Chương 49: Tình và dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Bảo Bình ôm Trì Thiên Bình xuống xe, đi thẳng vào thang máy.

Dẫu đang được ôm như ôm công chúa, nhưng với tình huống tuỳ thời có thể bị hàng xóm quen mặt bắt gặp, đối với Trì Thiên Bình mà nói, đây chẳng phải chuyện vui gì.

"Em có thể tự đi." Cô ý đồ trườn xuống khỏi người anh nhưng thể lực cách quá xa, căn bản không thoát khỏi.

Từ gara tới thang máy, lại từ thang máy lên đến tầng chung cư, không thể không nói lực cánh tay Tần Bảo Bình rất khoẻ, ôm cô cả một đường mà vẫn vững như cột, đã vậy còn có thể vươn tay mở khoá cửa bằng vân tay.

Trì Thiên Bình không có cơ hội thoát thân khỏi anh, thế là bị anh ôm một đường từ phòng bếp ra phòng khách, lại từ phòng khách vào phòng ngủ, cho đến tận khi ngã người vào chiếc giường kingsize.

"Anh..." cuối cùng không phải lo sẽ bị ai đó nhìn thấy, vừa được thả xuống giường Trì Thiên Bình đã muốn mắng người.

Tuy nhiên Tần Bảo Bình vẫn xụ mặt nhưng động tác thả cô lại vẫn nhẹ nhàng. Trên giường cô bật dậy, muốn nổi giận nhưng cảm thấy kỳ thật bản thân cô cũng không có tức giận đến vậy, nên đành chửi thầm, "Lên cơn điên gì thế, em còn chưa phát tiết đâu? Không đúng... đến mức này sao?"

Đến mức này sao? Lần trước anh và cô đi ăn một bữa với Vân Ma Kết, chẳng phải cô còn nổi đóa với anh cả một thời gian?

Tần Bảo Bình nhẩm nhỏ trong lòng, không dám hỏi thật ra ngoài, rốt cục vẫn phải dỗ dành cô hết giận, kể cả trong lòng anh có không thoải mái thì tóm lại vẫn phải nghẹn.

"Em còn có gì chưa phát tiết hết?" Vì thế anh hỏi.

"Em..." Trì Thiên Bình.

"Trách anh trước kia không tự chủ động giải thích?" Tần Bảo Bình, "Em còn muốn anh phải nói gì? Chuyện trong công ty, chuyện về nhẫn, hay những cái khác... Em còn có gì chưa rõ, anh đều sẽ nói tỉ mỉ lại cho em nghe."

Tần Bảo Bình nhìn Trì Thiên Bình, rất có bộ phải tiếp tục nói rõ ràng với cô một trận.

Trì Thiên Bình "..."

Trì Thiên Bình không ngờ anh lại bị hiểu thành như vậy, sau một lúc lâu mới bực bội nói, "Ai cần anh phải nói mấy cái đó?"

"Thế em muốn anh nói gì?" Tần Bảo Bình hỏi lại cô.

Trì Thiên Bình: "Anh... Anh hết thuốc chữa, đi bệnh viện khám não đi!"

Quả thực Trì Thiên Bình không muốn nói thêm gì nữa với Tần Bảo Bình, cô chống tay định xuống giường, bàn tay vừa tì trên mặt đệm đầu giường thì chợt bị thứ gì đâm nhói một cái vào lòng bàn tay.

Trì Thiên Bình hô một tiếng đau điếng, "Thứ gì..." Đang định mắng Tần Bảo Bình vứt đồ lung tung nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì thấy trong tay đúng là chiếc kẹp cà vạt cô từng đưa cho Tần Bảo Bình.

Ngày đó cô giận dữ kéo nó xuống khỏi trên cà vạt của Tần Bảo Bình và ném thẳng vào sọt rác, không ngờ hiện giờ thứ này lại nằm ở trên đầu giường.

"Cái cà vạt này..." Trì Thiên Bình nhìn chiếc kẹp trong tay ngẩn ngơ, "Anh nhặt lại?"

Tần Bảo Bình: "..."

Tần Bảo Bình thấy đồ đạc chưa kịp cất đã bị phát hiện thì trong mắt hiện lên bối rối, vẫn nói, "Đồ em tặng, anh có thể vứt sao?"

Một câu, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn thay đổi.

Trì Thiên Bình rũ mắt, dù cố nén lại nhưng là vẫn không nhịn được mà cong cong môi, Tần Bảo Bình vừa cúi đầu đã bắt gặp biểu tình của cô, cảm xúc vốn xao động cũng theo đó bình tĩnh xuống.

Kỳ thật không phải là anh không hiểu ý của cô, dù ban nãy có lý giải sai nhưng lúc sau cũng sực hiểu được.

Có điều với bầu không khí vừa rồi, hơn nữa trong lòng anh vẫn còn ghen tuông, nói thật anh chẳng thể thốt lên được câu nào ngọt ngào, bây giờ cô dịu xuống, anh bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Trì Thiên Bình, có rất nhiều chuyện phải căn cứ vào làm mà không phải chỉ nghe lời nói."

"...?" Làm? Lời này... sao mà cứ thấy có phần hạ lưu, anh biết ý cô nói là gì không?

Trì Thiên Bình nhướn mày, vừa chuẩn bị cất lời nói thì Tần Bảo Bình đã cúi đầu nâng cằm cô, hôn lên môi cô.

"Hmm...." Thật đúng là làm?

"Người từng trải" Trì Thiên Bình đã bị đè xuống trên giường. Tần Bảo Bình vừa hôn môi vừa di chuyển bàn tay trên bờ hông cô lên trên, vói vào trong quần áo cô, vuốt lên làn da bóng loáng mịn màng của cô, những cái vuốt ve đầy khiêu gợi.

Đã lâu chưa nằm trên chiếc giường lớn này, giờ đây trên giường chỉ còn lại hương vị độc đáo của Tần Bảo Bình, thơm mát sạch sẽ, quẩn quanh nơi chóp mũi Trì Thiên Bình.

Trên người cô từng điểm mẫn cảm đều bị anh nắm rõ, cô cuộn mình dưới thân anh, chìm cơ thể mình trong hormone nùng nhiệt của anh, hai chân nhũn ra, cơ thể rất nhanh đã xơ lụi, trong khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi chợt cô nhớ tới lời anh vừa nói, đôi bàn tay mảnh khảnh, từng ngón tay xinh đẹp vuốt ve gương mặt anh, khẽ nâng đầu anh lên: "Nếu em nhất thiết muốn nghe thì sao?"

"..." Ngập mình dục vọng Tần Bảo Bình thở hổn hển nhìn chằm chặp vào Trì Thiên Bình.

Trì Thiên Bình chợt rướn người về phía trước, nâng hai cánh tay lên ôm chầm lấy cổ anh, khuôn mặt gần sát mặt anh: "Tần Bảo Bình..."

Giọng cô quyến rũ như một lời câu dẫn, chóp mũi khẽ cọ qua chóp mũi anh, Tần Bảo Bình nghiêng đầu muốn bắt lấy môi lưỡi cô nhưng cô lại né tránh, ngược lại mà trượt xuống mút lấy hầu kết anh, đầu lưỡi khẽ liếm...

"Em vẫn muốn anh nói cho em nghe." Hơi thở cô phả lên cổ anh, đầu lưỡi thi thoảng lướt qua làn da anh, câu lấy đỉnh hầu kết nhô lên kia, cả cơ thể cọ qua lại lồng ngực anh, rồi lại không cho anh được thống khoái.

"three words, eight letters. say it, and I am yours."

Lời thoại trong bộ phim Mỹ kinh điển nào đó, Trì Thiên Bình ngẩng đầu nhìn Tần Bảo Bình lần nữa, rất có bộ nếu anh không nói là không xong với cô.

Tần Bảo Bình bị cô khơi lên từng ngọn lửa nóng bỏng, cả người trở nên khó nhịn, không khỏi nhớ về một đêm vào nhiều năm trước: Bọn họ cũng quấn quýt gần như gang tấc như vậy, mũi cô chạm mũi anh, hơi thở dồn dập nóng bỏng hoà quyện, khẽ cạy ra môi lưỡi anh, thử xâm lấn, nhấm nháp, dây dưa...

Suy nghĩ nháy mắt trở về quá khứ, nhưng rung động giống như đã từng quen thuộc lại càng thêm mãnh liệt, càng lệnh người hãm sâu.

"Trì Thiên Bình—-" Đáy mắt đen nhánh của Tần Bảo Bình hằn lên tình dục cháy bỏng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hô lên tên cô.

"Ừ?" Trì Thiên Bình nhìn anh, chờ lời hồi đáp của anh.

Tần Bảo Bình lại chỉ đỡ lấy gáy cô, chặn lại sự né tránh của cô, lại lần nữa áp môi lên môi cô.

Trái với dục vọng kích động mãnh liệt nụ hôn của anh lại rất dịu dàng, khắc trên khoé môi cô, khẽ vuốt ve.

"Có những chuyện anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh, để bù đắp, nhưng nếu em muốn nghe " biểu tình anh hơi không tự nhiên, nhưng vẫn áp sát môi lưỡi đến gần bên tai cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên.

"Anh yêu em."

Anh yêu em.

Nghe được câu nói kia trong chớp mắt, Trì Thiên Bình trợn to đôi mắt, bàn tay đáp trên khuỷu tay Tần Bảo Bình run lên.

Vào những năm thật lâu trước kia cô cũng đã từng ảo tưởng, giá anh thì thào bên tai cô bằng cái chất giọng trầm thấp ấy thì ắt hẳn phải quyến rũ lắm, và giờ, rốt cuộc cô cũng được như ý nguyện.

Trái tim cô nảy nhanh như từng hồi trống đánh, lồng ngực như có thứ gì đó đang kích động, mông lung và điên cuồng, Trì Thiên Bình không kìm nổi mà ngửa đầu dâng môi thơm hôn thẳng tới Tần Bảo Bình.

Em

Tần Bảo Bình mới chỉ nghe rõ một chữ thì đã bị nụ hôn của Trì Thiên Bình đánh úp đến, khoá đôi môi anh lại, cô mấp máy rót từng hơi thở ấm áp rơi trong miệng anh.

"Hả?" Chờ tới khi cô buông anh ra, anh mới nhíu mày hỏi.

"Em nói... Em cho phép anh yêu em."

Trì Thiên Bình vòng đôi tay nắm lấy cổ áo Tần Bảo Bình, cởi bung từng cúc áo sơ mi anh ra, cách lớp áo mỏng nơi đẫy đà của cô áp sát lên vòm ngực căng tràn của anh, dẻo mượt như không có xương mà cọ xát...

Lồng ngực rộng lớn bị những xúc cảm mềm mại quét qua khơi lên từng luồng khô nóng khó tả, hạ bụng dần hội tụ một dòng nước ấm.

Dục vọng vốn bị Tần Bảo Bình đè nén lại lần nữa phá tan ranh giới, cũng bất chấp Trì Thiên Bình nói điều gì, chỉ nhanh chóng rút bỏ hết tất cả quần áo vướng bận trên người, mà tay Trì Thiên Bình đã trước một bước chuyển dời xuống bên hông, chậm rãi tháo xuống thắt lưng, giải phóng cho dục vọng kiên quyết đang bị giam cầm kia.

Cô như đùa dai mà vuốt xuống đũng quần trong của anh, câu ngón tay vào, kéo thẳng xuống.

côn thịt thô tráng màu đỏ tía hưng phấn nhảy ra, thân gậy hùng tráng hằn đầy gân xanh run lên, phía dưới túi thịt phình phình cũng không an phận lắc lư, tồn trữ đầy khát khao với cô.

Và cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ như cháy bỏng thì Trì Thiên Bình chỉ cảm thấy cả người đều phải nhũn ra.

Đàn ông thường quan hệ trước rồi mới yêu, trái lại đa số phụ nữ lại là yêu rồi mới quan hệ.

Nhờ lời thổ lộ của Tần Bảo Bình, thân thể Trì Thiên Bình nảy lên khát khao mãnh liệt ngoài dự đoán, hạ thân đã sớm trơn trượt, cơ bắp căng lên, khát vọng được lấp đầy, xâm chiếm...

Hơi thở Trì Thiên Bình dần một gấp gáp, không cầm nổi lòng mà nắm lấy căn gậy thô tráng kia trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chuyển động.

Cuối cùng Tần Bảo Bình cũng không chế ngự được dục vọng đang cắn nuốt lý trí trong con người mình, nâng một chân Trì Thiên Bình lên, thoáng thử, nhẹ nhàng tiến vào trong, đem dục vọng đã sớm cương to chôn sâu vào trong.

hoa huyệt ẩm ướt bị côn thịt to lớn căng đến tràn đầy.

"Ưm..." Nhận thấy sự xâm chiếm dũng mãnh không dung tránh né của Tần Bảo Bình, Trì Thiên Bình vùi mình trong giường nệm, cảm nhận sự lấp đầy mạnh mẽ truyền tới từ phía dưới, miệng nhỏ khẽ than một tiếng đầy thoả mãn.

Cặp chân dài tách ra, quấn lên vòng eo rắn chắc của anh, cánh hoa sưng múp xinh đẹp khẽ mở ôm trọn lấy dục vọng to lớn để anh tiến vào càng sâu hơn trong hoa tâm ướt át.

Hai người sát bên nhau không có lấy một kẽ hở, ở trong cơ thể cô gân mạch trên côn th*t nóng bỏng kích động nhảy lên, chà lên vách thịt non mẫn cảm trong mật động, khơi lên từng luồng khoái cảm tê dại như điện giật.

Trong mắt cô phản chiếu hình bóng anh, dục vọng thôi thúc cùng với tình yêu kích thích, cô nhìn anh với ánh mắt đầy mê ly, giờ đây trông cô cực kỳ giống một hồ ly tinh mê hoặc.

Tần Bảo Bình chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy hạ thân mình càng thêm cương lớn.

Anh nâng thân thể cô lên, vòng đôi tay ôm lấy eo thon của cô, chậm rãi đẩy đưa, thấy cô đã thích ứng thì bắt đầu nhanh chóng tăng tốc độ tiến sâu vào.

Tiến công mạnh mẽ, côn th*t to dài ra vào khấy động mật động chật hẹp, huyệt thịt non mềm nịnh nọt ngậm chặt lấy côn thịt đang không ngừng hoạt động.

Tần Bảo Bình đẩy đôi chân dài banh ra càng rộng, đẩy hông, từng cái dập mạnh chôn vào thật sâu nơi mẫn cảm nhất của cô, vừa sâu vừa mạnh xâm lấn.

Cánh hoa mọng nước mật bị anh bẻ ra, nước mật nhầy nhụa ứa ra, róc rách chảy xuống, nơi riêng tư của cả hai ướt đẫm một mảng, cũng khiến cây dục vọng hung hãn kia trở lên càng ngày càng trơn trượt, càng dễ dàng tự do ra vào.

Về phương diện "trên giường", từ trước tới nay hai người vẫn luôn rất kịch liệt.

Nhưng đêm hôm nay lại khác, bởi có thêm tình yêu, trong sự kịch liệt kia lại cất chứa cả nhiệt tình và triền miên.

Tần Bảo Bình chống ở trên người Trì Thiên Bình, bờ hông mạnh mẽ luật động, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú cô, ánh mắt như chứa nhiệt độ nóng rực nào đó, nóng đến mức có thể khiến người tan chảy.

Trì Thiên Bình bám trên bờ vai anh, đón ý hùa của anh, cặp đùi tuyết trắng áp sát bờ eo anh, ngậm nuốt dục vọng thô trướng của anh, vòng eo xinh đẹp vặn xoắn phối hợp theo từng sự xâm lấn của anh, cái miệng nhỏ mấp máy thở dốc hô lên tên anh, khi thì nức nở xin tha khi thì to gan đòi ăn.

Sự duyên dáng kia, run rẩy, rên rỉ, vừa quyến rũ vừa đáng yêu, khiến cho ngọn lửa trong người Tần Bảo Bình càng lúc càng lớn...

...

Hai cơ thể nhẵn trụi đẫm đìa mồ hôi dính sát bên nhau, dây dưa, hấp thu. Cự căn căng cứng không biết thỏa mãn mà mải miết ở hoa huyệt ướt hoạt mềm mại, chất lỏng ướt dính bị bịt lại, không chịu được, tức tưởi vỡ oà, trơn trượt văng khắp nơi, phát tán lên hương tình nùng nhiệt, hai người thở dốc giữa hỗn hợp phiêu đãng trong căn phòng tối tăm, cực kỳ khiêu gợi.

Trì Thiên Bình bị Tần Bảo Bình khơi lên hết con sóng lớn này tới con sóng lớn khác, hoa kính đã không chịu nổi mà co thắt lại run rẩy, cũng không biết qua bao lâu mới thấy Tần Bảo Bình gồng lên ở phía sau, đâm nhanh mạnh mấy cái vào, sau đó rót hết thảy nùng đục nhiệt dịch vào trong hoa huyệt rung động.

Sau một lần phát tiết.

Tần Bảo Bình thay đổi tư thế, ôm Trì Thiên Bình lên, để cô ngồi trên người mình, hơi đỡ cặp mông vểnh ướt đẫm, để cô tự mình chuyển động lên xuống theo tiết tấu của cô.

Tình cảnh này cực kỳ giống với lần đầu tiên của hai người.

Cô vặn eo lay động ở trên người anh, híp mắt nhìn anh, trêu trọc mà hóp eo vểnh mông, vừa cúi đầu nhìn anh vừa phả hơi thở ái muội.

"Anh thích em từ khi nào?" Trì Thiên Bình vòng hai tay ôm đầu Tần Bảo Bình, mười đầu ngón tay luồn vào trong tóc anh, hỏi anh.

Thích cô từ khi nào?

Tần Bảo Bình nhíu mày: Về vấn đề tình cảm, anh là người ít nói chỉ giữ ở trong lòng, trước cái đêm kiều diễm kia, vì tuổi tác của cô còn rất nhỏ, rồi về gia thế và tính cách, rồi đủ loại nguyên nhân của cả hai,... căn bản anh chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, nhưng sau buổi đêm đó, anh lại phát hiện, những chuyện liên quan đến cô, kỳ thật anh để ý hơn so với anh tưởng.

"Hay cứ thử quen nhau xem sao", xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, sau lúc ấy anh đã tự thôi miên mình như vậy, nhưng trong nhà Trì Thiên Bình bỗng dưng xảy ra chuyện... Sau đó gặp lại nhau, thì đã là nhiều năm sau này.

Bây giờ nghĩ tới, kỳ thật Trì Thiên Bình khi ấy căn bản không cần sự đền bù từ anh, vậy thì tại sao anh còn kiên trì? Đại khái chỉ có làm như vậy thì anh mới có lý do để tiếp cận cô.

Chỉ tiếc lúc ấy chính anh cũng không rõ tình cảm của chính mình, thẳng đến sau này hai người lấy quan hệ bao dưỡng để sống chung... Cô lần lượt lật đổ tiêu chuẩn về một nửa kia, lần lượt làm anh tức giận đến ngứa răng, còn khiến anh không thể nào buông được cô ra.

Anh mới phát hiện hoá ra cảm tình giống như viên hạt giống ấy giờ đã trưởng thành một cây đại thụ cắm sâu rễ ở trong lòng. Khi nào thì nảy sinh, có lẽ từ lâu, lâu quá nhiều so với khi anh phát hiện ra.

"Từ rất lâu." Đối mặt với vấn đề của Trì Thiên Bình, Tần Bảo Bình đáp.

"Bao lâu?" Trì Thiên Bình chống chóp mũi anh, ngước nhìn anh.

"So với em tưởng tượng còn lâu." Anh nói, sau đó bóp eo cô, rướn người đẩy mạnh về phía trước.

"Ưm..." Trì Thiên Bình lập tức không hỏi được nữa.

Tư thế này khiến anh tiến vào càng sâu so với mọi ngày.

Anh lại tiếp tục đâm tới, dã man xỏ xuyên qua kiều nộn của cô, ở nhục bích khẩn hẹp ướt mềm của cô ra sức chọc vào, côn thịt to lớn không ngừng chà xát qua từng điểm mẫn cảm trong nộn huyệt...

Khoái cảm sung sướng từ hạ thân lan truyền ra khắp toàn thân, Trì Thiên Bình bị anh đâm cho liên tục rên lên, dục vọng và khát vọng lại càng thêm nôn nóng dính nhớp, hối thành nhiệt dịch ào ạt, tràn ra khỏi hạ thân, tưới ướt nơi kết nối của cả hai, phụt phụt...

Một đêm này, hai người như thể những cô cậu thiếu niên thiếu nữ vừa nếm thử trái cấm, không biết thỏa mãn mà dây dưa, đòi lấy.

Trì Thiên Bình cũng không rõ cô đã lên cao trào mấy lần, chỉ biết mỗi một lần tiết thân đều khiến dục vọng Tần Bảo Bình càng thêm cương lớn, thẳng cho đến cuối cùng chính cô từ đầu đến chân đều đã nhũn ra không còn chút sức lực nào, toàn bộ hạ thân run rẩy mãnh liệt co rút lại, cuộn tròn trong ngực Tần Bảo Bình mà ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro