Kim Tại Hưởng thực thâm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một căn phòng dành cho khách để đó không dùng, trong phòng, gần như chất đầy búp bê Barbie, toàn bộ đều là mới tinh, kiểu dáng khác nhau. Mỗi một con búp bê đều mặc đầm công chúa váy ren tinh xảo, đóng gói còn không có mở ra. Lại vẫn có rất nhiều hoa hồng nhạt, những cái này đều là hoa bất tử, để một hai năm đều sẽ không hư hỏng, cũng là được đóng gói trong hộp.

Phác Trí Mân nhìn mấy thứ này, ngơ ngác, mất đi tri giác, trước mắt hiện lên hình ảnh Mẫn Kha Nguyệt nằm ở trong thế giới cổ tích màu hồng nhạt kia.

Thân thể của cậu dựa vào ván cửa, chậm rãi trượt xuống, ngồi chồm hổm ngồi ở đó, thất thần nhìn một đống đồ vật kia.

Ván cửa còn bị người ở bên ngoài đá, chấn động.

Tiếng Kim Tại Hưởng gào rống bên ngoài còn không có dừng lại, cậu như là không có nghe đến, chỉ ngơ ngác nhìn những con búp bê đó cùng hoa hồng.

Mẫn Kha Nguyệt thực hạnh phúc.

Kim Tại Hưởng thực thâm tình.

Cậu cảm khái, tầm mắt mơ hồ, chất lỏng ấm áp trào ra không ngừng.

Không biết vì cái gì muốn khóc, vì cái gì lại cảm thấy được ủy khuất, cậu căn bản không có tư cách khóc, càng không có tư cách cảm thấy được ủy khuất.

Kim Tại Hưởng gầm lên thật lâu, cũng đá thật lâu, mệt mỏi, dựa ván cửa, lấy ra một điếu thuốc, suy sút chán chường nuốt mây nhả khói.

Trong lúc này, anh cũng không nhớ tới trong căn phòng dành cho khách kia có búp bê cùng hoa hồng.

Hai người, một người dựa vào ván cửa phiền não hút thuốc, một người ngồi chồm hổm ngồi dưới đất yên lặng rơi lệ, một cánh cửa, ngăn cách bọn họ, cũng cản trở chân tâm của đối phương.

Kim Tại Hưởng dần dần tỉnh táo lại, không khỏi hoài nghi động cơ chính mình tức giận với cậu.

Vì cái gì tức giận như vậy?

Để làm chi muốn để ý một người hạ tiện hèn mọn? Chẳng lẽ thực tin vào những lời nói dối kia của cậu rồi sao?

Lúc Phác Trí Mân nói thích Điền Chính Quốc thời điểm, anh cũng bị lửa giận của chính mình làm kinh sợ rồi.

Cửa, dần dần bị kéo ra, anh lập tức đứng thẳng thân thể, xoay người, vẻ mặt tức giận, đang nhìn đến vẻ mặt cậu bình tĩnh không chút cảm xúc khi đó, lại dừng lại giây lát, thấy được trong phòng những búp bê cùng phấn hoa hồng sau lưng cậu.

Bỗng dưng kinh hãi, cúi đầu nhìn cậu, Phác Trí Mân cũng nhìn anh.

"Anh yên tâm, tôi không phá hoại bất luận cái gì bên trong đó." Cậu nhẹ giọng nói, không buồn không vui.

Anh căn bản không nghĩ tới cái này!

"Tại Hưởng, chúng ta bình tình hòa hoãn nói chuyện đi..." Phác Trí Mân không biết tự lượng sức mình nói, anh khả năng sẽ cùng cậu bình tình hòa hoãn nói chuyện sao?

Kim Tại Hưởng hơi nhíu mày, Phác Trí Mân từ bên người anh rời đi, cảm giác cậu có phần không thích hợp.

Anh tiến lên, nhìn gì đó trong phòng, lòng trở nên trầm trọng lại, đóng cửa phòng.

Hơn bốn năm qua đi, mỗi khi thấy mấy thứ này, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, có đôi khi, đi xem Mẫn Kha Nguyệt thành một loại trách nhiệm của anh.

Bởi vì không nghĩ muốn đi, nhìn đến Mẫn Kha Nguyệt, liền cảm thấy được áp lực, thống khổ.

Phác Trí Mân đi đến trước sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, giống đêm mưa bão lần trước như vậy, ngồi ở trên ghế sofa, nhìn ngoài cửa sổ.

Kim Tại Hưởng đã đi tới, khác thường cái gì cũng chưa nói, cũng không mở miệng châm chọc cậu.

Ở bên cạnh trên sofa ngồi xuống, cũng nhìn ngoài cửa sổ.

Hai người tâm tình đều đã thật bình tĩnh, từng người trong ngực đều đã quấn đầy ưu thương nhàn nhạt.

"Mặc kệ anh tin hay không, tôi cũng là nghĩ muốn nhấn mạnh một lần, tôi năm đó cũng là người bị hại." Cậu bình tĩnh nói, Kim Tại Hưởng không nói gì, trầm mặc.

Phác Trí Mân nhìn anh một cái, anh dựa vào ở trên ghế sofa, quay mặt vẫn lại là tuấn mỹ như vậy, khiến tim người ta đập nhanh, giờ phút này, anh là ôn hòa vô hại.

Cậu chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn ngập quyến luyến cùng không tha.

"Tôi biết anh yêu Nguyệt Nguyệt, mà tôi, lại là hung thủ gián tiếp khiến cô ấy trở thành người thực vật, cũng là bạn của cô ấy, bất luận như thế nào, tôi với anh đều không nên xảy ra bất luận cái gì. Tôi không cho anh đụng chạm, không phải là vì Điền Chính Quốc, là vì Nguyệt Nguyệt, cũng là muốn ngăn cản sai lầm nối tiếp sai lầm." Phác Trí Mân bình tĩnh nói, cậu biết chính mình vẫn yêu anh, nhưng mà, không thể yêu! Cũng không thể cùng anh xảy ra bất kỳ chuyện gì mặc kệ bây giờ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, như vậy, là có lỗi với Mẫn Kha Nguyệt.

Kim Tại Hưởng bỗng dưng quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Cậu cũng nhìn anh, khóe miệng nhiễm nhàn nhạt tươi cười, "Tiếp tục hữu danh vô thực đi, không cần bởi vì tôi, làm bẩn tình yêu của anh đối với Nguyệt Nguyệt." Cậu nhẹ giọng nói, trái tim đang xé rách.

Nhìn mặt anh, đột nhiên lòng đau càng thêm đau.

Vài năm nay, anh khẳng định trải qua rất thống khổ, người con gái mình yêu thương biến thành như vậy.

"Tôi biết anh hận tôi, muốn biến đổi biện pháp nhục nhã tôi. Xin anh hiểu cho, tôi cũng là người bị hại. Bà nội cho tôi 10% cổ phần công ty Kim thị, anh yên tâm, chúng ta sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển sang tên của anh. Tôi chỉ cầu xin anh, anh đừng lại hận tôi, thương tổn tôi, anh Kim Tại Hưởng... Cầu xin anh rồi."

Phác Trí Mân nói xong, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hốc mắt lại phiếm hồng, chứa nước mắt, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Điền Chính Quốc trước kia là thích tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Vừa nãy, tôi là cố ý nói như vậy, bởi vì tôi nói cái gì anh cũng không tin." Cậu khàn giọng nói, cúi người, hay khuỷu tay chống đỡ ở trên đầu gối, lòng bàn tay bụm mặt.

"Anh ta hiện tại như thế nào, cùng tôi không có liên quan gì. Tôi không quan tâm, cũng không cần. Lúc trước tôi là không nghĩ muốn kết hôn với anh, mới nghĩ muốn cùng anh ta bỏ trốn. Kết hôn với anh, tôi đã rất xin lỗi Nguyệt Nguyệt rồi."

Đây là trong vài năm qua, cậu nói ra rất nhiều lời cùng Kim Tại Hưởng.

Ngoại trừ lời yêu anh giữ kín như bưng trong lòng, không có dũng khí nói ra miệng mà thôi.

Kim Tại Hưởng lòng đang run động, nhìn dáng vẻ cậu bi thương, trong lòng chùn xuống, vùng vẫy.

"Tôi thật sự tình nguyện đêm đó tiến vào chính là phòng của tên nhà giàu mới nổi kia, có lẽ anh sẽ không tin, nhưng mà, là lời trong lòng. Cảm giác có tội quá giày vò rồi." Cậu thẳng người dậy, hai tay buông xuống, cười nói, quay đầu nhìn anh.

"Lời tôi nghĩ muốn nói với anh, đều nói xong rồi, thời gian không còn sớm, tôi phải đi, nơi này không thuộc về tôi." Cậu cười cười, nói xong liền đứng lên.

Cậu biết rõ, anh bình thường đều đã ở tại trong căn hộ này, nơi này có những thứ gì đó về Mẫn Kha Nguyệt, cách bệnh viện cũng rất gần. Nơi này không phải nơi cậu nên tới, cậu nên là trở về căn nhà kia ở, nơi có đầy người đối với cậu khinh thường cùng xem thường, cô độc ở trong căn phòng tân hôn của bọn họ, mà anh không từng ở qua một ngày.

Kim Tại Hưởng vẫn không nhúc nhích, cậu không nói cái gì nữa, bước đi muốn đi, hướng cửa, mệt mỏi quá...

Cật lực đi tới cửa, giữ chặt tay nắm cửa, một trận gió đánh úp lại, Kim Tại Hưởng đột nhiên vọt đến, cậu xoay người, cùng anh mặt đối mặt.

"Quá muộn rồi, đừng đi!" Anh trầm giọng nói, ánh mắt chắc chắn nhìn cậu.

Cậu kinh ngạc, "Tôi có thể gọi xe!"

"Tôi nói không được đi! Không cần để cho tôi lại nói lần thứ hai!" Kim Tại Hưởng xụ mặt nói, có phần không kiên nhẫn trừng mắt cậu.

Phác Trí Mân nhíu mày, "Anh tin tưởng lời tôi nói rồi hả?"

Kim Tại Hưởng không nói gì, xoay người đi, "Đừng cùng tôi nói những lời vô nghĩa, tôi không có nhiều kiên nhẫn đối với em như vậy! Ngoại trừ căn phòng khách kia, cái phòng dành cho khách khác đều đã có thể ở, đều có phòng tắm riêng!" Anh đưa lưng về phía cậu, trầm giọng nói.

"Tôi ở trong phòng ngủ chính ngủ, chớ quấy rầy tôi!" Anh lãnh ngạnh nói xong, hướng phòng ngủ chính đi rồi.

Phác Trí Mân nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng nhếch lên, nháy mắt cảm thấy được, cực kỳ ấm áp.

Anh không cho cậu nửa đêm rời đi, là lo lắng an nguy của cậu, đúng không?

Cậu đi căn phòng khách bên cạnh phòng ngủ chính.

Lúc cậu chuẩn bị rửa mặt khi đó, cửa truyền đến tiếng đập cửa, cậu mở cửa.

Anh ném cho cậu một cái áo sơmi trắng của nam, "Nơi này không có quần áo vừa với em, em có thể coi nó như áo ngủ! Vết thương sau lưng đừng để thấm nước nữa, lại chảy máu, em liền chờ chết đi!" Anh vẫn như cũ lời nói ác độc, nói xong liền đóng cửa.

Phác Trí Mân nhìn áo sơmi của anh tren tay, để sát vào chóp mũi, thật sâu hít lấy hương vị chỉ thuộc về riêng anh.

Muốn là lúc sau đều đã như vậy thì tốt rồi.

Cùng anh đấu, quá mệt mỏi.

Cầm vòi hoa sen thật cẩn thận rửa thân thể, không dính nước đến phía sau lưng, mặc áo sơmi của anh.

Vừa vặn che giấu mông, miễn cưỡng có thể làm áo ngủ.

Cậu lên giường.

Cái giường này vừa lúc dựa vào vách tường, cậu biết, anh ngay bên cạnh bức tường này.

Cậu đối mặt vách tường nghiêng người ngủ, mở to mắt nhìn, hốc mắt lần thứ hai ướt át.

Cậu cùng Kim Tại Hưởng từ nhỏ liền quen biết nhau, chỉ nhớ rõ mẹ cùng của bà nội anh quan hệ cực kỳ tốt, mỗi lần đi nhà anh, đều có thể nhìn đến anh.

Lâu ngày dài tháng, liền quen thuộc, cậu thích anh, anh đối với cậu cũng không tệ.

Trước khi Kim Tại Hưởng học đại học, bọn họ lại vẫn không biết Mẫn Kha Nguyệt.

Mẫn Kha Nguyệt là cô nhi, Kim Tại Hưởng lúc lên đại học khi đó làm hoạt động từ thiện, quen biết được Mẫn Kha Nguyệt.

Vì thế, giữa cậu cùng Kim Tại Hưởng trong lúc đó, bị một cái Mẫn Kha Nguyệt chen giữa.

Cậu trơ mắt nhìn bọn họ yêu nhau, cậu trở thành bóng đèn.

Nhưng mà, Kim Tại Hưởng vẫn coi cậu như bạn tốt, cậu gặp được khó khăn, anh đều giống như trước vậy giúp cậu, chăm sóc cậu.

Kim Tại Hưởng từ từ nhắm hai mắt, lần đầu tiên tùy ý để chính mình nhớ lại những ký ức anh cùng với Phác Trí Mân từng chút từng chút, trí nhớ lại vẫn cực kỳ rõ ràng.

Anh vẫn xem cậu như em trai, bạn tốt...

Bởi vì Mẫn Kha Nguyệt, biến thành hôm nay như vậy.

Không biết có nên tin tưởng cậu hay không.

Bởi vì cậu trước kia cực kỳ tốt...

...

Phác Trí Mân ngủ ngon giấc, ngày hôm sau trời vừa sáng, cậu liền thức dậy, đem quần áo ngày hôm qua ủi khô, đặt ở trên cửa sổ ban công, mặc áo sơmi của anh, đi phòng bếp.

Trong tủ lạnh có bánh mì nướng cùng trứng gà, còn có thịt xông khói.

Cậu chuẩn bị làm bữa sáng.

Kim Tại Hưởng sau khi tỉnh lại, đầu ốc choáng váng suy nghĩ còn chậm chạp, mặc một chiếc quần đùi ở nhà, mặt chiếc áo ba lỗ màu trắng bó sát ngực, lập tức đi đến căn phòng cho khách kia, đẩy cửa ra phát hiện cậu không có ở đây.

Phòng bếp sáng sủa sạch sẽ, người con trai đứng ở bên cạnh nấu bếp, mặc trên người áo sơmi trắng, lộ ra một đôi chân thon dài ngọc ngà thẳng tắp, trên bắp dùi còn quấn băng gạc.

Hình ảnh ấm áp duy mỹ, khiến người ta nín thở, anh nhịn không được đi đến tiến vào.

Phác Trí Mân cảm giác được có người đến gần, lập tức xoay người, "Anh, anh dậy rồi a... Nhanh đi rửa mặt đi, lập tức xong rồi!" Trong tay cậu cầm cái giá, hướng anh mỉm cười nói.

Kim Tại Hưởng mặt không chút thay đổi, dáng vẻ lạnh lùng lãnh khốc.

Trên người anh mặc áo ba lỗ màu trắng, cơ ngực cường tráng, bắp thịt trên cánh tay cũng là từng khối từng khối, xem ra cực kỳ cường tráng, làn da là khỏe mạnh màu đồng.

Trên cằm anh mọc đầy râu ria màu xanh, xem ra có vẻ hào sảng mà dã tính, so với mặc Tây phục khi đó càng thêm gợi cảm.

Phác Trí Mân nhìn nhìn, hai gò má phiếm hồng, lập tức xoay người đi.

Anh lạnh lùng khô khốc, một câu chưa nói, ra khỏi phòng bếp.

Phác Trí Mân bưng bữa sáng trở lại nhà ăn khi đó, Kim Tại Hưởng đã mặc chỉnh tề.

Quần tây, áo sơmi trắng phối hợp cà- vạt màu tối, thân hình cao lớn, anh khí bức người.

Anh không nói được một lời, ít đi khí thế tàn ác thường ngày, hơn vài phần thâm trầm.

Kim Tại Hưởng như vậy cũng cực kỳ mê người.

Anh ngồi xuống, cậu ở tại đối diện ngồi xuống.

"Ở chỗ anh không có nguyên liệu gì để nấu ăn, sữa cũng đều không có, chấp nhận ăn tạm mấy thứ này đi." Cậu nhẹ giọng nói một câu.

"Tôi bình thường không ăn sáng." Kim Tại Hưởng trầm giọng trả lời, nhíu mày nhìn bánh sandwich nướng nóng hôi hổi trước mặt.

"Bữa sáng quan trọng nhất, làm sao có thể không ăn?!" Cậu lập tức phản bác, giọng điệu mang theo trách cứ.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu ở đối diện: "cậu cho mình là ai, dùng loại này ngữ khí đó nói chuyện với tôi?"

Cả thế gii ngủ ngonnnnnn~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro