Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

### Chương 1: Gặp Lại

Ping bước vào tòa nhà công ty, cảm thấy hồi hộp và căng thẳng. Cậu là nhân viên mới, và hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm việc tại đây. Không gian văn phòng rộng lớn và hiện đại khiến cậu có phần choáng ngợp. Ping hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Phòng làm việc của Ping nằm ở một góc yên tĩnh của tầng văn phòng. Cậu chào hỏi những đồng nghiệp mới và bắt đầu làm quen với công việc. Cảm giác hồi hộp dần tan biến khi cậu hòa nhập vào môi trường mới, cố gắng tập trung vào công việc và không để sự lo lắng ảnh hưởng đến mình.

Buổi sáng hôm đó, Meen bước vào văn phòng của mình, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn. Anh vừa trở về từ chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài và đang đối mặt với một danh sách công việc dài dằng dặc. Meen, người nổi tiếng với tính cách máu lạnh và hung dữ, thể hiện sự quyết đoán và nghiêm khắc với tất cả mọi người. Anh không ngần ngại chỉ trích các nhân viên khi họ mắc lỗi, và việc anh xử lý công việc luôn rất lạnh lùng và hiệu quả.

Tuy nhiên, sự trở về của anh không chỉ đánh dấu sự trở lại của một chủ tịch nghiêm khắc mà còn của một người đang âm thầm tìm kiếm Ping. Khi Meen bước vào phòng họp, anh quét mắt qua các gương mặt nhân viên và ngay lập tức dừng lại khi thấy Ping. Mặc dù Ping đã thay đổi nhiều, Meen vẫn nhận ra cậu ngay lập tức. Sự ngạc nhiên và vui mừng thoáng qua trên gương mặt anh, nhưng anh nhanh chóng giữ lại vẻ nghiêm nghị để không lộ cảm xúc.

Ping nhìn lên bục, lắng nghe với sự tập trung. Cậu cảm thấy một cơn sóng cảm xúc lạ lẫm khi nhìn thấy vị chủ tịch. Tim cậu đập nhanh hơn bình thường, nhưng cậu không hiểu lý do. Cậu cố gắng tập trung vào cuộc họp, nhưng cảm giác lạ lẫm cứ quẩn quanh trong đầu.

Sau cuộc họp, Ping quay lại bàn làm việc của mình, tâm trí cậu vẫn còn rối bời. Cậu không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Meen đã ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Cậu vẫn không nhận ra Meen là người bạn cũ, và cậu cố gắng giữ khoảng cách với anh, không muốn bị ảnh hưởng.

Meen, trái lại, không thể quên hình ảnh của Ping. Anh quyết định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để trò chuyện với cậu. Với ánh mắt đầy sự khẩn thiết, anh chờ Ping ở hành lang vắng vẻ. Anh biết rằng mình cần phải tiếp cận Ping một cách khéo léo, không để lộ sự quen biết cũ của họ.

Khi Ping bước ra khỏi phòng làm việc, Meen tiến lại gần với vẻ mặt nghiêm nghị và đầy sự quyết tâm. "Ping, tôi có thể nói chuyện với em một chút được không?" Meen hỏi, giọng anh lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự khẩn thiết.

Ping dừng lại và nhìn Meen với ánh mắt ngạc nhiên. "Xin lỗi, chủ tịch, tôi còn nhiều việc phải làm," cậu đáp, giọng nói cứng rắn và đầy sự lưỡng lự. Ping nhanh chóng quay đi, không để Meen có cơ hội nói thêm gì.

Meen đứng lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Ping, lòng anh cảm thấy nặng trĩu. Anh hiểu rằng để có thể lấy lại niềm tin và cảm tình của Ping, anh sẽ phải rất nỗ lực. Dù cậu không nhận ra anh, Meen vẫn quyết tâm sẽ chứng minh rằng anh không chỉ là một người chủ tịch nghiêm khắc mà còn là một người đáng tin cậy và chân thành.

Ngoài Meen, văn phòng còn có trợ lý của anh, một người đàn ông nhanh nhẹn và tận tụy, thường xuyên hỗ trợ anh trong công việc và giúp anh duy trì sự tổ chức hoàn hảo. Tuy nhiên, dù trợ lý rất quan trọng đối với công việc, Meen không thể hoàn toàn dựa vào anh khi vấn đề tình cảm và sự chân thành với Ping là điều anh cần tự mình giải quyết.

---
### Chương 2: Nỗ Lực Để Được Nhận Ra

Ngày hôm sau, Ping trở lại văn phòng với tâm trạng vẫn còn lấn cấn sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Meen. Cậu cảm thấy lạ lẫm khi thấy Meen đang đứng ở hành lang, đôi mắt nghiêm nghị của anh không rời khỏi cậu. Ping cố gắng tránh nhìn thẳng vào anh, tiếp tục công việc của mình với hy vọng rằng cuộc gặp hôm qua sẽ không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

Meen biết rằng việc tiếp cận Ping không thể chỉ dừng lại ở một lần. Anh quyết định phải nỗ lực hơn nữa để có cơ hội trò chuyện với cậu. Trong suốt cả ngày, Meen tìm cách xuất hiện gần Ping, nhưng cậu luôn tránh né và giữ khoảng cách. Meen không thể để cậu cứ thế rời xa mình mãi, đặc biệt là khi anh biết rõ sự quan trọng của Ping đối với mình.

Cuối buổi chiều, khi văn phòng bắt đầu vắng vẻ, Meen quyết định hành động. Anh gửi một tin nhắn qua hệ thống nội bộ đến Ping, đề nghị một cuộc gặp gỡ ngắn để thảo luận về công việc và bất kỳ vấn đề nào có thể cần hỗ trợ. Mặc dù nội dung tin nhắn chỉ mang tính chất công việc, Meen hy vọng rằng nó sẽ là cơ hội để anh có thể tiếp cận Ping một cách nhẹ nhàng hơn.

Ping nhận được tin nhắn và do dự một lúc trước khi quyết định trả lời. Cậu cảm thấy mâu thuẫn trong lòng – một phần muốn từ chối để tránh gặp phải Meen, nhưng một phần cũng cảm thấy sự tò mò và cần phải giải quyết mọi việc. Cuối cùng, Ping đồng ý hẹn gặp Meen tại phòng họp nhỏ gần đó.

Khi đến phòng họp, Ping cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Cậu bước vào, thấy Meen đã đứng chờ sẵn. Anh đứng dậy ngay khi Ping vào phòng, vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ, nhưng có một nét nhẹ nhàng ẩn hiện trong ánh mắt anh khi nhìn Ping.

"Chào em, Ping," Meen bắt đầu, giọng anh lạnh lùng nhưng có sự ấm áp đặc biệt khi nói chuyện với cậu. "Cảm ơn em đã dành thời gian. Tôi chỉ muốn kiểm tra xem có điều gì cần hỗ trợ không."

Ping gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chào chủ tịch, không có gì lớn lắm. Tôi đang làm quen với công việc và các quy trình," cậu đáp, giọng nói vẫn giữ vẻ lịch sự nhưng lạnh nhạt.

Meen quan sát Ping một lúc, nhận thấy sự căng thẳng trong cậu. Anh quyết định phải tạo một không gian thoải mái hơn. "Nếu em cần giúp đỡ, đừng ngần ngại yêu cầu. Tôi biết công việc ở đây có thể rất áp lực," Meen nói, cố gắng thể hiện sự quan tâm mà không làm Ping cảm thấy áp lực.

Ping cảm thấy bất ngờ với thái độ dịu dàng của Meen. Cậu không biết rõ về người chủ tịch này, nhưng sự quan tâm đó ít nhiều đã làm giảm bớt phần nào sự lo lắng của cậu. "Cảm ơn, chủ tịch. Tôi sẽ cố gắng," Ping đáp, giọng cậu đã mềm mỏng hơn một chút.

Meen quyết định nhân cơ hội này để trò chuyện thêm. "Tôi đã để ý rằng em có vẻ không thoải mái. Có chuyện gì không ổn sao?" Meen hỏi, ánh mắt anh vẫn đầy sự chân thành.

Ping ngạc nhiên bởi câu hỏi này, và cảm giác ngạc nhiên khiến cậu bối rối. "Không, không có gì đâu. Tôi chỉ đang làm quen với công việc thôi," Ping nhanh chóng trả lời, cố gắng không để lộ cảm xúc thật của mình.

Meen không buông tha, dù anh biết mình đang ở ranh giới của sự xâm phạm. "Nếu có bất kỳ vấn đề gì, em có thể nói với tôi. Dù sao thì, công ty này cũng là nơi em sẽ gắn bó một thời gian dài," anh tiếp tục, giọng nói của anh có phần nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Ping.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một chút, và Ping dần cảm thấy thoải mái hơn với sự dịu dàng của Meen. Cậu vẫn không nhận ra rằng Meen chính là người bạn cũ mà cậu từng quen biết, nhưng sự quan tâm và thái độ của anh ít nhiều đã khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn trong công việc.

Khi cuộc gặp kết thúc, Ping rời phòng họp với một cảm giác lẫn lộn. Cậu vẫn không thể xác định được cảm giác của mình đối với Meen, nhưng sự chân thành trong cách anh đối xử với cậu đã tạo ra một ấn tượng đáng nhớ.

Meen đứng lặng lẽ trong phòng họp, nhìn theo bóng dáng Ping rời đi. Anh biết rằng đây mới chỉ là bước đầu, và để có thể tiến xa hơn, anh sẽ phải nỗ lực rất nhiều để chứng minh rằng sự quan tâm của anh là chân thành và không thể bị phủ nhận.

--____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro