Chương 10: Sân thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong khoảng thời gian này em có nhớ lại những chuyện lúc trước không?" Trên đường trở về Tần Bảo Bình hỏi Trì Thiên Bình.

Ngoại trừ giấc mộng lần trước Trì Thiên Bình cũng chưa nhớ lại được bất cứ đoạn ký ức ngắn nào, huống chi cảnh trong mơ kia cũng không rõ là thật hay giả, vì thế cô lắc đầu: "Không."

Nghe vậy Tần Bảo Bình nhíu mày, sau đó mới nói: "Đừng gấp gáp, khôi phục ký ức cũng không phải điều dễ dàng."

Tuy nói vậy nhưng buổi sáng ngày hôm sau Tần Bảo Bình vẫn đưa Trì Thiên Bình đến bệnh viện.

Sau khi Trì Thiên Bình bị tổn thương não bộ tỉnh lại, ngoài bị mất trí nhớ thì còn xuất hiện thân thể suy sút, vận động không cân đối với các loại tình huống, ở trong bệnh viện huấn luyện hơn hai tháng mới hồi phục lại.

Lần kiểm tra sức khoẻ này theo thường lệ bác sĩ để Trì Thiên Bình làm kiểm tra tổng thể, sau đó hỏi vài vấn đề thường ngày.

Cuối cùng kết luận trạng huống hiện giờ của cô đang hồi phục rất tốt, nhưng hồi phục rất tốt này chỉ là cơ thể mà thôi, về phần ký ức —— Rốt cuộc đại não là một bộ phận rất phức tạp, không phải nói khôi phục là có thể khôi phục ký ức ngay được, bác sĩ kiến nghị đừng nóng vội, nên chậm rãi, đồng thời nói cho hai người cũng nên chuẩn bị tinh thần, có khả năng kỹ ức sẽ không tìm lại được.

Tần Bảo Bình nghe được Trì Thiên Bình có khả năng không thể nhớ lại được, lập tức sắc mặt trở lên ngưng trọng.

Trì Thiên Bình nhìn Tần Bảo Bình chíu chặt mày; không hiểu Tần Bảo Bình băn khoăn gì: Nếu chỉ là quan hệ bao nuôi, anh bỏ tiền mua thân thể của cô, cô có nhớ hay không nhớ thì có ảnh hưởng gì đến anh chứ?

Hay trước đây có tri thức cô tình thú hơn?

Hay vẫn là lo cô không có khả năng mưu sinh, chỉ có thể ăn vạ anh?

"Nếu tôi vẫn luôn không khôi phục được trí nhớ, sẽ khiến anh rất khó xử sao?" Ra khỏi văn phòng bác sĩ, Trì Thiên Bình không nhịn được mà hỏi Tần Bảo Bình.

Tần Bảo Bình ngoái đầu nhìn cô, không phải ảo giác, sau khi mất trí nhớ quả thật tính cách của cô thay đổi rất lớn.

Tôi như vậy sẽ khiến anh khó xử sao? Có phải tôi gây phiền toái cho anh không?

Cùng loại vấn đề, trước kia Trì Thiên Bình chưa bao giờ hỏi như vậy; cô vui sướng khi gây thật nhiều phiền toái cho anh, chưa bao giờ cẩn thận giống hiện giờ.

"Đừng nghĩ lung tung." Rốt cục Tần Bảo Bình nói: "Kể cho cả đời này em không nhớ lại được thì tôi cũng không bỏ mặc em."

Không giống như an ủi, trái lại giống như một sự đảm bảo bất đắc dĩ. Trì Thiên Bình hơi nhướng mày nhưng không nói thêm gì.

Hai người rời khỏi bệnh viện trở lại chung cư, dì giúp việc đã nấu xong bữa trưa. Trì Thiên Bình múc canh cho Tần Bảo Bình, bưng đến cho anh nói: "Thấy dạo gần đây anh ngủ rất muộn, tôi để dì làm gà hầm sâm, anh uống nhiều chút."

Trước đây khi Trì Thiên Bình chủ động lấy lòng như vậy, hơn phân nửa là có chuyện muốn nhờ; vì thế theo bản năng Tần Bảo Bình ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi Trì Thiên Bình.

"Sao vậy?" Trì Thiên Bình khó hiểu, cúi đầu nếm một hụm, "Tôi thích ăn thanh đạm, dì ấy theo khẩu vị của tôi mà làm, anh cần thêm muối sao?"

"Không cần, rất ngon."

Ở phương diện ăn uống Tần Bảo Bình không cầu kì, một bàn ăn anh đều tỏ vẻ ăn rất ngon, Trì Thiên Bình cảm thấy không thú vị, đơn giản từ bỏ giao lưu về phương diện này ở đây.

Sau khi ăn xong, Tần Bảo Bình đi thư phòng xử lý công việc. Trì Thiên Bình không thích làm việc trong phòng ngủ nên quyết định ôm máy tính đến sân thượng.

Bằng với phần diện tích ở tầng bên dưới, hơn 400 mét vuông nóc nhà được thiết kế thành một vườn hoa viên nhỏ xinh đẹp, ở giữa còn xây quầy bar và khu vực giải trí, rất thích hợp cho những bữa tiệc party nhỏ, ví dụ như nướng BBQ các loại.

Ván che được điều khuyển từ xa chưa sơn, Trì Thiên Bình tìm một chỗ ngồi xuống viết luận văn của mình. Nghệ thuật thì thú vị mà luận văn lại buồn tẻ. Trì Thiên Bình chỉ mới đọc mấy phần tài liệu tham khảo mà đã mơ màng lịm đi, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.

4-5 giờ chiều vừa vặn là lúc Oxy trong không khí đạt hàm lượng cao nhất, thích hợp ra ngoài tản bộ hoặc làm chút vận động; có lẽ đây cũng chính là ý tưởng của thiết kế sư, nên ở ngay trên nóc nhà có đặt một phòng tập thể hình.

Trì Thiên Bình tỉnh dậy đi đến đây thì thấy Tần Bảo Bình quần đùi áo ba lỗ đang chạy trên máy chạy bộ. Vóc dáng Tần Bảo Bình cao, điển hình khi mặc quần áo thì gầy mà cởi quần áo ra thì... Dáng người kia có thể nói là cực kỳ cường tráng.

Mồi hôi chảy dọc trên làn da săn chắc. Cơ ngực vì được tập luyện thường xuyên mà rắn rộng lớn, rắn chắc, dẫn người mơ màng, hỗn hợp hóc-môn giống đực nồng đậm và hơi thở đều đều phập phồng, lướt xuống bên dưới là cơ bụng thon chắc, bờ mông căng chặt đàn hồi, đôi chân thon dài khoẻ khoắn...

Trong nháy mắt, Trì Thiên Bình bỗng không rời được mắt. Trong đầu cô không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh nào đó: Cũng là lúc chạng vạng, trong phòng tập thể hình, Tần Bảo Bình cả người căng lên cơ bắp cuồn cuộn, còn cô thì khoá ngồi ở trên eo anh, vừa bày ra điệu bộ ngả ngớn huýt sáo, vừa không an phận mân mê từng múi cơ bụng của anh...

Ảnh ảo kia chợt loé mà qua, Trì Thiên Bình cực lực muốn tóm chặt lấy nó nhưng lại chỉ phí công, vừa thất thần, Tần Bảo Bình đã định bước đến trước mặt cô ——

"Nghĩ gì thế?" Tần Bảo Bình cúi người lướt qua Trì Thiên Bình cầm lấy một chai nước khoáng ở cạnh bên.

Trì Thiên Bình giật mình thoảng thốt, ánh mắt vừa vặn chạm phải vòm ngực vạm vỡ lấm tấm mồ hôi của Tần Bảo Bình. Nghĩ đến hình ảnh chợt loé qua kia, trong lúc nhất thời cô bỗng cảm thấy miệng lưỡi có chút khát khô.

Tần Bảo Bình nhìn gương mặt ửng hồng của Trì Thiên Bình, đôi mắt nheo lại, có phần nguy hiểm mà nhìn chằm chặp cô, bỗng nhiên cúi sát thân mình, áp sát cô nói: "Muốn ở chỗ này thử?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro