Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có giờ của giáo sư Tiêu, phần lớn sinh viên đều thấy bớt đi một chút động lực và ham muốn đi học, nhưng Vương Nhất Bác rốt cuộc có thể an tâm học bài chuyên ngành, không cần lo lắng bất thình lình bị mang ra đùa giỡn.

Sự chú ý đến cậu và Tiêu Chiến cũng đã giảm, mọi người cũng đã quen với chuyện thầy trò là phu phu, Vương Nhất Bác rốt cuộc có thể không cần làm con khỉ bị vô số người chỉ chỏ mỗi ngày, chỉ là vẫn có thói quen lẩn tránh Hạ Đan, cảm giác cô luôn nhìn mình thật khó hiểu.

Nhưng chuyện tốt chẳng bao giờ kéo dài, ăn cơm tại căn tin món khoái khẩu của cậu hôm nay cậu thật nuốt không trôi, món nào nhìn cũng thấy phát ngán thật nhìn thấy cũng còn buồn nôn nữa. Cậu thật không dám kể ai nghe chỉ lặng lẽ đến bệnh viện để được tư vấn, sau một thời gian làm tất cả các xét nghiệm cần thiết , cái gọi là may mắn không hề có, cậu có vẻ như thật sự trúng thầu rồi.

Vấn đề nghiêm túc này không ngừng luẩn quẩn trong đầu Vương Nhất Bác, hay là về nói với Tiêu Chiến trước rồi cùng thương lượng đối sách.

Buổi chiều về đến nhà trọ, Tiêu Chiến đang chấm bài thi, người ta cũng thi gần một tháng rồi mới chấm, Vương Nhất Bác khinh bỉ Tiêu Chiến một cách sâu sắc.

"Ui, đây chẳng phải bài thi của bọn em sao?" Vương Nhất Bác lại quên việc chính thấy bài thi lại nhớ đến điểm số.

"Đi nấu cơm tối đi" Tiêu Chiến lập tức chặn bài thi, phẩy tay với Vương Nhất Bác.

"Còn sớm! Em chấm bài với anh nhé" Vương Nhất Bác rất không khách khí vây quanh mông Tiêu Chiến, chen lấn với anh trên một cái ghế nhỏ.

"Đã che kín rồi, đừng nghĩ ăn gian" Tiêu Chiến mặt lạnh tiếp tục chấm bài.

Vương Nhất Bác lấy cùi chỏ chống cằm lên bàn: "Lừa ai đấy, chữ em anh không nhận ra à?"

Tiêu Chiến biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không hay, bài của Vương Nhất Bác anh còn chưa chấm đến, nên đang ở dưới mấy bài nữa, nếu Vương Nhất Bác vẫn ngồi đây nhất định sẽ thấy: "Vậy anh cũng sẽ không bao che cho em"

"Anh chấm xong hãy nói, đã ai bảo anh phải bao che đâu" Vương Nhất Bác tiện tay lật đống bài thi, người ta đều 80-90 điểm, mục tiêu đạt điểm chuẩn cũng không có cơ hội, lập tức sửa lời: "He he, anh cũng phải để cho em đạt đến điểm trung bình chứ"

"Vậy phải xem vận số em thế nào" Vừa dứt lời Tiêu Chiến liền chấm đến bài Vương Nhất Bác, đúng lúc Vương Nhất Bác cũng nhận ra bài mình.

"Đừng động đậy" Vương Nhất Bác rất khí phách kêu ngừng: "Từ từ hãy chấm"

Tiêu Chiến thèm vào để ý đến Vương Nhất Bác, soạt soạt soạt chấm xong phần trắc nghiệm, vừa định đổi chủ đề, Vương Nhất Bác đã kêu to lên.

"Em đã bị trừ 13 điểm! Đoạn sau anh mắt nhắm mắt mở đi" Vương Nhất Bác điềm đạm đáng yêu hoảng hốt ôm cánh tay Tiêu Chiến.

"Không được" Tiêu Chiến vô tình quả quyết cự tuyệt.

Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Tiêu Chiến trừ thêm nửa điểm nữa: "Trừ thêm nữa không đủ 80 rồi"

Nói xong lại bị trừ thêm một điểm, Tiêu Chiến không ngừng được lắc đầu: "Cái người này đúng là viết lung tung, thi kiến thức hợp đồng mua bán em viết cái gì đây"

"Chẳng phải tại anh làm cho tinh thần em bất ổn à?" Lại hai câu không có điểm, mạch máu Vương Nhất Bác đều muốn nổ tung, phía sau còn một đề mục lớn, thế này còn 82 điểm"

"Điều kiện kết thúc hợp đồng em viết cũng không đủ" Tiêu Chiến máu lạnh trừ điểm hai câu cuối, chạm đến ranh giới cuối cùng của Vương Nhất Bác.

"Anh thử trừ thêm đểm nào nữa xem, em sẽ bóp chết con anh" Vương Nhất Bác học Tiêu Chiến híp mắt, ánh mắt lạnh lùng cực độ.

Tiêu Chiến buông bút trong tay xuống, không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác, nửa phút trôi qua mới có phản ứng, nắm vai Vương Nhất Bác: "Dính rồi?"

Vương Nhất Bác bị anh nắm phát đau, nhưng giãy giụa cũng không thoát: "Đau quá, em vừa kiểm tra, đều tại anh"

"Đều tại anh, đều tại anh, nếu không phải anh quá lợi hại, tại sao có thể nhanh vậy đã làm cha" Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, hưng phấn như sắp lên tới cung trăng, khác hẳn khuôn mặt ủ rũ của Vương Nhất Bác.

"Con trai anh sắp bị lắc bẹp rồi" Vương Nhất Bác mặc Tiêu Chiến lắc trái lắc phải, lời nói vẫn lạnh lùng.

"Cũng có khả năng là con gái mà" Tiêu Chiến hơi buông lỏng nhưng vẫn không kiềm chế được vui sướng "Ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút"

"Cho em 80 điểm trước"

"Nhất định phải thế, chồng anh tại sao có thể không đạt điểm bình quân chứ" Nói xong ghi lên bài Vương Nhất Bác số 80 bắt mắt.

Vương Nhất Bác hài lòng cười cười: "Nhất định là con trai" Con gái là tình nhân đời trước của cha, không lý do gì lại sinh ra tình địch.

"Là gì cũng không quan trọng! Chỉ cần là thịt trên người em anh đều thích" Tiêu Chiến kích động hôn lên môi Vương Nhất Bác, đột nhiên ý thức được, cậu biến thành người có thai rồi, vậy chẳng phải anh sẽ 10 tháng không được ăn mặn?

"Nói dễ nghe như vậy, em còn chưa tốt nghiệp, sau đó phải làm sao?" Vương Nhất Bác chu mỏ, vừa nghĩ đến bụng sẽ to ra, chắc chắn sẽ bị bạn học cười nhạo.

"Bây giờ có thai vừa đẹp! Nghỉ hè sang năm sinh luôn! Ha ha ha ha..." Tiêu Chiến vuốt vuốt tóc Vương Nhất Bác :"Aiz, hôm nay thế nào?"

"Anh ở với em lâu như vậy không mà phát hiện ra lúc nào tâm trạng không tốt?" Vương Nhất Bác cau mày cực kỳ khó chịu nhìn Tiêu Chiến.

"Sao em lại nhiều đam mê như vậy?" Tiêu Chiến chép chép miệng, nhưng lại nhanh chóng cười rực rỡ: "Nhưng không sao, em vì nhà họ Tiêu cống hiến to lớn như vậy, cái gì cũng đáng được tha thứ"

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, thật không còn gì để nói, rốt cuộc ai có lỗi, ai mới phải tha thứ cho ai.

...

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện đăng ký, dự sinh của Vương Nhất Bác vào cuối tháng 8, bắt đầu từ bây giờ cậu là ông chủ trong nhà.

Tiêu Chiến cẩn thận từng ly từng tí dìu Vương Nhất Bác, như Tiểu Lý tử đỡ lão phật gia, sự dịu dàng này khiến mấy người mang thai bên cạnh chảy nước mắt.

Mặc dù không phải chủ nhật, nhưng buổi sáng không có giờ, Tiêu Chiến liền đề nghị trở về nhà họ Tiêu.

Mẹ Tiêu đang học làm bánh rán, đột nhiên nghe thấy giọng con trai lập tức ra khỏi phòng bếp: "Tiểu Chiến à, sao hôm nay lại về?"

"Bởi vì có một tin tốt con muốn báo cho ba mẹ" Tiêu Chiến lần đầu tiên ôm chặt Vương Nhất Bác trước mặt mẹ.

Lòng mẹ Tiêu hơi đau nhói, nhưng vừa nghĩ tới lát nữa còn phải hỏi cậu cách làm bánh rán nên nhịn được: "Ba còn vừa  đi ra ngoài rồi"

Tiêu Chiến lập tức gọi điện cho ba, nói ông buổi trưa về nhà ăn cơm.

Vương Nhất Bác ở một bên kéo kéo vạt áo Tiêu Chiến:"Nhất định phải nói sao? liệu có mắng em hay không?"

Tiêu Chiến vuốt mũi Vương Nhất Bác: "không ai dám mắng em, có anh đây"

Trán Vương Nhất Bác rịn ra hai giọt mổ hôi.

"Các con đang thầm thì cái gì thế?" Mẹ Tiêu thấy đôi phu phu trẻ liếc mắt đưa tình không nhịn được kêu lên.

"Con bảo Vương Nhất Bác đi chuẩn bị vài món ngon hiếu kính cha mẹ" Tiêu Chiến nói dối mặt không biến sắc: "Nhưng mà, em ấy không thể xuống bếp"

Mẹ Tiêu nghe được câu trước vẫn còn vui vẻ, nghe đến câu sau rất không vui mừng: "Có ý gì?"

"Không có gì, có thể xuống bếp" Từ đầu mẹ Tiêu đã không thích cậu, Vương Nhất Bác chỉ sợ bà thấy cậu kiêu căng, vội vàng phủ nhận.

"Không được! Không thể làm bị thương cháu của mẹ được" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ra:"Em vào phòng nghỉ ngơi, không phải đầu bếp không biết làm"

Mẹ Tiêu trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất Bác: "Con có?"

Vương Nhất Bác cười xấu hổ: "Vâng"

"Ta sắp thành bà  rồi hả?" mẹ Tiêu trợn tròn mắt, sau đó từ từ xoay người đi vào bếp.

"Hình như mẹ không vui mừng lắm" Vương Nhất Bác mấp máy môi.

"Mẹ vui mừng quá, chưa phản ứng kịp đấy" Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác lên tầng nghỉ ngơi.

Mẹ Tiêu vốn còn muốn nhờ Vương Nhất Bác dạy bà làm bánh rán, như vậy sau này nếu ba Tiêu không nghe lời bà sẽ không cho ông ăn, bây giờ kế hoạch bị nhỡ, bà lại chỉ biết dùng máy làm bánh mì nướng.

Ba Tiêu từ lúc nhận điện thoại đã bắt đầu muốn trở về nhà, từ lúc luật sư Dương vào phòng ông nói về một vụ án, trong nháy mắt đã thấy nhốn nháo.

Kể từ lúc mỹ nhân Dương biết Tiêu Chiến kết hôn với trợ lý thì thay đổi vui buồn thất thường, công việc cũng không thấy hiệu suất, thường phát giận với ông chú. Trưởng phòng Dương không có cách nào với cháu gái mình, nhất quyết cho cô đổi việc, nhắm mắt làm ngơ, cứ như vậy, khiến các nhân viên phòng kinh tế càng kính nể ông, ba Tiêu cũng càng coi trọng lão cộng sự này.

"Lão Tiêu à, ông bất chợt sắc mặt hồng hào nhất định là có chuyện tốt gì rồi" Trưởng phòng Dương trêu ghẹo.

"Hết bệnh xong rồi, từ giờ có vẻ đã sáng sủa hơn" Ba Tiêu nhìn giấy dán tường Doreamon mới thay, tâm tình tốt hơn.

Rốt cuộc chờ ba Tiêu về nhà, trên bàn đã bày đầy món ăn, Tiêu Chiến rõ ràng đằng hắng bắt đầu tuyên bố: "Chín tháng sau, nhà chúng ta sẽ có thêm một người"

Ba mẹ Tiêu phản ứng giống nhau như đúc, sửng sốt không nói nên lời.

"Phát biểu chút cảm tưởng đi nào" Tiêu Chiến quơ quơ đũa.

Mẹ Tiêu dù sao cũng thích ứng được một tiếng rồi, trong lòng đã chấn chỉnh: "Phòng sinh, giáo trình dạy con và thầy dạy dinh dưỡng mẹ đã sai người đi chuẩn bị rồi"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thiếu chút nữa thì phì nước ra ngoài, mẹ chồng nói chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia, chuyện nọ xọ chuyện kia.

Ba Tiêu cũng ho hai tiếng: "Quản gia à, nói tin này cho ba biết"

Vương Nhất Bác nghĩ  đến cụ cố và ông nội không biết hai người sẽ phản ứng thế nào.

"Tiểu Bác à, con định nghỉ học hay vác bụng đi học?" Ba Tiêu gắp một cái đùi gà cho Vương Nhất Bác, bình tĩnh hỏi.

"Con không muốn nghỉ học" Giọng Vương Nhất Bác rất nhỏ, cậu không biết ý ba Tiêu là gì.

"Con cũng không nghĩ cho Vương Nhất Bác tạm nghỉ, không cần thiết" Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác, cố gắng cho cậu dũng khí.

"Vậy thì ôm bụng đi học thôi" Ba Tiêu cười cười: "Ông bà thông gia biết chưa?"

"Chưa ạ, buổi chiều con đưa em ấy đên tiệm thuốc"

"Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sẽ sắp xếp công việc cho mấy tháng này" ba Tiêu bắt đầu kêu mọi người ăn cơm, lúc này ông đang nghĩ lúc nào nên đến trường, chào hỏi viện trưởng một tiếng.

Vương Nhất Bác bị ba Tiêu dọa không nhẹ, vẫn còn muốn sắp xếp công việc.

Vác bụng đi học là chuyện không tránh khỏi, nhưng Vương Nhất Bác còn chưa chuẩn bị tâm lý để nói cho các bạn cùng phòng cũng như đám bạn học, tháng đầu còn chưa thấy bụng.

Nhưng Vương Nhất Bác không thể qua được mắt cú của Vấn Hàn, vì nhà họ Tiêu rất hồi hộp với đứa cháu đích tôn này, cho nên tất cả thói quen sinh hoạt thường ngày của Vương Nhất Bác đều bị điều chỉnh, buổi tối phải về nhà trọ ngủ, phòng ngừa leo giường ký túc bị ngã ảnh hưởng thai nhi, ăn uống cũng đều do thầy dinh dưỡng điều chế cẩn thận mang đến nhà trọ, cấm chỉ đi ăn ở nhà ăn, những thay đổi này khiến Vấn Hàn nghi ngờ.

Bây giờ y và Vương Nhất Bác chỉ lúc đi học mới gặp nhau, buổi tối gần như không gặp, Vấn Hàn không thể không oán trách: "Hoàng thượng! người đang xa lánh nô tài đấy à?"

"Làm gì có" Vương Nhất Bác thần sắc uể oải, không thèm để ý đến y.

"Cậu xem lại đi, bây giờ cậu đang lạnh nhạt với mình" Vấn Hàn căm giận nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gần đây cũng rất không có tinh thần, ăn uống lúc được lúc không, không ra trạng thái gì :"Mình cũng không muốn như vậy"

"Cậu có phải đang mang thai con của giáo sư Tiêu không?" Vấn Hàn đột nhiên lại gần, ánh mắt sắc bén.

Vương Nhất Bác như bị chạm điện vô cùng hoảng sợ nhìn y.

"Ai da má ơi, mình nói đúng rồi nha".

Vương Nhất Bác cắn môi, gật đầu một cái.

"Bao lâu rồi?" y còn cẩn thận đặt tay lên bụng  Vương Nhất Bác, như thể làm thế sẽ sờ ra cái gì.

"Đừng động, bị người khác thấy sẽ nói lung tung" Vương Nhất Bác hất tay Vấn Hàn ra: "Mới một tháng"

"Cậu gầy như vậy, hai tháng là người ta có thể nhìn ra, cậu cũng chuẩn bị vác bụng mà đi học đi còn gì?"

"Đúng vậy, dù sao hai tháng cuối cũng được nghỉ hè rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là được, tạm nghỉ có mà mãi mãi, đứa trẻ ra đời chẳng còn tâm tư mà đi học." Vương Nhất Bác vuốt vuốt bụng mình, chính cậu cũng không phát hiện, nhưng Vấn Hàn lại thấy mặt mày cậu không giấu được hạnh phúc vui sướng.

"Aizz" Vấn Hàn thở dài một cái: "Đáng tiếc môn luật kinh tế của thầy Tiêu Chiến đã kết thúc, nếu không một nhà ba người ở trên lớp thật hài hòa"

"Tránh ra đi" Vương Nhất Bác còn tưởng Vấn Hàn than thở là vì lo lắng cho cậu, không ngờ dám trêu ghẹo mình.

Tiêu Chiến mỗi buổi trưa đều đón Vương Nhất Bác đi học về, sau đó đưa cậu về nhà trọ ăn cơm, danh hiệu người đàn ông tốt nhất thế gian được gán cho anh, những giáo viên trẻ cũng không nhịn được hâm mộ Vương Nhất Bác, đừng nói gì là nữ sinh, nhất thời giới đàn ông chịu áp lực rất lớn.

Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đầu óc trên mây: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến 3 người đàn ông" Vương Nhất Bác nhìn mặt Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc mới trả lời.

"Cái gì? Em cũng hai tháng rồi còn muốn người đàn ông khác? Lại còn ba? Đừng nói với anh em đang nghĩ đến bố, ông nội và cụ cố nhé, anh không tin đâu" Tiêu Chiến như trẻ con không vui nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nhịn được cười, Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi bỏ lại cậu đi vào phòng bếp, bưng ra thức ăn bảo mẫu đưa tới.

Đã là hai tháng, bụng Vương Nhất Bác cũng khó mà dối gạt được, những bạn tỉ mỉ cũng phát hiện bụng Vương Nhất Bác to hơn trước kia, chỉ không có ý đi hỏi Vương Nhất Bác (Phét đi, người gầy 4 tháng không nói cũng khó mà phát hiện ra)

Huống hồ là Hạ Đan sáng suốt siêu quần, mặc dù đã lâu không nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng cũng không khống chế được nhìn cậu.

Vương Nhất Bác hơi mập, nhất là phần bụng, mặc dù cậu mặc đồ rộng rãi thoải mái, nhưng chỉ cần có gió thổi qua sẽ thấy rõ. 

Thành tích môn luật kinh tế được công bố trên mạng, ai xem xong cũng tràn đầy vui mừng, Vương Nhất Bác cũng rất hào phóng ôm Tiêu Chiến một cái, nhưng duy chỉ có Hạ Đan nghi ngờ với số điểm này.

Môn nào của cô cũng 9/10 trở lên, luật kinh tế là môn duy nhất từ năm nhất đến giờ bị điểm dưới 9.

Nhưng sẽ không ai để ý thành tích cuối kỳ là 88 hay 90. Thầy giáo càng không lật lại bài thi, Hạ Đan cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Chỉ có điều nhân vật thần thoại Hạ Đan luôn đứng ở top 4,5 lại xuất hiện một môn thành tích 88 khiến đám bạn học xôn xao, ngay cả Vương Nhất Bác cũng biết, cậu giỏi nhất là nghi ngờ lung tung, lập tức liên tưởng đến Tiêu Chiến.

...

Buổi tối Tiêu Chiến ôm cậu lên giường, cẩn thận đắp chăn, Vương Nhất Bác túm lấy tay anh: "Em muốn hỏi anh một chuyện"

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến dịu dàng cầm tay Vương Nhất Bác nhét vào trong chăn, sau đó ngồi bên cạnh.

"Anh biết Hạ Đan không?" Vương Nhất Bác chưa từng đề cập đến Hạ Đan trước mặt anh, nhưng tránh không có nghĩa là đối phương không biết.

"Hạ Đan?" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác không ngủ được là muốn hỏi anh về chuyện liên quan đến Hạ Đan: "Anh biết người bạn từ nhỏ của em, bây giờ đang là bạn cùng lớp với em"

Cái tên này từ lần đầu tiên họ gặp nhau ở quán rượu vẫn không ngừng xuất hiện khiến Tiêu Chiến không có cách nào không chú ý.

"Môn luật kinh tế của cô ấy chỉ được 88 điểm" Vương Nhất Bác cũng không tin Tiêu Chiến biết gian lận, nhưng cậu thật sự tò mò chuyện này, đành dùng giọng hết sức ngọt ngào hỏi Tiêu Chiến.

Đáng tiếc Vương Nhất Bác đã lầm, Tiêu Chiến chính xác là lúc nhìn thấy điểm của Hạ Đan là 92, cho nên đã tiểu nhân phúc tra lại bài cô ta, tìm ra những cái sai nhỏ nhặt không đáng kể, người khác mà phạm phải thì cũng đã bỏ qua.

"Anh muốn đi ngủ" Tiêu Chiến ngáp một cái, chuẩn bị tắt đèn.

"Anh cố ý hả?" Vẻ mặt Vương Nhất Bác đau khổ, thì ra cậu đã đánh giá cao Tiêu Chiến rồi: "Anh ăn dấm lung tung gì thế?"

Tiêu Chiến nằm trên giường, ôm nhẹ Vương Nhất Bác: "Cô ta luôn đảo loạn thế giới hai người của chúng ta, anh không đánh phủ đầu một cái thì còn là người bình thường à?'

"Thành tích luôn 9/10 của người ta bị anh làm hỏng, em kể hết chuyện tình cho anh nghe là được chứ gì?" Vương Nhất Bác mập mờ liếc anh.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe chuyện của Vương Nhất Bác và Hạ Đan, trước kia anh nghĩ là mình không thèm để ý, nhưng sau đó lại phát hiện mình cũng là người bụng dạ hẹp hòi.

"Long long ago, trong một buổi sáng sớm nắng ấm, em và Hạ Đan gặp nhau dưới tán cây mẫu đơn, khi đó cậu ấy 3 tuổi, em cũng thế, chúng em rất hợp nhau, mỗi ngày cùng nhau đến vườn trẻ, rất nhiều bé trai thích cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ chơi với em..."

Giọng Vương Nhất Bác đầy tình cảm dạt dào kể lại quá khứ, nhưng bị Tiêu Chiến cắt đứt: "Anh không muốn nghe phiên bản thêm mắm dặm muôi này, nói vào điểm chính đi"

"Khó có cơ hội nhớ lại tình cảm ngày xưa cũng không cho người ta cơ hội" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi Tiêu Chiến:"Chúng em vốn là bạn thanh mai trúc mã, nhưng đột nhiên có một ngày cậu ấy xa lánh em, nhưng em vẫn mặt dày theo đuôi cậu ấy, sau đó ba mẹ em lại bán hết nhà cửa, bọn em cũng chỉ còn gặp mặt ở trường, đến tận khi học đại học, em thấy khó chịu mỗi khi thấy cậu ấy và Hạo nghiêm ở cùng nhau, nên đã thổ lộ với cậu ấy, nhưng bị từ chối, sau đó đã xảy ra tình một đêm với anh"

"Cho nên đồng ý lấy anh là vì thất tình?" Tiêu Chiến lúc đầu còn tưởng Vương Nhất Bác là vì tiền, vì bản tính háo sắc.

"Nói gì thế, chỉ một chút xíu thôi"

"Vì em có thai nếu không anh sẽ đánh vào mông em" Tiêu Chiến hối tiếc sao lại nghe Vương Nhất Bác kể chuyện cũ, càng nghe càng giận.

"Em cứ tưởng là em thật sự rất thích cậu ấy, đời này sẽ chỉ thích cậu ấy, nhưng sau khi gặp anh em phát hiện, hóa ra không phải là thích cậu ấy, mà chỉ có thói quen lệ thuộc từ nhỏ thôi." Vương Nhất Bác rất nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, mặc dù trong bóng tối, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn thấy sự chân thành trong mắt cậu.

"Tha cho em"

"Quỷ muốn anh tha thứ. Đừng tưởng em không biết chuyện yêu đương của anh, Ngọc Linh đã kể cho em nghe rồi" Tốc độc thay đổi sắc mặt của Vương Nhất Bác cũng nhanh đến kinh người.

"Chuyện cũng qua cả rồi" Tiêu Chiến thoáng chột dạ: "Cái gọi là người không phong lưu uổng thiếu niên, sau mỗi thành công của đàn ông đều có tình yêu, đó là bởi vì chưa gặp được tình yêu đích thực, em xem bây giờ anh có để ý gì đến ai đâu, trong lòng anh chỉ có em thôi"

Vương Nhất Bác hoài nghi Tiêu Chiến có phải có hai mặt không, có lúc như núi băng, có lúc lại nhiệt tình như lửa, có lúc tiếc chữ như vàng, có lúc lại miệng lưỡi trơn tru.

"Không thèm nghe anh nói nữa, thật nhàm chán" Vương Nhất Bác kéo kéo chăn ý bảo với Tiêu Chiến là cậu đi ngủ.

"Anh còn chưa nói xong, thật ra thì anh không ngại nói chuyện quá khứ với em." Tiêu Chiến cố ý trêu đùa Vương Nhất Bác thỏa mãn sự biến thái của mình.

Vương Nhất Bác rụt đầu một cái tỏ vẻ không thèm nghe.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối học kỳ, Vương Nhất Bác cũng mang thai qua tháng thứ 3, coi như đã ổn, trong lòng những người nhà họ Tiêu cũng yên tâm hơn, nhưng áp lực cuối kỳ năm 3 nặng như thế khiến người nhà không thể toát mồ hôi thay cậu.

Một ngày, Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đi học tiết cuối môn quản lý tài vụ, không ngờ lại gặp Tiêu Chiến ở cửa đang cười rực rỡ.

Đông đảo bạn học rối rít quăng tới phía họ ánh mắt kinh ngạc, đã lâu không gặp giáo sư Tiêu rồi.

"Giáo sư thật săn sóc, đi dạy còn phải đến xem chồng nhỏ" Vấn Hàn trêu ghẹo.

"Tôi đi học với em ấy" Tiêu Chiến giở chiêu bài mỉm cười, ôm vai Vương Nhất Bác.

"Anh theo em đi học?" Vương Nhất Bác nghi ngờ kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến: "Đùa gì thế, bị bạn bè nhìn thấy mất mặt lắm"

"Anh rất mất mặt sao?' Tiêu Chiến đáng yêu nhìn Vương Nhất Bác "Không phải chứ?"

"Không phải, em vác bụng đi học đã phô trương lắm rồi"

Tiêu Chiến áp vào tai Vương Nhất Bác: "Đây là cụ cố sắp xếp, nếu kháng chỉ sẽ bị mắng"

Mặt Vương Nhất Bác đỏ ửng gật đầu một cái, cùng Tiêu Chiến vào phòng học. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn họ chằm chằm, kể cả cô giáo trên bục giảng, cô nhất định ngưỡng một vị giáo sư tuổi trẻ tài cao này.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chọn ví trí hàng thứ 3, mặc dù hơi chéo nhưng phòng học rộng cũng dễ nhìn thấy.

Cô giáo từ bục giảng đi xuống, cứ đứng trước mặt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác: "Sao giáo sư Tiêu hôm nay lại đi học cùng tiểu Vương?"

Vương Nhất Bác đỏ bừng cả mặt, đang nhức đầu không biết trả lời cô thế nào thì Tiêu Chiến đã lịch sự lên tiếng: "Nghe các thầy cô khác nói cô giáo dạy rất hay, tôi tới học hỏi kinh nghiệm"

Mấy bạn học xung quanh cũng nghe rõ ràng, mọi người vốn tưởng giáo sư Tiêu sẽ nói là lấy lòng chồng một chút, nhưng lại xảo quyệt đùa giỡn cô giáo.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng hơi thất vọng, cô giáo này dường như vẫn luôn nhìn cậu không vừa mắt, thường gọi cậu trả lời câu hỏi, vốn trông chờ Tiêu Chiến sẽ trêu tức cô ta.

"Thầy Tiêu thật biết nói đùa, giờ của thầy mới là xuất sắc nhất, ha ha ha ha..." Cô cười như ăn được mật ong.

"Cô giáo là tiền bối của tôi, lúc học nghiên cứu đã nghe giảng qua, rất nhiều cảm xúc" Tiêu Chiến ra vẻ dễ tính, nhưng kẻ ngu cũng biết anh đang cường điệu tuổi tác của cô, đã là gái ế 30 rồi.

Vương Nhất Bác thiếu chút thì nghẹn đến nội thương, chỉ thấy cô giáo cười xấu hồ, không được tự nhiên trở về bục giảng chuẩn bị dạy, cô ấy tất nhiên phải có học vị tiến sĩ, phải có một công việc tốt, nhưng vẫn không thể tìm được một lang quân như ý.

Thật ra thì điều kiện của cô giáo không kém, tuy nhan sắc trung bình, nhưng năm xưa vẫn có người theo đuổi, đáng tiếc yêu cầu của cô quá cao, lại tương đối hay bắt bẻ, hai năm gần đây cũng không có ai lọt vào mắt, cho đến khi Tiêu Chiến đến đại học, mặc dù tuổi tác hơi chênh lệch, cô vẫn bị anh hấp dẫn, trước còn có một người định giật dây cho bọn họ, đáng tiếc truyền thông lại đưa tin Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thầy giáo yêu học sinh, trong phòng làm việc cũng không ai nhắc lại chuyện đó nữa.

"Miệng lưỡi anh thật độc ác" Vương Nhất Bác che miệng vui vẻ nói.

Tiêu Chiến không hề nói chuyện mà đang viết ra giấy: "Ai bảo cô ta mơ ước chồng người khác"

Vương Nhất Bác đỏ mặt thu giấy vào, Vấn Hàn định nhìn lén xem Tiêu Chiến viết gì cũng không được như ý.

Cả giờ cô giáo đều nhìn về phía bên kia phòng học, chỉ sợ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, nhưng mấy lần xoay người đều thấy Tiêu Chiến đang giúp Vương Nhất Bác chép bài.

Vương Nhất Bác rất hưởng thụ, như Hoàng thượng ngồi ngắm mỹ nữ, xem xét kỹ ngón tay thon dài của Tiêu Chiến.

"Chép cẩn thận một chút, sai thì xem em trừng trị anh thế nào"

Một câu nói bất thình lình khiến Vấn Hàn dựng tóc gáy, xem ra Vương Nhất Bác mang thai xong nuốt sống Tiêu Chiến rồi.

Tiêu Chiến từ từ ngẩng đầu lên cười với Vương Nhất Bác, ý nghĩa nụ cười này thế nào thì chỉ có Vương Nhất Bác biết. Cho dù dùng hết dũng cảm cũng không nhổ nổi răng hổ.

Tan lớp, cô giáo theo thường lệ điểm danh, phàm là cô điểm danh là tất cả học sinh đều đứng lên trả lời, đó là thói quen.

Nhưng lần đầu làm vậy ở đây là có ý gì, lúc đến tên Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác theo phản xạ đứng lên, lại bị cái cạnh bàn đụng phải bụng, lập tức vẻ mặt thay đổi, khổ sở ôm bụng. Tiêu Chiến không nói hai lời lập tức ôm Vương Nhất Bác ra khỏi phòng học, cũng không thèm nhìn cô giáo lấy một cái.

Vấn Hàn bị sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng lại không dám tùy tiện đuổi theo, đến khi cô giáo phục hồi tinh thần không điểm danh tiếp, vội vội vàng vàng cho tan học, cô mới lập tức lao ra, kéo xe Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Sau khi đến bệnh viện, Vương Nhất Bác được bác sĩ đưa đi, Tiêu Chiến mặt ngoài trấn tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm rối loạn, anh cũng không biết Vương Nhất Bác bị đụng như thế có nghiêm trọng không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, anh còn căng thẳng hơn bất cứ ai.

Vấn Hàn nóng lòng làm dấu khẩn cầu, vừa rồi cầm tay Vương Nhất Bác rất lạnh.

Ba Tiêu nhận được điện thoại của Tiêu Chiến lập tức lao đến bệnh viện, mặc dù tức giận nhưng ông cũng không trách cứ con trai, bây giờ quan trọng nhất là xem bác sĩ nói tình trạng thế nào, có cần phải đến bệnh viện tư tốt hơn hay không.

Những người khác tạm thời không biết chuyện. ba Tiêu không muốn mọi người chạy vội đến bệnh viện ảnh hưởng tới Vương Nhất Bác.

Rất nhanh, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, chủ động đi về phía người thân: "Không sao, về nhà cẩn thận một chút là được"

Tiêu Chiến rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng phát hiện bác sĩ còn chưa có ý định rời khỏi, ba Tiêu cũng phát hiện ra, lập tức hỏi: "Bác sĩ còn việc gì nữa không? Chúng tôi có thể vào thăm thằng bé chưa?"

Bác sĩ đột nhiên bỏ khẩu trang ra, khách khí cười: "Tôi là mẹ của Lý Phàm, con tôi rất thích giờ học của thầy, đã từng cho tôi xem ảnh thầy, lần đầu tiên thầy đến bệnh viện tôi đã nhận ra"

Lý Phàm là học sinh môn luật thương mại của Tiêu Chiến, rất tích cực học hỏi, Tiêu Chiến cũng có chút ấn tượng, không ngờ gặp phải mẹ của người ái mộ: "Lý Phạm rất ưu tú, cô có thể yên tâm, xin hỏi em ấy thế nào?"

"Cậu ấy không sao, y tá sẽ đưa cậu ấy về phòng bệnh, mọi người có thể vào thăm"

Lúc Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác, cậu đang tươi cười, thoải mái gặm táo, trông rất khoái chí.

"Vừa rồi còn kêu đau, bây giờ đã vui vẻ thế này?" Vấn Hàn không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất Bác.

"Há há he he" Vương Nhất Bác làm vẻ mặt có lỗi: "Chỉ đau mấy phút thôi, không cần lo lắng".

"Không sao thì tốt" Ba Tiêu cũng hùa vào cười cười, thật may là ông tỉnh táo không báo lên thủ đô, nếu không vì một việc nhỏ mà làm cả nhà kinh động.

Lần này mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng cũng không thể không đề cao cảnh giác, đúng lúc cuối kỳ cũng được nghỉ học rồi, Vương Nhất Bác về nhà họ Tiêu, ngày nào cũng có bảo mẫu hầu hạ, buổi tối còn có Tiêu Chiến làm thư đồng, hưởng thụ địa vị của thiếu phu nhân.

Mẹ Tiêu thấy cháu nội đã sắp bốn tháng trong bụng con dâu rất vui mừng, còn đặc biệt chuẩn bị thực đơn riêng, mỗi ngày tự hầm thuốc bổ cách thủy cho Vương Nhất Bác, thật may là bà vốn thông minh, làm mùi vị cũng không tệ lắm, nếu không dạ dày Vương Nhất Bác đã gặp họa.

Thi cuối kỳ kết thúc thuận lợi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều được nghỉ đông, sẽ không lâu nữa là bước sang năm mới....

Những ngày mang thai buồn tẻ lại tiếp tục, mỗi ngày Vương Nhất Bác lại ưỡn bụng lắc lư trước mặt Tiêu Chiến, lại chỉ được đứng xa xa nhìn mà không được làm gì, Tiêu Chiến luôn phải nắm chặt tay rồi từ từ buông ra (Khổ thân chưa )

Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, về sau còn nhiều thời gian, không sợ không được đền bù.

Ngày dự sinh của Vương Nhất Bác sắp đến, cụ cố còn căng thẳng hơn cả Tiêu Chiến, thiếu chút thì phải đề phòng cả thành phố, thời ngũ đại đồng đường không phải nhà ai cũng có phúc hưởng. Nếu không phải bác sĩ liên tục dặn dò ông nội Tiêu nói huyết áp của cụ cố lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối không thể chịu bất kỳ kích thích nào, cũng không được hưng phấn kích động, cụ đã sớm bay về thành phố rồi.

Đêm trước ngày dự sinh, Vương Nhất Bác đang ngủ say, Tiêu Chiến đọc báo bên cạnh, mẹ Tiêu muốn ở lại đây nhưng bị Tiêu Chiến khuyên đi về, vì tình trạng của Vương Nhất Bác rất ổn định, chỉ thỉnh thoảng đứa bé đạp thôi.

Đột nhiên một con ong vò vẽ rất to đậu trên tờ báo, Tiêu Chiến lúc đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc con ong kích động mới hết hồn, thật mất mặt kêu lên.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng kêu bị tỉnh dậy, chỉ thấy Tiêu Chiến ôm tờ báo che đầu, hoảng sợ chạy vòng quanh giường, như một tên hề.

"Anh làm gì thế?" Vương Nhất Bác đỡ bụng, khó khăn ngồi dậy.

"Ong vò vẽ"

"Ấu trĩ"

"Người nào cũng trở nên ấu trĩ trước người mình yêu" Tiêu Chiến không những không tỉnh lại, còn cười xấu xa đến ôm Vương Nhất Bác:"Em nên tự trách mình bị anh yêu"

Vương Nhất Bác rất không muốn cho Tiêu Chiến được lợi, nhưng không thể không thừa nhận, ngực anh quá mức hấp dẫn...

---

Tiêu Vương Tỏa tròn một tuổi, dĩ nhiên không thể thiếu tiệc thôi nôi, Vương Nhất Bác chưa bao giờ mời khách, lần này đương nhiên không thoát được, phàm là có quan hệ với cậu, hay si mê giáo sư Tiêu cũng xung phong nhận việc chạy đến khách sạn.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Vương Tỏa bốc thăm, trên bàn bày đầy các đạo cụ, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng kết quả vẫn được mọi người mong đợi.

Vương Nhất Bác chỉ điểm cho con nửa ngày, hi vọng con sẽ cầm cái chi phiếu, nhưng cuối cùng, cậu bé lại bắt được một cục tẩy.

Tiêu Chiến là người đầu tiên có phản ứng, nhưng cũng không biểu hiện ra. Những người còn lại suy tư một lúc rồi rối rít nói Tiêu Vương Tỏa nhất định sẽ là văn hào, giáo sư, vv... nhưng bên cạnh cục tẩy còn có sách có bút, thế nào cũng sát với văn hào hơn.

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt gian tà của Tiêu Chiến cũng biết anh có ý xấu: "Anh cười cái gì?"

"Em nhất định là người anh thật sự yêu rồi, chỉ có em thấy anh đang cười" Tiêu Chiến sờ sờ tóc Vương Nhất Bác : "Con trai anh tương lai nhất định là một cái lá trong khóm hoa"

"Đây chẳng qua là cục tẩy" Vương Nhất Bác rất nhanh hiểu ngay ý Tiêu Chiến: "Làm phiền người ba lớn như anh sau này đầu óc tốt một tí"

"Cũng không chỉ là cục tẩy" Tiêu Chiến nhéo mũi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không muốn lại thảo luận loại truyện đồi trụy này, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng con, lại thấy bảo mẫu ôm Tiêu Vương Tỏa ngồi ở bàn bên cạnh, mà Ngọc Linh đang làm mặt xấu trêu nó.

"Chị tránh xa con em một chút" Vương Nhất Bác chắn tay trước mặt Ngọc Linh: "ba nhỏ bế con sang bàn bà nha"

Ngọc Linh dẩu mỏ bất mãn với hành động của Vương Nhất Bác: "Sao chứ, chị cũng không phải người xấu"

"Phải, chị không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt, em không muốn con trai từ nhỏ đã mê gái"

"Em có thành kiến với chị"

"Ừ, ánh mắt Tiêu Chiến bốc lửa rồi, mau đi đi" Ngọc Linh liếc một cái thấy Tiêu Chiến, nói đùa.

"Anh ấy bị vây đến nước chảy không lọt, còn nhìn thấy gì?" Vương Nhất Bác không dám tin nhìn Ngọc Linh, xung quanh Tiêu Chiến đều là sinh viên, sao thấy được ánh mắt anh.

"Đây chính là sự khác biệt giữa" Ngọc Linh gõ đầu Vương Nhất Bác một cái đi về phía trước.

Lúc Vương Nhất Bác đang xoa trán tìm Vấn Hàn, đã bị người bên cạnh làm cho kinh sợ.

"Không ngờ mình mới đi 2 năm, cậu đã thành ba trẻ con rồi" Hạo Nghiêm vẫn ưu nhã thong dong trước sau như một.

Vương Nhất Bác ngây ngốc đứng sững mấy giây mới phản ứng được "Cậu về bao giờ thế? Không phải, rốt cuộc cậu đã đi đâu thế"

Vấn Hàn lại thưởng cho Vương Nhất Bác một cái cốc đầu:"Cậu chững chạc một chút đi, cũng làm ba người ta rồi, Hạo nghiêm mới về hôm qua, lúc cậu ấy gọi điện mình đã nói hôm nay có tiệc"

Sau khi bữa tiệc giải tán, Tiểu Tỏa ngọ nguậy trong ngực bảo mẫu, giơ tay về phía Vương Nhất Bác, cố gắng nhào vào lòng cậu, nhưng Tiêu Chiến uống đến say mèm, Vương Nhất Bác cuối cùng phát hiện làm trái lương tâm, chọn chăm sóc Tiêu Chiến, để bảo mẫu bế con lên xe ba mẹ Tiêu.

end. ngọt ngược đủ rồi, bộ này xàm xí lãng nhách thế đấy, cảm ơn cả nhà nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro