chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

**Chương 4: Nỗi Đau và Quyết Định**

Meen đang làm việc trong văn phòng thì trợ lý của anh bước vào, vẻ mặt căng thẳng. "Thưa Tổng Tài, có một tin không vui. Ping bị một nhóm người bắt nạt ở ngoài văn phòng. Hiện giờ cậu ấy đang ở bệnh viện."

Câu nói của trợ lý như một cú sốc với Meen. Anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ nghiêm túc sang lo lắng. "Cái gì? Chi tiết cụ thể là gì?"

Trợ lý nhanh chóng giải thích: "Cậu ấy bị đánh đập rất tàn nhẫn. Các bác sĩ đang kiểm tra, nhưng có vẻ như cậu ấy bị thương khá nghiêm trọng."

Meen không nói thêm lời nào. Anh đứng dậy, sắc mặt cứng đờ và trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh bước ra khỏi văn phòng một cách vội vã, không quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh. Mỗi bước đi của anh đều mang theo nỗi lo lắng và sự giận dữ đang dâng trào trong lòng.

Khi Meen đến bệnh viện, anh tìm đến phòng cấp cứu nơi Ping đang được chăm sóc. Anh thấy Ping nằm trên giường bệnh, với gương mặt đầy vết bầm tím và cơ thể bị thương tích. Mặc dù Ping đang được các bác sĩ chăm sóc, nhưng hình ảnh cậu ấy nằm bất động khiến Meen cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

Meen bước đến bên giường, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của anh không thể giấu được sự lo lắng. "Bảo bối, em có cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Ping mở mắt và nhìn thấy Meen. Cậu mỉm cười yếu ớt, cố gắng tỏ ra lạc quan dù đau đớn. "Anh… em không sao đâu. Chỉ là… em đã không thể tự bảo vệ mình."

Meen nắm lấy tay Ping, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay của Ping khiến anh cảm thấy sự dịu dàng trong trái tim mình. "Đừng lo, bảo bối. Anh sẽ đảm bảo rằng những người đã làm em bị thương sẽ phải trả giá. Em không phải lo lắng về điều đó."

Ping nhìn Meen với sự cảm động. Cậu không nói gì thêm, chỉ yên lặng cảm nhận sự quan tâm chân thành từ Meen. Sau khi các bác sĩ rời khỏi, Meen ngồi bên giường, giữ tay Ping trong tay mình, không rời xa.

Khi trời tối, Meen cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình ngày càng tăng. Anh biết mình không thể để tình trạng này tiếp tục. Anh phải hành động ngay lập tức để bảo vệ Ping và trả thù cho những kẻ đã gây ra nỗi đau cho cậu. Meen đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Ping, và ra ngoài để thực hiện kế hoạch của mình.

Về đến văn phòng, Meen không để tâm đến bất cứ công việc nào khác. Anh ngay lập tức triệu tập các đàn em và liên lạc với những người mà anh tin tưởng nhất trong thế giới ngầm. Anh đã quyết định rằng sự trả thù của mình sẽ không chỉ là một lời đe dọa; anh sẽ hành động ngay lập tức để đảm bảo những kẻ đã gây hại cho Ping sẽ phải trả giá nặng nề.

“Làm ơn, tập trung hết lực lượng vào việc này,” Meen ra lệnh, giọng nói của anh lạnh lùng và đầy quyết đoán. “Tôi muốn biết tất cả thông tin về những kẻ đã hành hung Ping. Và khi các cậu đã có đủ thông tin, tôi muốn họ bị xử lý ngay lập tức. Không có chỗ cho bất kỳ sự khoan dung nào.”

Các đàn em của Meen gật đầu và bắt đầu triển khai các bước cần thiết. Họ lần theo dấu vết của những kẻ đã tấn công Ping, xác minh thông tin và lập kế hoạch cho một cuộc tấn công.

Vào đêm hôm đó, Meen không ngủ. Anh ngồi trong văn phòng, ánh sáng từ đèn làm nổi bật sự căng thẳng và quyết tâm trong ánh mắt của anh. Anh chờ đợi tin tức từ các đàn em của mình, không ngừng nghĩ đến sự đau đớn của Ping.

Cuối cùng, tin tức đến. Các đàn em của Meen đã tìm ra nơi ở của những kẻ đã hành hung Ping. Meen lập tức ra lệnh cho họ thực hiện kế hoạch. “Đến giờ rồi. Hãy làm cho họ cảm nhận được sự trả thù mà họ xứng đáng nhận được. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi họ không còn đường sống.”

Một cuộc tấn công dữ dội diễn ra. Các đàn em của Meen, với sự tàn nhẫn và lạnh lùng, đã bao vây và tấn công nơi ở của những kẻ đó. Không để lại bất kỳ cơ hội nào cho sự sống sót, họ hành động nhanh chóng và quyết liệt. Những kẻ đã gây ra nỗi đau cho Ping bị đối xử không chút thương tiếc. Họ bị hành hung tàn bạo và cuối cùng bị quăng ra ngoài đường, không còn cơ hội sống sót.

Meen đứng quan sát từ xa, ánh mắt không rời khỏi cuộc tấn công. Khi mọi việc kết thúc, anh biết rằng mình đã thực hiện xong sự trả thù mà Ping xứng đáng nhận được. Dù hành động của anh có phần tàn nhẫn, anh không thể chịu đựng việc những người đã làm hại Ping được sống yên ổn.

Tối hôm đó, khi trở về bệnh viện, Meen cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình đã được giải tỏa. Anh ngồi bên giường Ping, giữ tay cậu trong tay mình. “Bảo bối, giờ thì em có thể yên tâm. Anh đã xử lý xong mọi chuyện. Họ sẽ không còn làm hại em nữa.”

Ping nhìn Meen với sự cảm động sâu sắc. Cậu không còn sức để nói nhiều, chỉ khẽ nắm chặt tay Meen, cảm nhận sự ấm áp và sự bảo vệ mà anh mang lại. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những nỗi đau và sự giận dữ dường như đã được xoa dịu bởi tình yêu và sự chăm sóc mà Meen dành cho cậu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro