Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để chuẩn bị tốt cho lịch trình quay phim, mọi hoạt động quảng cáo của Bạch Dương đều dừng lại, tập trung chuẩn bị cho việc nhập đoàn.

Bảo Bình bận rộn sáng giờ để sắp xếp lại toàn bộ lịch trình cho hắn, từ chối vài lời mơi của nhãn hàng, ngày nào cũng bận bù đầu, đi sớm về khuya.

Hôm nay hiếm khi được nghỉ sớm, Bảo Bình quyết định về nhà chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai lên đường.

Bảo Bình trên đường về nhà đã tiện tay lướt tin tức.

Tin tức hot nhất hôm nay có lẽ là Lục Cự Giải đã trở thành người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Lục thị. Bảo Bình biết Lục gia có rất nhiều anh em họ hàng luôn tranh đấu vì chức vị này. Có những người thậm chí là những trưởng lão, nhưng cô không biết làm thế nào mà Lục Cự Giải có thể giành được chức vị đó.

Chỉ biết là có lẽ để leo lên được Tổng giám đốc Lục thị thì thủ đoạn thực sự không đơn giản.

Có những sự việc kiếp này rất khác so với kiếp trước nhưng Bảo Bình không muốn quan tâm, vì mục đích của cô là sống an ổn.

Bảo Bình nhìn trong video, thiếu niên chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng thành thục ổn trọng, chẳng ai biết sau gương mặt đó hắn tàn nhẫn ra sao, kiếp trước vì liên quan tới người này mà cuộc sống của cô đã bị hủy hoại.

Bảo Bình tắt điện thoại, xuống xe chuẩn bị vào nhà, chỉ là một giọng nói đã cản bước chân của cô lại.

" Bảo Bình, chúng ta nói chuyện đi "

Thân hình Bảo Bình có chút cứng lại, vốn muốn định bỏ qua mà vào nhà

" Chỉ một chút thôi được không? "

Bảo Bình quay người lại. Dưới ánh đèn lùng linh của thành phố, người con trai thành thục ổn trọng cô thấy ban nãy trên điện thoại đã đứng trước mặt cô.

" Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả "

" Bây giờ em đã là người đứng đầu Lục thị rồi. Em có thể che chở cho chị, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Em như vậy đã xứng đáng với chị chưa? "

Bảo Bình có chút muốn cười, cô tiến gần Lục Cự Giải, hơi nghiêng đầu đánh giá hắn. Tổng tài Lục thị lại cúi đầu trước cô, có chút nực cười. Trước đây cô cũng chật vật như vậy.

" Xứng sao? Tôi mới là không xứng với Lục gia cao cao tại thượng như vậy. Không phải cậu cũng từng nói vậy sao? " Bảo Bình cười có chút trào phúng.

" Sao, bây giờ cậu hối hận rồi sao? "

" Phải, em thực sự rất hối hận. Nhưng em không biết phải làm sao để chị có thể chấp nhận em một lần nữa. Em đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. Tất nhiên không bằng chị, nhưng hãy cho em một cơ hội được không? Hãy nhìn sự cố gắng của em một chút được không? " Lục Cự Giải nắm tay cô, đôi mắt có chút hi vọng.

" Không thể, chúng ta vốn được định là không thể ở bên nhau. Và quan trọng là, tôi không còn yêu cậu " Bảo Bình gạt tay hắn ra, bước vào nhà.

" Cầu xin chị, em không cần chị yêu em. Chỉ cần cho em một cơ hội là được " 

Cô quay lại, hắn đã quỳ gối. 

Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, sau đó Bảo Bình không chần chờ bước vào nhà.

Ánh đèn thành phố dần hiu hắt, bóng dáng hắn vẫn bất động quỳ gối ở đó. Tổng giám đốc Lục thị thì sao? Thiên tử của Lục gia thì sao? Rốt cuộc cũng chỉ quỵ lụy một mối tình. Biết rõ không có kết quả nhưng vẫn cố chấp. Sự ngu ngốc của hắn đã phải trả giá bởi việc mất đi người hắn yêu nhất.

Ánh đèn thành phố tắt, hắn mới loạng choạng rời đi. Rốt cuộc cũng không thể cứu vãn được.

" Vậy tôi ở đây, chúc chị một đời bình an "

Cự Giải không từ bỏ tình yêu, hắn chỉ từ bỏ sự cố chấp. Hắn nhận ra chỉ cần nhìn cô hạnh phúc là đủ, không nhất định phải ở bên cô, sánh vai cùng cô. Bảo Bình vẫn sẽ luôn là người Cự Giải yêu nhất.

Bảo Bình nhìn bóng lưng hắn rời đi, cuối cùng yên tâm kéo rèm. 

Tạm biệt Cự Giải, tạm biệt tình yêu đầu đời ngu ngốc.

Bây giờ là lúc Bảo Bình phải tiến về phía trước.

Bởi vì đêm qua ngủ muộn, sáng nay Bảo Bình có chút mệt mỏi. Cô hơi dựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Họ di chuyển bằng xe hơi, cho nên cô tranh thủ lúc đó nhắm mắt ngủ.

Bạch Dương ở bên cạnh yên lặng đọc kịch bản. Hắn nhìn ánh nắng chiếu trên khuôn mặt của cô. Bạch Dương mím môi, có chút ngẩn ngơ nhìn Bảo Bình.

Mặt hắn có chút đỏ, ngượng ngùng quay đi. 

Rốt cuộc tình cảm của hắn là không nên có, hắn rời mắt lại tiếp tục đọc kịch bản nhưng tâm trạng lại không đặt ở đó.

Hắn bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp cô. Nói thật, hắn nhận cô làm quản lí là vì cô có khuôn mặt giống với thanh mai trúc mã của hắn và Ma Kết. 

Hắn không giống anh trai, không coi cô là người thay thế. Hắn chỉ hoài niệm tình bạn của hắn với Lưu Đan Linh. Cho nên hắn không muốn anh trai tiếp xúc với cô. Bởi vì hắn biết Ma Kết rất yêu Lưu Đan Linh.

Hắn thật lòng muốn đối xử tốt với cô. Vì cô chính là người nâng đỡ hắn, biến hắn trở thành ngôi sao như bây giờ. 

Hắn coi cô như chị gái. Vậy nên không thể để ai tổn thương cô.

Bạch Dương đang mải mê suy nghĩ, bỗng thấy có chút nặng nề phía bên vai. 

Bảo Bình mê man ngủ dựa vào vai Bạch Dương. Hắn nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô, có chút không nỡ đánh thức Bảo Bình. Cuối cùng khe khẽ thở dài cứ như vậy để cô dựa vào vai mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro