Bánh mì thơm Cà phê đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhanh lên, mày trèo lên đây đi, tao cho cái này.

- Nhưng tao không biết trèo cây, nhỡ ngã thì hết đời.

- Mày đùa tao à, nhát thế, mấy thằng trong xóm mình ai cũng biết trèo cây hết, phải thể hiện đi chứ.

- Nhỡ ngã thì sao?

- Thì tao băng bó cho mày, lên đây đi.

- Thế nhỡ treo lên người ta nhìn thấy bắt thì sao?

- Đùa chứ, mệt với mày quá, thôi được rồi để tao xuống.

   Vạt áo lật ra, vẫn là cái mùi hương quen thuộc ấy, cái mùi ngọt thơm sánh lại, nồng nàn, quyến rũ, gợi cảm giác cuấn hút đến lạ thường.

- Này cầm lấy - tôi giơ chùm ổi ra trước mắt nó, cười tít - Tao rình mấy ngày hôm nay rồi đấy, hôm nào cũng phải ra trông không bọn thằng Đức nó ra vặt mất hjhj

- Ngọt nhỉ, mày cũng tinh phết đấy hehe

    Mưa.

- Á mưa rồi, chạy thôi mày ơi.

- Theo tao – tôi lôi xồng xộc thằng nhỏ chạy núp vào mấy cây cọ ven đường.

- Á đau.

- Sao thế mày?

- Tao bị gai đâm vào tay, đau dữ huhu

- Hẳn là gai đâm, có tí thôi mà cũng kêu làm tao tưởng mày giẫm phải bẫy chuột.

- Đau mừ, mà sao mưa to thế nhỉ? Thế này thì về kiểu gì?

- Về kiểu này – Tôi lôi nó ra khỏi tàu lá cọ, chạy ra đồng bắt cá rô phi.

                                           ****************

   Nhớ lắm những buổi trưa hè oi ả với nó. Khắp các xó xỉnh, từ đầu ngõ đến cuối ngõ, từ con đê nhỏ ra cánh đồng, chẳng chỗ nào mà chúng tôi chưa có mặt cả. Người dân trong làng chẳng ai là không biết chúng tôi, chỉ là vì mấy chiêu trò siêu ngịch ngợm để lại dấu ấn khó quên trong đầu họ. Thật sự thì tôi cũng chả thèm quan tâm xem họ ngĩ gì, trẻ con không nghịch thì còn gì là trẻ con.

   Tôi cứ ngĩ tuổi thơ tôi sẽ đẹp đẽ lắm, sẽ hạnh phúc lắm trong vòng tay của bố mẹ và ông bà. Thế nhưng nó đã nát bét khi bố mẹ tôi thông báo với cả nhà là sẽ lên thành phố làm ăn mà không mang tôi theo. Một đứa con nít 6 tuổi như tôi cũng biết giận dỗi, biết bực bội vì bố mẹ bỏ mình lại, cảm xúc vỡ òa, cái hạnh phúc bấy lâu nay tôi ảo tưởng xóa sạch. Có thể là do cái tính già trước tuổi như tôi đã suy ngĩ quá nhiều. Mọi người trong gia đình ra sức khuyên nhủ, an ủi tôi. Và ngày đó đến, bố mẹ hôn lên cái trán rô nhỏ bé và tạm biệt tôi.

    Tôi đơn độc. Cái con bé trước suốt ngày hay cười tít cái mắt một mí giờ đã chẳng thấy đâu, mà thay vào đó là cái mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Tuy thỉnh thoảng bố mẹ có về thăm tôi nhưng cái cảm giác mất mát tình cảm đã in ắn sâu vào đáy lòng và chẳng bao giờ tôi chia sẻ với bất kì ai.

                                  ************************

- Đưa cái bánh mì đây không tao đánh mày đấy.

   Tiếng vọng ra từ con hẻm nhỏ. Tôi bước tới. đập nhẹ vào vai thằng Đức– to con nhất trong lớp, hay bắt nạt bạn bè,

- Mày làm gì nó đấy. Lại định bắt nạt người à?

- Đừng khiêu khích tao, tao không muốn đánh con gái đâu.

- Thế thì để tao đánh – tôi sút vào chân nó rồi kéo tay thằng nhỏ chạy

- Cảm ơn cậu nhé

- Phù, mệt quá, sao mày toàn để chúng nó bắt nạt mày thế, con trai gì mà chả có chút khí thế nào hết.

- Tớ…tớ…tớ sợ.

- Sao phải sợ nó, từ lần sau nó bắt nạt mày cứ gọi tao.

- hi hi cậu ăn bánh mì đi – nó bẻ đôi chiếc bánh đưa cho tôi.

*cả 2 đứa ngồi dựa vào vách tường ăn bánh mì*

- Trời, bánh mì nhạt nhẽo, khô khan, chả có vị gì mà mày cũng ăn được à?

- Nếu chỉ đơn giản như chiếc bánh mì không có gì đặc biệt như vẻ bề ngoài của nó thì còn gì là thú vị. Nhai kĩ cậu sẽ thấy vị thơm của nó lan tỏa trong miệng cùng với sự ngọt nhẹ của tinh bột khiến con người ta nhẹ nhàng hơn. Thử đi thú vị lắm đó. Đây là thứ tớ thích nhất và cũng chỉ chia sẻ cho cậu thôi, vì…….chỉ có cậu nhận tớ là bạn.

   Tôi với thằng Dũng thân nhau từ đấy. Chả hiểu tại sao tôi lại kết thân với nó. Nó nhút nhát, tôi táo bạo. Hai con người, 2 tính cách đôi lập. Có lẽ vì trái chiều nên chúng tôi thân nhau hơn hình với bóng.

  Nhà thằng Dũng đối diện nhà tôi, ấy vậy mà từ trước đến giờ tôi không hề biết. Gia đình nó chăn nuôi vịt với bán kem ốc quế. Ngày nào đi học về nó cũng lôi tôi vô nhà nó ăn kem. Cái cảm giác kem đưa vào miệng mềm mịn, ngọt nhẹ, tan chảy từ lưỡi chảy xuống cổ họng gợi lại cái tuổi thơ ngọt ngào đã bị đánh mất. Vì cái cảm giác tuyệt vời đó nên tôi gọi nó là Kem thay tên Dũng. Và tôi cũng được nó đặt cho cái biệt danh là Lẻm. Hẳn là tôi thích cái tên đó hơn là Linh Nga.

  Những buổi chiều đi chăn vịt, bố nó dặn phải ngồi 1 chỗ trông không vịt vào ăn lúa của người ta, nhưng chẳng bao giờ tôi với nó làm thế. Tôi toàn lôi nó đi tìm cỏ gà để trọi nhau, có lúc thì chạy khắp các ruộng lúa bắt trâu trấu. Nó sợ đi chơi nhỡ vịt vào ăn lúa nhà người ta thì về bố tét đít nhưng vẫn phải chạy theo mỗi khi tôi giở trò giận dỗi ra. Và kết quả là vịt vào ruộng lúa nhà người ta ăn, hai đứa lại cong đít đuổi vịt. Nhìn bé con con thế mà cũng hăng gớm, lúa cai đến đầu mà tôi với nó vẫn luồn lách đuổi 100 con vịt về chuồng. Về đến nhà, đứa nào cũng nhem nhuốc, lếch thếch, quần áo xộc xệch, thế là bị la.

  Nó đã thay đổi tôi. Con người khô khan, lạnh nhạt, cô độc một thời nay trở về tiềm thức. Tìm lại cái tôi của một năm về trước là điều hạnh phúc nhất đối với tôi bây giờ.

  Hẳn là ai cũng có một tuổi thơ dữ dội, đối với tôi nó dữ dội nhất khi cùng nhỏ Kem bày trò bôi nhựa mít vàu đầu cây rồi dính đít chuồn chuồn. Thu, chuồn chuồn bay đầy trời và cánh đồng. Tôi với nó lại nhảy nhót, tung tăng bắt chuồn chuồn rôi cho vào một chiếc hộp mang lên đê thả. Chiều, gió Nam thổi hun hút, hình dáng nhỏ con của 2 đứa trẻ thả diều chạy dọc bờ đe. Diều bay mang tâm hồn và tiếng tôi và thằng Kem cuốn đi hòa vào trong gió. Có gì đó trong tôi nhẹ đi.

   Sau bao nhiêu ngày se se lạnh thì có 1 ngày nắng. tôi rủ nó đi khủng bố ruộng khoai lang. Nó nhút nhát nhưng vẫn lẽo đẽo sau tôi. Tôi cầm đầu rón rén từng bước xuống ruộng khoai, vừa hí húi đào được một củ thì nó đứng sau cứ giật vạt áo gọi:” Lẻm Lẻm”. Nhưng tôi lờ đi, lúc đứng dậy quay lại khoe nó là vừa đào được thì đập ngay vào mắt là cô chủ ruộng khoai. Hai đứa cong đít chạy trốn vào bụi chuối, cười khúc khích.

   Sáng nào cũng thế, nó đều sang ới tôi đi học. Con đường đến trường chẳng lúc nào là không có tiếng cười của chúng tôi.Trời nắng hay mưa, chúng tôi đều đi học cùng nhau, ngồi cùng một bàn, và chơi đùa cho đến lúc cả 2 đi ngủ.

   Tôi với Kem sinh cùng ngày, ngẫu nhiên đến lạ thường. Sinh nhật của chúng tôi đơn giản nhưng tôi thích thế. Cùng nhau ngồi dưới bờ đê, có trăng sao, có gió nhẹ của buổi tối mùa thu và hơn hết là cái mùi ngào ngạt của cây hoa sữa. Tôi với nó ngân nga bài chúc mừng sinh nhật, rồi thổi nhẹ bông bồ công anh trên tay với cái mong ươc của chính mình bay cao bay xa. Chẳng biết nó ước điều gì, nhưng với tôi nó đơn giản chỉ là chúng tôi sẽ mãi như thế này, mãi mãi là Best friend forever….

   Thế là đã năm lớp 9 rồi. Trong suốt những năm học đã qua, sáng nào nó cũng mua bánh mì cho tôi rồi chở tôi đi học. Dù là những điều nhỏ nhặt nhất như vậy cũng đủ làm tôi vui.

   Bố mẹ tôi trở về, họ muốn đón tôi lên Sài Gòn học. Tôi cũng muỗn đi cùng bố mẹ lắm nhưng cứ ngĩ đến Dũng Kem là tôi chẳng muốn đi nữa. Tôi dấu nó, viết tất cả đống cảm xúc vào nhật kí. Có lẽ nó cảm nhận được một phần bí mật tôi đang đấu nó nên luôn những câu hỏi khi tôi vẩn vơ suy nghĩ. Nhưng tôi chỉ lắc đầu. Suốt mấy ngày nay tôi không đi chơi cùng nó, nó tưởng tôi giận nên đem kem với bánh mì sang nịnh tôi. Với cái tâm trạng ngổn ngang như này làm sao tôi có thể nuốt trôi, càng nhìn thấy những thứ quen thuộc sắp rời xa mình lòng tôi lại nặng trĩu. Hẳn là không có nó tôi sẽ lại trở về như con người trước kia, mà nặng hơn nữa là trầm cảm. Đấu tranh tư tưởng một hồi, tôi quyết định hẹn nó ra bờ đê.

- Mấy bữa nay mày làm sao thế Lẻm? Giận tao à? Tao có làm gì đâu

- Tao ổn mà có sao đâu hì hì

- Ổn cái gì. Tao với mày chơi với nhau 9 năm rồi đấy. Nhìn mặt mày là tao biết tỏng rồi. Nói nghe coi.

- Ừ thì…mày giúp tao chuyện này nhá.

- Giúp gì?

- Tao thích 1 thằng.

- Mày á? Thế thằng đấy là thằng nào? Ở đâu?

- Mày hỏi dồn thế tao biết trả lời thế nào? Cứ bình tĩnh. Tao thích nó từ lâu rồi nhưng không giám nói. Mày đưa bức thư này cho nó hộ tao.

    Nói rồi tôi đưa bức thư cho nó.

- Kệ mày, mày thích nó thì đi mà đưa, tao không rảnh.

    Nó đứng phắt dậy, vứt lá thư vào mặt tôi rồi vùng vằng bỏ đi. Tôi cũng dậy đuổi theo nó nhưng không kịp. Tôi ú ớ trong mồm: “ Thư đó là của mày mà. Mai tao đi rồi, không còn cơ hội gặp mày nữa. Tao thích mày, thật đấy”

    Có cái gì đó vô hình mà đau nhói đâm vào mắt tôi. Khóe mi ướt. Tôi khóc sau 9 năm vui vẻ bên nó. Tôi nhận ra rằng, điều đáng sợ nhất là không có nó ở cạnh. Tôi lặng lẽ bước một mình cho bóng tối bủa kín, nhẹ nhàng đặt lá thư trước cửa nhà nó và đứng lặng hồi lâu.

    Hẳn là đêm dài nhất từ trước đến giờ. Ngồi bên cửa sổ nhìn vô hồn vào khoảng không, trống vắng. Có chút gió làm chuông gió khẽ kêu. Tiếng đồng hồ tích tắc dẫn tôi về những kỉ niệm. Sống nơi đồng quê đầy nắng gió, sống với nhỏ Kem khờ khạo luôn làm tôi cười, đã đi sâu vào trôn chặt trong tôi. Sẽ ra sao nếu phần đó mất đi? Nó giống như không khí mà tôi hít hàng ngày để duy trì sự sống.

    Tôi ngủ quên cho đến khi cô chú lên gọi dậy sửa soạn đồ. Ngó sang nhà nó nhưng chẳng thấy ai, có một sự hụt hẫng nhẹ. Tôi lên xe chú chở ra bến xe. Dĩ nhiên là không quên nhìn lại lần cuối nơi chôn rau cắt rốn của mình. Tôi thở dài. 1 tiếng….30 phút….10 phút. Tôi sót ruột nhìn đồng hồ, nhưng vẫn tin điều kì diệu xảy ra. Mưa nhẹ, gió thoảng bay lọn tóc tôi. Chỉ còn 5 phút, mặt ỉu xìu cắm phone vào tai.

     Có tiếng gọi tôi. To dần. Tôi quay lại. Là nó, Dũng Kem. Chợt, người tôi sững lại, cứng đờ, cảm xúc lẫn lộn. Thoáng là vui, tiếp là giận dỗi, hờn trách sao nó đến quá muộn và cuối cùng là đau nhói. Tôi khóc òa lên như đứa con nít. Từ trước đến nay tôi đều là người lau nước mắt cho nó, dỗ dành nhưng giờ thì ngược lại.

- Tao còn gặp mày nữa đúng không? Thế nên đừng khóc, xí lắm.

     Tôi lau vội nước mắt, gật nhẹ rồi bước lên xe. Xe chuyển bánh, tôi không dám nhìn lại vì như thế nước mắt rơi nhiều hơn. Cắm phone vào tai tôi thả hồn theo bài hát, rồi thiếp đi trong chốc lát.

     Sài Gòn mưa. Trời nhá nhem tối, Mẹ bảo tôi lấy quần áo tắm rửa rồi ăn cơm nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Tôi cúng mệt lắm nhưng chẳng muốn ăn gì, cũng chẳng thể chợp mắt được. Phòng tôi ở trên tầng 2, có cửa sổ giống như ở quê vậy, nhưng tầm nhìn đã khác, cửa sổ cũ nhìn ra được con đê lộng gió còn ở đây chỉ thấy nhà cao ốc và những ánh đèn mờ ảo. Không một ánh trăng không một ngôi sao. Nhìn vô vọng vào cái bầu đen kịt, tự hỏi ở đằng xa kia có ai nhớ đến mình không?

     Ngày mới bắt đầu, Sài Gòn đẹp, có nắng có gió, một ngày thích hợp để tôi đi khám phá và làm quen với nơi này. Đang mông lung suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa:

- Linh Nga, dậy chưa con? Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn ăn sáng nhé. Mẹ chuẩn bị bánh mì với sữa mà con thích rồi. Mẹ phải đi làm bây giờ, chúc con gái của mẹ có một ngày tốt lành nhé, chào con. À mà Sài Gòn thú vị lắm, con nên khám phá đi.

- Vâng, con biết rồi. Me đi làm cẩn thận.

       Hôm nay là ngày đầu tiên không có nó bên cạnh. Nhìn chiếc bánh mì với cốc sữa trên bàn, tôi hồi tưởng về những kí ức êm ả của tôi và nó. Chính nó là người chia sẻ cái sở thích mà chưa một lần nói với ai cho tôi, tạo thói quen bằng cách sáng nào đến rủ đi học cũng 1 ổ bánh mì đưa cho tôi. Chẳng phải là điều to tát hay lớn lao gì, nhưng đủ khiến tôi cười nhẹ mỗi ngày. Bây giờ khác rồi, chẳng còn để tôi bắt nạt, chẳng còn ai sáng sáng đến đón đi học cùng chiếc bánh mì. Ăn bánh mì mẹ mua trên bàn, khô khan, nhạt nhẽo, vô vị giống như lần đầu ăn, không còn cái gọi là vị thơm hay ngọt của tinh bột. Phải chăng vì không có nó.

        Vẫn đang trong thời gian nghỉ hè nên tôi chỉ ăn với ngủ, quét dọn nhà cửa. Chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà vì cái thành phố ồn ào chật hẹp này. Nếu như ở quê, giờ này chắc tôi với Dũng đang tung tăng ngoài đồng rồi. Chẳng biết giờ này nó đang làm gì, còn nhớ tới tôi không. Tôi là người sống trong quá khứ, chẳng cần biết hiện tại ra sao, sẽ như nào. Tôi trở về với con người cách đây 13 năm và biến mình thành tomboy.

************************************

  Ngày đầu tiên đi học cấp 3 ở Sài Gòn, bố lái ô tô đưa tôi đến trường. Hơi choáng vì ngôi trường tôi học lớn hơn tôi nghĩ. Nhiều phòng, tôi học ở tầng 5. Khá là mệt khi sáng nào cũng phải leo 5 tầng mới lên tới lớp mình. Ở trường, học sinh nữ mặc áo dài trắng, tóc xõa cặp nơ, đi giầy búp bê, uyển chuyển, thướt tha. Nhìn lại bản thân mình, nam thì không phải, mà nữ thì không giống. Tóc tém, áo full size, quần jean rách, giầy thể thao cùng 1 mũ snapback. Chúng nó nhìn tôi với ánh mắt dị nghị, tôi nge thoáng được:

-         Đứa nào kia chúng mày.

-         Hình như là học sinh mới chuyển đến.

-         Ăn mặc đéo giống ai.

  Tôi chẳng thèm bận tâm tới mấy chuyện tẩm phào của mấy đứa con gái rảnh rỗi đấy, đứng 1 mình ngoài cửa lớp đợi cô giáo chủ nhiệm tới. Được 1 lúc, cô tới dẫn tôi vào trong lớp:

-         Giới thiệu với các con, đây là Linh Nga, bạn ý sẽ là thành viên của gia đình chúng ta từ hôm nay.

  Nhưng chẳng ai lấy làm hào hứng vì có sự xuất hiện của tôi ngoài 1 cậu bạn ngồi cuối lớp. Cô xếp tôi ngồi cạnh cửa sổ sau khi giới thiệu cậu bạn vừa vỗ tay là lớp trưởng. Nói sao nhỉ, lớp trưởng có răng khểnh với má núm đồng tiền, mặt thư sinh nhìn ciu ciu. Nghĩ thế thôi nhưng tôi chẳng cảm xúc gì.

   Trống tiết, tôi gục mặt xuống bàn chợp mắt vì mệt mỏi. tự dưng có cảm giác nóng nóng bên má, ngẩng dậy thì thấy lớp trưởng đang đứng trước mặt.

-         Quà gặp mặt nè.

-         Ơ……quà cho tớ à.

-         Không phải cậu thì tớ đang nói chuyện với ai, cầm lấy đi.

   Tôi cầm cốc cà phê trên tay cậu ta, nhấp 1 ngụm.

-         *tôi lè lưỡi* cà phê gì mà đắng dữ, khó uống quá, lại còn nóng nữa.

-         Cà phê đắng nhưng thơm, nếu cậu chỉ để ý cái vị đầu lưỡi đắng ngắt, thì cậu sẽ bỏ lỡ cái vị ngọt đặc biệt đọng lại cuối cùng. Không biết cậu nghĩ như thế nào nhưng với tớ cuộc sống cũng như cốc cà phê này. Đun sôi cái tôi, làm bay hơi lo lắng, pha loãng buồn phiền, lọc đi mọi sai lầm và làm ta tỉnh táo. Đây là thứ tớ thích nhất chưa chia sẻ với ai ngoài cậu đâu.

    Câu nói cuối cùng khiến tôi nhớ đến Dũng kem.

-         Mình sẽ thử, à mà cậu tên gì?

-         Tớ tên Hoàng. Mà cậu có vẻ ít nói nhỉ, chắc là do lạ đúng không? Cậu yên tâm đi, trông các bạn lớp mình thế thôi nhưng hòa đồng lắm.

-         Um, cảm ơn cậu.

   Tan học, tôi đứng một mình ở ngoài cổng trường đợi bố đến đón. Hoàng dắt xe tới chỗ tôi đứng vỗ nhẹ.

-         Đứng đợi ai đấy?

-         À….tớ đợi bố.

-         Nhà cậu ở đoạn nào? Nếu cùng đường thì tớ chở về.

-         Um……22 Hoàng Quốc Việt.

-         Thật à, nhà tớ 21 đối diện nhà cậu đấy. Thế thì về chung luôn.

-         Thôi bố tớ đến rồi, cậu về 1 mình nhé.

-         Cháu chào bác ạ.

-         Ơ Hoàng, cháu với Linh Nga học cùng lớp à?

-         Vâng.

-         Thế thì tốt quá, Linh Nga mới tới đây nên cháu giúp đỡ nó nhé. Hôm nào rảnh qua nhà bác chơi, thôi bác về trước nhé.

-         Vâng, bác đi cẩn thận.

    Ngày đầu tiên đi học cũng không tệ lắm, ít ra thì cũng quen được Hoàng.

    Sáng hôm sau, mẹ lên gọi tôi dậy đi học, giục tôi nhanh lên có bạn đang đợi dưới cổng. Mơ mơ màng màng cứ nghĩ mình đang ở quê, thằng Kem đang đợi tôi, mắt nhắm mắt mở đứng ra ban công:

-         Kem à, đợi tao tí.

    Nói xong vội vội vàng vàng vào đánh răng rửa mặt, thay quần áo. Xong xuôi đi xuống nhà mới ngộ ra là mình nhầm người. Vâng, hẳn là tôi có 1 sự ngại không hề nhẹ. Cười trống ngượng:

-         Ơ…Hoàng à?

-         Lên xe nhanh lên không muộn học – câu nói không quên kèm theo nụ cười tỏa nắng.

-         Vừa nãy cậu gọi tớ là gì thế?

-         À..không có gì đâu, tớ nhầm thôi.

-         Cậu có bạn tên Kem à?

-         Đấy là biệt danh tớ đặt cho thằng bạn thân ở quê, nó tên Dũng, sáng nào cũng đưa tớ đi học.

-         Thì ra là thế, cậu còn buồn ngủ không?

-         Một chút, Tại hôm qua tớ ngủ muộn,

-         E hèm, vậy thì ngủ tiếp đi, tớ cho mượn lưng.

   Dù ngồi đằng sau nhưng tôi biết Hoàng đang cười. Chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại tin Hoàng nói thật. Thế đấy, tôi áp má vào lưng Hoàng, khẽ nhắm mắt, mặc cho thế giới ồn ào xung quanh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi thấy Hoàng nắm lấy tay tôi, đặt nó qua vòng eo mình rồi giữ chặt lấy nó, thì thầm nhỏ: “ tớ không có ý gì đâu, chỉ không muốn thấy ai đó rớt xuống đường chỉ vì ngủ gật.” Gần-như-một-cái-ôm - ý nghĩ đó khiến người tôi nóng ran lên, tim đập nhanh, thoáng đỏ mặt.

    Và cứ thế, đều như vắt chanh, Hoàng đều đến đón tôi mỗi sáng rồi chở tôi về nhà sau khi tan học. Tôi với Hoàng càng ngày càng thân, sáng nào đến đón tôi, cậu ý không quyên đưa tôi cốc cà phê đen cùng chiếc bánh mì. Nhiều lúc tôi thấy sao Hoàng giống thằng Kem thế. Nhưng có điều Hoàng cho tôi cái cảm giác an toàn, hấp dẫn, lôi cuốn, bí ẩn giống như cốc cà phê đắng mà cậu ý cho tôi. Còn Kem cho tôi cái cảm giác thú vị khi tìm ra vị ngọt đằng sau vị nhạt như chiếc bánh mì mà n đã tạo thói quen cho tôi.

    Từ lúc tôi đi chung với Hoàng đã có nhiều lời bàn tán về 2 chúng tôi. Cơ mà bận tâm vào chuyện vớ vẩn đấy không phải là tính cách của cả 2, Hoàng chỉ như người anh trai, quan tâm, chăm sóc, troll để tôi cười và lắng nghe tâm sự. Thằng Kem cũng làm thế với tôi nhưng đấy là cái bản năng từ bé và nó luôn nhường nhị tôi. Còn Hoàng đủ mạnh để không ai bắt nạt.

    Những thứ tưởng như chẳng bao giờ làm được thì đến 99% là làm được. Một người ghét cái vị đắng ngắt của cà phê nay trở nên nghiện nó. Hoàng chính thức bước vào thế giới của tôi, nhưng dù thế nào thì Hoàng vẫn đứng sau Dũng.

    Tôi được chọn vào đội tham gia thi điền kinh 100m cấp tỉnh. Bố mẹ tôi không thích điều đó nên dĩ nhiên là không ủng hộ. Hoàng là động lực duy nhất đối với tôi. Để đáp lại động lực đó tôi đã dành được huy chương vàng. Tôi là người thắng mà nhìn Hoàng còn vui hơn tôi. Hoàng chở tôi ra công viên uống cà phê bệt. Đột nhiên có 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “ Hẳn là Hoàng rất đào hoa.” Dù Hoàng chẳng bao giờ thừa nhận với tôi điều đó. Cậu ấy là người nhẹ nhàng nhưng tinh tế, ấm áp lôi cuốn, 1 người con trai tôi chưa từng gặp.

-         Này, có nhiều đứa con gái thích cậu lắm đúng không?

-         Um……..bao nhiêu thì tớ không biết nhưng chắc là nhiều – Hoàng gãi đầu cười – Nhưng họ không phải người tớ thích, bình thường đến cách man rợ,không có cá tính. Còn cậu Linh Nga, cậu cũng chưa yêu ai đúng không?

-         Ừ.

-         Linh Nga.

-         Sao?

-         Tớ thích cậu, thật đấy, không đùa đâu, từ cái ngày đầu tiên cậu vào lớp.

     Đúng lúc đó có 1 chiếc xe tải chạy qua.

-         Vừa nãy Hoàng nói gì ?

-         *Hoàng cười* Linh Nga này, 2 năm rồi đấy, Sài Gòn lại cuối thu rồi…

   Tôi vờ như mình không nghe thấy, Tôi sợ mình sẽ thích Hoàng, sợ chúng tôi thành couple rồi lại thành người xa lạ nơi cuối con đường. Hoàng luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần, luôn đem thuốc và cháo sang mỗi khi tôi bị ốm. Rảnh Hoàng lại đưa tôi ra công viên cà phê bệt cùng cây gitar. Thời gian còn lại tôi với Hoàng học nhóm. Tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng đều nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ Hoàng. Mở mắt dậy đã có người đứng dưới cổng nhà đợi.

    Suốt 3 năm cấp 3, chúng tôi vẫn như vậy, Hoàng đối với tôi còn thân hơn cả 1 người em gái. Còn với tôi Hoàng là thứ quan trọng hơn tất cả những gì tôi có. Cậy ấy biết mọi thứ của tôi, sở thích, bí mật và ngay cả nhưng tâm sự lúc buồn. Còn tôi thì chẳng biết gì về Hoàng cả ngoài cái sở thích uống cà phê đen của cậu ấy. Hẳn là tôi khá điên khi thích 1 người mà ngay cả sở thích của người đấy mà tôi không biết.

    Từ khi học trên thành phố, tính cách tôi thay đổi hoàn toàn. Nếu trước kia cái bộ dạng nam nữ lẫn lộn thì giờ tôi đã làm quen được với bộ áo dài thướt tha kia. Thực sự thì thấy không được thoải mái lắm khi mặc áo dài, nhưng vì câu nói của Hoàng: “ Tớ thích Linh Nga mặc áo dài ” mà tôi phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Tôi quyết định để tóc dài không cắt tomboy nữa, cũng thường xuyên mặc áo dài đến trường. Cái tính ương bướng, ngang ngạnh cũng mất dần, thay vào đấy là cởi mở và quan tâm đến người xung quanh.

    Tháng 10 lạnh, mới 8h tối mà tôi đã quận tròn trong chăn nghe nhạc. Đột nhiên điện thoại reo lên, là Hoàng.

-         Linh Nga, cậu bận gì không, tớ bị lọ hoa thủy tinh rơi vào chân, máu chảy nhiều quá, mà bố mẹ tớ không ai ở nhà.

    Như 1 phản xạ tự nhiên, tôi vứt máy xuống giường, lao thẳng xuống phòng khách tìm bông băng, gạc rồi chạy sang nhà Hoàng. Tôi đứng khựng lại trước phòng cậu ấy, nhìn vô hồn vào cái bóng tối đen kịt, không 1 tia sáng, không 1 âm thanh. Tự hỏi mình chuyện gì xảy ra thì nghe tiếng đàn vang lên, 1 giai điệu quen thuộc gợi lại trong tôi kỉ niệm và bao cảm xúc.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

                                           Happy birthday

                                           Happy birthday

Happy birthday to you

   Đơ mặt, chẳng hểu chuyện gì đang diễn ra. Có 1 vật sáng đang hiện diện trước mặt tôi. Một cây nến, hai cây nến, ba cây nến….17 cây nến sáng lấp lánh. Có ai đó với lấy tay tôi kéo lại gần.

-         Cậu ước đi.

-         Ơ…..

-         Cậu ước đi không nến cháy hết bây giờ.

   Tôi làm theo lời nói, nhắm mắt lại ước và thổi nến. Pháo sáng cháy phụt lên, tiếng nổ đôm đốp và kim tuyến rơi đầy trên đầu tôi. Đèn bật lên, Hoàng đứng trước mặt tôi với cái bánh gato phủ đầy chocolate cùng 1 hộp quà to bự. Chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Cảm thấy hạnh phúc nhẹ và ngỡ ngàng khiên tôi chẳng nói lên thành lời.

-         Lạnh thế này mà cậu ăn mặc phong phanh thế - Hoàng cởi áo khoác vào người tôi.

-         Tại tớ nghe cậu nói nên…..

-         Ngốc này, kể cả thế thì cậu vẫn phải mặc ấm vào chứ, nhỡ ốm thì sao. Cậu cho tớ xin lỗi vì chuyện lúc nãy nói dối nhé.

-         Coi như đã đền bù thiệt hại vì làm tớ bất ngờ.

-         Cậu…….là người quan trọng với tớ mà. Chúc mừng sinh nhật. Tớ còn 1 điều muốn nói với cậu, nghe nhé.

    Hoàng cầm lấy cây gitar, vừa đánh vừa hát, câu cuối cùng chính là điều Hoàng muốn nói với tôi: “ I love you more than what you think.”

    Vờ như không biết, tôi cầm máy ảnh ra tự sướng với Hoàng, bôi kem đầy mặt cậu ấy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy vui như hôm nay. Khi về đến nhà tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhất thằng Dũng, tôi mải với cuộc vui mà quên đi sinh nhật của thằng bạn thân nhất. Nỗi buồn cùng kỉ niệm bủa vây quanh tôi. Không biết nó còn nhớ hôm nay là ngày gì nữa không, có lẽ giờ này nó đang ngồi trên bờ đê thổi bồ công anh 1 mình. Tôi nhớ Dũng. Bỗng khóe mắt cay cay. Nghe thoang thoảng có tiến pebup pebup, tôi chạy vội xuống nhà, lao ra ngoài cổng. Nhưng tôi đã nhầm, đó chỉ là tiếng xe ô tô mà do tôi đã ảo tưởng thành cái âm thanh quá khứ đó. Mọi thứ xung quanh quay cuồng. Tôi ngồi thụp xuống, những âm thanh kỉ niệm ùa về, vang lên vây lấy tâm trí tôi. Những buổi trưa đi bắt chuồn chuồn, chăn vịt, thả diều và cả những buổi tối ngồi trên bờ đê thổi bồ công anh theo gió. Và hiện hữu rõ nhất là cái đêm cuối cùng tôi với nó chia tay, nó đã bỏ đi để lại tôi ngồi khóc 1 mình. Tôi muốn gặp nó ngay bây giờ. Tôi gục mặt xuống khóc nức nở như đứa con nít, tim đau nhói . Có ai đó đã bước đến , đỡ tôi đứng dậy , tôi ngẩng đầu lên và ôm trầm lấy.

-         Kem ơi tao nhớ mày lắm, sao mày lại bỏ tao ở đó 1 mình, sao mày không trả lời thư của tao, sao mày không đến đưa tao đi học, mua bánh mì cho tao nữa. Mày đừng bỏ tao đi, tao sẽ không bắt nạt mày nữa đâu, mày đừng rời xa tao, đừng bỏ lại tao 1 mình.

-         Thôi ngoan, nín đi, chắc cậu mệt lắm rồi, tớ đưa cậu về phòng ngủ.

    Tôi cũng chẳng biết mình ngủ từ lúc nào nữa. Đến sáng, khi tôi tỉnh dậy, đã thấy bên cửa sổ có 1 chiếc chuông gió rất đẹp. Gió nhẹ, chuông khẽ kêu lên, âm thanh nhẹ nhàng nhập vào hồn tôi. Tôi ngồi dậy lôi cái áo khoác mỏng trong tủ mặc vào người, bước xuống cổng, đi dạo một mình, tận hưởng cái se lạnh cuối thu Sài Gòn. Tôi đút tay vào túi áo, hình như trong túi có cái lọ gì đó, tôi lôi ra, là 1 cái lọ thủy tinh nhỏ. Nhìn vào nó tôi thấy có 1 tờ mảnh giấy với dòng chữ “BFF”. Tôi nhớ lại, hình như đây chính là món quà cuối cùng Kem để lại cho tôi hôm chia tay nó.

-         Ê nhóc.

-         Ơ Hoàng à?

    Hoàng ra hiệu cho tôi lên xe. Tôi ngoan ngoãn ngồi lên theo ý của cậu ấy, như 1 thói quen, tôi vòng tay ôm vào eo cậu ấy, áp má vào lưng, nhắm mắt, để mọi thứ ồn ào lại phía sau.

-         Này tớ bảo.

-         Gì?

-         Tối qua cậu theo dõi tớ phải không?

-         À……….um

-         Cậu đừng để ý những lời tớ nói nhé.

-         Tớ không để ý đâu.

-         Hôm nay trời đẹp nhỉ!

-         Ừ, tớ có cái này cho cậu hay lắm.

-         Cái gì vậy?

-         Cứ đi theo tớ.

   Hoàng đưa tôi đến bờ hồ, bảo tôi ngồi ghế đá chờ cậu ấy 1 lát.

-         A.. kem ốc quế. Sao cậu biết…

-         Cái gì của cậu mà tớ chẳng biết, thôi ăn đi.

    Thế là chiều nào đi học về Hoàng cũng đưa tôi ra bờ hồ ăn kem. Thời gian trôi qua nhanh thật, thế là 3 năm cấp 3 lại kết thúc rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là chúng tôi thi đại học. Tôi và Hoàng đều có ước mơ là đỗ Đại học Kiến trúc. Cả 2 chúng tôi đều quyết tâm đạt được ước mơ đó. Chúng tôi học cùng nhau, vừa học Hoàng vừa hướng dẫn những chỗ  tôi chưa hiểu rõ.Thật sự thì bố mẹ không ủng hộ khi tôi chọn ngành này vì phải xa nhà với lại kiến trúc chủ yếu dành cho con trai nhưng tôi vẫn đam mê với nó và Hoàng chính là nguồn động lực duy nhất đối với tôi. Cậu ấy luôn ủng hộ những việc tôi làm và luôn sát cánh bên tôi. Kết quả, sau 3 năm khổ luyện, cả 2 chúng tôi đều đỗ trường kiến trúc như đúng ước mơ của mình.

    Vẫn như 3 năm cấp 3, Hoàng đối xử với tôi như đứa con nít, vẫn đèo tôi đi học, mua cà phê và bánh mì cho tôi mỗi sáng.

************************************

     Tôi không ngờ chuyện đó lại xảy ra 1 lần nữa, 3 năm đầu đại học đang trôi qua êm đẹp thì nhận được học bổng đi du học bên Nhật vì cậu ấy là học sinh xuất sắc của trường. Tôi nhận được tin đó trước 10 ngày khi Hoàng đi. Trong 10 ngày này, tôi không đến trường và cũng chẳng muốn gặp cậu ấy. Hoàng đã đứng chờ rất lâu ngoài cửa, gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng tôi chỉ im lặng. Ông trời thật quá đáng, lại 1 lần nữa bắt tôi phải rời xa người mà tôi yêu thương nhất. Giá như Trái Đất ngừng quay để thời gian ngừng trôi, sẽ mãi như bây giờ, Hoàng luôn ở cạnh tôi. Cũng giống như thằng cai nghiện thôi, khi đã nghiện thì khó mà cai được. Cái cảm giác ấy đau lắm.

      Đêm thứ 9, Hoàng gọi cho tôi.

-         Linh Nga, cậu ra cửa đi, sẽ không còn cơ hội nữa đâu, mai tớ đi rồi.

      Tôi đi ra, ngỡ ngàng khi nhìn thấy mắt Hoàng thâm quầng, người gầy sọp hẳn đi. Hình như cậu ấy đã không ngủ nhiều đêm. Chúng tôi đi dạo trên đường phố, không 1 bóng người.

-         Linh Nga, cậu cười lên đi đừng buồn nữa, tớ đi rồi sẽ về mà.

-         Tớ không cười được.

-         Tại sao?

-         Vì ông trời quá nhẫn tâm với tớ, ông trời đã lấy cậu khỏi tớ. Tớ sẽ sống sao nếu mỗi ngày không có cậu ở cạnh. Tớ sợ tớ sẽ lại 1 mình, không ai nói chuyện cũng không ai quan tâm, làm tớ cười mỗi khi buồn.

-         Tớ quan trọng với cậu thế sao?

-         Tớ cũng không biết, chỉ là tớ thấy rất đau, đau lắm, nhức nhối trong tim.

-         Tớ cũng không muốn đi đâu, vì…..tớ lỡ nghiện cậu mất rồi. Linh Nga, tớ…..yêu cậu.

    Không nói gì, tôi bỏ chạy bỏ lại Hoàng phía sau đang gào thét:

-         Tớ yêu cậu, nhất định khi nào về tớ sẽ tìm cậu, đợi tớ nhé.

    Tôi chạy thật nhanh, tôi không muốn nghe, chẳng hiểu sao tôi lại chạy như vậy. Trời bắt đầu mưa. Có thứ nước gì đó mềm mại chảy xuống môi mặn đắng. Cảm giác đau nhói như ai đó cầm dao đâm vào. Đóng sập cửa lại tôi ngồi thụp xuống trong bóng tối, khóc không thành tiếng. Trong tôi là mớ cảm xúc hỗn độn…..tôi yêu Hoàng mất rồi. Ngoài trời mưa tầm tã, tiếng mưa rơi nặng như tiếng lòng ai. Tôi khóc đến khi nước mắt không còn chảy ra được nữa. Bất lực tôi thiếp đi từ lúc nào không biết. Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng thấy hình bóng Hoàng chở tôi đi ăn Kem. Và cảnh tượng lúc chia tay ấy. Tiếng chuông gió kêu mạnh, tôi bừng tỉnh dậy. Trời đã sáng mưa đã tạnh, đã 7h rồi, tôi sực nhớ ra 7h30 Hoàng sẽ bay. Tôi lao ra cửa, chạy thật nhanh, mong sẽ gặp Hoàng lần cuối. Nhưng Hoàng đi rồi, tôi bắt taxi ra sân bay. Sân bay rộng lớn, tôi đứng nhìn ngó về mọi phía để tìm kiếm 1 bóng hình. Tôi nhìn vào đồng hồ, đúng 7h30, 1 chiếc máy bay cất cánh. Tôi đã đến muộn, không kịp nữa rồi, Mọi cảm xúc vỡ òa, tôi hét lớn:

-         “ Hoàng ơi, tớ sẽ đợi cậu về.”

    Tôi quay lưng bước đi, gió rít từng cơn, lạnh thấu da, thấu thịt, thấu tận vào tim tôi. Tự dặn mình sẽ không yêu thêm 1 ai nữa, dứt ra khỏi cuộc sống có Hoàng, tự bước đi trên đôi chân của mình, không thể gục ngã như vậy được. Tôi muốn khi Hoàng trở về sẽ thấy tôi là 1 con người mạnh mẽ, không yếu đuối như ngày trước nữa. Tôi quyết định cắt đứt liên lạc với Hoàng để trong thời gian này cả cùng khẳng định lại tình cảm của mình dành cho đối phương.

    Tôi vùi đầu vào học 2 năm cuối. Kết quả là giờ đây, khi đứng trong buổi lễ tốt nghiệp, cầm trong tay tấm bằng loại giỏi, cả tôi và bố mẹ đều hãnh diện vô cùng. Lúc này đây, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là Hoàng.

    Tháng đầu tiên ra trường tôi chưa đi làm ngay, tự thưởng cho mình 1 chuyến về quê.

**************************************

     Xe dừng lại ở bến, tôi bước xuống. Tại nơi này, 8 năm về trước, đã có 1 người chạy đến tiễn tôi đi, nhưng hôm nay, cũng tại nơi này, nó lại không đén đón tôi về. Đi chậm trên con đường làng ngày xưa, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng hương vị làng quê thì không bao giờ mất. Có 1 chiếc xe ngang qua, làm bắn hết vũng nước mưa bẩn lên người tôi. Chiếc xe dừng lại, cánh cửa mở, 1 người đàn ông bước xuống

-         Xin lỗi, cô có sao không. Thật xin lỗi tôi vô ý quá.

-         Tôi không sao – Tôi ngẩng đầu lên – Ơ…..ơ….có phải Dũng không?

-         Cô…..cô là….

-         Tao nè. Lẻm đây.

-         Lẻm.

-         Thằng chó, chưa chi đã quên tao rồi hả. Cho mày ăn đòn bây giờ.

-         Không, tại mày khác quá. Nhìn nữ tính quá, lại còn đeo kính nữa, làm sao tao nhận ra được.

-         Còn mày nữa, ghê không? Vừa ngày nào vẫn còn bé tí, giờ đã cao to, đô vật lại còn lái ô tô nữa. Mày biết tao nhớ mày thế nào không? 8 năm mà không có lấy 1 bức thư hỏi thăm ngươi ta.

-         Thế mày về lâu chưa? Đang đi đau đây, lên xe tao chở về luôn.

-         Tao vừa về đến đây. Gớm nhìn mày bây giờ oai nhỉ! Comple, cà vạt, lại còn lái ô tô nữa làm sếp rồi hả? Đã có người yêu chưa?

-         Tao có 1 vợ 1 con rồi. Vợ tao là con gái cúa Tổng giám đốc công ti đã giúp đỡ tao.

-         Thôi chết, thế thì tao ế à. Cưới vợ mà không chịu mời tao, nhớ mặt mày nhá.

-         Qua nhà tao chơi đã xong thì về.

    Một tháng ở quê chơi khá vui. Nó vẫn như ngày nào, vẫn hiền khô. Thỉnh thoảng nhìn thấy bọn trẻ con nô đùa, tôi lại nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ tôi và nó….

***********************

     Tôi quay trở về Sài Gòn, bắt đầu đi làm trong 1 công ti. Lương khởi đầu là 5 triệu/tháng. Công ti cũng gần nhà nên sáng nào đi bộ trên vỉa hè tận hưởng những điều thú vị nhất trong buổi sáng Sài Gòn. Còn những ngày nghỉ tôi tự cho phép mình ngủ nướng.

-         Linh nga, dậy mau đi con, 8h rồi. Có người đến tìm con kìa.

-         Dạaaaaaaaaaa…. Hôm nay ngày nghỉ mà mẹ. Ai đến tìm con giờ này.

-         Dậy mau đi, con gái 25-26 tuổi rồi vẫn thế này thì bao giờ cho lấy được chồng hả. Nhanh lên không người ta đợi dưới nhà, mẹ đi xuống trước đây.

    Tôi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, lếch thếch đi xuống. Có 1 giọng nói quen quen.

-         Con bé Linh Nga vẫn thế đấy con ạ, vẫn còn trẻ con lắm.

-         Không sao đâu cô ạ, con thích Linh Nga như thế.

-         Ơ…..ơ…ơ Hoàng à – Tôi trợn tròn mắt.

    Aaaaaaaaa. Tôi chạy bắn lên phòng, đóng sập cửa lại, không thể cho Hoàng thấy bộ dạng này được. Tôi lúng túng không biết làm gì. Đánh răng, rửa mặt, bới tung tủ quần áo mới chọn được 1 bộ váy mà tôi cho là được nhất. Tôi nhẹ nhàng bước xuống nhà, hẳn là có 1 sự ngạc nhiên nhẹ khi thấy Hoàng thay đổi quá nhiều, từ thư sinh giờ chuyển sang nam tính, đẹp trai hơn ngày trước rất nhiều.

-         Cô cho phép con mượn Linh Nga được không?

-         Ừ, 2 con đi đi.

-         Vâng, con chào cô, chúng con đi.

**************************************

     -Lúc nãy nói xấu gì tớ với mẹ đấy hả?

     - Ai dám nói xấu Linh Nga. Ghê không, xem nào, mặc vấy cơ, giầy cao gót cơ, lại make up nữa kìa. Biết làm dáng từ bao giờ đấy?

     - Ờ…thì sao? – Tôi đỏ mặt

     - Em đẹp lắm. Lên xe đi còn đợi gì nữa. Còn buồn ngủ không?

     - Hôm nay e không buồn ngủ.

     - Mắt thế kia mà kêu không buồn ngủ à? Ôm vào đi không ngã bây giờ.

     - Đồ đáng ghét, sao anh về mà không báo cho em.

     - muốn làm em bất ngờ

     - Bất ngờ như lúc nãy làm người ta ngại chết đi được.

     - Vẫn chứng nào tật đấy, trẻ con như thế mà đòi lấy người ta làm chồng.

     - Ai đòi đâu, xí, không thèm.

     - Thôi thôi, a đùa mà, đã hứa rồi là không được nuốt lời đâu, anh đợi 8 năm rồi đấy. Không nhắc nữa, cà phê bệt nhé

    Bạn cảm nhận như thế nào về 1 chiếc bánh mì nhạt nhẽo, không có vị gì với 1 cốc cà phê đen, đắng ngắt. Với tôi, nó không đơn thuần như vẻ bề ngoài của nó….

THE END

                                                                                                                   Nguồn: Yuki no hana

    

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro