Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cũng không để cho Tiêu Chiến cơ hội thể hiện, kết thúc lời xin lỗi của mình phủi mông một cái liền đứng lên, sau đó ngồi trang nghiêm ở vị trí vừa nãy.

Ba Tiêu gắn máy theo dõi để giám sát các luật sư không có hành vi nhận tiền phong bì khi nói chuyện với khách hàng. Do nhóm người ở văn phòng luật nhân cách hơi cao, vì vậy máy theo dõi cho đến nay chỉ là để làm cảnh, ba Tiêu cũng rất ít khi nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng vừa rồi có chút nhức đầu, liền tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát vô tình lướt qua màn hình máy theo dõi.

Loại hành vi này không tốt lắm, nhưng mình nên dạy bảo hai đứa con mình như thế nào đây? Không ngờ con dâu nhiệt tình phục vụ con trai ông như vậy, con trai ông thế nào không chút biểu tình, có thể tính tình bị lãnh cảm hay không? Quan trọng hơn là con dâu đứng lên nhanh như vậy, có phải đối với con trai ông hết sức thất vọng? Suy nghĩ đến những thứ này đầu ba Tiêu càng thêm đau nhức.

Tiêu Chiến vẫn phải chịu cơn đau của một người bị thương, Vương Nhất Bác len lén giơ ngón tay giữa lên làm mặt quỷ một cái, sau đó bắt chéo chân, ngồi đâu vào đấy mở cặp hồ sơ ra, dùng loại giọng điệu ông chủ với Tiêu Chiến nói: "Đừng lãng phí thời gian, Rốt cuộc anh muốn yêu cầu tôi cái gì?".

Tiêu Chiến luôn luôn đòi hỏi tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt lúc này là lần đầu tiên trong thời gian làm việc lãng phí năm phút đồng hồ xoa nhẹ lên vết thương, nhưng rất nhanh đã quay trở về hiện thực tàn khốc: "Tôi muốn cậu đi tìm Hạo Nghiêm làm nhân chứng".

"Phụt" Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Chiến: "Nghĩ rằng thắng vụ kiện cũng không thể như thế này nha, đây là mơ mộng hão huyền, người ta không giúp ba của mình lại có thể đến giúp anh sao?".

"Tôi cảm thấy việc này có khả năng" Tiêu Chiến thoáng ngừng lại, chìa tay tách chân Vương Nhất Bác ra, sau đó tiếp tục: "Năm xưa mẹ đẻ Hạo Nghiêm bị uất ức mà chết, bởi vì Hạo Bách ở bên ngoài có tình nhân, bây giờ cũng chính là mẹ kế trên danh nghĩa của Hạo Nghiêm tên Lan Thư".

Vương Nhất Bác đối với Hạo Nghiêm chỉ hiểu biết vẻn vẹn là tình địch của mình, so sánh mọi mặt của cậu ta đều xuất sắc, đối với thân thế bối cảnh hoàn toàn không hề biết: "Cho nên ý của anh là, lấy tình để cảm động, lấy lí lẽ nói rõ, khuyên Hạo Nghiêm ra ngoài làm nhân chứng chống lại bố mình?".

"Đúng, nhưng tôi đi tìm cậu ta thì quá đường đột, cần cậu làm trung gian".

"Tôi tìm cậu ta cũng rất đường đột nha." Vương Nhất Bác cong miệng lên giả bộ đáng thương: "Hơn nữa báo chí đều nói cậu ta ở nhà không bước ra khỏi cửa."

"Ai nói cậu ta không ra khỏi cửa". Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra xoay nghịch hai lần, sau đó thả đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Nam thần còn đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt".

Điện thoại di động hiện lên rõ ràng hình ảnh của Hạ Đan và Hạo Nghiêm hôn môi.

"Tôi dùng lí do gì để tìm gặp cậu ta?" Vương Nhất Bác kéo quai hàm trầm ngâm suy nghĩ.

"Cậu với nữ sinh Hạ Đan này cùng lớp hả? Hình như Hạo Nghiêm là bạn cùng phòng với Vấn Hàn?" Tiêu Chiến lấy lại điện thoại di động. Tà ác nhìn chăm chú Vương Nhất Bác.

"Anh điều tra tôi?" Vương Nhất Bác giống như nam chính trong tất cả các phim thần tượng phát hiện mình bị theo dõi rồi đặt câu hỏi về chàng trai khác, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Đối với chồng mình điều cơ bản cần thiết nhất là phải hiểu rõ, cái này gọi là quan tâm" Tiêu Chiến không chút hoang mang giải thích rõ.

"Nói thật là dễ nghe" Vương Nhất Bác bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng hỏi thăm qua cả nhà tên khốn này một lần.

"Vì vậy cậu sẽ có cách hẹn gặp Hạo nghiêm ra ngoài, đây là sự tin tưởng của một người chồng lớn đối chồng nhỏ" Tiêu Chiến vừa nói vừa cười trả lời Vương Nhất Bác.

"Cám ơn" Vương Nhất Bác cắn răng đi ra cửa.

Đến giờ cơm trưa rồi, Vương Nhất Bác có thể nghênh ngang trước mặt Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng làm việc, bởi vì có nhiệm vụ.

Ra cửa liền đi đến hướng đại học, nếu muốn tìm Hạo Nghiêm còn phải tìm Vấn Hàn.

Rất ít giới truyền thông trong thành phố biết tin tức đời thứ tư nhà họ Tiêu đã kết hôn, bởi vì không phỏng vấn bất kỳ nội dung nào, cũng không có biết bài báo, nói lời sai sẽ khiến cho ông chủ giới truyền thông nghi ngờ về chuyên môn. Nói một cách khác, ở thành phố không có người biết đến chuyện như vậy, mặc dù người của nhà họ Tiêu giữ bí mật công việc tương đối tốt, nhưng cũng không có người nào cảnh cáo Vương Nhất Bác không được nói sự thật là đã kết hôn với bạn bè.

Khi Vương Nhất Bác đến tiệm bánh, Vấn Hàn đang nói chuyện phiếm với Trác Thành, đột nhiên nhìn thấy người quen cũ thật sự kích động, nhiệt tình như lửa mà kéo Vương Nhất Bác đến quầy hàng: "Mới một ngày không gặp liền nhớ đến bổn vương hả?" Vấn Hàn đá lông nheo.

"Ngày hôm qua ngủ cũng không ngon giấc, chính vì quá nhớ Hoàng thượng." Vương Nhất Bác tâng bốc nịnh hót, có việc cầu người nhất định trước tiên, phải adua nịnh hót!

"Hai cậu làm gì thế hả?" Trác Thành khinh bỉ nhìn chằm chằm hai người trước mặt, còn thể loại thái giám với trẫm.

"Không buôn bán làm ăn à, Lại còn ở đấy cười!" Bà chủ đột nhiên từ phía sau lao ra, vốn là hung thần ác sát nhìn thấy Vương Nhất Bác đã lâu không gặp đang đầy mây chuyển thành trời quang đãng: "Chao ôi tiểu tâm can của ta, cháu đến cũng không nói với ta một tiếng.".

"Trời, bà chủ không nói cháu cũng không nghĩ đến." Vấn Hàn cũng rất lo âu nhìn Vương Nhất Bác.

Ở đây chỉ có Trác Thành đầu nổi đầy sao, đây chính là nghe không hiểu kết quả, đành phải hậm hực đi ra phía sau gói bánh với ông chủ.

"Bà chủ, cháu có chút việc muốn nhờ Tiểu Hàn giúp một tay á..., có thể cho cháu mang cậu ấy mượn đi một lúc được không? Rất nhanh sẽ trả lại cho bác!" Vương Nhất Bác suy sụp tinh thần nhìn bà chủ.

Dĩ nhiên bà chủ là bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Vương Nhất Bác làm rung động, quan tâm nói: "Mang đi dùng tùy ý, bác cho Tiểu Hàn nghỉ nửa ngày!".

Vân Hàn phồng phồng quai hàm, âm thầm oán trách đôi câu, nhưng mà y thích nhất tình nghĩa của Vương Nhất Bác, chịu ơn một giọt nước khẳng định tương lai báo đáp cả dòng suối, dự đoán Vương Nhất Bác sẽ được gả vào nhà giàu nha.

Đổi sang quán trà sữa yên tĩnh, Vương Nhất Bác chủ động mời Vấn Hàn uống trà đậu đỏ ướp lạnh, hừ hừ hôm qua mới mời tổ yến hôm nay lại mời, lỗ vốn quá.

"Nói đi" Vấn Hàn nhàn nhã uống nước đá, đúng là uống đồ miễn phí hương vị ngon nhất.

"Giúp tớ tìm cớ hẹn gặp Hạo Nghiêm ra ngoài" Vương Nhất Bác nói ra những lời này rất trôi chảy, Vấn Hàn giống như cổ họng bị đóng băng cứng đờ.

Vấn Hàn nửa ngày cũng không có phản ứng, Vương Nhất Bác đành phải bổ sung một câu: "Tớ muốn nhờ cậu vì cậu là bạn cùng phòng với Hạo Nghiêm".

"Cậu định làm gì?"

"Thì, thì, muốn xem cậu ta so với tớ, so với tớ mạnh mẽ hơn bao nhiêu ah!" Vương Nhất Bác chột dạ nói qua quít, chỉ sợ phun ra cái tên Tiêu Chiến.

"Ọe! Cậu không phải là không muốn chịu thua nên muốn cùng nam thần đánh nhau chứ hả?" Vẻ mặt Vấn Hàn sùng bái, Vương Nhất Bác âm thầm muốn đột kích chọi lại sao?

"Cậu muốn nói như thế nào cũng được, miễn hẹn cậu ta ló mặt ra là được."

"Nhưng nhà cậu ta đang xảy ra chuyện, bây giờ cậu cùng cậu ta tuyên chiến có thể không công bằng hay không hả? Mà cậu ta đi ra khỏi cửa đều có phóng viên bám theo, hẳn là tớ không có sức quyến rũ kêu cậu ta xuất hiện được."

"Bụng của tớ đau, tớ đi trước một bước nhá!" Vấn Hàn đột nhiên ôm bụng kêu đau, cũng không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng liền chạy.

Đây là chính là bạn bè tốt hả, Vương Nhất Bác thở dài, được rồi, chỉ có đi tìm Hạ Đan.

Thành phố rất lớn, tìm người rất khó, trời rất nóng cũng không chịu được lăn qua lăn lại, thật may là khoa học kỹ thuật phát triển, có một loại đồ vật được gọi là điện thoại di động.

Ở trong danh sách liên lạc tìm được Hạ Đan, gọi hay là không gọi, đây là một vấn đề, bởi vì Vương Nhất Bác chưa từng gọi đến số của Hạ Đan, đây là len lén lấy từ danh sách điện thoại của Trác Thành.

"Alô" Suy đi nghĩ lại vẫn nên gọi điện, rất nhanh liền kết nối.

"Ai vậy?" Giọng nói Hạ Đan nhẹ nhàng truyền tới, thật lòng có một loại cảm giác giống uống cà phê.

"Là tớ, Vương Nhất Bác".

Đối phương dừng lại mấy giây mới trả lời: "Có việc gì thế?".

"Không có việc thì tìm cậu làm gì, cậu đang ở đâu?" Mặc dù Vương Nhất Bác không nhìn được biểu cảm Hạ Đan, nhưng mà có thể đoán được cô chắc chắn sẽ không vui mừng.

"Trong nhà, cậu đến đây đi".

Coi như ngươi thức thời, Vương Nhất Bác rất hài lòng với câu trả lời của Hạ Đan: "Nhà cậu ở đâu?" Vương Nhất Bác chưa biết được Hạ Đan có chuyển nhà hay không.

"Vẫn ở chỗ cũ".

"A, tớ đến liền".

Nhà Hạ Đan cũng là hàng xóm sát vách trước đây của nhà Vương Nhất Bác. Ngồi xe cách đại học đúng một tiếng đồng hồ, thuộc về trung tâm của thành phố .

Đã lâu không có đến nơi này, các cụ già cũng rất ít, qua giữa trưa thì càng không có bóng dáng một ai, chỉ biết líu ríu gọi không ngừng. Vương Nhất Bác đi dọc theo hàng cây dâm bụt, càng chạy nhịp tim càng nhanh, bởi vì cảnh tượng càng ngày càng quen thuộc, hồi ức dần dần dâng lên tràn ngập.

Quẹo vào một cái ngõ nhỏ, đây chính là cổng lớn từ thuở xưa, rất nhanh liền thấy sân hai nhà.

Nhà của Vương Nhất Bác đã sớm bán cho người khác, vì vậy cũng không có cách nào đi vào để nhớ chuyện xưa, không thể làm gì khác là đi vào sân nhà Hạ Đan. Bây giờ nhìn lên trên ngọn cây cảm thấy nó rất thấp, lúc nhỏ nhìn lên đều muốn gãy cả cổ.

"Cậu đang nhìn cái gì thế?"

Bây giờ mọi người đều thích đứng ở sau lưng người khác nói chuyện, muốn dọa cho bệnh tim tái phát, Vương Nhất Bác vỗ vỗ chính mình thở xuôi khí, sau đó xoay người đối mặt với Hạ Đan. Đã lâu không gặp nhìn cô giống như ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống, diện mạo khí chất tuyệt đối là tình nhân trong mộng.

"Nhìn cây sơn trà, đã nhiều năm không nhìn thấy rồi".

"Mới mười năm mà thôi, vào đi". Hạ Đan xoay người vào trong phòng.

Vương Nhất Bác chỉ nghe được "Mới...mà thôi" Đoán được quả nhiên Hạ Đan đối với cậu không có một chút cảm giác nào, lại xem nhẹ ' mười năm', ý nghĩa hai chữ này ngày cậu rời đi Hạ Đan nhớ rất rõ ràng.

Từ sau khi Hạ Đan lạnh nhạt với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không còn không biết xấu hổ tiếp tục đến gõ cửa nhà cô nữa. Ba mẹ Hạ Đạn đều là nhân viên văn phòng, công việc bận rộn, thường xuyên làm thêm giờ, vì thế Vương Nhất Bác rất ít khi gặp bọn họ, cũng không hi vọng dựa vào ba mẹ Hạ Đan để vào trong nhà tiếp cận Hạ Đan.

Thật ra thì Vương Nhất Bác cũng không biết chính xác có phải lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Đan liền rơi vào bể tình hay không, dù sao khi đó vẫn chỉ là đứa trẻ quấn tã, biết thích là cái gì, hơn nữa khả năng ghi nhớ khi còn bé có hạn, chuyện liên quan đến Hạ Đan đều là do người lớn kể lại. Chẳng hạn như Hạ Đan hồi còn nhỏ sờ vào con gà, sau khi về nhà vừa khóc vừa chất vấn hỏi tại sao mình không có con gà.

Chẳng qua từ lúc nhỏ đến nay mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô, thành thói quen đi tung tăng phía sau cô mà cười ngây ngô, cho dù quan hệ lạnh nhạt, chuyển nhà, cách xa chỗ ngồi vẫn đoán được nhất cử nhất động của cô.

Nhưng bị cô từ chối, lại nhìn thấy cô và Hạo Nghiêm hôn môi, cũng không thương tâm muốn chết giống như trong tưởng tượng, nửa tháng không được gặp cô cũng không sống dở chết dở, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn bóng Hạ Đan, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ sùng bái nhiều năm lại là sai lầm.

"Rốt cuộc có việc gì?" Hạ Đan lấy từ trong tủ lạnh ra một lon coca đưa cho Vương Nhất Bác:" cậu ngồi trên ghế sofa nói đi".

Chắc là gặp may, Hạ Đan làm sao có thể nhớ được cậu thích uống coca.

Trong phòng khách vẫn là ghế sofa từ hồi trước, trước kia tiểu Vương Nhất Bác thích làm ổ ngủ ở trên này, bởi vì gia đình cậu dùng ghế ngồi bằng gỗ, đặt mông xuống đau chết.

"Có thể giúp tớ hẹn gặp Hạo nghiêm được không?" Ngay hôm nay là lần thứ hai Vương Nhất Bác nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, trước kia hoặc là không nhờ người, hoặc là quanh co lòng vòng, phỏng chừng gần đây chịu ảnh hưởng bởi cách nói chuyện tương đối thẳng thừng của Tiêu Chiến, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn.

"Hạo Nghiêm?" Hạ Đan rất không tự nhiên vuốt nhẹ chóp mũi.

"Tớ muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ, chỉ có cậu mới có thể hẹn cậu ấy ra ngoài" Vương Nhất Bác phát hiện đối mặt với Hạ Đan không giống như Vấn Hàn vẫn lo lắng, mới vừa nãy còn lắp bắp, bây giờ bắt kịp thì lại buột miệng nói ra.

Hạ Đan nhìn Vương Nhất Bác một lúc, trả lời:" Là chuyện đứng đắn à?".

Con mẹ nó thì ra bình thường Vương Nhất Bác đều không đứng đắn sao? Bây giờ Hạ Đan nói chuyện thật đả thương người. Nhưng đây là hy vọng cuối cùng hẹn được Hạo Nghiêm, đại trượng phu co được duỗi được, trước khi chết tiện thể báo được thù, Vương Nhất Bác lộ ra hai cái má sữa:" Rất đứng đắn".

"Tớ sẽ hẹn anh ấy".

" Vậy tớ chờ điện thoại của cậu".

Đột nhiên không có tiếng động, bầu không khí trở nên có chút đè nén, tròng mắt Vương Nhất Bác cũng không biết đặt ở chỗ nào:" Tớ, đi trước".

Hạ Đan không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Vương Nhất Bác bước đi rất nhanh, giống như là muốn nhanh trốn chạy. Hạ Đan đứng đợi ở cửa sổ thẳng đến khi bóng lưng cậu hoàn toàn biến mất mới xoay người đi đến chỗ cậu vừa mới ngồi xuống.

Khi Vương Nhất Bác chạy về văn phòng luật thì vừa đúng sáu giờ, phần lớn đều đã tan tầm, bao cả gồm ba Tiêu chăm chỉ, có trách nhiệm với công việc chưa đến sáu giờ cũng đã đi về, khoa kinh tế chỉ còn lại đúng một người là Tiêu Chiến.

"Hình như anh còn chưa mời tôi ăn một bàn tiệc lớn!" Vương Nhất Bác kéo một cái ghế đến tùy ý ngồi lên, trượt đến trước mắt Tiêu Chiến, mọi người không liên quan đều đã đi rồi, vì vậy có thể không cần câu nệ.

"Mấy giờ thì có thể gặp Hạo Nghiêm?" Nhìn thấy bộ dạng Vương Nhất Bác mặt mày hớn hở liền biết bước đầu sự việc đã xong, Tiêu Chiến khều một chút trên cằm cậu.

Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện đẩy ra, lấy mu bàn tay xoa xoa cằm:"Chờ điện thoại đã".

Tiêu Chiến cười tà một cái, đứng dậy đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, xoay người ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói:" Buổi tối có phần thưởng cho cậu".

Nhất định là làm chuyện xấu hổ rồi, nhưng khiến Vương Nhất Bác không thể dễ dàng tha thứ bản thân chính là, nội tâm có chút kích động, nhưng thà rằng lòng như đao cắt cũng không thể mất đi một chút khí phách còn sót lại:"Không cần"

"Cậu nghĩ cái gì thế? Tôi nói, mời cậu ăn cơm tối làm phần thưởng cho cậu" Tiêu Chiến nở nụ cười đểu đến cực điểm.

(Mẹ nó)! Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác chính là lặng lẽ chửi thô tục, đã không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung cảm xúc bây giờ, thật quá mất mặt.

Vương Nhất Bác cầm cặp đưa cho Tiêu Chiến, đi về phía trước, thật sự là không còn mặt mũi gặp người.

Ngoại trừ lần trước ở Bắc Kinh ăn cá ngừ nướng vỉ sắt, thật sự là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm, đây là bữa cơm đầu tiên ở thành phố sau khi cưới, địa điểm là nhà hàng cách văn phòng luật không xa.

"Này, đồ ăn Hồ Nam rất cay nha " Vương Nhất Bác bất mãn nhìn Tiêu Chiến.

Nhận thực đơn từ người phục vụ, Vương Nhất Bác ho hai tiếng liền không khách khí, đúng là cậu chỉ thích ăn đồ ăn ví dụ như súp trẻ em, tôm xuyến xuyến cũng không quá đắt.

"Anh chọn đi" Vương Nhất Bác đóng thực đơn lại, trông chờ Tiêu Chiến:"Tôi đã đặt trước rồi" Thật ra là không muốn mời khách món ăn rẻ tiền.

"Chim uyên ương, thêm cá ngừ, thêm món dê đen, bí xiên tôm hầm, hai nồi canh bí đỏ khoai môn, hai bát lúa mì chồi mầm, cám ơn".

"Vâng xin chờ một chút" Ngày hôm nay trong lòng người phục vụ thực phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai khiến hưng phấn dị thường, đến khi nào bản thân mới tìm được anh chàng đẹp trai giàu có như thế này đây.

"Sao gọi nhiều thế hả?" Vương Nhất Bác giả vờ giả vịt hỏi, trong lòng đang cười nhạo, trước kia vừa học vừa làm cho đến bây giờ không được ăn món ngon, đừng nói bào ngư tổ yến, chỉ ngắm giá tiền nhà hàng này cũng ăn không nổi.

"Chờ vụ án kết thúc lại tiếp tục dẫn cậu đi ăn món cậu thích, ngày hôm này thì chỉ dẫn đến đây thôi" Lần đầu tiên Tiêu Chiến vui vẻ hòa nhã nhìn Vương Nhất Bác như thế, thái độ tốt lại còn ân cần.

"Được" Vương Nhất Bác là người rất thức thời, thấy chuyển biến tốt, Tiêu Chiến trước mặt hình như thần sắc không tệ, cũng sẽ không bị hóc với anh ta rồi.

Người thứ nhất bê lên bàn chính là chim uyên ương, nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác xanh xao hào hứng không nổi.

"Nếm thử một chút" Tiêu Chiến ý bảo Vương Nhất Bác gắp thịt.

"Không cần, tôi không ăn cay" Vương Nhất Bác thật sự không ăn cay.

"Gọi đồ ăn chắc chắn là có mục đích của nó, ăn cá có thể thông minh hơn" Tiêu Chiến trực tiếp gắp một miếng cá lớn rắc tiêu bên trên bỏ vào trong bát Vương Nhất Bác, trước khi cậu ngồi vào bữa ăn rất vui vẻ, cá hầm vị cũng không tệ, nhưng mà cậu lại không ăn.

"Đã nhiều năm như vậy tôi kiêng cá cũng đâu có ngu ngốc đâu! Nếu ăn không ngon từ này về sau tôi đều không tắm rửa nha!" Vương Nhất Bác dùng chiêu không tắm đe dọa Tiêu Chiến.

"Nếu không ngon, cùng lắm một tháng sau tôi không tắm cùng cậu!" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ dùng loại chuyện nhỏ nhặt này uy hiếp mình.

Tiêu Chiến đã vỗ ngực cam đoan, như vậy món cá sẽ tương đối ngon, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ bụng ta ra bụng người gây khó dễ nữa, thành thạo gắp miếng cá ăn hết toàn bộ, còn bộ phận đầu cá thì vẫn là quên đi, bởi vì thịt cá rất béo, ăn nhiều sẽ không chịu nổi, vẫn là tiết kiệm cho chồng lớn hưởng đi, về phần tắm thì không cần nói đến.

Các món ăn khác cũng tương đối tinh xảo, hai người vừa nói vừa cười vô cùng hòa thuận ấm áp, xa xa người phục vụ thường xuyên quăng đến ánh mắt hâm mộ.

Tính tiền trước khi chuông điện thoại Vương Nhất Bác vang lên, đủ thấy Hạ Đan làm việc rất có hiệu suất.

"Ơi" Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy được giọng nói của mình vô ý thức có phần nhẹ nhàng, nhưng mà Tiêu Chiến chú ý đến, không để lộ vết tích nhíu mày.

"Tám giờ, quán cà phê Mi lan đối diện trường học" Hạ Đan nghe thấy Vương Nhất Bác ở đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào, nhíu mày, trước kia Vương Nhất Bác sẽ không đi đến chỗ nhiều người.

"Tớ biết rồi, cảm ơn"

"Nghe điện thoại vui vẻ như thế sao?" Ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên trở nên sâu xa, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy rất mất tự nhiên.

"Chúng ta đi thôi, còn có nửa tiếng nữa là đến tám giờ, Hạo Nghiêm hẹn chúng ta ở quán cà phê Mi lan đối diện đại học".

Quán cà phê Mi lan thuộc chất lượng trung bình so với nơi này, Hạo Nghiêm lựa chọn chỗ này hẳn là bởi vì không nhiều người đến lắm có thể bao cả gian phòng đây mà.

Dọc đường Vương Nhất Bác rất rối rắm lát nữa Hạ Đan cũng ở đây thì làm sao có thể đối măt, cần giải thích Tiêu Chiến như thế nào đây?

Sau khi vào trong quán cà phê Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, Hạ Đan không có ở đây.

"Đến rồi?" Hạo Nghiêm cười nhạt đứng dậy, nam thần đúng là nam thần, một chút cũng không giống bộ dạng gia đình gặp khủng hoảng.

"Không ngờ cậu sẽ đến sớm như vậy" Vương Nhất Bác bị khí chất của Hạo Nghiêm ảnh hưởng.

"Vừa mới cùng Hạ Đan ở trong này tán gẫu một lát, cô ấy đi trước có việc, vì thế không phải là hai người đến muộn, giới thiệu một chút đi?" Nam thần trước sau vẫn duy trì nụ cười. Nhưng lời nói của hắn khiến cho hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều phản ứng rất mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro