Chương 2: Sách của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Sách của cậu


Sau khi Bạch Hiền đi được hồi lâu, khoảng hai ba tiếng hơn kém, Phác Xán Liệt là vì cần mua một số đồ dùng thiết yếu nên mới ra ngoài. Vừa bước khỏi cổng, ánh mắt hắn một cách tự nhiên hướng về cuốn sách xa xa kia đặt trên băng ghế trước cổng nhà đối diện.

Chắc là sách của tên kia. Xán Liệt nghĩ như vậy, bước tới gần. Hắn cầm lên cuốn sách. Không thoát khỏi sự ôn nhu của anh!

Giây đầu hắn có hơi nhạc nhiên, đường đường là một người đàn ông vai dài lưng rộng sao lại đọc mấy thứ rẻ tiền này? Cái này của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm? Hắn khẽ nhếch môi, trong đầu nghĩ muốn ném quyển sách này xuống đất nhưng kì thật tay hắn lại lật ra trang đầu. Dán mắt hồi lâu, hắn đọc càng chăm chú, thậm chí ngồi xuống băng ghế để đọc. Một trang, hai trang, một chương... cứ thế hắn đọc và đọc.

Ánh nắng chiều theo thời gian trở nên gay gắt. Dù Xán Liệt có chuyên tâm đọc tiểu thuyết tới đâu vẫn không thể bỏ qua chuyện này. Hắn tự nhiên, vô cùng tự nhiên cầm cuốn tiểu thuyết đi vào nhà, vừa đi vừa đọc, đem chuyện mình cần mua một số đồ dùng thiết yếu quên không còn một mống.

Thời gian cũng đã tối, tầm tám giờ. Lúc này, đôi mắt của Xán Liệt đã mỏi. Hắn thở một tiếng, gấp sách lại: "Kết thúc rất..." Nói đến đây lại ngập ngừng, hắn chợt nhớ ra mình còn mua đồ nên nhanh chóng đi.

Xán Liệt ra khỏi cổng, thì bị một bóng người mờ ảo dưới ánh đèn đêm hù gần chết.

"Này, giờ này còn loay hoay ở đây, muốn hù chết người hả?" Xán Liệt cau có.

Bạch Hiền nghe được giọng nói có vẻ rất quen, trong đầu liền đoán là người hồi sáng nói mình ngốc, cậu  quay lại: "Thì ra là cậu. Tớ chẳng qua chỉ muốn tìm kiếm một món đồ thôi!" Trong đầu Bạch Hiền còn nghĩ bất kì thời điểm nào hắn ta vẫn thật đẹp trai nha, thậm chí lúc cau có càng hấp dẫn hơn.

Nhìn Bạch Hiền loay hoay xung quanh chỗ băng ghế, Xán Liệt đã hiểu được rốt cuộc người này muốn tìm thứ gì.

"Rốt cuộc cậu muốn tìm gì?" Xán Liệt lãnh đạm nói, rõ ràng đã biết lại còn hỏi, có ý đồ gì?

Bạch Hiền quay lưng khom về hướng mặt Xán Liệt: "Dù sao cũng không phải chuyện của cậu."

"Không nói thật sao?" Xán Liệt khoanh tay ôm trước ngực.

Lúc này Bạch Hiền mới chịu dùng nửa con mắt nhìn Xán Liệt: "Nói ra cũng vô ích. Haizz, xã hội này thật là xấu xa. Để quên đồ ở ngoài đường một chút liền mất!" Bạch Hiền ngán ngẩm.

Có nửa ngày à chứ đâu có nhiều. Đúng là một tên đại ngốc! Xán Liệt nghĩ là nghĩ như vậy, chứ không nói ra thành lời.

Bạch Hiền xụ mặt xuống thất vọng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chầm chầm Xán Liệt: "Thế nào? Giờ này ở đây có việc gì?"

"Không liên quan tới cậu!" Xán Liệt qua loa nói.

"Cậu thật kì nha. Tớ chỉ muốn hỏi như vậy, cũng chẳng có ý gì xấu. Có cần lạnh như vậy không?"

Xán Liệt không nói, quay lưng đi: "Chẳng phải tớ hỏi cậu đang tìm cái gì cậu cũng không trả lời đó thôi. Còn muốn tôi trả lời câu hỏi của cậu nữa, đạo lý gì đây?"

Bạch Hiền ậm ừ ơ a muốn, muốn trả lời nhưng bản thân không biết phải nói cái gì, chỉ biết nhìn tên kia đi mỗi bước một xa.

Tên này có phải là người Trái đất không vậy? Bạch Hiền chưa kịp nghĩ câu thứ hai, Xán Liệt đã phát ra âm thanh nhạt nhẽo: "Nói không chừng  tôi có thể giúp cậu tìm!"

Bạch Hiền nghe được âm thanh này liền liếc mắt nhìn bốn phía, giờ này ở đây chỉ có hai người, mình không nói vậy là... hắn nói. Có, có lầm hay không? Đôi mắt cậu mang theo vẻ ngạc nhiên chạy tới gần Xán Liệt: "Là, là, là thật sao? Cậu nói cậu có thể giúp tớ tìm thật sao?"

Bạch Hiền đuổi theo Xán Liệt, lập lại câu hỏi ba lần mới có được câu trả lời của Xán Liệt: "Cậu có quyền không tin!"

"Được, được rồi! Vậy tớ sẽ nói cho cậu biết. Thật ra tớ đang tìm một quyển sách, à không, là một cuốn tiểu thuyết tên Không thoát khỏi sự ôn nhu của anh, của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. Hồi trưa tớ vô tình bỏ quên ở đây, lúc đi chơi về liền không thấy." Bạch Hiền gấp rút kể.

"Có tiếc không?" Xán Liệt hỏi.

Bạch Hiền như được nói, nói đặc biệt nhiều: "Rất tiếc! Mấy cuốn tiểu thuyết kia mất đi còn có thể mua lại được, còn cuốn này thì tuyệt đối không, nếu không tớ có cần buồn rầu tìm kiếm như vậy? Trong cuốn này còn có chữ ký của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm cùng một tấm ảnh kỉ niệm của tớ." Nói đến đây trong mắt cậu ngấn chút lệ, thứ có ý nghĩa như vậy nếu mất rồi thì thật đáng buồn.

Xán Liệt nghe đến chi tiết có một tấm ảnh liền đứng lại, còn có một tấm ảnh? Hắn cố gắng moi móc trong trí nhớ ra, sao mình không thấy bất kì tấm ảnh nào hết vậy? Hay là mình đã vô tình làm mất? Nhìn sắc mặt cậu ta chắc chắn rất trân trọng cái đó rồi. Xán Liệt nghĩ như vậy, cảm thấy hơi có lỗi, dù chuyện hoàn toàn không thể trách mình, nếu mình không cầm cuốn tiểu thuyết của cậu ta về nhà mình đọc thì chắc gì nó đã còn. Xán Liệt quyết định sẽ tìm tấm ảnh, khi nào tìm được sẽ chờ thời cơ trả lại cùng cuốn tiểu thuyết, như vậy sẽ bớt áy nái hơn.

"Là con trai sao lại đọc tiểu thuyết?" Xán Liệt hỏi.

"Phân biệt giới tính à? Trai gái ai đọc không được? Cậu thật kì nha!" Bạch Hiền ngước lên nhìn Xán Liệt, bởi vì chiều cao có hơi chênh lệch.

"Chẳng phải là đàn ông nên chuyên tâm rèn luyện cơ bắp sao?"

"Tớ không có hứng thú! Thân hình tớ bây giờ chẳng phải cũng ổn rồi sao?"

Xán Liệt im lặng một hồi, sau đó nói tiếp: "Không chừng quyển sách đó bị gió thổi rơi xuống đất rồi. Tìm kiếm bên dưới băng ghế thử xem!"

Bạch Hiền nghe thấy, nhanh như cắt chảy ngược về băng ghế, tìm kiếm, tìm kiếm, tìm mãi nhưng không thấy. Lúc cậu quay mặt nhìn Xán Liệt đã không thấy hắn. Cậu ủ rũ bước vào nhà.

Nói Bạch Hiền ngốc thật không quá đáng chút nào. Chẳng lẽ trọng lượng của một quyển tiểu thuyết lại nhẹ đến nỗi gió có thể thổi bay? Trừ phi là sức gió của một cơn bão. Xán Liệt là đang cố ý trêu đùa mà cậu lại dễ dàng mắc bẫy như vậy.

Xán Liệt sau khi mua đồ xong, liền về nhà bắt đầu tìm kiếm tấm ảnh. Sau một hồi tìm kiếm, hắn vẫn không hề thấy bất kì tấm ảnh nào. Xán Liệt mất kiên nhẫn, ban đầu còn nói sẽ không tìm kiếm nữa, sau đó giống như day dứt lương tâm lại bắt đầu tìm kiếm.

Bạch Hiền sau khi làm mất cuốn tiểu thuyết liền trở nên buồn bã, khó chịu, đối với chuyện gì cũng không thèm quan tâm, ngay cả ngắm trăng cậu cũng không chuyên tâm.

Xán Liệt đã quen với việc ngày nào cũng thấy một người đứng trên ban công đối diện ưu tư ngắm trăng. Hôm nay cậu cảm thấy có cảm giác đặc biệt lạ khi nhìn người này, Bạch Hiền.

"Đã khuya vậy còn ngắm trăng?" Hắn nói một mình, âm lượng đủ hắn nghe.

 Sáng hôm sau, Xán Liệt nhân lúc ra ngoài, tiện tay mang theo cuốn sách cùng tấm ảnh để lại chỗ cũ. Sau đó hắn quay đi. Một lâu sau, lúc về hắn vẫn thấy cuốn sách còn đó.

Tên này rốt cuộc muốn chết trong nhà luôn hay sao mà không chịu ra ngoài? Lỡ cuốn sách thật sự bị kẻ xấu lấy thì phải làm sao?

Hắn không đành lòng bước vô nhà.

Thời gian trôi nhanh như vậy, trời đã chiều. Xán Liệt trên ban công nhìn thấy trời sắp mưa, lại thấy cuốn sách vẫn còn nằm chỗ cũ, hắn tức tốc chạy xuống chỗ đó lấy cuốn sách rồi lại trở về nhà.Tên này thật phiền mà!

Thật ra thì đêm qua Xán Liệt đã khẩn trương truy tìm tấm ảnh ở mọi hang cùng ngõ hẻm. Đúng là trời không phụ lòng người. Xán Liệt sau nhiều kiên trì rà soát thật kĩ khắp nơi, đã phát hiện thấy tấm ảnh nằm ngoài sân. Thì ra là lúc vào cầm cuốn tiểu thuyết vào nhà hắn vì mải mê đọc nên vô tình làm rơi tấm ảnh mà không hay.

Tấm ảnh này là của Bạch Hiền. Xán Liệt đứng ngoài ban công, tay trái cầm cuốn sách, tay phải cầm tấm ảnh, hai con mắt hướng về phía nhà Bạch Hiền. Tên ngốc kia thật là... muốn mình phải trả sách tận tay hay sao á.

Vừa dứt lời, một vài giọt mưa liền lọt chọt rớt trên vai Xán Liệt. Hắn trở vào nhà. Dưới tiếng mưa day dứt, hắn không biết làm gì, chỉ còn biết nhìn vào người trong tấm ảnh. Một đứa bé bụ bẫm, trắng trẻo, nụ cười rạng ngời lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm. Là tên ngốc đó sao?

Xán Liệt nhìn vào tấm ảnh, trong lòng có chứa một cảm giác vô cùng kì lạ.

Suốt ngày hôm đó, Xán Liệt chờ Bạch Hiền ra ngoài để trả lại cuốn tiểu thuyết nhưng không thấy. Xán Liệt lúc đầu muốn bỏ chuyện này sang một bên, dù sao cũng không liên quan, nhưng nghĩ tới thái độ của Bạch Hiền khi tìm cuốn sách, khi ngắm trăng liền không thể hành động như vậy. Xán Liệt quyết định sáng mai sẽ đến nhà Bạch Hiền để trả.

Ngày hôm sau, ánh ban mai nở rộ, chuông cửa nhà Bạch Hiền vang lên, giây sau liền có người ra mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?" Mã Hoa ra mở cửa.

Xán Liệt gật đầu chào: "Thưa bác, cháu muốn trả lại cái này cho..."

Xán Liệt nói đến đây liền bị bà cướp lời: "Bạch Hiền! Hai con quen biết sao?"

Xán Liệt cười nhẹ: "Không có, thưa bác."

Mẹ Bạch Hiền hoài nghi: "Nếu không quen biết tại sao nó lại cho con mượn tiểu thuyết của nó? Nó ít khi cho ai mượn lắm, nếu có thì người đó phải rất thân thiết."

Xán Liệt xoa xoa đầu: "Không phải con mượn đâu. Hôm trước con thấy cậu ấy bỏ quên ngoài băng ghế đằng kia, tính trả nhưng không có cơ hội. Không thể để lâu nên con mới quyết định qua đây trả."

Mã Hoa gật gật đầu: "Thật ngại quá! Bạch Hiền nhà bác lâu lâu cũng hơi hậu đậu. Cảm ơn con!"

"Dạ không có gì đâu ạ!"

"Thanh niên bây giờ ai cũng được như con thì đỡ biết mấy, vừa đẹp trai vừa tốt bụng. Hay con vào nhà chơi một chút đi, dù gì cũng là hàng xóm."

"Dạ không cần đâu bác. Con còn có công chuyện!"

Mã Hoa tiếc nuối: "Tiếc quá, nhưng hôm nào rãnh thì ghé nhà bác chơi nha con."

Xán Liệt thuận tiện gật đầu chứ trong lòng nghĩ rằng sẽ không có chuyện này. Hắn đưa cuốn sách trả cho Bạch Hiền rồi nói lời tạm biệt.

Lúc Xán Liệt quay đi, đi được năm sáu bước lại vì tiếng gọi của Mã Hoa mà dừng lại: "Này, bác quên hỏi. Con tên gì vậy?"

Xán Liệt cười: "Dạ là Xán Liệt, Phác Xán Liệt!"

Mã Hoa thầm nghĩ đứa bé này là con của ai chắc người đó kiếp trước làm việc tốt nhiều lắm. Một người vừa khôi ngô, tuấn tú lại còn lễ phép như vậy. Thêm nữa, gương mặt dễ nhìn, tên lại nghe êm tai vô cùng.

Bạch Hiền vừa tỉnh dậy, hôm nay cậu đặc biệt không chút sức sống. Ánh mắt cậu mỏi mệt, bả vai đau nhức. Ngay cả rời khỏi giừơng cùng vệ sinh cá nhân căn bản cậu cũng không muốn làm. Khí lực ít ỏi có được cậu dùng để buồn. Tối hôm qua cậu còn đặc biệt tâm trạng đăng vài dòng cảm xúc lên Facebook cá nhân: Cuộc sống sẽ có lúc xảy ra những chuyện không mong muốn. Mình hôm nay đặc biệt hiểu điều này. Bảo bối của mình đã bị cướp mất.

Cậu ủ rũ xuống nhà uống chút nước. Mã Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cậu liền nói: "Lúc nãy có cậu gì đó tên là Xán Liệt trả lại cho con cuốn tiểu thuyết. Mẹ để trên bàn kìa."

Lời vừa xong, Bạch Hiền nghe liền phun một trào nước: "Sao? Mẹ nói..." Cậu không chuyên tâm hoàn thành lời nói, nói giữa chừng bỏ ngang, chạy lại ôm cuốn sách vào trong ngực: "Rốt cuộc cũng đã trở về, bảo bối. Người kia thật tốt bụng, nghe cái tên gì Xán Liệt cũng đã biết rồi." Bạch Hiền vui mừng, trong mắt cũng ngấn chút lệ.

Mẹ Bạch Hiền cười: "Con thật là..."

Bạch Hiền nói tiếp: "Mẹ có hỏi địa chỉ người đó không?" Cậu vừa hỏi vừa lấy tấm ảnh kẹp trong quyển tiểu thuyết ra. May quá, nó vẫn còn!

"Chi vậy con?"

"Để con còn đến cảm ơn và hậu tạ người ta."

"Cái đó, mẹ không có hỏi."

Bạch Hiền không hài lòng: "Mẹ, sao mẹ không hỏi, chẳng phải mẹ dạy con phải biết trả ơn người khác. Không biết nhà người đó ở đâu sao con trả ơn họ được? Mẹ dạy hư con của mẹ rồi."

Mã Hoa cười cười: "Xem con kìa. Mẹ cũng biết, nhưng trường hợp này không cần hỏi."

Bạch Hiền ngây người: "Sao không cần vậy mẹ?"

"Vì người kia ở rất gần chúng ta. Cậu ấy ở đối diện với chúng ta."

Bạch Hiền từ trong nhà nhìn ra ngoài, căn nhà đối diện chẳng phải là của tên kia sao?

"Là, là, chỗ đó? Người lạnh lùng kia sao mẹ?" Bạch Hiền không tin.

"Cậu ấy rất dễ thương, mẹ không hề thấy cậu ta lạnh lùng."

Bạch Hiền không nói gì, gấp rút đi thẳng ra ngoài.

Đứng trước cửa nhà của Xán Liệt, Bạch Hiền không ngần ngại bấm chuông. Trong lúc chờ người ra, Bạch Hiền đánh giá trước sau căn nhà này: "Nhà to như vậy mà chỉ có một người ở, nhất định là rất lạnh lẽo."

"Không liên quan tới cậu!"

Bạch Hiền giật mình. Mình nói nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe. Xán Liệt không động tĩnh nói chuyện muốn hù chết cậu.

Xán Liệt mở cổng: "Có chuyện gì?"

Bạch Hiền nhìn từ trên xuống, từ dưới lên, đánh giá hắn, đúng là càng nhìn càng đẹp trai.

Xán Liệt chau mày nhìn Bạch Hiền nhìn mình không rời mắt, hắn có chút khó chịu. Xán Liệt định đóng cửa lại nhưng Bạch Hiền kịp thời chặn lại: "Có phải cậu đã trả sách cho tôi?"

Xán Liệt nhăn mặt: "Đã biết rồi còn hỏi, dư thừa."

"Cậu đã tìm thấy nó ở đâu?"

"Không cần hỏi, chỉ cần biết nó đã được trả lại cho cậu." Xán Liệt có chút chột dạ. Thật ra nó không có bị mất.

"Tớ chỉ muốn hỏi đế đến chỗ đó tìm xem bức ảnh còn ở đó không thôi."

Xán Liệt mở to mắt: "Chẳng phải tôi đã kẹp nó vào cuốn sách rồi sao?"

"Có à, để tôi về xem lại. Cậu có lấy ra xem không vậy?"

"Có thì đã sao?" Xán Liệt khoanh hai tay trước ngực trong rất ngầu.

"Mắc cỡ chết!" Bạch Hiền ửng hồng hai bên gò má, như một nữ sinh xấu hổ trước bạn trai.

"Vì cậu lúc trước rất xấu sao?" Xán Liệt thật đúng là đang chọc Bạch Hiền.

"Không, tuyệt đối không phải! Mà này, cậu thật cao đấy."

"Chỉ cao 1m78 thôi."

Bạch Hiền đặt hai tay áp lên má, ngưỡng mộ: "Chiều cao thật lý tưởng. Tôi thì chỉ cao 1m70 thôi."

Xán Liệt dùng tay mình đặt lên đầu mình, sau đó đặt lên đầu Bạch Hiền so sánh: "Đúng là chênh lệch!"

Bạch Hiền tiếp: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Xán Liệt im lặng khiến Bạch Hiền lúng túng, giải thích: "Tớ không có ý gì hết. Chỉ muốn biết để còn xưng hô cho dễ dàng."

"Tôi cũng đâu có nói gì. Cậu tất bật giải thích làm gì?"

"Tớ, tớ..." Bạch Hiền cũng không hiểu sao mình lại như vậy.

"Cậu đoán thử xem tôi bao nhiêu tuổi?"

Bạch Hiền không ngần ngại trả lời liền: "18 tuổi ngoài."

Xán Liệt diện vô biểu tình, Bạch Hiền tên này quả thật đã đoán đúng. Thấy biểu lộ của Xán Liệt như thế, Bạch Hiền khó hiểu: "Thế nào? Bất ngờ lắm phải không. Từ bây giờ phải xưng tớ gọi cậu rồi, bởi vì hai chúng ta cùng tuổi."

Xán Liệt thở dài một tiếng: "Đến đây làm gì?"

Tên này đúng là lạnh lùng, cả cách nói chuyện cũng khiến người ta phải phát run: "Thì, thì, thì tới đây để cám ơn cậu vì đã trả cuốn tiểu thuyết cho tớ."

Xán Liệt cười cười. Bạch Hiền lúc này cho rằng Xán Liệt thật là kì quái: Lúc làm mặt lạnh, lúc lại cười tươi rối.

Xán Liệt không nói gì đóng cổng lại.

"Này, Xán Liệt. Có cần bất lịch sự như vậy không?"

Mấy giây sau, mấy phút sau cũng không có ai trả lời.

"Này, Xán Liệt. Cậu có hiểu đạo lí làm người cơ bản không?" Bạch Hiền đập cổng, hét lớn.

Tên kia thật hết thuốc chữa, Bạch Hiền ôm loại suy nghĩ kia trở về nhà.

Thời gian trôi đi trôi lại, cuối cùng hết một ngày. Bạch Hiền lại ngồi trên ban công ngắm trăng.

Trăng đêm nay thật tròn. Giữa không gian tối tăm, có một thứ ánh sáng mông lung, huyền ảo dệt nên một mảnh vải thướt tha. Ánh trăng xuyên qua từng tán cây, rọi chiếu khuôn mặt dễ thương của cậu. Trên Facebook cá nhân của một người tên Bạch Hiền lại có thêm một dòng trạng thái: Hôm nay không như hôm qua. Bảo bối của mình đã quay trở về. Nhưng niềm vui này là do một người lạnh lùng, cao 1m78, 18 tuổi ngoài, tên là Xán Liệt, nhà đối diện mang lại. Có phải không vậy?

Bên này, Xán Liệt cũng ở ban công. Bàn tay hắn gõ lên lan can theo nhịp điệu của âm nhạc.


Có một người nhìn một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro