Không có tránh thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong mọi người đọc chap này có thể tưởng tượng xa xôi một chút nhaaa!

Đêm khuya mọi âm thanh đều tịch mịch, Tứ Hợp Viện cổ xưa bị vây quanh bởi tiếng ve kêu ếch ốp bên ngoài, trong phòng vốn dĩ mát rượi, nhiệt độ lại bởi vì cảnh tượng ái muội bên trong dần dần lên cao.

Trên tủ đầu giường, dùng bình hoa cổ thời sứ thanh hoa cải tạo thành đèn bàn bật sáng lên, tản ra ánh sáng màu da cam ấm áp, chiếu phủ lên cảnh tượng ái muội.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Phác Trí Mân nhắm chặt hai mắt, không dám mở.

Người đàn ông thân hình to lớn đè áp đặt ở trên người cậu, áo sơmi nam rộng thùng thình bị người đàn ông khẩn cấp từ dưới vén cao, rồi mới, môi của anh đụng vào trên da thịt chính mình.

Cậu từng chút từng chút bị anh dẫn đốt, mãnh liệt thiêu đốt, dần dần bị lạc, trầm luân...

Kim Tại Hưởng động tác không ôn nhu, nhưng cũng không thô lỗ, không nóng không vội, lại lộ ra cường thế đoạt lấy.

Không có giống lần đầu tiên như vậy, cảm giác được nóng rát đau khổ, chỉ có cảm giác rất nhỏ đau đớn.

Cảm giác sung sướng vô cùng đã lâu trong thâm sâu trí nhớ, giống như tìm được chờ mong đã lâu trở về.

Dưới thân cậu gắt gao ôm anh, có nước mắt rơi xuống, bị anh mềm nhẹ hôn tới.

Khi lý trí của cậu tỉnh táo đôi chút, cũng không hối hận đêm nay đã đồng ý cùng anh hoan ái.

Cậu cảm giác chính mình ở trong lòng anh cũng không đến nỗi không chịu nổi như vậy.

Mang cậu đi gặp bạn mình, hôm nay lại vẫn mang cậu đi cưỡi ngựa, cùng ăn bữa tối dưới ánh nến...

Cậu đã cảm thấy được cực kỳ cảm động, cực kỳ hạnh phúc rồi.

Khẩn căng ôm chặt anh, móng tay bấu vào trong bắp thịt của anh, lúc động tình, cậu mẫn cảm ngâm nga ra tiếng, dưới sự cổ vũ của anh, tiếng kêu của cậu càng lúc càng lớn.

Kim Tại Hưởng cảm nhận được cảm giác thực cốt khoái hoạt cùng thỏa mãn mãnh liệt, hoàn toàn đã quên Mẫn Kha Nguyệt tồn tại

Anh không hề tiết chế, đem cậu dày vò đến vài lần ngất đi.

"Tại Hưởng... Không cần..." cậu cầu xin nói, thân thể đã hóa thành một vũng xuân thủy, người đàn ông khóe miệng nhếch lên, trên trán treo một tầng mồ hôi sáng láp lánh, chiếm lấy môi của cậu, càng thêm ra sức.

Mãi đến khi cậu lại mê man lần nữa, không có mở mắt ra, anh mới buông tha cậu.

Cậu mệt mỏi trầm trầm ngủ thiếp đi, anh cầm khăn lông ướt, vì cậu lau chùi hết mồ hôi trên người cùng hạ thân dơ bẩn.

Rồi sau đó, ôm lấy cậu, ngủ thật say.

Cảm giác thỏa mãn này, mãi kéo dài cho đến ngày hôm sau mặt trời lên cao.

Sau khi rời giường, Kim Tại Hưởng cảm thấy được sảng khoái tinh thần, mà Phác Trí Mâm còn đang mê man, xem ra dáng vẻ mệt chết đi.

Toàn thân cậu đều là dấu hôn ngân hồng nhạt, toàn bộ là kiệt tác của anh.

Phác Trí Mâm tỉnh lại thời điểm, đã là buổi chiều, bụng đói kêu vang, toàn thân vô lực, thân thể mệt mỏi rã rời đau đớn giống như vừa bị một trận tai nạn xe.

Nghĩ đến tối hôm qua, hai gò má cậu như hỏa thiêu, hồng đến tận mang tai.

Vậy mà đồng ý đáp lại anh?

Kỳ thật không hối hận cái gì, cũng không phải lần đầu tiên rồi.

Mà còn, cậu ngày hôm qua quả thật là bị anh làm động, tuy không được đến một câu lời ngon tiếng ngọt cùng hứa hẹn của anh.

Hứa hẹn...

Anh nói không li hôn, tính hứa hẹn sao?

Bọn họ cứ như vậy, làm một đôi vợ chồng chân chính, mãi ở bên nhau sao?

Nếu anh đối với cậu có tâm, cậu đương nhiên hi vọng cùng anh hảo hảo, làm một cặp vợ chồng...

Chỉ sợ...

Ngay khi cậu miên man suy nghĩ thời điểm, Kim Tại Hưởng vào được, câuh lập tức xoay người, đưa lưng về phía anh.

Kim Tại Hưởng nhìn ra được cậu đang thẹn thùng, khóe miệng nhếch lên, cầm quần áo lên đưa tới, "Rời giường!"

"Biết rồi." Cậu thấp giọng nói.

"Nhanh lên mặc quần áo vào, chẳng lẽ muốn anh giúp em mặc?" Anh sâu xa nói, Phác Trí Mâm vội vàng cầm quần áo giấu vào trong chăn.

Cái người hay thẹn thùng này!

"Anh mau đi ra!" Cậu sẳng giọng.

Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, vào buồng vệ sinh.

Phác Trí Mâm lập tức mặc quần áo, tại lúc anh đi ra, cậu đã mặc xong.

Kim Tại Hưởng là đồ mặt dày, sau khi cùng cậu hoan ái, không cảm thấy được có cái gì xấu hổ. Phác Trí Mâm nhưng lại ngược lại, như là mới vừa biết yêu liền cùng bạn trai trên giường lăn lộn cả một đêm xong liền coi như không quen, tự nhiên có chút thẹn thùng cùng nũng nịu.

Tuy sớm đã là một người thành thục trên thương trường, ở phương diện này, cậu kỳ thật cùng một cậu bé đối với mối tình đầu lần đầu biết biết yêu không cái gì khác nhau.

Ở mặt ngoài đương nhiên biểu hiện thật bình tĩnh, Kim Tại Hưởng hai tay ôm ngực, liếc cậu.

"Hôm nay vẫn còn không trở về Sùng Xuyên? Bộ phận của em có rất nhiều chuyện phải làm à!" Kỳ thật, cậu cũng không nghĩ muốn trở về, cậu thích ở tòa Tứ Hợp Viện này, thích Bắc Kinh này vì không quá nhiều người nhận thức bọn họ, thích cùng anh mãi ở lại chỗ này.

Phác Trí Mâm bình tĩnh hỏi, mặt không chút thay đổi.

Cậu xem ra trái lại đĩnh bình tĩnh, anh còn tưởng rằng cậu sẽ mất tự nhiên.

"Không nghĩ muốn từ chức rồi hả?" Kim Tại Hưởng giương giọng hỏi.

"Em, em một ngày vẫn còn đang đương chức, nên đối với công việc có trách nhiệm!" Phác Trí Mâm quật cường trả lời, không nghĩ muốn để cho anh cho rằng, trải qua tối hôm qua, cậu sẽ ỷ lại vào anh như vậy.

"Em còn muốn từ chức? Còn muốn ly hôn? Phác Trí Mâm, em tối hôm qua đã bị anh ăn sạch rồi!" Kim Tại Hưởng giận, cho rằng tối hôm qua đã phát sinh, đối với cậu mà nói không cái gì ảnh hưởng!

Phản ứng của anh, để cho Phác Trí Mâm sợ sệt, tim đập nhanh.

"Nói như thế, trước anh có nói, hẳn không ly hôn là thật rồi hả? Anh thực coi em như vợ anh rồi hả? Anh không chán ghét em nữa rồi hả?" Phác Trí Mâm vui sướng hỏi, cậu nên dũng cảm một chút, chỉ cần anh đồng ý bước lên phía trước ra một bước, cậu tất nhiên đi theo!

Kim Tại Hưởng nhìn cậu, có phần mờ mịt, có phần ngậm miệng, không biết trả lời như thế nào.

"Kim Tại Hưởng, anh cẩn thận nghĩ rõ ràng quan hệ của chúng ta, em hẳn không ép bức anh." Cậu biết trong lòng anh đang mâu thuẫn cái gì, cậu nghĩ muốn cho mọi người một một cơ hội.

Kim Tại Hưởng nhìn Phác Trí Mâm săn sóc như vậy, đột nhiên trong lúc đó rất muốn cho cậu một cái đáp án chắc chắn, nhưng mà, trong lúc này không thể nói ra miệng.

Cậu vào buồng vệ sinh, anh đi ra khỏi phòng.

Hai người tại cửa hiệu vằn thắn lâu đời ở đầu hẻm ăn cơm, Phác Trí Mâm lại vẫn lôi kéo anh xếp hàng mua sữa chua, ăn không ít đồ ăn vặt.

Đôi bên ăn ý không đề cập tới chuyện tình cảm, cậu chủ động nắm tay anh, rong chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.

Dưới ánh mặt trời, lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, chống lại khuôn mặt tuấn tú vô hại kia của Kim Tại Hưởng, Phác Trí Mâm lén lút véo cánh tay của mình, chẳng thế thì còn tưởng rằng đang nằm mơ!

Hai người tầm mắt giao nhau khi đó, môi cậu không tự giác cong lên, Kim Tại Hưởng luôn luôn không thích cười, khóe miệng cứng ngắc giật giật, lập tức lảng tránh ánh mắt.

Phác Trí Mâm cho rằng anh là xấu hổ, không có để ý.

Buổi tối trở lại Tứ Hợp Viện, hành lý của câuh đã bị người đưa tới nơi này, cậu tắm rửa xong từ trong nhà ra ngoài, nghe được Kim Tại Hưởng ở trong sân gọi điện thoại.

Mẫn Kha Nguyệt ba chữ giống Kim Cô Chú, nháy mắt để cho cậu đau đầu hoa mắt, anh đang cùng y tá chăm sóc Mẫn Kha Nguyệt gọi điện thoại, tại hỏi tình hình cô ta.

Kim Tại Hưởng cúp điện thoại xoay người khi đó, liền thấy được Phác Trí Mân đứng ở cửa.

Hôm nay nhiệt độ không khí hơi cao, anh cảm thấy được cực kỳ khô nóng, trong lòng có tia lo lắng đang lượn lờ. Cậu hướng về bên này đã đi tới, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt đánh úp lại.

"Nguyệt Nguyệt có khỏe không?" Phác Trí Mân rộng rãi hỏi.

Kim Tại Hưởng cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn đá, rút một điếu thuốc, vừa muốn lấy cái bật lửa, Phác Trí Mân lập tức tiến lên, đoạt lấy cái bật lửa, "Anh ít hút thuốc lá chút đi, thật sự cực kỳ tổn thương đến phổi!" Cậu ôn nhu khuyên nhủ, giống người vợ ôn nhu dịu dàng.

"Em mặc kệ anh! Trong lòng anh phiền!" Kim Tại Hưởng buồn bực nói, trừng mắt với cậu.

Cùng Phác Trí Mân tốt lên, trong lòng anh tới cùng lại vẫn là có chút cảm giác có tội, nhưng mà, trừ phi phát sinh kỳ tích, Mẫn Kha Nguyệt mới có thể tỉnh lại, anh đối với Phác Trí Mân cũng không phải không có cảm giác.

Bộ dạng anh hướng cậu phát hỏa, dạy Phác Trí Mân lòng chua xót, đem cái bật lửa thả lại trên bàn đá, "Em đi nghỉ ngơi trước." Nhẹ giọng nói câu, lập tức hướng trong phòng.

Kim Tại Huỏng cầm lấy cái bật lửa, lập tức đem thuốc lá châm lên, thâm hít một hơi, từ từ nhắm hai mắt, phun ra khói thuốc đầy vẻ phiền não.

Anh hối hận sao?

Phác Trí Mân nằm ở trên giường, âm thầm suy nghĩ.

Kim Tại Hưởng căn bản là chưa cho cậu cái hứa hẹn gì, cũng chưa nói thích cậu, tối hôm qua, có lẽ chỉ là nhất thời kích thích...

Không nên nghĩ nhiều như thế, lại càng không nên suy đoán, quá để ý, nếu không cuối cùng tổn thương vẫn lại là chính mình.

Phác Trí Mân cố gắng bảo trì trấn định, kéo chăn lên đến bụng, lần này ý thức được, vấn đề mang thai.

Tối hôm qua không có tránh thai, cậu có thể mang thai hay không?

Lập tức ngồi dậy, trong lòng có phần hoảng, cậu không biết Kim Tại Hưởng có hy vọng cậu mang thai hay không.

Phác Trí Mân lại xuống giường, ra khỏi phòng, Kim Tại Hưởng hút thuốc xong vừa muốn vào nhà, ở trong sân gặp cậu đi ra ngoài.

"Em sao còn chưa ngủ?" Anh dằn lại tính tình hỏi.

"Tối hôm qua, là thời kỳ nguy hiểm của em, không có tránh thai, em là muốn hỏi anh, anh là tính toán muốn có con hay không?" Cậu bình tĩnh hỏi, cả lòng ngực căng thẳng, không biết đáp án của anh.

Hai người mặt đối mặt, Kim Tại Hưởng hiển nhiên là bị vấn đề của cậu làm cho nghẹn họng khó xử rồi.

Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề có con.

Tuy mỗi lần đi nhà nghỉ dưỡng thăm cha anh, anh luôn nói, hai người tuổi tác không nhỏ, nên muốn đứa bé rồi.

Cùng Phác Trí Mân sinh con?

Có khả năng sao?!

Lúc ấy anh ở trong lòng là tự châm chọc như thế.

Hiện tại...

Quả thật chính diện gặp phải vấn đề như vậy khi đó, anh sợ sệt, có phần hoang mang lo sợ.

Phác Trí Mân không biết đáp án của anh, cậu chỉ biết là, một đứa bé cần một cái hoàn cảnh tốt đẹp lớn dần, cậu từ nhỏ đến lớn bởi vì hoàn cảnh gia đình, liền bị không ít khổ.

Cậu hi vọng Kim Tại Hưởng có thể cam tâm tình nguyện muốn có con, như vậy, cậu mới có thể an tâm sinh con.

Chẳng qua, anh khả năng muốn có con sao?

"Anh suy xét cân nhắc đi, bất quá phải nhanh một chút! Thuốc tránh thai phải uống trong 72 giờ mới có hiệu quả!"

Phác Trí Mân nói xong, xoay người vào nhà.

"Em đứng lại!" Kim Tại Hưởng giương giọng nói, Phác Trí Mân lập tức dừng bước lại, xoay người, nghĩ thầm anh hẳn là có đáp án rồi.

Kim Tại Hưởng mặt không chút thay đổi, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt cậu, "Anh hiện tại không tính toán muốn có con, anh hiện tại đi mua thuốc cho em!"

Giọng nói vô tình lạnh bạc của người đàn ông truyền đến, từng câu từng chữ, đánh mạnh vào trong trái tim mẫn cảm cùng yết ớt nhất của cậu.

Đứa con mang ý nghĩa ổn định, anh hiện tại không muốn, ý nghĩa, còn không có hoàn toàn tiếp nhận cậu cái người vợ này.

Phác Trí Mân nhìn bóng lưng anh, khóe miệng chua sót cong lên, kỳ thật nên là vui mừng mới phải, muốn cho anh cam tâm tình nguyện muốn có con, tương lai đứa nhỏ mới có thể khỏe mạnh ổn định lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro