Chương 2 - Li Li ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Li ngây thơ ngẩn người ngồi nghe, không rõ việc mẹ xuất hiện trong tiết mục trên cùng cậu có quan hệ gì với nhau, thay vào đó vươn tay của mình, sờ sờ bụng nhỏ.

Đói bụng.

Bé con ăn lượng cơm không nhiều, Thời Li giữa trưa mới vừa xuyên tới, mơ màng ăn một chút, sau đó liền bắt đầu tiếp thu ký ức trong đầu, hiện tại còn không có về nhà, bụng liền muốn kêu "Rột rột" lên.

Cậu nằm bò ngoài cửa sổ xe xem bên ngoài, không biết còn bao lâu mới có thể về đến nhà.

Bởi vì mưa rơi , bên trong xe với bên ngoài lại có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, Thời Li chồm người tới cửa sổ đóng chặt trong suốt thở ra sương mù, dùng ngón tay viết trên cửu sổ dính sương trắng -- "ùng ục".

Lại nghiêm túc suy nghĩ, đem chữ "ùng ục" lau sạch, một lần nữa hà hơi ra sương mù, mới bắt đầu viết lại chữ "cái miệng" , sau đó dừng lại.

Cậu giống như thật sự trở nên khi nhỏ, chữ cái gì cũng đều quên mất cách viết như thế nào rồi.

Bụng nhỏ Li Li liền thức thời kêu lên một tiếng.

Người lớn đang nói chuyện với nhau bỗng dừng đôi chút, Hướng Hiểu Ảnh lúc này mới chú ý tới Thời Li đang ở cúi thấp đầu, tò mò nhìn tiếng kêu phát ra từ chỗ -- bụng nhỏ của mình.

Sau đó xoa xoa.

Hướng Hiểu Ảnh, "Li Li đói bụng sao?"

Thời Li chỉ vào ảnh phản chiếu chính mình trên cửa sổ xe nãy viết ra mấy chữ , thực nghiêm túc gật gật đầu, trong miệng còn bắt chước phát ra âm thanh, "Ùng ục ùng ục --"

Hướng Hiểu Ảnh bật cười, giục tài xế chạy xe mau hơn.

Khi vừa tới Thời gia, mưa đã tạnh, Thời Li mang theo ô nhỏ, chân cao chân thấp bước từng bước đi tới, còn thật cẩn thận tránh đi những đoạn ngập nước mưa.

Hướng Hiểu Ảnh đang muốn đi tới nhắc nhở Li Li như thường lệ bỗng dừng một chút, đem lời nói thu trở về.

Trong nhà Lưu dì đã sớm đem cơm chiều làm xong, đang đứng chờ cả mọi người trở về Thời gia , Hướng Hiểu Ảnh vào cửa trước tiên nói với Phương tỷ đang từ trên xe bước xuống dưới, "Ở lại ăn bữa cơm đi."

Phương tỷ xua tay, "Không được không được, chờ lát nữa Li Li......" Nàng nói còn chưa dứt lời, thở dài, "Chị xem lại một chút đi, ý em là, chị còn phải phân tâm nhiều."

"Đi đây chị Ảnh"

Xe nghênh ngang chạy đi.

Thời Li đã chạy đến cạnh cửa, nhón chân "Leng keng leng keng" nhấn chuông cửa, đó là một cái chuông cửa thực thấp, là cái được thiết kế riêng cho trẻ nhỏ ở nhà , kiểu dáng đã trở nên xưa cũ, trừ việc thường xuyên sửa chữa lại, vẫn luôn không có đổi đi.

Bởi vì các anh chị của Thời Li đều từng ấn qua.

Hướng Hiểu Ảnh đẩy cửa lớn ra, nghênh đón phía trước là dì Lưu đang xoa tay chạy tới , "Li Li đã trở lại rồi sao?"

Thời Li đầu tiên nhìn không có nhớ ra đây là ai, túm lấy gấu áo của mẹ, tránh ở phía sau cô nghiêng đầu nhỏ nhìn lén.

Sau đó từ từ nhớ ra, giờ là khi cậu đang học trung học thì dì Lưu từ chức về quê , mỗi ngày đều trộm cho cậu ăn mấy quả táo nhỏ, luôn lải nhải chê cậu quá gầy, dì Lưu còn thúc giục cậu ăn nhiều một chút thịt.

Dì Lưu theo thói quen nhìn đến bé Li đang tránh phía sau Hướng Hiểu Ảnh, cũng không để ý mà cười nói, "Chị Ảnh, đồ ăn đều đã làm xong hết, có món bong bóng cá đậu hủ canh lạc chị thích ăn."

Thời Li bị nắm tay dẫn vào, phát hiện trong nhà chính trống trơn, trên bàn cơm đến một người đều không có.

Hướng Hiểu Ảnh bị bé kéo tay, Li Li ngẩng đầu xem nàng, có chút hoang mang hỏi, "Không có bạc*."

*bé Li đọc sai từ chữ 人 (người) sang chữ 银 (bạc) . Editor hông rành tiếng Trung lắm nên có gì mọi người góp ý nha ^3^


Bé con tốc độ nói chậm rì, âm cuối còn kéo hơi dài, ngữ âm nghe không rõ lắm, khi phát hiện bản thân nói sai còn nghiêm túc sửa lại cho đúng, "...... Người."

Hướng Hiểu Ảnh đem bé Li nho nhỏ mềm mại ôm lên ghế ăn dặm, "Ba phải đi công tác, anh chị còn phải đi học, đến cuối tuần bọn họ mới có thể trở về."

Thời Li đem ba lô nhỏ của mình cùng ô nhỏ đều đưa hết cho mẹ mình, gật gật đầu, ngơ ngác kêu "Nga ~" một tiếng.

Dì Lưu bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn.

Thời Li đang đói bụng nhìn lên bàn đồ ăn, có món xương sườn ninh mềm với canh trứng mà cậu thích ăn, đôi mắt từng chút một sáng lên.

Bé con vung vẩy chân ngắn nhỏ chờ mong, gõ chén chờ ăn cơm.

Thời Li chờ rồi chờ, chờ đến lúc bản thân đang ngồi trên ghế ăn dặm trước bàn ăn nhỏ được nhét một bình sữa em bé, là sữa bột dì Lưu vừa mới pha, ấm áp, cầm không bị phỏng tay.

Cậu ôm bình sữa nhỏ ngẩn người, có chút sốt ruột lồm cồm từ ghế bò dậy, "Dì ơi, muốn chén chén cơ!"

Bởi vì quá sốt ruột, bé nhả chữ có chút không rõ.

Cậu kéo kéo góc áo dì Lưu, lại chỉ về mẹ đang ngồi trước mặt ăn cơm trắng trong chén sứ, ý bảo chậm lại nói, "Bé chén chén, không có cơm."

Dì Lưu một hồi lâu mới hiểu được ý Thời Li , rối rắm không biết có nên lấy thêm cái chén nhỏ cho Thời Li hay không, liền hỏi, "Chị Ảnh?"

Hướng Hiểu Ảnh nhìn bé Li hai mắt hoang mang, nhẹ giọng nói, "Lấy một cái đi, không cần lấy chén sứ, sợ lát nữa bé quăng rớt, đứt tay Li Li liền không tốt."

Dì Lưu liền cầm cái chén nhỏ màu cam tới đây.

Phía dưới có cái lót tránh việc nghiêng bát rơi cơm ra ngoài, dính chặt chẽ lên bàn cơm nhỏ trước mặt Thời Li, bé con sờ sờ ly vách tường, mới phát hiện đây là ly nhựa.

Thời Li trước kia từng nuôi một bé mèo con, cậu mỗi khi đút cơm cho mèo con, cũng hay dùng loại chén cho thú cưng này.

Lại có chút kỳ lạ, bình thường mà nói, em bé sau mười tháng tuổi liền có thể cai sữa, một tuổi trai gái đều có thể ăn một chút cơm mềm như bữa phụ , nhưng hiện tại Li Li đã ba tuổi, còn phải ôm bình sữa uống bột.

Thời Li đói quá liền ôm bình sữa hút hai ngụm.

Đợi một hồi lâu, mới phát hiện hai người không có ý định lấy cơm cho cậu ăn, lại bắt đầu vung vẩy tay nhỏ, "Mẹ ơi, cơm."

Hướng Hiểu Ảnh, "Múc cho bé một chút đi chị."

Dì Lưu múc non nửa chén cơm đưa cho Thời Li, lại đi hỏi bé muốn ăn món gì.

Thời Li nói muốn ăn sườn non, còn có bong bóng cá canh đậu hủ, lại muốn dì múc cho một muỗng lớn canh trứng đặt lên trên cơm.

Bé con nắm muỗng nhỏ chuyên dụng cho em bé, đem canh trứng cùng đậu hủ để lên cơm chọc rồi chọc, trộn vào nhau, sau một muỗng lại một muỗng há miệng to ăn hết, quai hàm mềm mại đều phồng lên.

Thời Li nghiêm túc ăn cơm trắng căn bản không chú ý tới hai người lớn thường xuyên khẩn trương dùng mắt nhìn mình, khi nhìn bé Li Li ăn xong sườn non, còn ngoan ngoãn đem xương ném lên chỗ đựng ở bàn cơm, mặt đều trở nên kinh ngạc.

Hướng Hiểu Ảnh không thể không tin những điều cô Tiểu Lương đã nói với nàng hôm nay , về việc Thời Li ở nhà trẻ ngoan ngoãn đem cơm trưa ăn hết.

Thật ít khi thấy việc này.

Không có gào khóc, cũng không có vung tay đem chén đánh rớt xuống mặt đất, nàng cũng không biết cách nào, Li Li mới ba tuổi, còn sẽ ngẫu nhiên cho bé uống một chút sữa bột.

Rốt cuộc ngày hôm qua Li Li khi ngậm bình uống, liền "Oa" một tiếng phun hết xuống đất.

Bữa cơm chiều hữu kinh vô hiểm* trôi qua.

*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy


Ăn xong không bao lâu, Hướng Hiểu Ảnh liền lấy ra một cữ thuốc, bởi vì Li Li tuổi còn nhỏ, bác sĩ Trần cho thuốc đều có liều thuốc nhỏ, thường sẽ đem một viên thuốc chia một phần tư, một phần hai, mới có thể đưa Li Li dùng.

Mấy viên thuốc viên được chia làm nhiều cữ khác nhau, cất vào một cái hộp nhỏ, Hướng Hiểu Ảnh vẫy tay kêu bé con, "Li Li, tới đây, tới giờ uống thuốc rồi."

Thuốc? Thuốc gì nhỉ.

Thời Li giật mình, cậu nhón chân, ghé vào mặt bàn nhìn những bình thuốc.

Tên tiếng Anh cùng Hán tự phức tạp lẫn lộn trên bao bì, còn có một chút kiến thức thông thường Thời Li có thể xem hiểu , thuốc đằng đó đều không phải thuốc hạ sốt, cảm mạo thường thấy.

Cái bình này nọ đều là thuốc, là loại thuốc nào cơ?

Thời Li chậm rì suy nghĩ,đây là thuốc điều trị bệnh tâm lí bẩm sinh hay sao? Nhưng mà cậu xuyên tới đây, cậu vẫn còn bệnh sao?

Hướng Hiểu Ảnh kiên nhẫn chờ bé Li phản ứng lại, hồi trước Li Li vừa thấy thuốc bắt mình uống liền bắt đầu phá, hiện tại cũng chỉ ghé vào mặt bàn xem, đối lập hẳn, tình huống bây giờ đã tốt khá nhiều.

Thời Li sau một hồi lâu, mới giật nhẹ góc áo của mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, thanh âm có chút nhỏ, mang theo cảm giác non nớt, "mẹ ơi, Li Li có thể không uống thuốc được không ạ?"

Cậu nghĩ nghĩ, có chút nghiêm túc nói, "Bé ngày mai cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà."

Hướng Hiểu Ảnh cầm phần thuốc trên tay run lên, sau nửa ngày, cười nói, "Chính là mẹ không muốn thấy Li Li khóc."

Cậu nhóc Thời Li chạy lại ôm lấy chân mẹ mình, "Bé sẽ không quấy khóc đâu , Li Li sẽ nghe mẹ nói mà."

Ngoan quá đi.

"Lạch cạch" một tiếng, Hướng Hiểu Ảnh đang cầm hộp thuốc trong tay không cẩn thận rớt xuống mạnh xuống mặt sàn, bên trong cữ thuốc rơi vương vãi trên mặt sàn, nàng bừng tỉnh hoàn hồn, miễn cưỡng tươi cười, "Thực xin lỗi, mẹ không cố ý."

Nàng ngồi xổm xuống, đi nhặt thuốc nằm lăng lốc trên mặt sàn.

Ngạc nhiên là, bé con mũm mĩm chui vào lòng ngực mẹ , Thời Li dùng tay nhỏ ngắn ngủn sờ lên đôi mắt của mẹ, xoa xoa khóe mắt, "Mẹ ơi đừng khóc."

Hướng Hiểu Ảnh ngẩn người thật lâu,giọng nói như nghẹn lại, "Ừ, ừ." Nàng vỗ lưng bé Thời Li, khuôn mặt hiện lên vài phần rối rắm, cuối cùng nhắm mắt, hạ quyết tâm, "Hôm nay Li Li sẽ không uống thuốc."

Thời Li hiểu ra.

Hôm nay có thể không uống, ngày mai thì chưa chắc.

Hướng Hiểu Ảnh nhặt thuốc trên mặt đất, ném vào thùng rác, lại mang theo Thời Li lên lầu tắm rửa sạch sẽ.

Bé con còn nhỏ nên thời gian đi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng rất dài, Li Li mỗi ngày ngủ lúc 8 giờ tối, nên đã ngoan ngoãn chui vào ổ chăn ngủ.

Nhóc Thời Li được thay một bộ áo ngủ khủng long nhỏ màu xanh lục, lông xù xù, trên mông còn cái đuôi khủng long nhỏ nhắn có thể lắc lư khi đi.

Giường ngủ của bé vẫn là giường em bé đặt riêng, xung quanh được lan can bọc lại, sau khi được bế lên giường không lâu, đã ôm gấu bông nhỏ của mình ngủ say.

Thời Li ngủ rất yên tĩnh, sẽ không ngáy khò khè.

Hướng Hiểu Ảnh ngồi ở mép giường nhìn chốc lát mới đèn ngủ kế bên giường tắt đi, rời khỏi phòng, đứng trên hành lang chốc lát, mới bấm số điện thoại, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi , "Bác sĩ Trần, tôi hôm nay không có cho Li Li uống thuốc."

Lời nói còn chưa dứt, bên tai lập tức vang lên giọng nói nghiêm túc, "Đột ngột ngưng thuốc sẽ sinh ra tác dụng phụ như thế nào chị không biết sao?"

Hướng Hiểu Ảnh nhịn không được nói, "Nhưng mà hôm nay bé thật sự nghe lời, bác sĩ Trần, ngài không nghe được giáo viên nhà trẻ nói, bé hôm nay không khóc cũng không nháo, còn đem phần cơm của mình ăn xong hết, còn ngồi yên tĩnh một buổi chiều, tôi nghe xong cũng không dám tin nữa." Nàng che mặt nói, "Li Li có phải hay không...... sẽ khỏi bệnh?"

"Tôi cảm thấy bệnh tình có khuynh hướng chuyển biến xấu." Bác sĩ Trần bất đắc dĩ nói, "Mẹ bé Thời Li, chị quan sát thêm mấy ngày nữa đi."

"Chị không thể mềm lòng."



Editor: Mới edit chương đầu được mọi người quan tâm quá trời lun. Tui sẽ cố gắng chăm chỉ hơn nhaaa

Thanks ThyNguyn027817 đã vote nhaa :333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro