Chương 4_ Siêu Quậy Hay Thiên Tài? (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Rắc... Rắc...'

Anh và cậu nhìn nó bẻ tay rôm tốp mà toát mồ hôi. Ai chứ họ hiểu rõ trong đầu nó đang bực tức chuyện gì mà...

Sau một hồi tự làm nhảm, nó nghiến răng lên tiếng

-" Khi đó chị sẽ cho nó chết không toàn thây, Thiên Thiên nhé?!"

-" V... Vâng ạ...!"

Hàn Thiên mếu mái nhìn nó. Nghe xong câu nói đấy lòng cậu ấm hơn hẳn. Từ nay cậu sẽ không bị bắt nạt nữa, vì... Đã có Phong ca và Nhi tỷ bên cạnh rồi!

Thời gian thấm thoát trôi qua, khi đã tiêu hoá được hết lời nói của nó, Hàn Phong sựt tỉnh quay sang ngắt thật mạnh vào cái má phúng phính của Hàn Nhi.

-" Aiss... Phong ca... Anh hai...!"

Anh vẫn không ngừng mà ngược lại còn mạnh tay hơn

-" Anh vẫn chưa xử em nữa đấy nhá! Không bảo anh mà dám một mình chống lại bọn đấy. Nếu anh không đến kịp có phải hay không em sẽ đánh trả bọn chúng đến thân tàn ma dại!!!?"

-" Bọn chúng đáng thế.... Aissss"

Hàn Phong nghe câu đấy càng điên tiết, tay không ngừng tăng sức ngắt mạnh hơn

-" Thiên Thiên.... Cứu tỷ...!"

Vừa hét nó vừa vơ tay múa chân loạn xạ. Bây giờ chỉ còn Hàn Thiên mới giúp được nó...

-" Thiên Thiên, đứng yên đó cho anh. Không thì đừng trách!"

Mặc dù rất muốn giúp nhưng cậu lại không dám. Lỡ lại bị Phong ca cấm túc không cho đến gần Nhi tỷ nữa thì tới. Đã có lần cậu bị nên giờ vẫn rất sợ.

-" Có ai bắt nạt hai đứa thì phải báo cho anh ngay, không được tự ý giải quyết thế! Lỡ bọn chúng mạnh thì sao? Thật là.. Lúc nào cũng khiến anh lo lắng! Nếu có lần sau thì đừng trách anh phạt nặng....!!!"

Hàn Phong buông lời đe dọa, nhằm giáo huấn những ai kia nhưng bọn nó nào quan tâm? Một đứa thì đang nghĩ cách thoát ra, đứa còn lại nhìn chị mếu máo.

-" Iết òi.. ưng ỡ ấp ách ì ao? Ự ử é!"
(Biết rồi.. Nhưng lỡ cấp bách thì sao? Tự xử nhé!)

Dù trong tình huống nào đi chăng nữa, nó vẫn cố gắng mà trả treo. Quyết không thể thua!

-" Ờ.."

Trong một phút nôn nổi, Hàn Thiên lấy hết can đảm, liều chết lao vào cạp cánh tay anh để giải thoát cho chị mình. Hàn Phong vì bất ngờ mà gật đầu đại buông tay khỏi má Hàn Nhi mà không ngừng suýt xoa cánh tay đã nhìn hình dấu răng của đứa em trời đánh.

Tưởng chừng đâu ý nghĩ của mình đúng, hành động của mình hoàn hảo. Để rồi cuối cùng... Rước họa vào thân...

-" Yeah... Phù..."

Nó thở phào nhẹ nhõm xoa xoa hai má đã đỏ ửng của mình mà không biết rằng... Nạn nhân xấu số tiếp theo của anh chính là... Cậu!

-" Đau quá... Phong ca.....!!!?"

Giờ đây đến lượt cậu khóc ròng mà nếm trải nỗi đau của nó.

-" Aiss Xì! Chậc..."

Không nói không rằng, bàng với tốc độ ánh sáng. Nó lao nhanh đến cướp Thiên Thiên khỏi tay Hàn Phong rồi chạy vèo đi...

(Còn Tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro