Bảo Bối, Chỉ Muốn Bắt Nạt Em(On going)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình xin lỗi trước vì post truyện qua đây chưa có hỏi ý kiến bạn chủ nhà bên wordpress. Cũg chỉ tại lười tạo ID bên nó nên mới không miếng trà câu chuyện đc với bạn. Mong bạn edit thông cảm. Mình sẽ ghi đầy đủ nguồn+người edit.... Đủ cả ^^

[Nguyệt lão có chút bận hệ liệt]

Tác giả : Nguyên Viện

Converter : meoconlunar – TTV

Thể loại : hiện đại, HE

Số chương : 10

Edit : Vu Lãm

Beta : Phương Thiên Vũ

Nguồn :

banlongthuquan.wordpress.com – link

luongbaicauthuong.wordpress.com

Văn án 

Edit : Phương Thiên Vũ

Cục trưởng của phòng cháy chữa cháy ngày đầu tiên nhậm chức đã bị vu oan là phạm tội cường bạo

Đơn giản là “người bị hại” trời sinh tính nhát gan thẹn thùng, bộ dáng anh lại là kiểu người xấu ──

Sau cô mới nói mình không phải cố ý

Anh còn ghi hận người có đôi mắt nhỏ cái mũi nhỏ kia, nên tự mình đòi lấy nụ hôn coi như bồi thường !

Giống như nhìn thấu cô nhát gan, anh động một tí liền mạnh mẽ hôn cô

Mãi đến một ngày, hai người thần xui quỷ khiến thế nào mà phải qua đêm ở ngoài

Chung giường lại chung chăn gối, anh đương nhiên càng không bỏ qua cho cô

Phóng ra dòng điện mạnh vượt cả mức bình thường, làm cô “bị điện giật” đến mơ mơ màng màng

Cho  dù cô chỉ có da bọc xương cũng không chút khách khí mà ăn cô vào bụng ──

Đang lúc cô bắt đầu thói quen bị nam nhân yêu thương này “bắt nạt”

Chị dâu của anh lại bất thình lình tìm tới cửa sẵng giọng ──

Nói cả nửa ngày, chị dâu của anh hóa ra là khó có thể quên được người yêu là anh

Mà anh lại động một tí liền trêu đùa cô, chọc cô cười, thậm chí bắt buộc cô làm người phụ nữ của anh

Chẳng qua là đem cô làm vật phẩm thay thế chị dâu…

Tiết tử

Edit : Vu Lãm

Beta : Phương Thiên Vũ

Đây là nơi quỷ quái nào, Đồ Hướng Cương trừng mắt nhìn về thị trấn nhỏ trước mắt, hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ. Trấn Hoa Đào đường số mười ! Anh nhìn địa chỉ cầm trên tay lại nhìn lên trên cổng vòng lối vào trấn, bên trên có ba chữ chạm nổi “trấn Hoa Đào”

Đúng rồi, anh không có tới nhầm chỗ. Nhưng mà đây là chỗ quái quỷ nào ?

Anh nhíu đôi mày rậm, khuôn mặt cương ngạnh thô lỗ ngưng đọng sát khí khiến cho người ta sợ hãi.

Oh oh … Là lưu manh sao

Trấn nhỏ đột nhiên có người ngoài đến, người trong trấn hiếu kỳ quan sát nhưng không dám tiên lên, người đàn ông ở trước mặt cũng là có chút hung ác.

Nhìn kìa, dáng người anh cao lớn lực lưỡng lại cường tráng, tuyệt đối phải cao hơn mét tám, vẻ ngoài thô to cứng rắn cùng mái tóc ngắn khiến cho ngũ quan như được điêu khắc ra càng thêm lạnh lùng, mũi thẳng, môi hơi dày tạo thành một nét rất nam tính, gương mặt lại hung dữ.

Anh mặt áo T– shirt có tay cùng quần bò sờn rách, hành lý rất nặng tùy hứng vác trên lưng, cơ bắp trên cánh tay lộ ra giống như đá tảng to khỏe mà quần bò dường như sắp bị đôi chân dài mạnh mẽ căng ra, tùy theo từng bước tiến của người đàn ông mà vẽ ra đường nét cực hảo.

Chà chà … Chàng lưu manh có dáng người thật đẹp ! Đây là tiếng lòng của mấy bà nội trợ trong trấn.

Đối với những cái nhìn chăm chú làm như không thấy, hùng hổ hướng về phía địa chỉ mới vừa cầm trên tay, chiếu theo từng biển số dãy nhà từng bước một đi tới, sau đó dừng lại.

Anh trừng mắt nhìn hai chữ cuối cùng trên giấy ! Số mười, lại nhìn hướng lên biển số nhà trước mắt – số mười, đúng rồi, chính là chỗ này, không sai.

Vấn đề là … Nó chết tiệt như thế nào lại là cửa hàng bán hoa ?

Mày rậm lần nữa nhăn chặt lại, nhìn thấy chàng lưu manh càng dữ tợn hơn người bên cạnh rất thức thời cách ra xa một chút, sau đó tò mò tiếp tục quan sát.

Sột soạt – một thân ảnh nhỏ xinh cúi đầu không phát hiện bốn phía khác thường, cầm chổi trúc theo tiết tấu nhẹ nhàng quét đất. Cô không phát hiện người đàn ông ở phía trước mà rất chuyên tâm quét bụi trên mặt đất.

“Hư …” Những người bên cạnh có lòng tốt ra dấu cho cô.

“Hử ?” Nghe được tiếng. Cô hồ nghi ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với gương mặt hung dữ kia, cô cả kinh, đột nhiên đứng thẳng lưng, hoang mang trừng mắt nhìn anh.

“Này !” Đồ Hướng Cương đi về phía cô .

Thấy anh tới gần cô vội vàng lui về phía sau, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng. “Có, chuyện gì ?” Cô lắp bắp , ánh mắt cầu cứu liếc về bốn phía

Sao lại thế này chứ ? Sao đột nhiên lại xuất hiện một con gấu, hơn nữa con gấu này thoạt nhìn rất đáng sợ …

“Đây là nhà cô ?” Ngữ khí Đồ Hướng Cương không kiên nhẫn,  mày rậm nhăn lại khiến khuôn mặt cương ngạnh thoạt nhìn càng hung ác hơn, âm lượng bởi vì buồn bực mà như sấm.

Cô co co vai, bị người đàn ông bộ dáng khủng bố làm sợ tới mức méo miệng, hơi run rẩy.

Thấy cô không đáp lại Đồ Hướng Cương nhíu mày càng chặt hơn. “Này ! Tôi hỏi đây có phải là nhà cô không, cô là người câm à ?” Đừng trách anh hung dữ, tâm tình anh bây giờ đang khó chịu.

“Tôi, tôi…” Chẳng biết tại sao bị mắng, hốc mắt của cô gái phiếm hồng.

“Này !” Thấy cô đột nhiên đỏ mắt, Đồ Hướng Cương sững sờ. Quái đản ! Cô gái này không phải là muốn khóc đấy chứ ? Anh giơ tay lên . “Này ! Cô đừng …”

Thấy anh giơ tay lên, cho là gấu lớn muốn đánh người, cô hoảng sợ, miệng đang co lại lập tức phát ra tiếng nức nở, nước mắt trong hốc mắt ào ào rơi xuống. “Oa ô …”

Kháo ! Cô thật sự khóc ? Đồ Hướng Cương há hốc mồm ngay tại chỗ.

“Chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì ?” Nghe thấy tiếng con gái khóc, bác Phúc vội vàng từ trong cửa hàng lao ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng trước người con gái, tay còn giơ lên !

“Này ! Tiểu tử chết tiệt, cậu muốn làm gì con gái của tôi ?” Cho rằng con gái bị ức hiếp bác Phúc tức giận xông lên trước, nắm đấm lướt nhanh hướng đến người Đồ Hướng Cương.

“Này ! Làm gì đó ?” Đồ Hướng Cương không hiểu tại sao bị đánh, vôi vàng lấy hành lý ngăn trở đòn công kích quét tới.

“Chết tiệt, tôi thật sự chưa làm cái gì nha !” Ai biết cô gái kia vì sao đột nhiên khóc chứ !

“Nói láo ! Cậu không làm gì con gái của tôi sao lại khóc thảm như vậy ?” Bác Phúc căn bản là không tin, nắm đấm đánh tới còn có lực hơn nữa.

“Tôi thật sự là chưa làm cái gì nha !” Đồ Hướng Cương cũng giận, anh bắt lấy nắm đấm vung tới, rống lớn nói : “Không tin ông hỏi con gái của ông xem ?”

“Con gái, cậu ta có phải là bắt nạt con không ?” Bác Phúc xoay người hỏi con gái.

“Ô ô … Hức ..”  Khóc đến phát nấc, cô sợ hãi liếc mắt nhìn Đồ Hướng Cương một cái, nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh. Thoáng chốc hoảng sợ. “Ô…”

Cô nhanh chóng trốn đằng sau cha, liều mình gật đầu. “Dạ.”

“Này !” Đồ Hướng Cương trừng lớn mắt, chết tiệt, cô gái này cô dám gật đầu ? Con mẹ nó ! Anh bắt nạt cô lúc nào chứ ?

“Mẹ nó chứ ! Tiểu tử chết tiệt, cậu còn dám nói cậu không có ?” Thấy con gái khóc đến đáng thương, cơn tức giận của bác Phúc càng tăng cao, dùng sức đánh tới.

“Này ! Đáng chết !” Thấy lại sắp bị đánh tới, Đồ Hướng Cương thấp giọng nguyền rủa, muốn đánh trả nhưng lại gặp đối phương là một người già …

“Làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?” Nghe được tiếng ồn ào, nữ cảnh trưởng Tán Tán chạy tới, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt miễn cưỡng nhíu mày.

“Cảnh trưởng, cô tới vừa lúc ! Nhanh bắt tên tiểu tử thúi này lại.” Bác Phúc lập tức tố cáo “Tiểu tử thúi này muốn cường bạo con gái của tôi !”

“Này ! Cường bạo cái gì ?” Nghe được lời lên án không đúng, Đồ Hướng Cương không dám tin trừng mắt nhìn ông, lời nói có thể nói lung tung như vậy sao ?

“Cường bạo ?” Cảnh trưởng nhìn về phía bộ dạng thảm hại của Đồ Hướng Cương, ánh mắt lóe lên.

“Đúng ! Xung quanh đều là nhân chứng !” Bác Phúc chỉ mọi người xem tứ phía.

“Oh ? Đúng vậy không ?” Cảnh trưởng hỏi dân trấn bốn phía.

Dân trấn không lên tiếng, hơn nữa dưới ánh mắt hung ác tàn sát kia lại càng không ai dám mở miệng, chỉ là —-

Bọn họ cùng nhau gật đầu. Không có cách nào, cùng là trong trấn đương nhiên phải bảo vệ người một nhà, sao có thể bảo vệ cho lưu manh từ bên ngoài đến được.

Đồ Hướng Cương tức giận trừng mắt nhìn chung quanh, tốt lắm, dân trấn này, anh thật sức nếm được cái gọi là hết đường chối cãi.

“Phốc !” Cảnh sát trưởng nhịn cười không được . “Ha, A Cương, xem ra anh mới tới trình diện đã để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc nha !”

Mím chặt môi , Đồ Hướng Cương hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, tức giận đến ngay cả nói cũng không muốn nói.

A, tình hình gì đây ?

Nghe thấy lời cảnh trưởng nói, người bên cạnh gãi gãi đầu. “Cảnh trưởng, cô quen biết cậu ta hả ?”

“Khụ khụ ! Giới thiệu với mọi người, đây là Đồ Hướng Cương” Cảnh trưởng nhếch môi, thong thả bật ra một câu. “Cục trưởng phòng cháy mới tới báo danh của trấn chúng ta.”

“Hả ?” Mọi người kinh ngạc hô lên.

Cục trưởng phòng cháy ? Không phải lưu manh sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro