Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Kut3

"...không có ta, hắn cái gì cũng đều không có......"

__

Nghệ lão phu nhân nhìn thấy Tần Yến cũng lắp bắp kinh hãi, sửng sốt xong thì thất thanh nói: "Yến nhi...... Ngươi như thế nào trở lại? Ngươi điên rồi?!" Nghệ lão phu nhân nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ cát, xong...... giờ này đã đóng cổng.

Tần Yến hít sâu một hơi, y đương nhiên không nghĩ trở về! Đến trường thi đợi từ lâu rốt cuộc đến phiên mình tiến vào thì một tên tiểu tư xông đến, đem hết chuyện bên này nói ra, Tần Yến lúc này liền minh bạch đây là có người tính kế, trong lòng giận dữ, tự trách mình mấy ngày gần đây đắc ý để có sơ sót, lại để người thấy được lỗ hổng! Quan chấp sự bên trong trường thi không ngừng gọi tên của y, bên này tiểu tư vẫn lải nhải Nghệ lão phu nhân đã biết chuyện, đang chất vấn Kinh Dao, Tần Yến vẫn nghĩ đến chuyện này căn bản là không có, người này chỉ là làm cho y rối rắm, trong lòng ngàn vạn ý niệm chợt lóe, nhưng làm thế nào cũng không thể yên lòng.

Phúc quản gia nghe xong lời này đầu tiên là kinh hãi lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng lệnh người hầu đi cùng đem tên tiểu tư kia bắt lại đánh cho một trận, rồi một bên không ngừng khuyên, nói trái một câu: "Này khẳng định là độc kế của thái thái bên kia! Chính là cố ý đến hủy tiền đồ của thiếu gia, thiếu gia nếu bỏ thi hồi phủ là liền đúng ý của bà ta!" phải một câu: "Kinh thiếu gia hẳn cũng không nguyện ý bây giờ thiếu gia bỏ hết quay về, Kinh thiếu gia có bản lĩnh, lão phu nhân cũng hiền hoà, nhất định không có việc gì."

Điều Phúc quản gia nói Tần Yến đương nhiên hiểu, lập tức phân phó Phúc quản gia nhanh chóng đến Nghệ phủ đón Kinh Dao về Trì Viên, chờ ba ngày sau chính mình ra trường thi lại nói tiếp, Phúc quản gia chỉ cầu nghe được vậy, thề thốt nói nhất định sẽ không để Kinh Dao chịu ủy khuất. Tần Yến đi được mấy bước vào bên trong, hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, Phúc quản gia như thế nào cũng chỉ là hạ nhân, nếu là Nghệ lão phu nhân tỏ ý muốn xử lý Kinh Dao, đừng nói Phúc quản gia, chính là khiến chủ tử y trở về cũng không nhất định có thể ngăn cản, Tần Yến cắn răng, toi mất kỳ thi hội của y rồi!

Tần Yến xoay người lên ngựa, một đường như tên bay phi tới Nghệ phủ.

Tần Yến bình tĩnh nhìn Nghệ lão phu nhân, trầm giọng nói: "Ngoại tổ mẫu muốn đụng đến đầu quả tim của ta, ta đương nhiên điên rồi."

Kinh Dao quay đầu đi kìm nén nghẹn ngào, Nghệ lão phu nhân trợn to mắt nói giọng khàn khàn: "Ngươi...... ngươi như thế nào biết?"

Tần Yến nặng nề thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Lúc ta chuẩn bị tiến vào.....có người đến cùng ta nói ."

Nghệ lão phu ngay tức thì minh bạch , lúc này mất hết sức lực ngã ở trên tháp, ma ma vội vàng liên tục khuyên giải an ủi, Nghệ lão phu nhân đập bàn giận dữ nói: "Tiện nhân! Ta lại nghe theo lời ả nói! Yến nhi của ta a......"

Tần Yến tiến lên nâng Nghệ lão phu nhân, nhất vạt áo thẳng tắp quỳ xuống: "Ngoại tổ mẫu đừng tự trách...... chuyện lần này tất cả đều là sai lầm của ta, không nên lưu lại hậu hoạn, để người bắt được sơ hở, hôm nay thừa dịp có cơ hội này đơn giản cùng ngoại tổ mẫu nói ra toàn bộ. Ta cùng Kinh Dao sớm đính ước, kiếp này là sẽ không cưới người khác, ta biết ngoại tổ mẫu đều là vì muốn tốt cho tôn nhi, ngoại tổ mẫu đừng để ý những chuyện khác...... Chỉ là lần này, dung thứ cho hắn đi, như thế...... Cũng chính là dung thứ ta."

Nghệ lão phu nhân liều mạng tại trên người Tần Yến đánh vài cái khóc nói: "Ngươi tiểu nghiệp chướng, ngươi rõ ràng biết là kế của mụ ta còn trở về làm cái gì? Đây là tạo nghiệt gì......" Nghệ lão phu nhân vừa thẹn vừa giận, thẹn vì chính mình khiến hai đương sự bị dọa sợ, lại hoàn toàn không nghĩ đến cách giải quyết khác, giận chính là độc kế Mai phu nhân bố trí kế này, nhất tiễn song điêu, hủy tiền đồ tôn nhi.

Tần Yến lúc này trong lòng ngược lại là không vấn đề gì, ba năm thi một lần, mất cơ hội lần này quả thật là đáng tiếc, nhưng chuyện đã như thế, tức giận phát hỏa cũng không ý nghĩa, gấp rút đem chuyện này làm rõ mới là thỏa đáng. Tần Yến nghiêm trang nói: "Ngoại tổ mẫu giáo huấn phải, ngoại tổ mẫu trong lòng có sinh khí hôm nay đều phát trên người ta đi, chỉ cầu ngoại tổ mẫu từ nay về sau chấp nhận Kinh Dao."

Tần Yến lỡ thi hội, so với việc Kinh Dao bên này quả thực không đáng nhắc tới, Nghệ lão phu nhân nơi nào còn để ý đến, chỉ là che mặt khóc lớn: "Đều là ta không đúng...... sống uổng phí mấy năm nay, lại không nghĩ tới, ta nên cho người thông báo cho ngươi a, Yến nhi của ta a......"

Tần Yến nhìn Nghệ lão phu nhân hối hận như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, phóng hoãn thanh âm nói: "Năm nay bỏ lỡ, ba năm sau còn có thể, Kim thượng chính là hết lòng muốn dùng người, có lẽ còn cho phép tổ chức kỳ thi phát sinh, không chừng chưa đến ba năm, ngoại tổ mẫu không cần đau buồn."

Lúc này Tần Yến còn phải an ủi ngược lại mình, Nghệ lão phu nhân trong lòng đau xót, nước mắt đổ không ngớt, nghẹn giọng khóc nói: "Ngươi...... ngươi lại vì hắn mà không cần tiền đồ của chính mình, ta làm gì được hắn? Là sẽ giết hắn hay là lóc thịt hắn? Hai ba ngày thi thôi, ngươi liền nhịn không được......"

Tần Yến nghiêng đầu nhìn về phía Kinh Dao, nhẹ giọng thở dài nói: "Tôn nhi không dám đánh cược vào may mắn, ngoại tổ mẫu nhân từ, đương nhiên sẽ không làm hắn bị thương, nhưng nếu là thừa dịp này liền đem người đưa đi, trời đất bao la, ta đi nơi nào tìm hắn? Khoa cử ba năm liền có, Kinh Dao nếu là xảy ra chuyện, ai có thể trả cho ta? Ngoại tổ mẫu nếu minh bạch tôn nhi để tâm hắn như thế...... liền khiển trách ta đi, về sau chớ lại làm khó hắn."

Nghệ lão phu nhân chỉ là không ngừng khóc, nói giọng khàn khàn: "Ta nơi nào còn dám làm khó hắn, ngươi...... Thiến nhi của ta a, tạo cái nghiệt gì......"

Thấy Nghệ lão phu nhân nhắc đến mẫu thân đã qua đời, Tần Yến trong lòng đau xót, thấp giọng: "Nương ta trên trời có linh, nghĩ đến cũng là mong ta kiếm được người toàn tâm toàn ý." Dứt lời quay đầu đối Kinh Dao nói: "Đến...... cấp ngoại tổ mẫu dập đầu, về sau chính là người một nhà, ngoại tổ mẫu sẽ không lại khó khăn với ngươi."

Kinh Dao hai mắt đỏ hồng, bò đến dập đầu nói giọng khàn khàn: "Lão phu nhân......ta, ta......", Kinh Dao trong lòng ngũ vị tạp trần, nước mắt không ngừng rơi xuống, không nói nổi thành câu, Tần Yến trong lòng thật đau, cùng Kinh Dao quỳ gối một chỗ nói giọng khàn khàn: "Thân thế của Kinh Dao ngoại tổ mẫu là biết đến, nương sớm mất, sinh phụ uổng mạng, đích mẫu không tha, khốn khổ ấy ta không lạ gì, thời điểm ta nhặt hắn...... hắn còn chưa đến mười tuổi, như đứa nhỏ như vậy, từ Nghiêu Miếu trấn một đường theo ta đến kinh thành. Lúc trước ra phủ không dễ, Kinh Dao vì muốn giá họa Mai thị suýt nữa uống thuốc độc, tình này nghĩa này, tôn nhi vĩnh viễn không quên, sau khi đến Lê Châu...... hắn thu xếp sinh ý, lo liệu gia vụ, rất nhiều mệt nhọc, lại không có nửa phần tư tâm, ngoại tổ mẫu có lẽ là không tin, kỳ thật Kinh Dao hắn...... chính mình một lượng bạc cũng không có, hắn mấy năm nay......"

Tần Yến nói nói cổ họng cũng khàn, nghiêng mặt nghẹn ngào: "Hắn mấy năm nay...... toàn tâm toàn ý vì ta, hắn...... cũng chỉ có ta, ngoại tổ mẫu cảm thấy đem chúng ta tách ra mỗi người tự thành gia lập nghiệp là vì tốt cho chúng ta. Nếu thật sự làm như vậy...... chúng ta tách ra, ta còn có ngoại tổ mẫu, có cữu cữu có cữu mẫu lại có muội muội...... Kinh Dao thì sao? Không có ta, hắn cái gì cũng đều không có......"

Tần Yến nói giọng khàn khàn: "Hắn cơ bản là cái gì cũng đều không có......"

Nghệ lão phu nhân nghe đến đây không kiềm được lệ, trong lòng càng không đành, khoát tay nói: "Miễn miễn...... đứng lên đi......", Nghệ lão phu nhân lại khóc một hồi lâu, Tần Yến cho một ma ma đi thỉnh Liễu thị tới khuyên giải an ủi, thấp giọng nói: "Giờ ta ở đây ngoại tổ mẫu nhìn càng thêm đau buồn, ta trước mang Kinh Dao trở về, ngày mai lại đến thỉnh an ngoại tổ mẫu, Kinh Dao...... chúng ta đi."

Tần Yến nắm tay Kinh Dao đi ra ngoài, một đường không nói chuyện. Sau khi trở lại Trì Viên Tần Yến cho lui mọi người, chỉ để một mình Kinh Dao trong phòng, thấp giọng nói: "Hôm nay ngoại tổ mẫu hỏi ngươi tin hay không ta sẽ vì ngươi một đời không nạp thê, ngươi tại sao không nói tiếng nào? Ngươi vì cái gì không dám nói lời nào hả?!"

Kinh Dao không nghĩ tới Tần Yến hỏi hắn vấn đề này trước, nhất thời không biết đáp sao, Tần Yến âm thanh lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi không tin ta, chính ngươi cũng sợ hãi, sợ ta một ngày nào đó muốn cưới người khác, có phải hay không?"

Kinh Dao bị Tần Yến nhìn như vậy trong lòng không khỏi có chút kinh hoảng, ánh mắt chật vật né tránh, Tần Yến một tay kéo người đến trước mình, lạnh lùng nói: "Ta bây giờ hỏi ngươi! Ngươi tin hay không ta về sau sẽ không nạp thê? Tin hay không?!"

Tần Yến gắt gao nhìn chằm chằm Kinh Dao, khiến hắn tránh cũng không thể tránh, thấp giọng nói: "Hôm nay ta vì ngươi bỏ lỡ khoa cử, còn đổi không được một lần ngươi tin ta?!"

Kinh Dao nghe lời này nước mắt áp chế nửa ngày liền rơi, trong lòng đau như có hàng nghìn con dao cứa vào tim, nghẹn họng khóc nói: "Ta tin! ta tin ......". Sắc mặt Tần Yến lúc này mới tốt một chút, lập tức mềm lòng, Kinh Dao đến cùng vẫn còn nhỏ, lại có thân thế như vậy, khó tránh khỏi không chịu dễ dàng tin người, nghĩ như vậy Tần Yến trong lòng càng khó chịu, Kinh Dao không dám tin chính y sẽ vĩnh viễn yêu thích hắn, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý chờ y, hắn...... luôn luôn không có toan tính nhận được một phần hồi báo nào từ chính y.

Tần Yến đem người ôm vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Mà thôi...... hôm nay làm khó ngươi, ta vốn tưởng rằng người sẽ không chống đỡ được lâu, ngày sau mặc kệ khi nào, mặc kệ là ai, nếu lại diễn ra sự tình này, ngươi chỉ rõ ràng nói cho họ biết, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ như thế, người khác ai cũng đừng hòng xen vào!"

Kinh Dao không ngừng gật đầu, gắt gao ôm Tần Yến không chịu buông tay, Tần Yến nhẹ giọng cười: "Được rồi, còn chưa khóc đủ? Hôm nay cũng không hoàn toàn thiệt hại, ta vốn định chờ xong việc của Tư nhi sẽ cùng ngoại tổ mẫu nói, hôm nay khơi ra, mượn dịp này nói hết cũng không tệ...... nghe lời, lại khóc liền tổn thương thân thế ......"

Tần Yến nhẹ nhàng vuốt ve lưng Kinh Dao, nhẹ giọng dỗ nói: "Ta để ngươi nghĩ địa điểm, ngươi nghĩ được chưa?"

Kinh Dao lắc lắc đầu, Tần Yến cười nói: "Chúng ta cùng nhau nghĩ, bỏ lỡ khoa cử kia càng tốt, chúng ta trời Nam biển Bắc đều đi, đến chỗ nào chơi chỗ đó."

Kinh Dao minh bạch Tần Yến đây là giúp mình giải sầu, trong lòng càng khó chịu, đang muốn nói cái gì thì bên ngoài Phúc quản gia chạy tiến vào, suýt nữa té ngã, lắp ba lắp bắp nói: "Thiếu...... thiếu gia, Hoành công tử đến đây!"

Tần Yến lắp bắp kinh hãi, Hoành Kỳ Như cũng rời trường thi?!

Tần Yến đứng dậy đi ra nghênh đón, gặp Hoành Kỳ Như đi đến, đánh một quyền lên vai Tần Yến cười nói: "Trước kia không biết, ngươi lại là tình thánh đâu!"

Tần Yến khó hiểu, hỏi: "Ngươi sao lại đi ra ? Vẫn là...... ngươi cũng chưa tiến vào?"

Hoành Kỳ Như "Phào" một tiếng ngồi xuống, tự mình châm một tách trà, nói: "Còn không phải bởi vì ngươi, ta vào cách gian, vừa đem tất cả thu thập ổn thỏa, bên ngoài đưa đề thi vào, vốn là ta đã làm qua, cảm thấy cao hứng đây, ai biết đâu phía nam trường thi bất ngờ xảy ra hỏa hoạn! Khói đặc cuồn cuộn, dọa ta sợ hết hồn, nghĩ...... không làm Trạng Nguyên thì không làm đi, giữ mệnh nạp thê là chính xác nhất, đang muốn trốn ra bên ngoài thì nhóm đại nhân gác thi đã bắt đầu lùa người, toàn bộ vừa kêu la vừa lôi kéo nhau chạy ra ngoài."

Hoành Kỳ Như cũng cùng cứu hoả, lúc này khát không chịu được, lại uống một tách trà tiếp tục nói: "Ta có tâm lưu lại một chút, lại gặp tiên sinh, hỏi một câu mới biết được, nguyên lai do ngươi không vào trường thi, nghe tiên sinh nói, ngươi vội vã giục ngựa đi, tiên sinh cảm giác kỳ quái, liền sai người đem tiểu tư truyền tin kia áp vào, vừa hỏi liền hiểu được, muốn gọi ngươi trở về cũng không còn kịp rồi, không thể làm gì khác...... tiên sinh đành thay ngươi tạo một trận hỏa hoạn, trường thi bên kia còn cần tu sửa, dù chưa làm ai bị thương nhưng thiêu cháy vài gian phòng, hủy chút điển tịch (sách cổ), vừa rồi Lễ bộ truyền xuống đây, kỳ thi hoãn lại ba ngày."

Tần Yến nghe xong còn bình tĩnh, Kinh Dao nghe được tin này vui đến mức muốn nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Vậy ba ngày nữa, ca ca ta...... vẫn là có thể đi thi, có phải hay không?"

"Đó là đương nhiên, còn không phải tất cả do ngươi sao!" Hoành Kỳ Như gõ đầu Kinh Dao một cái, cười nói: "Ngày xưa đúng là ta bị mù, chỉ đem ngươi xem tiểu cữu tử (em vợ), về sau...... xem ra phải đối đãi như trưởng tẩu đây."

Tần Yến cười nói: "Được rồi, hắn hôm nay bảy hồn tám vía đã bị dọa hết một nửa đi, ngươi còn trêu ghẹo hắn." Nói xong tại trên đầu Kinh Dao xoa nhẹ một phen cười nói: "Đây là phúc tinh của ta....."

Trước mặt Hoành Kỳ Như nói vậy Kinh Dao có chút ngượng ngùng, cười cười không nói chuyện, Tần Yến quay đầu hướng Hoành Kỳ Như nói: "Trong lúc khoa cử ta không tiện gặp tiên sinh, ngươi thay ta tạ qua tiên sinh đi...... lại phí tâm cho ta đến như vậy, Tần Yến chết trăm lần cũng không thể báo đáp."

Hoành Kỳ Như cười: "Tiên sinh cũng không hoàn toàn vì ngươi, đến cùng là vì Hoàng Thượng tuyển người mà, nay như vậy...... e rằng tiên sinh cùng Hoàng Thượng chắc chắn càng coi trọng ngươi hơn."

Tần Yến gật gật đầu, Tô Khanh Thần cho y thể diện lớn trước mặt Thiên đế như vậy, tất nhiên sau này không sợ y không tận trung, hơn nữa...... bọn họ cũng biết y là đoạn tụ, sử dụng một người vừa không có quan hệ thông gia vừa không có hậu nhân đời sau, sẽ chỉ càng thêm yên tâm.

Tuy nói như thế Tần Yến vẫn là cảm kích, nói: "Tóm lại thay ta tạ ơn đi, hiện tại không tiện, chờ việc thi cử xong xuôi ta tự đi gặp tiên sinh dập đầu."

Hoành Kỳ Như gật gật đầu, lại ngồi một lát liền đi, Kinh Dao vạn vạn không nghĩ tới lại có thể gặp chuyện tốt như vậy, còn thiếu điều đi dâng hương dập đầu, hắn sợ Nghệ lão phu nhân còn áy náy, vội vàng sai người đi Nghệ phủ đưa tin, xoay qua ôm lấy eo Tần Yến không ngừng vui vẻ: "Trọng khảo (thi lại), trọng khảo, trọng khảo, trọng khảo, trọng khảo......"

Tần Yến trong lòng cũng cao hứng, tùy hắn nháo, cuối cùng đem người một phen ôm thẳng đến trên tháp, thấp giọng nói: "Hôm nay chúng ta xem như qua được cửa ải này, về sau...... ta cái gì cũng không sợ, ngoại tổ mẫu không phải người không hiểu chuyện, sau việc này lại càng không dám dễ dàng động ngươi, ngoại tổ mẫu đồng ý, người khác như thế nào ta cũng không để ý, bảo bối ngoan, về sau xem ta yêu thương ngươi thật tốt...... Chúng ta không cần giấu giấu diếm diếm nữa."

Kinh Dao bị vài câu của Tần Yến làm trong lòng thấy ấm áp dễ chịu, trong mắt sáng ngời trong suốt, không ngừng gật đầu, Tần Yến nhẹ giọng cười nói: "Hôm nay đã bị dọa, ta an ủi người......" Nói xong liền hôn lên, môi Kinh Dao mát mát, da thịt mịn mềm, hôn lên thật thoải mái, Tần Yến có chút mê muội, nhay nhay môi dưới của hắn, liếm liếm hai cánh môi, Kinh Dao biết ý, nghe lời há miệng, tùy ý Tần Yến xâm chiếm vào......

Tần Yến mê luyến hôn hắn một hồi lâu, đã có chút động tình, chỉ là cố kỵ Kinh Dao hôm nay đại hỉ đại bi, không muốn làm hắn mệt, tại trên trán hắn hôn hôn thấp giọng nói: "Chờ thi xong...... ta liền nhất định đòi lại có vốn lẫn lời."

Kinh Dao do dự một chút nhẫn nhịn xấu hổ thấp giọng nói: "Ca ca...... hiện tại cũng được."

Tần Yến nhịn không nổi bật cười, nhẹ giọng nói: "Đừng trêu chọc ta, ta hôm nay còn có chính sự đây."

Kinh Dao mê luyến ôm Tần Yến không ngừng cọ, nhỏ giọng nói: "Còn có chính sự gì?"

Tần Yến cười lạnh: "Ngươi nợ ta, ta trước mắt giữ lại, Mai thị nợ ta, ta...... ta hiện tại liền đi đòi, ai đang ở bên ngoài?"

Một tiểu nha đầu hầu hạ ở gian ngòai nghe vậy vội vàng trả lời: "Thiếu gia."

Tần Yến đứng dậy sửa sang lại xiêm y thản nhiên nói: "Chuẩn bị đóng xe ngựa, ta muốn đi Tần phủ một chuyến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro