chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chương 16: Cơn Bệnh và Đêm Thức Trắng**

Sáng hôm sau, khi Meen và Ping dậy và chuẩn bị cho một ngày mới, Ping bỗng cảm thấy không khỏe. Cậu kêu đau đầu và có dấu hiệu sốt nhẹ. Nội của Meen ngay lập tức nhận ra sự khác thường và cùng với gia đình, bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của Ping.

Meen thấy Ping nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi, sự lo lắng trong lòng anh tăng lên nhanh chóng. Anh và gia đình nhanh chóng chạy đi chạy lại, gọi bác sĩ và chuẩn bị các loại thuốc cần thiết. Nội lo lắng không ngừng, trong khi các thành viên khác trong gia đình cũng giúp đỡ hết sức để chăm sóc Ping.

Trong suốt cả ngày, Meen không ngừng di chuyển, kiểm tra nhiệt độ của Ping, chuẩn bị thức ăn nhẹ và uống thuốc cho cậu. Mỗi lần Ping cần gì, anh đều có mặt ngay lập tức, không rời xa cậu dù chỉ một phút.

Khi màn đêm buông xuống, gia đình Meen cũng đã trở lại phòng nghỉ của họ, chỉ còn lại Meen ở lại với Ping. Cảm giác bất an và lo lắng làm cho anh không thể ngủ được. Anh ngồi bên giường, mắt không rời khỏi Ping, không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào của cậu.

Nửa đêm, Ping tỉnh dậy, cậu cảm thấy khát nước và muốn uống một ly nước ấm. Meen ngay lập tức nhận ra sự khó chịu của Ping và không do dự, anh rời khỏi phòng để lấy nước. Anh nhanh chóng xuống bếp, đun nước và chuẩn bị một ly nước ấm. Trong khi chờ nước nguội, anh không ngừng suy nghĩ về cách để giúp Ping cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi nước đã sẵn sàng, Meen trở lại phòng, mắt vẫn còn đỏ vì thiếu ngủ, nhưng lòng anh tràn đầy sự quan tâm. Anh nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn cạnh giường và ngồi xuống bên cạnh Ping. “Ping, em dậy rồi à? Đây là nước ấm, em uống một chút nhé.”

Ping mỉm cười yếu ớt và nhận lấy ly nước từ tay Meen. Cậu uống từng ngụm một, cảm giác dễ chịu hơn nhờ sự chăm sóc tận tình của Meen. “Cảm ơn anh,” Ping thì thầm, cảm nhận được sự yêu thương và sự quan tâm trong hành động của Meen.

Meen ngồi bên cạnh Ping, tay anh vỗ về trên trán cậu. “Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ ở đây với em suốt đêm. Anh không muốn rời xa em một giây nào cả.”

Ping cảm thấy sự an ủi từ những lời nói của Meen. Dù sức khỏe của cậu không hoàn toàn hồi phục, nhưng sự quan tâm và yêu thương của Meen làm cho cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cậu cố gắng nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp và yên bình từ sự chăm sóc của Meen.

Meen không ngủ, chỉ ngồi đó, theo dõi từng cử động của Ping và chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ yêu cầu nào của cậu. Đêm đó, sự kiên nhẫn và tình yêu của Meen là nguồn động viên lớn nhất cho Ping. Dù mệt mỏi, Meen vẫn giữ vững tinh thần và chăm sóc Ping với tất cả sự tận tâm.

Khi ánh sáng của buổi sáng bắt đầu ló dạng, Meen cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Ping ngủ yên và sức khỏe của cậu có vẻ được cải thiện. Anh thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục ngồi bên giường, sẵn sàng làm mọi thứ cần thiết để đảm bảo rằng Ping sẽ nhanh chóng hồi phục.

Cả hai cùng nhau trải qua đêm dài đầy lo lắng và tình yêu, và khi buổi sáng đến, Meen biết rằng dù có bất kỳ thử thách nào, tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho Ping sẽ luôn là nguồn sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro