tình cũ của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bao lớn nhất ở Kim Bích Huy Hoàng chướng khí mù mịt, một đám oanh thanh yến ngữ điệu nhão nhoét quấn quanh người đàn ông xem lẫn trong đó còn có sang sảng tiếng cười.

Tiệc xã giao như vậy đối với cậu mà nói, nhìn quen lắm rồi.

Vị trí chủ xị đang ngồi chính là tổng giám Kim Thái Gia của bộ phận marketing, em trai họ của Kim Tại Hưởng, tay phải anh ta đang kẹp một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, từ từ bay lên.

Vị trí chính khách đang ngồi, liền là vị khách hàng quan trọng đêm nay, người kia đang hút thuốc, tay phải kẹp điếu thuốc, một tay chống cằm, sương khói lượn lờ bao phủ, thấy không rõ khuôn mặt của người đó. Nhưng mà nhìn ra được đây là một người đàn ông đẹp trai, không phải giống mới mấy lão tổng bụng to mặt xệ của các công ty thường thấy.

Kim thái Gia thấy chỉ có Phác chí Mẫn một mình vào đây, hơi chút nhíu mày, ý bảo cậu tại vị trí bên cạnh vị chính khách kia ngồi xuống, cậu cười đi tới.

Người đàn ông kia không nói được một lời, ngón tay thon dài đem tàn thuốc ấn xuống dập tắt trong gạt tàn thủy tinh, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

"Phác tổng, vị này chính là Tuấn Trung Quốc của tập đoàn JK !"

"Tuấn tổng, cậu ấy là tổng giám bộ phận quan hệ công chúng của Kim thị - - "

"Tôi có quen biết!" Lời nói của người đàn ông kia ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, anh ta nói xong liền đứng lên, dáng người cao lớn làm cho Phác Chí Mẫn có một cỗ cảm giác áp bách.

"Mẫn Mẫn, đã lâu không gặp!"

Lời của Tuấn Trung quốc nói ra, để cho tất cả mọi người đang ngồi kinh sợ, một giây sau, anh ta đã ôm lấy Phác Chí Mẫn!

Đó là một cái ôm nhiệt tình tiêu chuẩn!

Từ lúc nhận ra là Tuấn trung quốc , Phác Chí Mẫn liền vẫn ở vào trạng thái hóa đá, bị Tuấn Trung Quốc ôm chặt vào trong ngực, khi ngửi được khí tức nam tính xa lạ, cậu lập tức hoàn hồn, trấn định lấy cách thức lễ nghi tiêu chuẩn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Tuấn Trung Quốc.

"Đã lâu không gặp." Cậu mỉm cười nhàn nhạt trả lời.

Cậu tuyệt đối không nghĩ tới, khách hàng đêm nay chính là Tuấn Trung Quốc...

"Thì ra Tuấn tổng chúng ta cùng Phác tổng là quen biết cũ ha!" Kim Thái Gia nịnh nọt nói một câu.

Hơn bốn năm không gặp, gương mặt tuấn tú này ít đi vài phần lệ khí, hơn vài phần trưởng thành, tươi cười cũng là khôn khéo, sâu xa khó lường.

Phác Chí Mẫn nhàn nhạt quét mắt nhìn Tuaans Trung Quốc, "Chúng tôi trước kia là bạn học!" Lại quay sang nói một câu, "Tuấn tổng, mau ngồi đi!"

Tuấn Trung Quốc bình tĩnh ngồi xuống, lại đốt điếu thuốc, híp mắt, khóe miệng cong lên mang theo nhợt nhạt ý cười.

Trước kia là bạn học.

Ở trong lòng cậu, anh chỉ là cái định nghĩa này?

Phác Chí Mẫn là không nghĩ tới Tuấn Trung Quốc còn có thể trở về, cũng không nghĩ tới lúc trước cái người thanh niên một nghèo hai trắng, biến hóa nhanh chóng, thành tổng giám đốc công ty đầu tư nước ngoài.

Cậu xem Tuấn Chung Quốc giống như những khách hàng khác một dạng mà chiêu đãi, Tuấn Chung Quốc biểu hiện cũng cực kỳ tự nhiên.

Vật đổi sao dời, người nào cũng không còn có dáng vẻ thời niên thiếu, bỏ đi sự ngây ngô cùng bén nhọn, trở nên sành đời khôn khéo.
Người Kim gia không buông tha bất luận cái cơ hội gì khi dễ Phác Chí Mẫn, khi biết Tuấn Trung Quốc cùng Phác Chí Mẫn là người quen cũ về sau, kim thái gia   lén lút ra ngoài gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng đang nghe đến cái tên Tuaans Ttung Quốc này, liền lập tức cúp điện thoại, Kim Thái Gia cảm thấy đã giẫm lên đúng chỗ bãi mìn của Kim Tại Hưởng, tâm tình tốt hơn hẳn liền trở về phòng bao.

Bữa tiệc là nhằm tăng thêm cảm tình đôi bên, công việc hợp tác cụ thể còn phải tại phòng họp nghiêm túc bàn bạc thương lượng, cho nên, trong bữa cơm này, người nào cũng chưa nhắc đến chuyện làm ăn.

...

Bữa tiệc tan, tất cả mọi người Kim gia lên xe, chỉ riêng Phác Chí Mẫn không xe, đoạn thời gian trước xe cậu xảy ra chút sự cố, đưa đến trung tâm bảo dưỡng rồi. Tuấn Chung Quốc đề xuất muốn đưa cậu về, Phác Chí Mẫn một mực chối từ, vẫn cứ bị Tuấn Chung Quốc kéo lên Land Rover của anh.

"Vài năm nay em sống có tốt không?" Tuân Chung Quốc tự mình lái xe, cười hỏi, tươi cười ôn hòa.

Tại Sùng Xuyên, phàm là người muốn biết tình huống Phác Chí Mẫn, hỏi một vòng liền biết.

Phác Chí Mẫn hơi sững sờ, không biết anh là giả ngu hay vẫn lại là như thế nào, "Tôi rất tốt a! Còn anh? Vài năm nay đi đâu vậy? Tập đoàn JK... Tổng bộ là nước Pháp đi?"

Cậu vừa nghĩ bên cạnh tự nhiên cười trả lời.

"Đúng, anh đi nước Pháp!" Tuấn Trung Quốc giương giọng nói, tăng tốc độ xe, chạy đến trên cầu Đại Giang, dừng xe ở ven đường, anh cùng Phác Chí Mẫn đi lên bậc thang lên cầu ngắm cảnh, dựa vào lan can nhìn cảnh đêm.

Nước Pháp, đã từng là nơi Phác Chí Mẫn tha thiết ước mơ được đến, cậu đại học chính là chuyện ngành tiếng Pháp chuyên nghiệp.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Phác Chí Mân nói đều là lời khách sáo, gió đêm thổi, nhìn cảnh đêm trên mặt sông, lúc lơ đãng đã nhắc đến trước kia chuyện.

Tuấn Trung Quốc nghiêng mặt, nhìn cậu ánh mắt nhu hòa, "Kim Tại Hưởng, anh ta đối với em như thế nào?"

"... Quốc, dự báo thời tiết nói tối nay có bão đi qua, thời gian không còn sớm, chúng ta đều nên trở về đi!" Nhắc tới Kim Tại Hưởng,   Phác chí mân      như bị đánh một gậy cảnh cáo,cậu cùng Tuaans Chung Quốc ôn chuyện, nếu để cho Kim Tại hưởng biết bọn họ đơn độc cùng một chỗ, vậy vẫn không thể...

"Bốp... Bốp... Bốp..."

Tiếng vỗ tay thanh thúy, một phen lại một phen vang lên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Kim Tại Hưởng giống như từ trên trời giáng xuống, anh vỗ tay, châm chọc nhìn bọn họ!

Dây dăng trên cầu được gắn đèn tỏa sáng, đèn đường chiếu xuống đem mặt đường tạo ra sáng như ban ngày.

"Thật sự là đặc sắc! Hiện tại cũng có kỵ sĩ cùng bạch mã hoàng tử đứng ngay trước mắt trình diễn rồi!" Anh vỗ tay, châm chọc nói.

Tuấn Chung Quốc mỉm cười nhìn Kim tại hưởng, dáng vẻ cực kỳ thân mật.

Phác Chí Mân trong lòng lại là hoảng hốt, thật sự là cậu sợ điều gì sẽ gặp điều đó!

Kim Tại Hưởng   trước kia đối với cậu cùng Tuấn Chung Quốc liền có hiểu lầm, hiện đang nhìn bọn họ đơn độc cùng một chỗ ôn chuyện, khẳng định lại đang phát hỏa!

  Cậu vừa    mới còn đang ở trước mặt Tuấn Chung Quốc nói cậu sống rất tốt, lần này, được bị vạch mặt tại trận rồi!

Chỉ cầu Kim Tại Hưởng có thể cho bọn họ chút mặt mũi.

Chẳng qua, chuyện này có khả năng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro