Chương 23: Lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bảo bối, tôi kêu em đợi tôi ở ghế ngồi mà. Có biết tôi lo lắm không? "

Anh nắm chặt lấy tay cô, nói

" Sảng, đây là? "

" Tôi là Dương Dương, là chồng tương lai của Tiểu Sảng "

Anh trả lời Phương Nguyên ngay lập tức

" Tôi là Phương Nguyên, là bạn học của Sảng. Sảng, em sắp kết hôn sao lại không cho anh biết. Chúc mừng em nha. "
Phương Nguyên nói với giọng rất thản nhiên. Anh ta không biết bây giờ trong lòng của cô đang suy sụp đến dường nào. Cô không trả lời Phương Nguyên, Dương Dương thấy vậy liền nói:

" Tiểu Sảng đang bị bệnh, bây giờ cô ấy cảm thấy không được khỏe. Tôi sẽ đưa cô ấy về. Còn về chú chó này, chúng tôi sẽ chăm sóc nó "

Nói rồi, anh nhanh chóng đưa Trịnh Sảng về nhà. Từ lúc lên xe, cô không nói lời nào. Anh cảm thấy có chút lo lắng
Về đến nhà, vừa đậu xe xong, anh liền nắm tay cô kéo vào nhà. Anh đưa chú chó cho những người giúp việc. Nhờ họ băng bó vết thương và chăm sóc nó.

Anh cảm thấy nổi giận, hỏi cô:

" Tôi kêu em ngồi đợi tôi ở ghế. Em đi đâu vậy, có biết tôi lo lắng đi tìm em khắp nơi không? "

" Tôi xin lỗi "

Cô gục mặt xuống đất, nói

" Sao em lại gặp được tên Phương Nguyên đó vậy? "

" Lúc tôi cứu chú chó. Một chiếc xe cứ thế lao thẳng đến tôi. Là anh ấy đã cứu tôi "

" Anh ấy, em kêu ngọt thật đó "
Anh nhìn cô với ánh mắt giận dữ. Anh nói tiếp

" Sau này không được đi lung tung có biết chưa? "

" Tôi biết rồi "

" Lúc này em nói là chiếc xe suýt đụng trúng em sao? "

Lúc này, anh mới lấy lại chút bình tĩnh, hạ giọng nói với cô

" Phải, chiếc xe đó như bị điên vậy "

Cô vừa nói xong, anh bế cô thẳng lên phòng. Vào đến phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi cởi đồ cô ra. Cô bất ngờ với hành động này của anh, hoang mang nói với anh:

" Anh định làm gì vậy hả? "
" Kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không? "

" Không cần, tôi không sao "

" Em không sao là được rồi. Nên nhớ sau này đừng gặp tên Phương Nguyên đó nữa có biết chưa "

Nghe cô không sao, anh cảm thấy yên lòng. Môi anh đột nhiên cong lên, đưa sát vào mặt cô nói. Khoảng cách cảu cô và anh bây giờ chỉ còn 1cm nữa là đã chạm môi nhau

Thấy khoảng cách của hai người quá gần nhau. Mặt cô bỗng đỏ cả lên, cô lấy tay đẩy anh ra, mặt quay về bên trái nói:

" Anh mau đứng lên đi "

Lúc đó, Dương Tiểu Vân ở ngoài không gõ cửa, xông thẳng vào phòng:

" Anh hai, anh.... "
Thấy cảnh hai người đang ôm ấp nhau, Dương Tiểu Vân mang một bụng tức giận

" Em vào sao không gõ cửa? "

Thấy Dương Tiểu Vân không có phép tắt, anh ngồi dậy rồi la cô ta

" Từ trước đến em vào phòng anh đã gõ cửa đâu "
" Lúc trước khác, bây giờ khác. Nếu như sau này em vào phòng của anh mà không gõ cửa thì đừng bao giờ bước chân vào đây. Biết chưa? "

" Em xin lỗi, em biết rồi. Anh hai đừng giận em nữa "

Nói rồi, Dương Tiểu Vân tức giận đi xuống nhà bếp. Thấy vậy, Trịnh Sảng cũng bỏ xuống nhà bếp.

Thấy Trịnh Sảng đi lại gần mình, cô ta nhìn thấy cô rót nước vào ly và uống nó. Cô ta chợt nghĩ ra một ý đồ nào đó. Cô ta cười nhếch đôi môi hiểm độc của mình
Lúc Trịnh Sange đang uống một ngụm nước, Dương Tiểu Vân bỏ ly nước của mình xuống bàn và hỏi cô:

" Lúc nãy cô và anh Dương, hai người đã làm gì hả? "

" Anh Dương. Cô kêu nghe ngọt quá nhỉ "

" Đừng nói vòng vo, mau nói đi "
" Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Cô đang nói chuyện với chị dâu tương lai của mình đó. Ăn nói cho cẩn thận "

" Tôi nói cho cô biết, anh Dương Dương chỉ thuộc về mình tôi thôi. Cô muốn đấu với tôi, còn lâu "

Đúng lúc đó, Dương Tiểu Vân thấy Dương Dương đi xuống, cô ta lấy ly nước của mình trên bàn. Tạt thẳng của mặt của mình rồi la lên inh ỏi. Trịnh Sảng ngạc nhiên với hành động của cô ta, cô cũng muốn xem cô ta đang giở trò gì
" Ahhhhh.... "

" Cô làm gì vậy hả? "

Nghe tiếng la của Dương Tiểu Vân, Dương Dương chạy nhanh xuống xem có chuyện gì. Lúc anh xuống, anh nhìn thấy khuôn mặt của Dương Tiểu Vân bị ướt hết. Còn trên tay của Trịnh Sảng lại cầm ly nước. Cứ tưởng cô tạt nước Dương Tiểu Vân nên anh hỏi:

" Có chuyện gì vậy? "

" Chị hai, em làm gì sai xin chị cứ nói. Đừng hành động như vậy với em "

" Có chuyện gì vậy Tiểu Vân "
Nghe Phong Tiểu Vân nói vậy, Phong Vĩnh Kỳ nhìn cô ta với ánh mắt lo lắng

" Lúc nãy chị hai xuống hỏi em là từ trước đến nay em luôn vào phòng anh mà không gõ cửa à. Em trả lời chị là dạ rồi chị ấy cầm ly nước trên tay... "

Cô ta nói với giọng bản thân là người bị hại

" Có chuyện đó không Sảng? "

Anh không tin những gì Dương Tiểu Vân vừa hỏi. Anh xoay qua cô để xác nhận câu trả lời. Không ngờ, cô lại nhận là mình làm

" Phải, là tôi đã tạt nước cô ta "
Cô không lo lắng gì, nói

" Em mau lấy khăn lau đi. Nếu không sẽ bệnh đó "

Anh quay lại nói chuyện nhỏ nhẹ với Dương Tiểu Vân rồi quay qua nói với cô

" Tại sao em lại làm những chuyện như vậy? Tiểu Vân làm gì sai em cứ nói "

Cô không trả lời anh, chỉ bước thẳng lên phòng rồi lấy vali thu dọn quần áo. Anh rất kinh ngạc với hành động của cô, anh hỏi cô

" Em định đi đâu vậy hả? "
" Tôi sẽ dọn đi. Sẽ không sống ở đây nữa "

" Tại sao em lại có thể ngang ngược như vậy. Đã làm sai lại không chịu nhận "

" Phải, là tôi ngang ngược. Tất cả đều là do tôi, là tôi làm sai anh chịu chưa. Từ lúc vào Phong gia, anh biết tôi sống như thế nào không. Anh nghĩ tôi sống tốt lắm sao? Anh lấy quyền gì cấm tôi theo đuổi người tôi yêu chứ. "
Cô tức giận nói hết những điều trong lòng mình. Khi cô nói xong, nước mắt cô sắp rơi xuống nhưng cô cố kìm nén nó lại

Nghe được những lời lúc nãy thốt ra từ miệng của cô, anh tức giận nay lại càng tức giận hơn.

Khi cô định kéo vali ra khỏi phòng, anh đã nắm chặt lấy tay cô rồi đẩy ngã cô xuống giường. Anh cởi áo của mình ra rồi đè lên người cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mess