Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Mai phu nhân choáng váng, bắt lấy tay nha đầu kia lạnh giọng hỏi: "Nói cho rõ ràng! Rốt cuộc là làm sao? Hài tử trong bụng nàng xảy ra chuyện?!"

"Là, không phải, không phải hài tử......" nha đầu cũng sợ hãi, một năm một mười nói không rõ, liền khóc lớn, khụt khịt nói: "Vốn là không có hài tử ......"

Mai phu nhân tưởng chừng như ngất xỉu, giơ tay tát nha đầu kia một cái, giọng the thé nói: "Hồ ngôn loạn ngữ! Cái gì vốn không có hài tử hả?! Lúc trước thái y rõ ràng chỉ ra là có hỉ mạch!"

"Không có...... Tần thái thái đã thỉnh người của Thái Y Viện đến xem, xác thật chưa từng có hài tử......" Nha đầu kia che mặt không ngừng khóc, đứt quãng kể lại: "Hôm nay trong phủ vốn có tiệc rượu, trong viện không biết như thế nào, liền nháo cả lên, thái thái còn có ý muốn hưu nãi nãi đây."

Mai phu nhân liên tục xoa xoa ngực để tránh tức giận, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Đến Chương phủ......"

Trong Chiêu Khôi đường, Cát Tường ở nhà chính bên ngoài tham đầu tham não (ló đầu nhìn tứ phía), nhanh chóng lôi kéo một nha đầu, thấp giọng dặn dò: "Đi vào nói với thiếu gia, Đông Mai đã trở lại."

Nha đầu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đi vào, sẵn mang trà tiến đến bên người Tần Yến, nhỏ giọng nói, Tần Yến trong mắt lướt quá một tia tàn bạo, gật gật đầu để cho nha đầu kia lui xuống, trong phòng còn có Kinh phu nhân, mấy người không tiện nói chuyện, Tần Yến liếc nhìn Kinh Dao một cái nói: "Ngươi...... các ngươi ước chừng có chuyện muốn nói, ta đi ra trước xem có chuyện gì."

Kinh Dao nhìn về phía Tần Yến, Tần Yến hướng hắn cười trấn an, xoay người đi.

Kinh phu nhân nhớ tới chuyện mới vừa rồi càng cảm thấy đến hổ thẹn, bà vốn là người cường ngạnh, năm đó khi tống Kinh Dao ra khỏi phủ nàng không hối hận, chỉ là...... bây giờ tự mình lại tìm tới cửa tới, náo loạn một chuyến, thật sự không còn mặt mũi.

Kinh phủ trước kia tuy rằng không phải thuộc dạng nhà cao cửa rộng nhưng cũng có chút căn cơ, mấy việc trong nội trạch Kinh phu nhân đương nhiên là minh bạch, quan sát sơ cũng đã hiểu. Bà đây chính là đang làm tay sai của Mai phu nhân, điều này khiến Kinh phu nhân da mặt có chút tím trướng, sau một lúc lâu bình tĩnh hỏi thăm: "Ngươi......mấy năm nay tốt không?"

Những lời này quả thật không cần hỏi, nhìn trang phục Kinh Dao mặc trên người, nhìn cách bố trí trong căn phòng này, là có thể rõ ràng tình hình trong phủ, so với thời vượng thịnh nhất của phủ mình cũng là cách rất xa.

Kinh Dao không tiếp lời, sau một lúc lâu hỏi: "Trong nhà...... nghèo khó phải đến tận đây sao?"

Lòng Kinh phu nhân trầm xuống nhìn về phía Kinh Dao, Kinh Dao ánh mắt trong suốt, không có chút ý tứ trào phúng nào, Kinh phu nhân sắc mặt phức tạp, sau một lúc lâu thở dài một hơi, gật gật đầu: "Lão gia đi rồi...... trong nhà chỉ còn lại mấy chỗ thôn trang kia có thể thu thuế, Lý phủ sát vách mới tới...... ở thôn trang tác oai tác oái, nuốt không ít bạc còn cưỡng đoạt thê nữ nhà người ta, để mọi người tố cáo, để thưa kiện đã bán không ít của hồi môn, những người trong tộc kia.... cũng không phải thứ tốt."

Mấy năm nay Kinh Dao qua xuôi buồm thuận nước, Kinh gia lại ngày càng sa sút, Kinh phu nhân nhớ tới sự tình vài năm gần đây thì trong lòng đầy hận ý, âm thanh lạnh lùng nói: "Trước kia lấy không ít chỗ tốt từ phía lão gia, hiện giờ xảy ra chuyện thì mọi người lại trốn xa, không ai giúp đỡ, chỉ đành phải bán của cải, gia sản để lấy chút tiền mặt, cũng chống đỡ đến lúc Kinh Cật trúng tú tài, không cần phải đóng thuế mới tốt hơn một chút, hai thôn trang còn lại cũng có thể cho thuê, chậm rãi có chút khởi sắc, nếu không có gì phát sinh......qua mấy năm nữa sẽ tạm ổn."

Kinh phu nhân cả đời cương ngạnh hiếu thắng, tuy nghèo túng nhưng có chút tâm huyết, thấp giọng nói: "Ta biết ngươi còn hận ta, ngươi cũng không cần sợ ta quấn lấy ngươi...... chờ cùng tiện nhân Mai phủ kia kiện tụng xong ta liền mang theo Ngữ nhi trở về, sẽ không vào lại kinh thành."

Kinh Dao nhẹ nhàng lắc lắc đầu, kỳ thật chút hận ý này hắn đã không còn nữa. Hắn bây giờ mới chỉ mười bốn tuổi, những kí ức có được được chia làm hai, một phần trước rất là mơ hồ, dừng lại ở tang sự của nương thân hắn, hiện giờ chỉ nhớ mơ hồ sự ôn nhu của nương làm hắn không muốn xa rời, còn lại là từ khoảnh khắc gặp được Tần Yến, những năm tháng tối tăm ở giữa Kinh Dao đã dần dần quên đi, chứng kiến qua những thủ đoạn độc ác của Mai phu nhân, thì những việc năm đó của Kinh phu nhân không tính là gì.

"Các ngươi có thể trở về là tốt rồi, về sau......kiếm cho Kinh Ngữ một nhà môn đăng hộ đối sẽ tốt thôi." Kinh Dao thành tâm nói: "Việc hôn sự của cao môn cũng không tốt như mọi người nghĩ đâu."

Kinh phu nhân hiện giờ cũng có chút hiểu biết, cúi đầu không nói gì, Kinh Dao nhận ra mình cũng không biết nói gì hơn, dành phải tiễn khách: "Ngươi...... đi thôi."

Như thế lại hợp ý của Kinh phu nhân, bà đứng dậy mang theo nha đầu tùy thân đi ra ngoài, do dự một chút xoay người lại cắn răng nói: "Trước kia...... là ta không đúng, hiện giờ xem...... như mọi việc đều có nhân quả báo ứng."

Kinh Dao nghiêng đầu đi không nói chuyện, Kinh phu nhân nắm chặt khăn đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Tần Yến tinh tế phẩm trà, không chút để ý nghe Đông Mai bẩm báo......

"Nhã cô nãi nãi chắc đã sớm đã nhìn ra, nếu không sao lai gắt gao trông chừng không cho biểu thiếu gia thân cận với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư trong lòng cũng nghi hoặc, được nô tỳ khuyên qua vài lần liền không để ý." Đông Mai thấp giọng nói: "Dựa theo tâm tư của nàng, vốn định đem chuyện không có hài tử đổ cho Yên Hồng cô nương, nhưng không biết như thế nào......"

Tần Yến nhướng mày nhìn về phía Đông Mai, Đông Mai lại tiếp tục nói: "Nô tỳ là dựa theo ý của thiếu gia, nhưng nhị tiểu thư không nghe lời ...... hôm nay là thiên thu (sanh thần) của lão thái gia, trong phủ đã chuẩn bị vài ngày. Thiếu gia cũng biết đó, những việc này vẫn luôn là Nhã cô nãi nãi lo liệu, mấy ngày này bận rộn trong trong ngoài ngoài, cũng không có để ý nhị tiểu thư, sáng nay những thân thích họ hàng đã đến đủ, đi theo có vài nữ quyến, Nhã cô nãi nãi để cho cho Đại nãi nãi cùng với Nhị tiểu thư qua giúp đỡ tiếp đón, Nhị tiểu thư lười biếng không đi, nói trên người có chút khó chịu, Nhã cô nãi nãi lúc ấy liền không cao hứng, vẫn cho người tới gọi, nói là dù không thoải mái cũng phải qua ngồi một chút, bằng không quá thất lễ......"

"Đây cũng là chuyện thường tình, nhưng nhị tiểu thư không nghĩ như vậy, lúc ấy liền nói với nô tỳ rằng, Nhã cô nãi nãi cố ý tra tấn nàng, nô tỳ cố khuyên nàng trong chốc lát, nhưng ngay lúc ta phải đi pha trà, thiếu gia cũng biết là...... mỗi khi Chương gia có đại sự, tất cả hạ nhân đều phải ra hầu hạ, ta tuy không muốn nhưng cũng không còn cách nào, liền đi......"

"Ta ở chính sảnh châm trà, dâng trái cây cho nhóm nam khách thì không biết như thế nào thấy bên nữ quyến ồn ào, nói rằng Nhã cô nãi nãi hại chết hài tử của nhị tiểu thư!" Đông Mai cười khổ, "Ta nhanh chóng tìm cách đi xem, chỉ thấy xiêm y của nhị tiểu thư...... nhuộm đỏ, nhị tiểu thư ôm bụng khóc, vẫn luôn ồn ào nói Nhã cô nãi nãi ác độc, một hai làm mình làm mẫy, làm trò trước mặt khách quý, không còn mặt mũi, lúc ấy sắc mặt Chương phủ lão thái thái liền thay đổi, vội sai người đem nhị tiểu thư đỡ vào phòng, lại đi thỉnh thái y, Nhã cô nãi nãi liền đứng ra chỉ điểm tên của một vị thái y, cuối cùng như thế nào thì nô tỳ không biết được, ý tứ của thái y giống như là mạch đập vẫn rất tốt......"

Tần Yến đã rõ ràng được đầu đuôi, cười nhạo: "Gan nàng cũng thật lớn a...... muốn đem hài tử đổ lên đầu cô cô."

"Là." Đông mai gật gật đầu: "Nô tỳ đỡ nhị tiểu thư đi vào, lúc đó nàng liên nóng vội, nhanh chóng sai nô tỳ kiếm các món đồ quý giá trong rương, để chút nữa đưa cho thái y, nô tỳ sợ nàng thật đắc thủ, vẫn luôn chậm rãi cùng nàng nói chuyện nhầm kéo dài thời gian, hỏi mới biết được, nhị tiểu thư là ghi hận lúc trước cô nãi nãi làm khó nàng, hại nàng phải về nương gia, lại nói trong phủ nhiều quy củ, không nhàn nhã như khi còn ở phủ, nhất định giáo huấn cô nãi nãi một lần, sau này cô nãi nãi sẽ không dám giống như hôm nay muốn kêu nàng cái gì thì kêu, cho nên nhất thời xúc động, liền muốn đem việc này đẩy sang cho cô nãi nãi."

Chuyện sau đó Tần Yến không có hứng thú nghe, lười nhác nói: "Cô mẫu mời thái y đến, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị nàng lừa gạt như vậy, sự tình bại lộ, chuyện cái hài tử giả cũng bị đào ra đi?"

"Thiếu gia liệu sự như thần." Đông Mai gật gật đầu: "Sau đó Nhã cô nãi nãi sai người đi thỉnh mọi người trong tộc có chuyện cần nói, còn rửa sạch oan cho mình, lại sai người sang mời thái thái bên kia. Ta ngay lúc hỗn loạn liền đi theo nha đầu bên người nhị tiểu thư, bọn nô tỳ tới Tần phủ tìm thái thái, ai ngờ người không ở đó mà chạy sang bên này, nô tỳ vẫn luôn tìm cách thoát thân, như thế vừa đúng lúc, theo các nàng trở về, nhân lúc các nàng đi tìm thái thái, nô tỳ liền trà trộn tới đây."

Tần Yến gật gật đầu, nghiêng đầu gọi: "Cát Tường!"

Cát Tường vẫn luôn thủ sẵn bên ngoài vội vàng tiến vào, trong ngực ôm một cái tráp gỗ nhỏ, đi vào đem cái tráp kia mở ra trước mặt Đông Mai, chỉ thấy bên trong là một tờ khế bán mình, còn có không ít bạc vụn, Tần Yến xua xua tay nói: "Đây là lúc trước đã đáp ứng với ngươi, chờ một chút nữa Cát Tường sẽ thuê xe đưa ngươi ra khỏi thành, vẫn là đưa ngươi về quê luôn đi, sau đó an ổn mà sống."

Đông Mai bất đắc dĩ gặp họa nên buộc phải bán thân, lúc ấy chỉ có suy nghĩ đảm bảo cơm no cho người thân, nhưng một thân một mình ở nơi này cũng không dễ dàng gì, vẫn luôn một lòng mong muốn trở lại quê nhà, hiện giờ tâm nguyện được đền bù vội vàng dập đầu không ngừng, liên tục tạ ơn.

Bên ngoài nha đầu tiến vào hành lễ báo: "Kinh thiếu gia tới."

Tần Yến vội lệnh Cát Tường đem Đông Mai lui xuống, vừa thấy Kinh Dao tiến vào liền cười ôn hòa, thấp giọng nói: "Kinh phu nhân đâu?"

"Đi rồi." Kinh Dao như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại Kinh phu nhân trong tình huống như thế này, lắc đầu bật cười, "Mọi người trôi qua không được tốt...... bất quá cũng đúng, ăn uống không lo, so với kia chút bần hàn trong một số nhà cũng đỡ hơn nhiều."

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cho bà ta chút bạc." Tần Yến đạm đạm cười: "Nếu ngươi muốn cho thì cứ cho, ta sẽ không thèm để ý."

"Vì cái gì phải cho bà bạc?" Kinh Dao khó hiểu nói: "Trước kia...... bà đối xử không tốt với nương ta, ta không có gì phải báo đáp bà cả."

Tần Yến cơ hồ không hiểu được tâm tư của Kinh Dao, cười nói: "Nếu bà ta không tốt với ngươi, thì sao ngươi không nhân cơ hội này trả thù bà ta? Liền để cho bà đi như vậy?"

Kinh Dao lắc đầu: "Nhất định phải tính rõ ràng như vậy sao? Chuyện trước kia ...... kỳ thật bà cũng không dễ dàng gì, dù sao bây giờ cũng bị báo ứng, lại nói......"

"Nếu năm đó bà không đuổi ta đi thì sao ta có thể gặp được ca ca chứ?" Đây coi như là điều duy nhất để Kinh Dao cảm tạ Kinh phu nhân, những đau khổ trước kia đánh đổi để gặp được Tần Yến, cũng đáng, Kinh Dao cảm rất hài lòng: "Có thể được như ngày hôm nay, trước kia có chịu bao nhiêu khó khăn ta cũng cam lòng"

Tần Yến nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp Kinh Dao thì trong lòng liền nhói đau, với tính tình của y thì phải nhất định giáo huấn Kinh phu nhân một hồi, nhưng...... thôi, coi như là tích đức cho Kinh Dao đi.

"Đúng rồi, vừa rồi nghe nói có nha đầu đến tìm ca ca, chuyện gì sao?" Kinh Dao lấy lại tinh thần hỏi tới: "Chuyện gì quan trọng sao?"

Tần Yến cười nói: "Không có gì, nha đầu đó ở quê có chuyện, rất muốn trở về, nàng vốn không phải người hầu phủ chúng ta, ta liền đem khế bán thân đưa nàng, lại cho nàng chút lộ phí, đem người đuổi đi rồi."

Kinh Dao gật gật đầu cười: "Đây là chuyện tốt, các nàng đều trãi qua không dễ dàng, ca ca thật tốt."

Tần Yến đuôi lông mày nhướng lên, nhiều năm như vậy...... tuy là luôn có người nịnh hót, nhưng sự thật là chưa ai nói y tốt bụng cả, đại khái chắc cũng chỉ có Kinh Dao xem y là người tốt, Tần Yến cười một cái, hơi hơi cúi đầu bên tai Kinh Dao thấp giọng nói: "Ta đương nhiên là người tốt, bằng không năm đó sao lại đem tiểu khất cái này nhặt về chứ?"

Kinh Dao cười cười mặt hơi hơi đỏ, Tần Yến mới vừa giải quyết xong chuyện của Tần Trân, lại nghe xong những lời khen ngây thơ từ Kinh Dao thì trong lòng rất thoải mái, nhịn không được trêu ghẹo Kinh Dao: "Ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào đây? Ân?"

Bao nhiêu lần, Kinh Dao vẫn luôn không thể nào chống lại được sự trêu ghẹo của Tần Yến, Tần Yến cười nói: "Nãy giờ nhiều chuyện xảy ra ta còn chưa dùng bữa đâu, mau, cùng ta đi ăn vài món......"

Mình đã trở lại rồi đây. Thời gian qua mình gặp một ít chuyện không suôn sẻ như ý nên cũng không còn tâm trạng edit truyện nữa. Thiệt ra bây giờ mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu cả, nhưng mỗi lần mò vào lại wp, nhìn những gì mình đã làm, công sức đã bỏ ra thì không nỡ bỏ lỡ giữa chừng nên lại cặm cụi lấp những hố đã đào. Cảm ơn mọi người vẫn theo dõi và yêu thích nhà của mình nhé. *Yêu thương nhiều*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro