Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên mỗi kỳ đại học tỷ lệ nhập học đứng cao nhất, bởi vì ký túc xá nhàm chán hơn so với lớp học, cũng giống như trước đây bên cạnh Vương Nhất Bác vĩnh viễn là Vấn Hàn, dù sao quan hệ ở ký túc xá là cánh cửa kiến thức rất sâu, người may mắn thì có thể kinh doanh, nhà trường sắp xếp cho mỗi người một người bạn cùng phòng, về mặt khác cũng là người có trình độ cao, xử sự khôn khéo, thiên về giao tiếp tốt.

Bản thân Vương Nhất Bác cũng khá đáng yêu, vì thế không gây ra mâu thuẫn với các bạn học cùng ký túc xá, chỉ có khuynh hướng như hình với bóng cùng Vấn Hàn.

Nhưng mà hôm nay luôn cảm giác có cái gì đó không ổn, thần kinh Vương Nhất Bác cũng không thả lỏng, nhưng mà cậu tự giải thích là bởi vì hơn hai trăm người học tài chính, chỉ có duy một mình cậu là sinh viên đã kết hôn.

Lớp học pháp luật kinh tế đã được ngồi kín, phía sau bụi hoa điểm xuyết vài chấm xanh, đây là kiệt tác đặc sắc của khoa kinh tế.

Vương Nhất Bác và Vấn Hàn tìm chỗ trống ngồi xuống, lúc vừa ngồi xuống còn nghe một tiếng cót két, Vương Nhất Bác đáng thương đối với ghế ngồi của đại học đã tập mãi thành thói quen, không còn khả năng khiếu nại.

"Ghét nhất pháp luật, năm thứ nhất đại học chọn pháp luật kinh tế, năm thứ hai đại học học luật sở hữu trí tuệ, đã rất phiền, mấy khóa còn lại đều là pháp luật" Vấn Hàn vừa giở sách vừa than vãn: "Cậu xem một chút xem, tất cả đều là tràng giang đại hải, thuộc lòng thì chỉ muốn chết".

"Còn có thứ để cho cậu nhức đầu hơn, giáo sư khóa này là Tiền Phong, trưởng khoa pháp luật, ngày hôm qua Tuấn Khải nói với tớ, bởi vì nhân lực không đủ, không thể làm gì khác hơn là để tự trưởng khoa ra tay, ông ta lên lớp cực nghiêm túc, kiểm tra cũng trông chặt, quan trọng nhất là bình thường không cho thêm điểm" Tuấn Khải là bạn cùng phòng với Vương Nhất Bác, bởi vì là cháu của trưởng phòng giáo vụ nên tin tức nho nhỏ này cực nhiều, Vương Nhất Bác một lần nữa rơi xuống địa ngục đẩy Vấn Hàn xuống cùng một ngục vậy.

"Trưởng khoa luật pháp, không có ấn tượng nha, tên gọi là gì nhỉ? Tiền Phong Sở trường là gì? Có thật là nghiêm túc không?" Vấn Hàn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Vương Nhất Bác.

"Tớ đâu có biết, tất cả đều là nghe Tuấn Khải nói, lát nữa không phải sẽ đến sao, tự cậu nhìn đi nha, để cậu có thể dễ dàng đạt điểm cao hơn lớp bên cạnh" Vương Nhất Bác cảm giác được có rất nhiều người nhìn cậu chằm chằm, không phải là đối với chuyện cuối học kỳ Vương Nhất Bác thổ lộ với Hạ Đan còn chưa hết chứ, dứt khoát cùng Vấn Hàn lật sách bay phần phật, vùi đầu vào.

"Trời ơi, một trăm phần trăm là khẩu vị của tớ nhé, nhìn qua tuổi còn rất trẻ, nên tiết ra hormone tương đối mạnh" Vấn Hàn giống như bi cái gì đấy kích thích, nói chuyện đứt quãng, nhưng mà từ trong lời của y nghe được hình như trưởng khoa Tiền Phong đã đến.

Vương Nhất Bác thờ ơ ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhìn thấy dung nhan: "Đúng, đúng là tương đối, mạnh..."

"Cậu, làm sao cậu biết?" Vấn Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm người ở phía trên bục giảng không chớp mắt, nhưng mà vẫn nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Giống nhau, trong lớp học cặp mắt của những người khác đều trợn ngược.

"A!" Một tiếng hét phá vỡ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh kia.

Vương Nhất Bác vốn là đang trợn mắt há mồm bây giờ khuôn mặt đau khổ ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt Vấn Hàn cũng lúng túng cố gắng kéo Vương Nhất Bác, nhưng khoảng cách quá nhỏ, hoàn toàn bị mắc kẹt.

Người trên bục giảng thật sự rất thu hút con mắt, thậm chí các bạn học cũng quên thảo luận, lần này bị Vương Nhất Bác phá vỡ bầu không khí khiến tất cả cười ầm phòng, ngay lập tức lớp học nổ tung hỗn loạn.

Tiêu Chiến khó hiểu vì sao đột nhiên lại sôi nổi như vậy, kết nối thiết bị truyền phát với máy tính xong liền đứng dậy nhìn xung quanh lớp học.

Thật sự là lo xa, đã hoàn toàn phí công sức, vừa mới suy nghĩ lớp học lớn như vậy đi đâu tìm được chồng nhỏ của mình, mới bắt đầu hai giây đã thấy, Tiêu Chiến treo lên nụ cười giáo sư chuyên nghiệp, đi qua bục giảng, đi về phía Vương Nhất Bác.

"Bạn học này, có cần gấp gáp như thế không?" Tiêu Chiến hoàn toàn che giấu quan hệ của anh và Vương Nhất Bác, chỉ dùng đối thoại bình thường giữa giáo sư và học trò. Nhưng mà lời nói quan tâm của anh lại làm trái tim nhỏ của các nữ sinh và nam sinh nhảy ra ngoài, đã lâu chưa gặp được giáo sư có sức hút như vậy.

Vương Nhất Bác liên tục đấu tranh, chưa hề đứng lên, lần này nhìn thấy Tiêu Chiến phóng to trước mặt, đầu óc lập tức chập mạch, không hề động đậy. Các bạn học bên kia thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác chết không có tiền đồ, ghét bỏ cầm cặp xách ngồi xuống phía sau, rốt cuộc cũng vô ích, Tiêu Chiến rất tự nhiên đi đến, kéo cánh tay Vương Nhất Bác lôi cậu dậy.

"Tớ cũng muốn thử chạm vào trai đẹp nha" Một nữ sinh hào hứng nắm lấy tay bạn cùng lớp, hâm mộ Vương Nhất Bác trong họa gặp được phúc.

"Lần sau đến sớm một chút giành chỗ ngồi kia".

"Nếu như có chỗ nào không thoải mái phải đến phòng y tế, tôi có thể chép chương trình học giúp cho" Tiêu Chiến tiếp tục quan tâm sâu sắc với sinh viên Vương Nhất Bác.

Vấn Hàn ở một bên xì mũi coi thường đối với hành động chỉ khoát tay không nói lời cảm ơn nào của Vương Nhất Bác, không nhịn được làm phát ngôn viên: "Giáo sư, bạn ấy không có việc gì, tin em đi, đến giờ học rồi".

Tiêu Chiến đoán đây là người bạn tốt nhất của Vương Nhất Bác, vì vậy cũng không nói cái gì nữa, quay lại bục giảng.

"Vừa rồi có một tiết mục nhỏ xen vào giữa, nhưng mà cũng làm cho không khí của mọi người sôi nổi, đầu tiên tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi họ Tiêu tên Chiến, từ Trùng Khánh đến, mọi người nhất định phải nhớ rõ, nếu khảo sát cuối kỳ làm sai tôi sẽ không cho điểm nhé. Nếu mà có dự định muốn sửa lại bài của mình cũng nhất thiết phải nhớ kỹ, nếu kết thúc kỳ học này muốn đổi giáo sư thì phải chờ đến năm thứ tư đại học. Số di động của tôi là bí mật, trừ phi các bạn đủ thu hút sự chú ý của tôi, vì vậy các bạn chỉ có thể liên lạc với tôi thông qua email, tài liệu quan trọng tôi sẽ gửi vào hộp thư, mật mã là 910510, xin đừng tùy ý sửa đổi, giáo sư sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Yêu cầu của tôi không cao, có nghe hay không là việc của bạn, nhưng nhất thiết cuối kì đừng đến tìm tôi xin điểm, bởi vì giới hạn thi đều nằm trong quyển sách. Tiếp theo chúng ta bắt đầu học phần mở đầu chương thứ nhất".

Tất cả mọi người bị cách giảng bài dí dỏm thú vị của giáo sư thuyết phục, nghe giảng rất nghiêm túc, chỉ có tâm trí sinh viên Vương Nhất Bác, ngây ngây ngô ngô nhìn giáo sư, bút cũng không di chuyển.

Cứ như vậy bài học trôi qua rất nhanh, lúc tiếng chuông vang lên, hầu hết mọi người buồn bực không vui, bởi vì gặp mặt lần sau phải chờ đến thứ năm.

Còn Vương Nhất Bác bị Vấn Hàn tàn nhẫn gõ đầu một cái mới tỉnh lại: "Tan học rồi à?".

"Đi ăn đi... muốn xếp hàng đợi ai". Mặc dù Vấn Hàn không nỡ nhưng vẫn đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi lớp học.

Tiêu Chiến là người cuối cùng ra khỏi lớp học, nhìn Vương Nhất Bác vừa mới ngồi ở chỗ kia, dường như suy nghĩ điều gì cười cười.

*****************

Từ đi bộ đến xếp hàng, rồi đến lúc này ngồi xuống ăn cơm, Vương Nhất Bác vẫn chưa nói chuyện, Vấn Hàn nghi ngờ dùng đũa gõ đĩa thức ăn của cậu một cái: "Hôm nay cậu bị làm sao thế? Bị xe lu đè qua à!".

"Không đâu" Vương Nhất Bác không có khẩu vị: "Hôm nay quá mất mặt".

"Cũng không phải là lần đầu tiền cậu ngồi bị rơi xuống, hơn nữa, thầy Tiêu tự mình dìu cậu lên đấy nha" Vấn Hàn vẫn không thể hiểu Vương Nhất Bác si ngốc là vì cái gì.

"Ăn cơm của cậu đi" Vương Nhất Bác gắp một miếng đậu nhét vào trong miệng Vấn Hàn, thực tế là không thể tưởng tượng nổi Tiêu Chiến, cậu còn chưa nghĩ thông suốt đây là cái tình huống gì, Vấn Hàn quang quác ầm ĩ...

Mới hai ngày không nhìn thấy Tiêu Chiến đã biến thành giáo sư của cậu rồi, là tự anh đến hay là do ba Tiêu bắt anh đến hả? Còn nữa anh có còn đến văn phòng luật bên kia không? Vương Nhất Bác lại bắt đầu lo lắng vấn đề thứ ba, nếu như xuất hiện thêm phiền não nữa tóc trên đầu cũng muốn rụng sạch mất....

Buổi chiều trước khi đi học, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn của Tiêu Chiến.

[Chồng nhỏ ơi, biết buổi chiều em chỉ học một tiết, bốn giờ ở đầu đường Lệ phố]

Đường Lệ Phố chính là con đường cắt chéo cửa lớn đại học, Tiêu Chiến đã suy tính rất chu đáo.

Cũng may là hết giờ học Vấn Hàn đi đến cửa hàng bánh hướng ngược lại đường Lệ Phố, Vương Nhất Bác không cần phải lo lắng hành tung của mình bị cậu ấy phát hiện, nhưng vẫn không nhịn được một bước quay đầu ba lần, sợ có người khác theo đuôi.

Cuối cùng cũng đến nơi an toàn, Vương Nhất Bác mong ngóng chờ thầy Tiêu xuất hiện.

"Chồng yêu~" Đằng sau truyền đến một giọng cực thấp, Vương Nhất Bác giống như bị điện giật dừng lại hai giây mới quay đầu lại - Tiêu Chiến ngồi ở trong một chiếc xe khác màu xám, mặt hướng ra cửa sổ, đang ném cho cậu ánh mắt quyến rũ.

Vương Nhất Bác xác định xung quanh không có người quen mới đi về chiếc xe, lấy tốc độ nhanh như chớp ngồi lên ghế phụ.

"Chỗ này cách cửa trường học hơn 500 mét, không có ai đâu!" Tiêu Chiến to gan xoa đầu của cậu. Vương Nhất Bác đẩy bàn tay quấy rối của Tiêu Chiến ra, quả nhiên chỉ có bạn bè tốt mới biết tâm trạng cậu không vui.

"Lái xe của anh đi!".

Im lặng trôi qua khoảng năm phút đồng đồ, Vương Nhất Bác nhìn phía trước mặt, hỏi: "Về nhà?".

"Ừ, mẹ nhớ em" Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, rồi cười trộm.

"Ối trời, mới hai ngày không gặp". Trong lòng Vương Nhất Bác hơi run rẩy một chút, từ lần mẹ Tiêu đau bụng cũng đã lâu không nói chuyện với với bà ấy rồi.

"Vì sao em không hỏi anh lí do làm giáo sư hả?" Tiêu Chiến tương đối thất vọng, biểu cảm của chồng nhỏ không có một chút vui mừng.

"Em đang suy nghĩ" Dáng vẻ Vương Nhất Bác rất nghiêm túc, hơi dừng một chút: "Muốn hỏi anh nên cắt chỗ nào của anh thì tốt hơn".

"Ha ha, người nào đó mông rơi xuống đất nên đầu cũng ngu rồi à" Tiêu Chiến đắc ý nở nụ cười khiến Vương Nhất Bác hận không thể đá anh xuống, nhưng, đá anh xuống ai có thể đảm nhiệm chức vụ lái xe.

Thật ra thì lúc cụ cố vào phòng giải phẫu, ông nội Tiêu liền gọi ba Tiêu và Tiêu Chiến sang bên cạnh nói chuyện một lát.

"Tiêu Chiến, vụ án lần trước con thắng kiện, ông nội còn chưa kịp chúc mừng con".

"Ba, ba nói việc này làm gì, thân thể cụ cố không khỏe, ba cũng không nói cho con biết, vụ kiện của Tiêu Chiến chỉ là chuyện nhỏ" ba Tiêu chen vào một câu, nếu như ông nội không thể đi ra khỏi phòng phẫu thuật, vậy thì thật sự phải đổi ngày.

"Ông nội nói không phải chỉ vì việc này chứ?" Tiêu Chiến rất giỏi quan sát ánh mắt người khác để phán đoán tình hình.

"Đúng thế, nguyên nhân kết quả vụ án ba con đã nói với chúng ta rồi, cụ cố nghe xong có ý như này: cháu và ba cháu không giống nhau, ba cháu đã đánh kiện mấy chục năm nay trên tòa án sớm đã thành bệnh nghề nghiệp rồi, cháu để cho ba cháu ba ngày không sờ đến vụ án là tay liền thấy ngứa, nhưng lúc cháu nhận vụ án áp lực quá lớn, việc này đối với luật sư mà nói không phải là chuyện tốt gì, vì vậy ý của chúng ta là để cho cháu nghỉ một thời gian, không cần vội vàng nhận thêm vụ án" ông nội Tiêu cũng là chính trị gia có danh tiếng, nói chuyện rất phân nặng nhẹ, nếu như không phải vì lo lắng cụ cố không ra được, cũng sẽ không nói vào lúc này.

"Cháu là vì một số việc bên ngoài..."

Lời Tiêu Chiến chưa nói hết đã bị ba Tiêu cắt đứt: "Nhân tố bên ngoài cụ cố con và ông nội cũng biết, vấn đề của con không phải chỉ có việc này, hơn nữa con đã hiểu sai mánh khóe của nghề luật sư, con bị ảnh hưởng quá sâu đối với Tử Hạ kia, bản thân con nên tỉnh lại một chút". Dù sao ba Tiêu cũng là ba, nói chuyện so với ông nội thẳng thắn hơn nhiều.

Tiêu Chiến không thể phản bác, lời của ba anh cũng đã nghĩ tới, đùa giỡn tiểu thông minh để thắng vụ kiện không phải kế hoạch lâu dài.

"Và quan trọng nhất, một trong số các lí do, học kỳ này Tiểu Bác muốn ở trường, cụ cố lo không có ai chăm sóc thằng bé, ý định cho con đi làm giáo sư đại học có thể quan tâm đến thằng bé nhiều hơn" ông nội tiến hành theo quy trình nói ý chính.

Ba cũng thích kiểm soát mọi chuyện của bọn anh, mà chính anh cũng có thói quen chấp nhận, nhưng mà lần này, bọn họ đã hoàn toàn thuyết phục anh, Tiêu Chiến không thể không bội phục cụ cố ở thủ đô xa như thế mà cũng nắm rõ anh như lòng bàn tay: "Con hiểu rồi".

"Bên đại học đã cho người đi sắp xếp, ngày mai con quay về thu dọn một chút, ở đây đã có ba mẹ con" ông nội vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến: " Đối xử với Tiểu Bác thật tốt, để cụ cố và chúng ta yên tâm".

Tiêu Chiến khai báo đầu đuôi ngọn nguồn Vương Nhất Bác, nhân tiện nói ba mẹ Tiêu vừa mới bay về thành phố, để cho anh dẫn Vương Nhất Bác về nhà một chuyến.

Nội tâm Vương Nhất Bác còn kích động, bây giờ có thể thường xuyên gặp chồng lớn, thứ hai là, đến cuối kỳ, còn có thể nâng một chút thành tích.

Nói thế nào bây giờ tài xế của cậu cũng là giáo sư, Vương Nhất Bác điều chỉnh lại tâm trạng, hết sức quyến rũ nhìn Tiêu Chiến:"Thầy giáo chiếc xe này của thấy không tệ nha, sang trọng mà khiêm tốn".

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác nói với mình những câu như vậy, rất hưởng thụ tiếp thu: "Phương tiện thay đi bộ chứ sao" Nhưng thật ra là của ông nội đưa, nói anh còn trẻ, hình như bỏ ra hai mươi vạn.

"Giáo sư, người ta hôm nay đi học không thể nghe giảng, chỉ muốn ngắm thầy thôi" Vương Nhất Bác tiếp tục gắng sức làm nũng, nịnh hót không cần động não cũng được rồi, chỉ cần không bị đuổi ra ngoài là tốt rồi.

Tiêu Chiến đột nhiên dẫm mạnh phanh xe dừng ở ven đường: "Em bình thường một chút cho anh nhờ" Thật ra thì chông nhỏ giả vờ làm nũng cảm giác còn rất mới mẻ, nhưng giáo viên phải có dáng diệu giáo viên, đối với nghề nghiệp này hành vi thường ngày đều là phù du.

Con mẹ nó, định hù dọa ai hả, Vương Nhất Bác bĩu môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải là nhìn điểm số trên phiếu điểm, ai đi nịnh bợ anh hả.

************

Vương Nhất Bác không ngờ lí do mẹ Tiêu gọi cậu về là vì mua cho cậu rất nhiều quần áo, vừa đi đến cửa liền bị mẹ kéo vào trong phòng.

"Tiểu Bác à, Tiểu Chiến đã đưa thời khóa biểu của con cho mẹ, về sau cứ đến thứ sáu con quay về, mẹ bảo tài xế đến đón con!" mẹ Tiêu hăng hái cầm từng món quần áo ướm trên người Vương Nhất Bác, không ngừng soi gương khoa chân múa tay.

"Mẹ, mẹ, vì sao đột nhiên mẹ lại mua cho con nhiều quần áo như vậy?" Vương Nhất Bác tuyệt đối là đứng ngồi không yên, có câu nói chồn chúc tết gà không có ý tốt gì nha, mặc dù mẹ Tiêu không nham hiểm bằng con chồn, nhưng bà so với con gà còn yếu đuối lắm.

"Cưng ơi, đến đây thử qua cái này!" mẹ Tiêu giả vờ không nghe thấy Vương Nhất Bác nóng lòng, bà đương nhiên không nói là bởi vì ngày đó bị cậu làm cảm động đâu, hơn nữa bà không muốn chờ đến nghỉ đông mới được ăn đồ ăn cậu nấu.

Sau khi cơm nước xong xuôi đang ngồi nghỉ ngơi, ba Tiêu quan tâm đến tình hình trường lớp của Vương Nhất Bác, đợi đến bảy giờ, Tiêu Chiến chúc ba mẹ ngủ ngon, cũng không hỏi ý kiến liền xách va li của cậu lên, kéo cậu đi ra ngoài.

"Không cần anh đưa, trễ như thế này đi qua đi lại mất cả tiếng đấy". Vương Nhất Bác nắm ngược cổ tay Tiêu Chiến, ngăn cản bước chân anh đi về phía trước.

"Giáo sư chuyển đến nhà mới, em có muốn ngắm qua một chút không?" Tiêu Chiến khều một cái vào cằm Vương Nhất Bác, ý tứ hàm xúc cười cười.

"Hả?" Vương Nhất Bác nhất thời nghe không hiểu ý Tiêu Chiến, đã bị anh lôi kéo rồi nhét vào trong xe.

"Anh thuê một căn phòng chung cư ở bên cạnh trường học, mới dọn đồ vào ngày hôm qua, muốn cho em một bất ngờ nên không nói".

So với ký túc xá ở trường học, thật sự là vui mừng, Vương Nhất Bác miệng chữ O đi thăm phòng trọ độc thân của Tiêu Chiến, cái gì cũng là đồ mới, đẹp đẽ rực rỡ.

"Đánh giá xong, em đi nha". Vương Nhất Bác xách va li lên liền đi ra cửa.

"Này này này, vội cái gì, ngồi xuống uống tách trà đã!" Tiêu Chiến bước nhanh về phía trước, vươn tay cản lại.

"Trừ cái giường này có thể tạm thời chen chúc hai người ra, cái cốc, thức ăn, khăn lông, ghế ngồi đều chỉ dành cho một người, hình như không có phần em, đúng không?" Vương Nhất Bác dùng ngón tay chỏ chỉ từ phòng ngủ chỉ đến sofa nhỏ ở phòng khách, gằn từng chữ nói rõ nguyên nhân muốn đi.

"Nói em nông cạn không sai" Tiêu Chiến cướp lấy va li của Vương Nhất Bác đặt xuống đất, ôm cậu tham quan một lần nữa: "Em xem đi nhé!" Tiện tay nhấn một cái chốt mở, cửa tủ ở phòng bếp và phòng khách đang yên lặng không một tiếng động mở ra.

Vương Nhất Bác không nhịn được che miệng, tất cả các đồ vật ngăn kéo đều thuộc về cậu.

"Trên hợp đồng nói căn phòng này có bốn mươi mét vuông aizz, kết quả là 12 mét vuông đã bị chủ trước thuê phòng thiết kế thành tủ âm tường rồi, anh liền mượn người đến sửa rồi".

Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu lại ôm Tiêu Chiến nói: "Anh thật đáng yêu nha".

Mỗi một cặp vợ chồng hay phu phu đều hi vọng có không gian riêng của mình, Tiêu Chiến lúc mới bắt đầu chưa có tình cảm thì không tính, dần dần đã có cảm giác đó, nhất là sau đêm Tiêu Chiến tặng cậu chiếc nhẫn kia, Vương Nhất Bác đang xuất hiện trong cảnh cậu tưởng tượng.

"Cái mông còn đau không?" Tiêu Chiến vừa nói vừa sờ lên mông Vương Nhất Bác.

"Này!" Vương Nhất Bác bị hành động vô liêm sỉ Tiêu Chiến kích thích: "Anh muốn làm cái gì?".

"Anh lo em ngã buổi sáng không nhẹ, cởi ra cho anh nhìn một chút, nào ngoan, đừng động đậy cho anh nhìn một chút" Tiêu Chiến cố gắng cởi quần Vương Nhất Bác nhưng đều không được, bời Vương Nhất Bác sống chết giãy dụa, vừa đánh vừa cắn anh.

"Dừng!" Vương Nhất Bác quát to một tiếng rốt cuộc ngăn được hành động của Tiêu Chiến, thở dốc một hơi ghì ghì lấy cạp quần, nghiêm mặt nói: "Tất cả đều là lấy cớ à? Lừa em đến chỗ này, quan tâm mông em cái quái gì, hả? Nếu như thật sự quan tâm, buổi chiều lúc ở trên xe sao anh không quan tâm, ở nhà anh làm gì mà không quan tâm, anh chính là muốn giở trò lưu manh với em, Tiêu Chiến anh quá nham hiểm!".

Hai tay Tiêu Chiến bắt chéo ngang hông, cúi đầu cười âm hiểm một cái, đột nhiên nhào tới trước mặt Vương Nhất Bác, ôm cậu lên, sải bước vào phòng ngủ: "Anh đúng là giở trò lừa bịp đấy, làm sao, anh muốn chồng nhỏ của mình không được à?".

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến xuất ra chiêu này, bây giờ bị kẹp cổ ở trong ngực anh không thể động đậy, miệng còn bị ngăn lại.

Đầu lưỡi điên cuồng hấp thụ ở trong miệng Vương Nhất Bác, sau đó cưỡi trên người Vương Nhất Bác, ở phía trên dễ dàng tấn công hơn.

Vương Nhất Bác vừa mới còn ấp úng giãy dụa không ngừng liền biết điều nằm ở phía dưới Tiêu Chiến, phối hợp tài tình với anh, rơi vào cảnh đẹp.

---- là ăn trong rèm, tự các bà cảm đi---

Sáng sớm ngày thứ hai, ôm trong lòng ước mơ trêu đùa giáo sư, tám giờ Vương Nhất Bác đã phải đến trường học tranh chỗ ngồi, dựa vào đường tắt đi đến lớp tương đối dễ dàng.

Tám giờ 25' Tiêu Chiến mới đến lớp học, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Vương Nhất Bác vùi đầu vào dãy bàn thứ nhất ngủ ngáy khò khò, đẩy gọng kính 0 độ màu đen vừa mới mua hôm qua một cái, không có ai nhìn thấy khóe miệng anh nở nụ cười cực kì nhỏ.

"Cậu chiếm chỗ này à?" Vấn Hàn đi học sớm nhanh chóng vọt vào trong lớp, không khách khí chút nào đập vào gáy Vương Nhất Bác.

"Con mẹ nó" Mắt Vương Nhất Bác còn chưa mở, đã bật thốt ra câu chửi thô tục, âm lượng cũng không nhỏ, ít nhất trên bục giảng cũng nghe được, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng mình lại trở thành tiêu điểm, cơ thể co lại, hung tợn nhìn chằm chằm Vấn Hàn: "Chỗ này thì sao?".

"Chỗ này chỉ có thể nhìn thấy 45 độ gò má của trai đẹp! Cậu đến sớm thế mà còn không chiếm chỗ chính giữa, dũng khí của cậu bị ăn hết rồi à!" Vấn Hàn dã man chọc chọc Vương Nhất Bác, ngồi vào chỗ bên cạnh cậu.

"Cậu, cậu thích giáo sư này?" Vương Nhất Bác bị Vấn Hàn đánh bay cơn buồn ngủ, nhìn cậu tức giận thành như này, Vương Nhất Bác không thể không hỏi một câu cho rõ ràng.

"Loại đàn ông chín chắn mà không mất đi vẻ ngây thơ chính là khẩu vị của anh mày!" Vấn Hàn nói xong vẫn không quên mỉm cười.

Dũng khí vừa nãy đâu rồi bị ăn hết à, Vương Nhất Bác nhân lúc Vấn Hàn cúi đầu cười gian bóc trần ý nghĩ không thực tế: " Nhỡ người ta là hoa đã có chủ rồi thì sao?".

"Kể cả hoa đã có chủ, tớ đến xới tung đất ra để lấy cho được hoa" Vấn Hàn bất mãn liếc Vương Nhất Bác một cái: "Vì sao cậu dám đả kích tớ, trước kia như thế nào cậu cũng đặc biệt ủng hộ tớ, kể cả là, cậu thích loại hình tuấn tú, cách xa thầy Tiêu của tớ ra một chút".

Vương Nhất Bác bị một câu xới đất của Vấn Hàn ngắt lời, sớm muộn gì cũng để cho cậu biết ai là người xới đất đoạt hoa: " Tớ cảm thấy, anh ta cách quá xa, cậu, không thể bắt được".

"Cậu giả vờ cái gì, cho dù cậu có tin hay không, tớ quyết định vì tình yêu đầu tiên, dũng cảm cưa đổ Tiêu Chiến".

Dáng vẻ này của Vấn Hàn biểu cảm quyết thắng khiến Vương Nhất Bác không rét mà run, sự thật chỉ có một, đợi ngày công bố - không ổn nha!

"Bạn bên dưới trả lời" Giọng nam trầm thấp bất thình lình truyền đến đỉnh đầu, khiến Vương Nhất Bác sợ rùng mình, nhìn lên phát hiện cả lớp đang nhìn cậu chằm chằm.

"Là bạn". Trên mặt Tiêu Chiến nở nụ cười, nhưng khá xa lạ.

Vương Nhất Bác cảm thấy máu của mình lập tức vọt vào trong não, thì ra không biết đang có giờ học, hỏi câu gì? Tiêu Chiến chết tiệt cố ý dạy dỗ cậu sao? Thò tay chọc chọc cầu cứu Vấn Hàn bên cạnh, đáng tiếc Vấn Hàn hồn nhiên cũng không biết, động tác nhỏ này bị Tiêu Chiến thu hết vào mắt.

"Trong giờ học của tôi, em có thể làm bất kỳ việc gì, nhưng mà phải đảm bảo yên tĩnh, không, phát ra, âm thanh" Tiêu Chiến xoay người quay về bục giảng phía sau một lần nữa: "Bài học của chúng ta đang nói về..."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi ngồi xuống, thù này không báo bị trời phạt.

"Cậu có nhìn thấy thầy ấy âm thầm nở nụ cười? Đẹp trai thôi rồi, phong thái bất phàm nha" Vấn Hàn không nhịn được tiến tới bên cạnh Vương Nhất Bác nhỏ giọng ca ngợi.

Giờ học đầu tiên vì kinh hãi nên cái gì cũng không nghe vào, giờ học thứ hai vì tức giận thật sự nên cũng nghe không lọt tai. Lúc tan học, Vương Nhất Bác y theo kế hoạch lên bục đặt câu hỏi với giáo sư.

Quyển sách dùng để che đậy tình hình, Vương Nhất Bác tùy ý mở ra lật vài tờ đặt trước mặt Tiêu Chiến, chỉ vào trong đó nói một câu :"Mấy ngày nay anh làm cái gì thế hả?".

Khi Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đi về phía mình cũng biết cậu muốn làm cái gì rồi, cũng giả vờ: "Đương nhiên là để giải quyết vấn đề" Lời nói mập mờ, bởi vì dựa vào quá gần, hai bên tai Vương Nhất Bác đều đỏ.

"Anh phải giải quyết tận hai ngày sao?" Nhưng rõ ràng cho thấy Tiêu Chiến nói qua loa, Vương Nhất Bác không khỏi có chút tức giận.

"Giải quyết không tốt sẽ có bóng ma". Tay phải Tiêu Chiến giả vờ viết cái gì đó, tay trái di chuyển lên xuống trên cánh tay trắng mềm của Vương Nhất Bác, mẹ thế nào lại mua cho cậu toàn áo phông với sơ mi ngắn tay như vậy, có khi cũng bị người khác nhìn thấy.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang đùa lưu manh, nhưng sợ bị mọi người phát hiện, không thể làm gì khác hơn là cố nén ngứa ngáy: "Buổi tối nói rõ cho em" Đợi thêm một giây nữa sẽ không nhịn được phải kêu lên thành tiếng.

Quần chúng phía dưới dĩ nhiên không biết trên bục giảng đang xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy nam sinh nữ sinh hận nghiến răng nghiến lợi. nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt thù địch, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả Vấn Hàn.

"Cậu đã sớm lên kế hoạch cẩn thận, gần quan được ban lộc". Cái mông Vương Nhất Bác còn chưa ngồi vững đã bị Vấn Hàn bấm xuống bắp tay, vừa nãy mới ngứa còn chưa hồi phục, dấu đỏ cứ như vậy không khách khí hiện lên.

"Tớ chỉ hỏi một câu, không có bất kỳ ý đồ gì khác" Vương Nhất Bác nghiêm túc cầm chữ ký trên sách cho Vấn Hàn xem: "Nếu như đến giữa trưa tay của tớ còn đỏ, cơm trưa cậu phải mời rồi".

Bản lĩnh một mũi tên trúng hai đích của Tiêu Chiến không nhỏ nha, ngoài miệng nói thế nhưng có thể không giống ý nghĩ trong lòng.

***************

Tập đoàn La Thị cũng đổi trưởng đoàn luật sư, Tử Hạ không còn là cố vấn luật sư cấp cao, mà chỉ là một luật sư nhỏ nhỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, làm cho công ty tư nhân chính là như vậy, thăng trầm nhấp nhô không thể tránh được, nhưng rất đáng tiếc chính là gần đây tâm trạng Tử Hạ quá mệt mỏi, vẫn không làm lung lay ý ông chủ được, ngược lại suy nghĩ quá nhiều về chuyện cá nhân.

Nếu là ngày trước, Tử Hạ sẽ không để ý đến tin nhắn của Tiêu Chiến, luôn để lại một chút mặt mũi cho người đàn ông bị vứt bỏ, nhưng bây giờ, Tiêu Chiến nhận được tin nhắn của Tử Hạ ý nghĩ duy nhất chính là hẹn cô ra ngoài vạch rõ giới hạn.

Tử Hạ không ngờ Tiêu Chiến trả lời tin nhắn của cô nhanh như vậy, thật sự trong lòng có phần mừng rỡ, hơn nữa nội dung còn là hẹn cô gặp mặt vào buổi tối, Nếu không phải là bạn bè trai gái, cũng không cần thiết phải đến muộn mấy phút theo lễ nghi, Tử Hạ hẹn trước nửa giờ sẽ đến quán cà phê.

"Rất đúng giờ". Tiêu Chiến mặc áo T-shirt in nhân vật hoạt hình vào quán cà phê, Tử Hạ hơi giật mình, không giống style của anh: "Quả thật anh đã thay đổi".

"Tôi không phải đến thảo luận với cô vấn đề thay đổi hay không" Tiêu Chiến rất tự nhiên ngồi xuống, cũng không cầm theo bất kỳ vật gì, điều này làm cho Tử Hạ có dự cảm xấu, anh không có ý định ngồi lâu.

"Vậy thì nói cái khác, em nghe nói anh không đến làm ở văn phòng luật?" Tử Hạ vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng Tiêu Chiến không làm ra quyết định vạch rõ quan hệ với cô.

"Ừ, tôi muốn ở gần bạn trai nhỏ của tôi nhiều hơn một chút". Cởi áo khoác, Tiêu Chiến giống như người đàn ông có được tình cảm nồng nàn, trong giọng nói mang theo hạnh phúc khiến Tử Hạ đứng ngồi không yên.

Lúc học đại học, tuy anh cũng mặc T-shirt, nhưng mà đều là loại đứng đắn, hàng ngày chạy gấp trong các hoạt động của học sinh hoặc là vùi đầu học tập, cũng sẽ không rảnh rỗi mà phát ra ánh mắt dịu dàng như vậy.

"Lần này cũng chỉ là vui đùa thoáng qua mà thôi, đúng không?" Tử Hạ đối mặt với vấn đề này cũng không thích quanh co, thay vì đoán mò không bằng hòi thẳng.

"Hồi xưa chơi nhiều đã chán, bây giờ một chút ý nghĩ chơi cũng không có".

Mặc dù ngoài miệng Tiêu Chiến đang cười, nhưng lời nói ra làm cho người ta không rét mà run, hồi xưa chơi chán, vì thế ở chung một chỗ với cô nhiều năm như vậy chỉ là chơi đùa thôi sao?

"Anh muốn kết hôn với cậu ấy? Mới quen cậu ấy được bao lâu, tính cách của hai người, cuộc sống sau này sẽ ra sao?" Tử Hạ nóng nảy, lời Tiêu Chiến nói khiến cô bị đả kích lớn.

"Tôi yêu em ấy" Hai tay Tiêu Chiến vắt chéo, đặt trên mặt bàn: "Giữa tôi và cô tất cả chỉ là quá khứ, hiện tại và tương lai của tôi, hi vọng cô không cần phải xuất hiện".

Ánh mắt Tiêu Chiến rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn, Tử Hạ còn chưa kịp phản ứng nên làm cái gì, thì anh đã rời đi.

Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề Tử Hạ, Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm cả người, anh rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Vương Nhất Bác, chỉ còn ba phút nữa là tan học, không thể làm gì khác hơn là chịu chút dày vò này thôi.

Nhưng mà Vương Nhất Bác đã sớm đứng ở đầu đường, còn chưa nhìn thấy Tiêu Chiến được mấy phút đã thấy Tử Hạ theo sát phía sau.

Vương Nhất Bác ngày nhớ đêm mong của Tiêu Chiến đứng trên con đường chỉ cách xe ô tô vẻn vẹn 270 độ, nhưng vẻ mặt chồng nhỏ có chút không đúng lắm.

Quả nhiên trong chốc lát Vương Nhất Bác tức giận đùng đùng xuyên qua ô tô đi đến.

"Đừng cản em như vậy, em nhất định phải hỏi cô ta đến đây làm gì?" Không đợi Tiêu Chiến mở miệng Vương Nhất Bác liền vung tay lên, cố gắng đuổi theo Tử Hạ vừa rời đi.

"Quay lại, quay lại" Tiêu Chiến buồn cười nhìn Vương Nhất Bác, để ngăn chặn hành vi bốc đồng của cậu không thể làm gì khác hơn là kẹp giữ hai tay cậu lại giam cậu vào trong ngực.

"Hừ hừ cô ta hẹn chồng lớn của em, em không đi lên làm cho ra lẽ thì em thẹn với tất cả thế hệ 9x" Mặc cho Vương Nhất Bác dùng sức thế nào cũng không thoát được Tiêu Chiến, chỉ có thể giương mắt nhìn Tử Hạ càng lúc càng xa.

"Là anh hẹn cô ấy" Tiêu Chiến đánh ra đòn sát thủ - Trong giọng nói quỷ mị dán năm chữ vào bên tai Vương Nhất Bác, sau đó buông cậu ra.

Vương Nhất Bác dừng lại, phản ứng đầu tiên của cậu chính là từ trước đến giờ cảm thấy Tử Hạ luôn tự tin về bản thân mình, không có tình cảm sâu sắc đột nhiên chiêu đãi bạn trai cũ, chắc chắn là giở trò dùng chiêu van xin quay lại, vì sao sự thật lại là Tiêu Chiến chủ động?

Con ngươi quan sát mấy vòng trên người Tiêu Chiến, từ trong túi Vương Nhất Bác lấy ra một tờ khăn giấy, hung hăng lau một vốc nước mũi.

"Em bị cảm?" Tiêu Chiến không thể không để ý đến tình hình sức khỏe anh xã của anh, nhưng quả thật hơi khó chịu, ban đầu dự định âm thầm không một tiếng động chặt đứt nghiệt duyên ngày trước, sau đó Vương Nhất Bác tan lớp sẽ cùng nhau về nhà ngắm mặt trời lặn với những vì sao, kết quả đúng lúc bắt gặp, gặp thì gặp rồi, em cứ cố gắng ghen tuông nha, nhưng mà như thế nào lại xảy ra việc xì mũi trong gió êm biển lặng.

"Không, vừa mới chạy đến hít phải ít cát". Vương Nhất Bác vội vàng lắc đầu.

"Em trốn học thế mà dám nói là tan lớp sớm à?" Tiêu Chiến nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác dường như đã đứng ở đối diện rất lâu.

"Dừng một chút, vì sao anh nói sang chuyện khác hả, trong một phút giải thích rõ chuyện Tử Hạ cho em, hoặc về nhà giải thích tất cả cho mẹ anh" Nói tan lớp sớm? Bây giờ đại học quản chặt hơn so với học sinh cấp hai, làm gì có chuyện tốt như thế, đương nhiên là không nhẫn nại được len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, Vương Nhất Bác hơi chột dạ, nhưng bây giờ người chiếm thế thượng phong là cậu, vì thế phong thái không được thấp. Sống chung với nhau lâu như vậy, cậu hiểu rất rõ tính khí Tiêu Chiến, nhất là sau khi tặng chiếc nhẫn hát bài hát tỏ tình giống như đứa trẻ quấn lấy người.

"Hai ngày nay cô ấy luôn quầy rầy chồng lớn của em, để duy trì hòa bình thế giới, mục đích quán triệt tình yêu và hạnh phúc, chồng lớn của em quyết định không gần nữ sắc nữa, dũng cảm đi lên phía trước, vạch rõ giới hạn với cô ta." Tiêu Chiến nói đồng thời cánh tay còn lượn lên quanh cổ Vương Nhất Bác. thật sự ngừng lại một phút cũng không được.

"Ăn mặc như vậy à?" Vương Nhất Bác cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến mặc áo T-shirt in phim hoạt hình, hình cậu bé bọt biển này quá chói mắt.

"Em đừng xem thường nó 50 tệ, anh mặc là muốn Tử Hạ biết anh đã thay đổi, nhất định phải đánh cô ta có chết cũng không quay lại" Lời nói vừa hết cái đầu nhân tiện cũng dán lên, người đi đường nhìn thấy, đây đúng là đôi tình nhân ngọt ngào.

Thật ra thì nguyên nhân thật sự là mặc T-shirt hoạt hình có vẻ trẻ tuổi, xung quanh chồng nhỏ đều là các sinh viên nam nữ nhỏ tuổi hơn so với anh.

"Thì ra ba Tiêu thích xem Doraemon còn anh thì xem Hải miên bảo bảo" Vương Nhất Bác ghét bỏ đẩy Tiêu Chiến ra: " Nóng chết mất, đừng dựa vào em".

"Lần sau đến lượt anh cắt đuôi" Tiêu Chiến nịnh hót Vương Nhất Bác: "Buổi sáng thấy tiểu mập mạp thỉnh thoảng nhìn em một cái, đúng là phải dạy dỗ cô bé đó một chút".

"Thầy Tiêu, có thể đừng đùa ấu trĩ như thế được không? Chồng nhỏ của anh thanh tú động lòng người, hoạt bát dí dỏm, người thầm mến có thể xếp hàng từ cửa trường học đến phòng trọ nhà anh đấy, chém một trăm cái đuôi cũng không đứt! Nhanh về nhà, đói bụng" Vương Nhất Bác dứt lời liền đi đến phía trước.

"Đừng nói em không có ghen nhé" Tiêu Chiến theo sát phía sau, vẫn còn rối rắm vấn đề Vương Nhất Bác có ghen hay không.

"Thứ nhất trên người anh không có tóc phụ nữ, thứ hai không có dấu son môi, lúc đi ra thần sắc Tử Hạ hốt hoảng theo phía sau anh, em ghen cái rắm à." Vương Nhất Bác thả chậm bước chân, mặt Tiêu Chiến từ từ đến gần.

"Vậy việc gì em phải tức giận đùng đùng?". Tiêu Chiến định tiến đến gần hôn môi Vương Nhất Bác, món ngon đưa tới cửa không ăn thì uổng công lắm.

"Này, chỗ này rất gần trường nha" Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện lùi về phía sau mấy bước: " Hai ngày không trả lời tin nhắn của em không nhận điện thoại của em, chứ không phải đùa giỡn để cho em nản lòng à".

"Đủ lông đủ cánh rồi à" Tiêu Chiến ngay lập tức thu hồi nụ cười giống ánh sáng mặt trời của người lớn hơn, thay vào đó cười nham hiểm một tiếng mạnh mẽ ôm cổ Vương Nhất Bác: "Quay về xem ai đùa giỡn ai nhé?".

Nhìn tình hình này tay Tiêu Chiến không thu về rồi, Vương Nhất Bác không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cúi đầu đi bộ, lôi kéo kêu la chỉ thu hút người khác chú ý.

Gần đến đường về nhà trọ Tiêu Chiến, thuận đường mua hai cái bánh nướng thay cơm tối, tiếp theo chính là thế giới của đôi chồng chồng nhỏ.

Tiêu Chiến ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Vương Nhất Bác lại gần anh chút: "Anh ở đây đếm, sắp hết tuần rồi, em quay về nhà với anh, anh lại có thể gần em".

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến nhắc đến cái này, ngay lập tức sắc mặt ửng đỏ: "Em có rất nhiều bài tập, thứ bảy phải bồi bổ cơm nước mẹ, xong xuôi em phải về trường học luôn á".

"Bài tập có thể làm ban ngày, buổi tối chúng mình, hưng phấn một chút" Ánh mắt Tiêu Chiến rất cám dõ, không quên xoa bóp cái mông Vương Nhất Bác, bây giờ so với lúc mới kết hôn rõ ràng cong lên rất nhiều nha.

"Em muốn có thời gian theo kịp lớp học nếu không em nghe không hiểu" Vương Nhất Bác cũng không biết chính mình một ngày nói bao nhiêu lời trái lương tâm nữa, cho đến bây giờ mỗi lần gặp chuyện thì lại tìm cớ.

"Anh không đảm bảo mỗi khi lên lớp không gọi em đứng lên trả lời câu hỏi" Tiêu Chiến không còn cười xấu xa với Vương Nhất Bác nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi trên giường xem ti vi.

Sau khoảng hai phút, một bóng người đột nhiên chạy như bay, cắm đầu ngã vào trong ngực Tiêu Chiến: "Quỳ gối van xin thầy Tiêu hạ thủ lưu tình, đừng gọi em đứng lên trả lời câu hỏi".

"Ngoan, bóp vai cho chồng" Tiêu Chiến chỉ bả vai của mình, sinh viên đại học nha, đi học sợ nhất là điểm số, bỏ qua học tập một bên không nói, đối phó với Vương Nhất Bác dùng một chiêu này tuyệt đối linh nghiệm.

"Tuân mệnh! Vương Nhất Bác bò dậy đi vòng qua sau lưng Tiêu Chiến, chịu nhục mới thành việc lớn, sớm muộn để cho anh biết người nào ở trên người nào, bây giờ chẳng qua chưa có cơ sở vật chất thôi.

Hai người cãi nhau ầm ĩ đến mười rưỡi Tiêu Chiến mới chịu để cho cậu ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro