ấy cao hứng nói chuyện này với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, người đang viết luận văn ở phía dưới. Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, đương nhiên cũng vui vẻ gật đầu, còn cảm kích hứa rằng lần sau sẽ mời Triệu Tư Kỳ đi ăn cơm.

Triệu Tư Kỳ đồng ý. Sau khi gửi địa chỉ cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô xoay người tiếp tục gọi điện cho bạn trai.

Bất cứ ai quen Lâm Nhuyễn Nhuyễn đều biết rằng: khi vừa sinh ra cô đã bị cha mẹ bỏ rơi ở cổng cô nhi viện và được viện trưởng nhận nuôi, vậy nên từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong cô nhi viện. Thế nhưng vì tính cách lầm lì, ít nói nên cơ hội cơ hội được nhận nuôi đều dành cho các bạn nhỏ khác. Cuối cùng, chỉ còn lại cô và một bạn nữ cùng nhau làm bạn.

Vì vậy, viện trưởng rất yêu thương cả hai và dạy họ học các kỹ năng sống khác nhau. Cô bạn kia sau khi lớn lên thậm chí đã đi du học với một điểm số vô cùng xuất sắc. Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không hề kém cạnh, cô đã đậu vào khoa máy tính nổi tiếng của trường đại học A bằng chính thực lực của bản thân..

Bây giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã vào đại học, cô không muốn viện trưởng phải lo lắng cho mình nữa, vậy nên liền tranh thủ vào thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm kiếm tiền học phí.

Mặc dù những người bạn cùng phòng không học cùng chuyên ngành với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhưng họ rất quan tâm cô và mỗi khi có công việc làm thêm đáng tin cậy đều sẽ giới thiệu cho cô.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng rất biết ơn họ, vì vậy cô thường chủ động dọn dẹp ký túc xá, đổ rác, giúp họ mang cơm, chọn lớp mở giống họ, chính là để mỗi khi họ ngủ nướng, cô sẽ đến điểm danh giúp họ.

***

Lâm Nhuyễn Nhuyễn bắt xe buýt đến trạm dừng gần địa chỉ mà Triệu Tư Kỳ gửi cho cô, rồi tiếp tục đi bộ tới đó.

Cô nhìn lên chung cư cao cấp này, cảm thấy mình cùng bộ quần áo đang mặc được mua ngoài vỉa hè so với nơi này thực sự không hợp nhau.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, thầm thở dài trong lòng: Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mày phải nỗ lực kiếm tiền đó!

Sau đó, cô dần trở nên phấn chấn hơn, nở một nụ cười tươi và sải bước vào trong.

Xông lên! Con đường kiếm tiền đang ở trước mặt đây rồi!

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lễ phép trình bày sự việc với bác bảo vệ, bác bảo vệ nhìn nụ cười xinh xắn dễ thương của cô gái nhỏ trước mặt, yên tâm cho cô đi vào.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận nhập mật mã, khóa cửa liền mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm bước vào trong.

Vừa đặt chân vào, cô bất cẩn mà đá phải chai rượu dưới chân, khiến nó lăn ra xa, âm thanh phát ra vô cùng vang dội trong phòng khách yên tĩnh.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn sợ đến mức không dám di chuyển ngay lập tức.

Trước khi đến đây, Triệu Tư Kỳ có dặn dò với cô rằng tính tình của vị khách hàng này không được tốt lắm. Anh ta nói rằng bản thân đang ngủ trong phòng, nếu người giúp việc dám quấy rầy anh ta, anh ta sẽ đuổi ra ngoài ngay lập tức.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn căng thẳng giữ lấy nắm cửa, nín thở không dám phát ra tiếng động. Sau một hồi yên lặng lắng nghe, phát hiện trong phòng ngủ vẫn im ắng, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô cẩn thận rón rén bước vào, thậm chí chỉ dám thở nhẹ vì sợ lại làm ồn.

Chủ nhân của căn hộ này rất hào phóng, và mức lương mà anh ta đưa ra cũng vô cùng hậu hĩnh, cô nhất định không được làm hỏng việc này.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan sát phòng khách một lượt, rồi bắt đầu lập kế hoạch dọn dẹp trong đầu và ra ngoài mua dụng cụ.

Lúc nãy đến đây, cô đã chú ý đến cảnh vật xung quanh tòa chung cư, cô nhớ rõ là có một siêu thị ở ngay đối diện với tòa nhà.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đẩy xe hàng, nhanh chóng chọn được dụng cụ dọn dẹp cần dùng, bên cạnh đó còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Vừa rồi khi cô mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong không có thứ gì ngoại trừ rượu.

***

Giang Yến Thần bị mùi đồ ăn thu hút mà tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng ngủ cũng không mở mắt, trên đầu thậm chí vẫn còn đeo bịt mắt, men theo mùi thơm mà đi ra ngoài.

Mặt trời ngoài cửa sổ đang lặn, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một đám mây, ánh vàng rực rỡ tỏa vào phòng khách, chiếu vào vài bông cúc nhỏ trên bàn cà phê trong phòng. Những bông cúc trắng dường như đang vươn vai lắc đầu, trông vô cùng dễ thương.

Phòng khách và ban công đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn gọn gàng hơn so với lúc anh mới chuyển đến. Những bộ quần áo mà anh thay ra đã được giặt sạch và phơi trên ban công, bao gồm cả đồ lót.

Giang Yến Thần cau mày nhìn quần áo đang được phơi trên ban công. Lúc trưa quên dặn người giúp việc vứt đi, vì anh sẽ không mặc lại quần áo đã bẩn, chỉ cần tượng tưởng rằng đồ của mình bị người người khác đem đi giặt, anh càng cảm thấy thật bẩn.

Giang Yến Thần nhìn thấy quần áo trên ban công rất chướng mắt, chỉ muốn lập tức vứt bỏ.

Anh tháo khăn bịt mắt trên đầu, bước đến cửa bếp, thế nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Bánh bao nhỏ?"

Giang Yến Thần cảm thấy hơi buồn cười, người giúp việc hóa ra lại là bánh bao nhỏ mít ướt.

Anh nhìn lại phòng khách sạch sẽ và quần áo đang phơi trên ban công, tâm trạng đột nhiên tốt lên ngay lập tức.

Cái bánh bao nhỏ mít ướt này thế mà làm việc hiệu quả thật đấy~

Anh lại nhìn sang Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang nấu ăn, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng sau.

Chậc, còn biết nấu cơm, đúng là một chiếc bánh bao nhỏ toàn năng.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng ngạc nhiên quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, thì ra là cậu bé tóc vàng xấu số kia.

Để thuận tiện cho công việc, cô buộc tóc ra sau và búi thành một quả bóng nhỏ, chiếc dây cột tóc vẫn là sợi dây màu trắng với một củ cà rốt nhỏ, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, cùng đôi mắt hạnh trong suốt, sống mũi cao, môi đỏ răng trắng.

Giang Yến Thần nhìn một lúc, cảm thấy mặt mình có chút nóng. Nhất định là vì nhiệt độ trong bếp quá cao do nấu ăn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ kinh ngạc một lúc, rồi tiếp tục xoay người tập trung nấu ăn. Trước đó cô còn có suy nghĩ đợi chủ hộ dậy và xem thử có thể ký hợp đồng dài hạn để dọn dẹp nhà cửa cho anh ta không, nhưng không nghĩ tới chủ hộ lại là thiếu niên hư hỏng lần trước bị mình tống vào đồn. 

Bây giờ cô chỉ muốn nấu xong thật nhanh và cuốn gói bỏ chạy.

Giang Yến Thần không khỏi có chút hậm hực khi thấy cô không có ý định để ý đến mình. Giang Yến Thần này chưa bao giờ bị làm lơ, nếu ai dám làm lơ anh đều sẽ bị đánh để cho nhớ suốt cả quãng đời còn lại.

Nhưng anh lại nhìn cái bánh bao nhỏ nhắn mít ướt trước mặt... Haiz, thực sự không thể đánh, anh cảm thấy chỉ cần chạm vào cô thôi cũng đủ khiến cho cô phải khóc bù lu bù loa lên.

Trong đầu bất giác nhớ đến đôi mắt đỏ hoe lần trước của cô, Giang Yến Thần quyết định không truy cứu cô nữa.

Vì vậy, Giang Yến Thần ngâm nga một bài hát rồi đi đến phòng khách ngồi trên ghế sô pha chơi game.

***

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng làm xong bữa tối, hai món mặn và một món canh.

Khi nhìn thấy trong phòng khách có nhiều chai rượu, cô biết hôm trước chủ căn hộ hẳn là uống rất nhiều rượu, dạ dày của anh ta nhất định sẽ khó chịu, thế nên cô chỉ nấu cho anh những món thanh đạm tốt cho dạ dày, vừa ngon lại vừa bổ.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi đặt lên bàn, nói với Giang Yến Thần rằng đồ ăn đã được dọn ra, sau đó quay lại phòng bếp dọn dẹp.

Cô rửa sạch xoong, chảo, cho vào máy rửa bát và dùng giẻ lau cẩn thận máy hút mùi.

Giang Yến Thần đang ngồi ở bàn vốn định đợi Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau ăn cơm, nhưng mùi thức ăn trên bàn thơm phức khiến anh không kìm lòng được, đành cầm đũa lên cắn một miếng.

Ngay khi cắn miếng đầu tiên, trong lòng anh liền thốt lên một tiếng: ngon quá!

Anh nếm thử món thứ hai và lại mắng một câu: Làm thế nào mà cái bánh bao nhỏ này làm đồ ăn lại hợp khẩu vị mình đến vậy?!

Giang Yến Thần không chịu nổi nữa, cúi đầu bắt đầu nấu cơm. Sau khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn thu dọn xong đi ra, phát hiện anh thế mà đã ăn gần hết.

Nhìn đống thức ăn mà mình đã giải quyết sạch sẽ, anh gãi gãi mặt vì xấu hổ: "Cái đó... tôi muốn đợi cậu cùng ăn, nhưng món ăn cậu làm rất ngon nên...  tôi không thể kìm chế được... chỉ là... "

Lâm Nhuyễn Nhuyễn tất nhiên rất vui khi thấy anh thích đồ ăn mình nấu, vì vậy đã hạ bớt cảnh giác đối với anh, thậm chí còn mỉm cười: "Không sao, vốn dĩ tôi chỉ nấu cho một mình cậu."

Giọng nói của Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng êm ái như tên của chính cô, rất hay.

Giang Yến Thần càng thêm ngại ngùng, anh nhấc điện thoại di động lên, muốn gọi đồ ăn ngoài mang về cho cô.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn vội vàng xua tay và lắc đầu từ chối: "Một lát nữa tôi phải đến nhà hàng làm việc, sẽ ăn sau."

Không đợi Giang Yến Thần lên tiếng, cô đã thu dọn toàn bộ bát đũa trên bàn ăn rồi đi vào bếp dọn dẹp.

Đợi đến khi cô bước ra, Giang Yến Thần đã thay quần áo và đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha.

Thấy cô xong xuôi, anh đứng dậy nhặt chìa khóa trên bàn.

"Đi thôi."

Lâm Nguyên sững sờ, mở miệng nói "a" một tiếng: "Đi đâu?"

Giang Yến Thần không khỏi bật cười trước bộ dạng ngốc nghếch của cô.

"Cậu là đồ ngốc à? Không phải cậu vừa nói phải đi làm ở nhà hàng sao? Tôi sẽ đưa cậu đi."

Lâm Nhuyễn Nhuyễn "ồ" lên, sau đó mới phản ứng lại và nhanh chóng xua tay.

"Không cần không cần, tôi có thể đi xe buýt đến đó."

Đương nhiên Giang Yến Thần sẽ không cho phép người khác từ chối mình, anh dứt khoát nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn bàn tay to lớn của Giang Yến Thần đang nắm lấy tay mình, tim cô chợt đập nhanh hơn một chút, đây là lần đầu tiên cô nắm tay người khác giới.

Giang Yến Thần kéo cô đến bên cạnh xe mô tô của mình, cầm mũ bảo hiểm lên muốn đưa cho cô để cô tự đội vào. Nhưng vừa quay đầu lại, anh liền thay đổi quyết định.

Khuôn mặt ngây thơ có chút phúng phính của Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này đang đỏ bừng, trông giống đánh má hồng.

Giang Yến Thần nhân lúc cô không để ý mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó đội mũ bảo hiểm lên đầu cô trước khi cô nổi giận.

Tuy nhiên, anh lại phát hiện củ cà rốt nhỏ trên dây cột tóc của cô bị cấn, vì vậy anh đã tháo sợi dây cà rốt xuống và đeo nó vào cổ tay của mình.

Sau đó anh lại thuần thục đội mũ bảo hiểm cho cô.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị hàng loạt hành động của anh làm cho bối rối. Cho đến khi cô kịp phản ứng lại thì cô đã bị người nào đó bế lên trên chiếc xe mô tô, hai tay còn ôm eo người ta.

Giang Yến Thần cũng đã đội mũ bảo hiểm cho bản thân xong, sau đó nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang ôm eo mình, đầu lưỡi vô thức chọt chọt lên má.

Hừ, cái bánh bao nhỏ mít ướt này... chỗ nào cũng mềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro