Chương 17: Đánh thức ông trời đang ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Đánh thức ông trời đang ngủ


Bạch Hiền không ngừng phủ nhận chuyện mình thích Xán Liệt. Chuyện như làm sao xảy ra được? Cùng là đàn ông sao có thể thích được chứ? Nhưng, mình...
Bạch Hiền lại gần Thế Huân, ngửi ngửi vùng xung quanh cổ và miệng của Thế Huân: "Hôm nay cậu có uống rượu không vậy?"
Thế Huân trả lời rất nhanh: "Tớ không có!"
"Vậy tại sao cậu lại nói những lời như khi nãy? Thật quá hồ đồ rồi đó! Hay là, cậu không xỉn mà say?"
"Không, tớ không có nói hồ đồ. Tớ cũng không có say. Tớ nói là thật. Cậu thích Xán Liệt!!" Thế Huân phát điên, tức giận.
Bạch Hiền cũng phát điên: "Không nói chuyện với cậu nữa!" Nói xong định bước vào nhà thì lại bị Thế Huân kéo lại, giữ chặt.
"Được, nếu cậu không thích Xán Liệt thì càng tốt! Vậy, cậu chấp nhận tớ không? Bạch Hiền, tớ yêu cậu!"
Bạch Hiền hất tay Thế Huân ra: "Cậu tốt nhất đừng đùa giỡn như vậy nữa!"
Bạch Hiền vừa nói xong cũng là lúc Thế Huân chạy lại ôm cậu từ phía sau. Thế Huân đặt càm lên bả vai của Bạch Hiền, giọng nói trầm thấp mang theo chân thành: "Bạch Hiền, hôm nay tớ không có say. Tớ rất tỉnh tảo, đủ để hiểu mình đang làm gì, nói gì. Tớ nói, tớ yêu cậu, là những lời thật lòng. Tớ yêu cậu nhiều lắm, Bạch Hiền. Tớ thích cậu lâu lắm rồi. Tớ."


"Đừng có nói nữa!" Bạch Hiền cắt đứt những lời của Thế Huân bằng thái độ lạnh lùng. Lần đầu tiên Thế Huân thấy được thái độ này của Bạch Hiền. Bạch Hiền nói tiếp: "Thế Huân, cho dù cậu say hay không say, những lời này tốt nhất đừng nói ra nữa. Hai chúng ta không thể có chuyện này. Chúng ta chỉ là bạn, mãi mãi là bạn thân, không thể vượt qua giới hạn này được. Tớ nghĩ, có lẽ cậu đã ngộ nhận rồi." Bạch Hiền cũng không ngờ mình lại có thể cứng rắn, mạnh dạn nói ra những lời này.
Thế Huân nghe xong, những lời Bạch Hiền phát ra, từng chữ từng chữ một như một tản đá lớn đập vào đầu cậu. Thế Huân vô cùng ủy khuất, cậu đã dùng bao nhiêu dũng cảm để có thể nói ra, chỉ để nghe được câu trả lời này sao? Bao nhiêu lâu nay cậu cố gắng chỉ mong nhận lại kết quả này sao? Thế Huân không cam lòng, vô cùng không cam lòng: "Bạch Hiền, tớ, tớ thích cậu, tớ yêu cậu. Cậu cũng yêu tớ, xin cậu hãy nói như vậy đi. Xin cậu, Bạch Hiền. Xin cậu đừng từ chối phần tình cảm này. Tớ sẽ cố gắng hơn, tớ sẽ không làm cậu buồn, thay vào đó sẽ là hạnh phúc." Thế Huân nhắm mắt lại, những giọt nước mắt xếp hàng chờ trào ra khỏi khóe mắt. Giọt lệ rơi trên vai Bạch Hiền. Bạch Hiền trong lòng có một chút xốn xang, có một chút không nỡ, nhưng không phải gọi là động lòng. Cậu tuyệt đối sẽ không động lòng trước Thế Huân. Nhưng mà, bây giờ nếu như mình vì thông cảm mà không dứt khoác cự tuyệt, sẽ chỉ càng làm mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi. Mình cần dứt khoác, để mọi chuyện dừng lại ở đây, để Thế Huân mau chóng trở lại bình thường, quên chuyện này đi, sẽ tốt cho cả hai.
Bạch Hiền dùng sức kéo tay Thế Huân đang ôm hông mình ra, nhưng mà Thế Huân càng ngày ôm càng chặt. Bạch Hiền thở nhẹ một cái, sau đó nói: "Thế Huân, cậu nghe tớ nói, cho dù tớ có thích đàn ông đi nữa, tớ cũng sẽ không thích cậu. Tớ cũng biết cậu đối xử rất tốt với tớ, hơn nữa cậu nói cậu rất yêu tớ, nhưng mà tớ không thể đáp lại phần tình cảm này rồi. Tình yêu không phải nói có là có. Trên thế giới này, sẽ có rất nhiều người tốt hơn tớ, quan trọng là trong số đó cũng sẽ có những người thật lòng yêu thương cậu. Cậu."
"Cậu đừng nói nữa!!!" Thế Huân quát lớn, bộ dạng giống như một con thú muốn ăn thịt người, đẩy mạnh Bạch Hiền ra. Bạch Hiền té rơi xuống, va chạm mạnh với mặt đường.
Thành phố đã chìm trong đêm khuya, đường xá hầu như không có lấy một chiếc xe. Có một người đàn ông đang chậm rãi đi lại gần hai người đàn ông đang mâu thuẫn.
Thế Huân đi lại gần Bạch Hiền, ngồi chồm hổm, tay nắm lấy cổ áo kéo Bạch Hiền lên. Thế Huân ngày càng dời đôi môi lại gần miệng Bạch Hiền, sau đó là hôn. Bạch Hiền lần đầu tiên được người khác hôn lên môi như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bất động cử chỉ, mặc cho Thế Huân làm gì thì làm. Một cảm giác mới mẻ quấn chặt lấy lý trí, đem Bạch Hiền dần dần bước vào một vùng sương mờ. Thế Huân hôn một cách mãnh liệt, một cách dữ dội.
Tiếp theo, tay Thế Huân từ từ cởi từng nút áo của Bạch Hiền. Bạch Hiền nắm tay Thế Huân, ngăn cản hành động này: "Thế Huân, cậu không thể làm như vậy."


Lời vừa nói xong, ngược lại càng làm cho Thế Huân mạnh bạo hơn. Thế Huân buông tay ra, Bạch Hiền lại vùi xuống đất, đầu va chạm nhẹ. Thế Huân dùng sức đè lại hai tay của Bạch Hiền, chân của Bạch Hiền không ngừng vùng vẫy nhưng vẫn bị Thế Huân khống chế. Giờ đây, Bạch Hiền hoàn toàn bị kiểm soát bởi Thế Huân. Thế Huân đã cởi phăng áo của Bạch Hiền ra, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng cọ sát với chỗ ngực của Bạch Hiền. Bạch Hiền quay đầu sang một bên, bất lực nhắm mắt lại. Cậu không muốn nhìn, không muốn nhìn. Trong đầu Bạch Hiền không biết tại sao lại nghĩ tới Xán Liệt, cũng đúng lúc này ý thức Bạch Hiền từ từ khôi phục lại, dùng chút sức lực hao kiệt nói, khẩu khí vô cùng yếu ớt: "Thế Huân,cậu làm vậy, chính là miễn cưỡng tớ. Cậu nói cậu sẽ làm cho tớ hạnh phúc, hạnh phúc sao? Tớ còn chưa thấy đâu, đã thấy một nỗi đau khổ. Cậu, cậu..." Bạch Hiền định nói thêm nữa nhưng rồi không giải thích được tại sao lại không thể nói thêm nữa. Bạch Hiền nhen nhóm hy vọng Thế Huân sẽ có chút suy nghĩ lại.
Thế Huân ngừng lại động tác, mặt dừng lại tại bụng của Bạch Hiền.
"Bạch Hiền, cậu nghĩ tớ sẽ dừng lại sao? Cậu lầm rồi, tớ sẽ tiếp tục, bởi vì tớ muốn có cậu, tớ muốn chiếm đoạt cậu, tớ muốn cậu là của riêng mình." Âm lượng từ nhỏ đến lớn, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Bạch Hiền cũng bởi vì thái độ gay gắt của Thế Huân mà hoảng sợ.
Nói xong, Thế Huân đưa tay chạm vào bộ phận phía dưới của Bạch Hiền, thô bạo bóp. "Em trai" của Bạch Hiền và bàn tay của Thế Huân chỉ cách nhau bởi một lớp vải. Bạch Hiền tát cho Thế Huân một cái vào mặt, âm thanh đau rát. Đầu Thế Huân nghiêng sang một bên, lúc quay đầu lại trực diện với Bạch Hiền thì đã thay đổi màu sắc, trở nên đỏ tươi. Bạch Hiền cảm giác được Thế Huân có mọc ra cái hai ranh nanh. Thế Huân vô cùng tức giận, hô hấp nặng nề, điên đảo giơ tay lên.
"Dừng lại!!!" Đầy sát khí.
Thế Huân thiếu chút nữa đấm vào mặt Bạch Hiền, nhưng lại bị giọng của ai đó mà ngừng lại. Bạch Hiền nghiêng đầu sang một bên nhìn, đôi mắt mở to tròn: "Xán Liệt~!" Tiếng kêu ngân dài thêu dệt thành nhiều hy vọng. Đôi mắt Bạch Hiền nhìn Xán Liệt đầy da diết.
Xán Liệt vừa vặn nhìn Bạch Hiền một cái thì đã đi tới chỗ hai người.
"Mau dừng lại ngay!" Giọng nói không lực mà khiến người khác phải nội thương.
Thế Huân đã không ưa Xán Liệt từ lâu, nay cũng vì Bạch Hiền thích Xán Liệt mà trở nên căm thù hắn. Giữa ghét và căm thù không có khoảng cách. Chỉ cần bạn ghét ai đó, sớm hay muộn bạn cũng sẽ căm thù người đó. Thế Huân trừng mắt liếc Xán Liệt, một cỗ máy giận dữ lại sôi trào lên, cậu đứng lên, như chớp ra một nắm đấm hướng về phía Xán Liệt. Xán Liệt còn nhanh hơn, kịp thời tránh né, sau đó giựt cù trỏ vào bụng Thế Huân, gạt chân Thế Huân. Thế Huân mất thăng bằng té xuống, ôm bụng.
Bạch Hiền thấy Xán Liệt liền không còn hoảng sợ. Cậu đứng lên, nhìn Xán Liệt nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm."


"Cảm ơn cái gì, mau lấy áo mặc vào!" Bạch Hiền nghe theo lời Xán Liệt.
Xán Liệt để ý thấy trên người Bạch Hiền bị trầy xướt rất nhiều, nhiều nhất là cánh tay và sau lưng: "Không sao chứ?" Lời nói không mang theo mùi vị gì hết, đơn giản là giống như nước lã. Tuy vậy, không hiểu sao Bạch Hiền lại cảm thấy rất ấm áp: "Xán Liệt, cậu quan tâm tớ? Hihi~ không sao, chút vết thương nhỏ này tớ chịu được." Khóe miệng Bạch Hiền biến dạng, cong lên. (cười)
Xán Liệt chính là cái gì, chính Bạch Hiền cũng không biết rõ. Cậu chỉ biết, chỉ cần thấy Xán Liệt, cho dù ở hoàn cảnh nào, tỷ như bây giờ, cậu đều không nhịn được cười, cười hòa lẫn với vui vẻ, hạnh phúc.
Xán Liệt cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Bạch Hiền sẽ rất sợ, thậm chí sẽ khóc. Nhưng nhìn Bạch Hiền cười như vậy, Xán Liệt an tâm hơn, người này so với trong tưởng tượng của mình có nhiều chỗ rất khác xa.
Bạch Hiền đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sợ quên liền lập tức hỏi: "Xán Liệt, mai là ngày cuối tuần rồi, cậu có nhớ tới chuyện gì không?"
"Không nhớ được với cậu sao? Đêm nào cũng nhắn tin nhắc, thật là phiền."
"Phiền cái gì, lỡ cậu quên rồi sao. Tớ có lòng tốt mà còn bị nói phiền."
"Ngu như Tom!"
"Tom? Ngu như Tom? Ở đâu ra câu này đây?"
"Ngu như Tom!!"
(@Phong: Tom trong phim hoạt hình "Tom và Jerry".)
Người ngoài nhìn vào Bạch Hiền còn tưởng mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Như đã từng nói, Xán Liệt chính là vụ tai nạn của Bạch Hiền, khiến cậu mất trí nhớ tạm thời. Điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Thế Huân quan sát toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người. Trong lòng nhói lên từng trận. Nỗi đau khi nhìn người mình yêu vui vẻ với người khác, nó còn đau hơn gấp vạn vạn lần so với vết thương trên cơ thể. Cậu còn cảm thấy có chút gì đó cô đơn, lạc lõng.
Thế Huân cười khổ, một tay đập mạnh xuống đường, máu thẹn thùng chảy ra. Mình bị gì đây? Rốt cuộc mình bị gì đây? Mình sao lại mất hết lý trí, đi làm chuyện tổn thưởng Bạch Hiền như thế chứ? Nếu không có Xán Liệt tới đúng lúc, mình sẽ gây ra hậu quả gì cho Bạch Hiền đây? Thế Huân cào cấu tóc trên đầu, không hiểu nổi bản thân mình.
 Bạch Hiền nghe được tiếng cười, quay sang, thấy Thế Huân mới nhớ lại những gì lúc nãy. Sắc mặt liền thay đổi.


Bạch Hiền thấy vết thương trên tay của Thế Huân, muốn chạy lại gần nhưng bị Xán Liệt cản lại. Bạch Hiền nhìn Xán Liệt: "Không có gì đâu!~"
Xán Liệt tựa như suy nghĩ một chút mới buông tay để Bạch Hiền đi. Bạch Hiền lại gần Thế Huân, ngồi xuống. Cậu nhìn Thế Huân, cảm giác khó nói thành lới: "Thế Huân à, tớ xin lỗi, là tớ không tốt. Dù biết cậu, cậu... nhưng tớ không thể. Cậu muốn chiếm đoạt tớ, muốn có được bằng cách đó sao? Chỉ càng làm bức tường ngăn cách giữa chúng ta càng ngày càng dầy mà thôi. Tớ, tớ sẽ bỏ qua những của hôm nay, nhưng cậu phải hứa, đừng làm vậy nữa." Giọng nói của Bạch Hiền tựa như gió, rất mát mẻ.
Thế Huân đưa tay chạm vào mặt Bạch Hiền, rồi đến những vết trầy xướt trên tay của Bạch Hiền. Vết thương bị đụng vào sẽ đau rát, Bạch Hiền nhăn nhó, theo phản xạ tự nhiên rút tay lại: "Ui da~"
"Tớ xin lỗi!" Thế Huân tự trách mình.
"Không sao đâu mà!" Bạch Hiền cười. Thế Huân chìm đắm trong nụ cười đó.
Xán Liệt đứng đằng xa cau mày, có chút xót ruột.
Thế Huân thấy đằng xe có một chiếc xe tải sắp chạy ngang đây, gấp rút tiếp tục nói: "Bạch Hiền, cậu nhớ những lời tớ nói khi trên đường chở cậu về nhà nha. Tớ sẽ hóa thân thành vầng trăng vào những đêm sinh nhật của tớ." Nói xong lao thẳng ra giữa đường, chiếc xe tải vừa đúng lúc chạy tới.
Bác tài xế bởi vì trời đã khuya muốn được nghĩ ngơi sớm, cộng thêm chủ quan đường khuya thanh vắng nên mới chạy với tốc độ nhanh.
Tiếp theo là một màn la hét thảm thiết của Bạch Hiền: "Thế Huân~~~~~" Tiếng hét đánh thức ông trời đang chìm trong giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro