Tôi cũng là người bị hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cậu vẫn còn cùng Kim Tại Hưởng lý luận, vậy hiển nhiên, là cậu không biết lượng sức.

Đây chính là cái bẫy hoàn hảo do chính anh thiết kế, để cho cậu nhảy vào trong!

Tổng giám bộ phận IT cùng Chu Giai Ngưng đều đã rời đi, trong văn phòng to như vậy, chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Kim Tại Hưởng tựa ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tà tứ, híp mắt, liếc cậu.

"Lại đây!" Giống như con báo nhìn chằm chằm con mồi, đánh giá cậu, lạnh giọng ra lệnh.

Phác Trí Mân mặt không chút thay đổi, ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân kiêu căng.

Không còn bộ dạng nhỏ gầy yếu, thương cảm bất lực đêm đó.Kim Tại Hưởng có khi thật muốn trốn ở trong bóng tối nhìn xem, Phác Trí Mân rốt cuộc là như thế nào?

Cậu đối với mệnh lệnh của anh thờ ơ, đứng tại chỗ.

"Kim Tại Hưởng, anh tới cùng muốn như thế nào, nói thẳng đi!" Nghĩ muốn ức hiếp cậu, cần gì phải quanh co lòng vòng, đi một vòng tròn lớn như vậy.

Lần trước, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm do Trịnh Hạo Thạc nấu, đã bị anh nhục nhã như vậy rồi.

Lần này, cùng Điền Chính Quốc ở trên đường bị chụp lén, đăng lên báo, lần này...

"Tôi gọi cậu đến đây, tai điếc sao?!" Anh lại gầm thét, vẻ mặt xanh mét.

Phác Trí Mân vẫn vẫn không nhúc nhích, một mắt xinh đẹp con ngươi đen tuyền không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai tròng mắt của anh, vẻ mặt không biết sợ, toàn thân lạnh lùng.

Người đàn ông lập tức đứng dậy, hùng hổ đi tới, đứng ở trước mặt cậu!

Toàn thân rét lạnh, khóe miệng vẽ ra nụ cười tà tứ, một tay anh giữ lấy cằm của cậu.

"Chuyện cùng Điền Chính Quốc, cậu muốn giải thích như thế nào?!"

Làm da trên mặt vốn trắng noãn từ từ phiếm hồng, Phacs Trí Mân vẫn gắt gao nhìn anh chằm chằm, "Tôi có gì mà giải với chả thích, kim tổng người thích nghĩ như thế nào thì chính là như thế đó."

"Tốt!" Kim Tại Hưởng bị cậu chọc cho tức giận đến đôi má giật giật, buông tay, túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu liền đi phòng nghỉ.

Vừa mới tiến vào cửa, Phác Trí Mân đã bị ném lên trên giường lớn màu xanh đậm trong phòng nghỉ,Kim Tại Hưởng đè ở trên thân thể cậu.

"Anh muốn như thế nào?!" Cậu luống cuống, cổ tay bị anh giữ chặt lấy, giơ cao lên đỉnh đầu, đầu gối của anh để tại bụng của cậu, cậu không thể động đậy.

"Vừa nãy tiến vào quấy rầy chuyện tốt của tôi, hiện tại đương nhiên là muốn cậu hầu hạ tôi!" Kim Tại Hưởng tà ác nói, bởi vì vùng vẫy, khuy áo sơmi ở cổ bị mở vài cái, vừa vặn lộ ra một mảnh tuyết trắng

Nháy mắt Kim Tại Hưởng bị phong quang trước ngực cậu dụ dỗ đỏ hai mắt!

Vô sỉ!

Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy anh mới cùng Chu Giai Ngưng quấn lấy nhau, Phác Trí Mân buồn nôn, "Kim Tại Hưởng, anh đụng chạm tôi chính là có lỗi với cô ấy!" Bất chấp tất cả, lại lấy Mẫn Kha Nguyệt làm lá chắn.

Kim Tại Hưởng bây giờ cũng không giống trước đây, dừng lại như vậy, "Phác Trí Mân! Cậu cmn hết lần này đến lần khác lấy Nguyệt Nguyệt làm lá chắn với tôi!"

"Lên giường với tôi, anh không biết là có lỗi với Mẫn Kha Nguyệt sao?!" Phác Trí Mân không sợ chết tiếp tục đâm kích anh.

"Đương nhiên không! Tôi lại không thích cậu, coi cậu như công cụ tiết dục mà thôi!" Kim Tại Hưởng tà ác nói, bất luận như thế nào, hôm nay nhất định phải đem cậu đè xuống ăn sạch cho bằng được!

"Hôm nay không cho cậu thấy chút bài học, cậu thật đúng nghĩ người chồng như tôi là để bài trí rồi! Không phải nói ở riêng hai năm, hôn nhân không có hiệu quả sao, tôi hiện tại liền đem cậu chơi nát! Có quan hệ xác thịt, tôi xem cậu muốn như thế nào ly hôn!"

Lời Kim Tại Hưởng nói khiến Phác Trí Mân kinh hãi, cảm giác anh hôm nay là quyết tâm muốn cậu!

Tới cùng là khuất phục anh, hay vẫn lại là phản kháng tới cùng, thà chết không theo?

Kỳ thật cậu cũng không biết chính mình rốt cuộc vì cái gì muốn phản kháng chuyện này, tuy là từ sau khi kết hôn bọn họ cũng vẫn hữu danh vô thật, nhưng mà, lần đầu tiên của cậu cũng đã sớm cho anh rồi.

Chắc là, vì trong lòng còn chút kiêu ngạo đáng thương đi.

Chịu không được chuyện đem chính mình cho một người thay tình còn nhiều hơn thay quần áo như Kim Tại Hưởng đạp hư.

"Tôi sẽ tố cáo anh cường bạo!" Phác Trí Mân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hừ... Phác Trí Mân, cậu thật là thích biết nói những lời không biết tự lượng sức mình ha!" Kim Tại Hưởng cảm thấy được cậu lại đang giả vờ ngớ ngẩn, cười lạnh nói, cúi người, liền hướng tới môi cậu dán xuống, cậu lập tức tránh né, nụ hôn của anh rơi ở trên gò má cậu.

Cậu phản kháng không nổi, bởi vì bị anh đè ép cùng bị Mẫn Doãn Kì ấn qua một lần, vết thương phía sau lưng lại một lần bị ăn đau.

Có cảm giác ướt sũng.

Phác Trí Mân vẫn không nhúc nhích, cho dù anh buông lỏng tay cậu ra, câuh cũng không phản kháng.

"Mở mắt ra! Tôi không có sở thích chơi với xác chết!" Anh lạnh giọng châm chọc, Phác Trí Mân hai mắt nhắm chặt, Kim Tại Hưởng cúi người xuống, hôn lên trước ngực cậu, hai tay ở trên người cậu vân vê nhào nặn, cố ý muốn đem cậu làm đau.

Đau đớn phía sau lưng truyền đến là cậu mất đi tất cả cảm quan!

Làn da của cậu trắng trẻo mềm mại, hương vị sạch sẽ, có cổ hương thơm tự nhiên, không giống những cái người phụ nữ phong hoa tuyết nguyệt, đầy người chỉ toàn mùi son phấn cùng mùi nước hoa dung tục.

Bất tri bất giác, anh hôn đến nghiện, gặm nhấm từng tấc da thịt trước ngực cậu, hai tay vuốt ve từng tấc gia thịt quanh eo của cậu, hướng tới sau lưng mà vuốt ve

Đáng chết!

Mò mẫn đến chính là một tay ướt sũng!

Một giây sau, Phacs Trí Mân bị anh lật người, trên tấm lưng tuyết trắng của cậu, là một mảng màu đỏ rực chói mắt!

Vết sẹo dữ tợn kia bị Axit sunfuric đậm đặc ăn mòn, xoắn xuýt, vặn vẹo nhắm nhúm chung quanh làn da,...

Phác Trí Mân vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp ở trong chăn, thân thể đang run run, phía sau lưng phỏng rát, để cho cậu nhớ lại cảnh tượng ngày đó bị hắt Axit Sunfuric, đau tê tâm liệt phế cùng khủng hoảng bất lực.

Cho dù anh có cầm thú đến đâu, thấy một màn như vậy, dục vọng mãnh liệt cũng nháy mắt biến mất không chút bóng dáng

Lòng phòng bị lãnh ngạnh từng chút từng chút tan rả.

"Thực cmn mất hứng! Cậu cút cho tôi!" Bức ép chính mình không đi đụng chạm cậu, cắn răng, lạnh lùng nói.

Phác Trí Mân lại giống như không có nghe đến, vẫn cứng ngắc nằm sấp ở kia, thân thể đang run run.

"Cậu chết rồi sao?!" Anh vươn tay kéo tóc của cậu, lôi cậu lên, lạnh lùng quát.

Sắc mặt cậu trắng bệch, hai môi run rẩy, hai mắt nhắm chặt, chậm rãi mở ra, anh buông lỏng tóc của cậu ra, tóc đen như tơ lụa rũ xuống.

Bao bộc bởi ánh sáng sáng ngời, cậu thanh tú, động lòng người, lại chọc người thương tiếc.

Phác Trí Mân thanh tỉnh, chịu đựng đau đớn, ôm lấy quần áo của chính mình, xuống giường, cậu đưa lưng về phía anh, phía sau lưng máu dọc theo cột sống chảy xuống, một dòng lại một dòng, chia làm rất nhiều nhánh, tôn lên da thịt trắng nõn, càng thêm tuyết trắng chói mắt.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi.

Anh lại nghĩ đến cậu dũng cảm quên mình bảo vệ anh một màn kia.

Nhớ lại đủ loại nhục nhã anh dành cho cậu, Phác Trí Mân chịu đựng đau đớn phía sau lưng, nhớ lại chính mình dũng cảm quên mình bảo vệ anh, cảm thấy được chính mình cực kỳ ngu xuẩn.

"Cậu đứng lại!"

Cậu dừng lại, xoay người, oán hận trừng mắt nhìn anh, "Kim Tại Hưởng! Anh còn muốn nhục nhã tôi như thế nào nữa?! Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?!" Cậu gào lên, nước mắt trào ra nhanh chóng rơi xuống, hai tay gắt gao ôm quần áo trong lòng.

Yêu anh, liền là một sai lầm!

Cậu sai mười phần.

Đây là vài năm nay, lúc ở trạng thái tỉnh táo, đang bị anh nhục nhã, khi dễ, Phác Trí Mân lần đầu tiên ở trước mặt anh rơi nước mắt!

Kim Tại Hưởng giật mình, những lời muốn nói ra nhục nhã cậu, rốt cuộc nói không nên lời.

"Tôi sai rồi, cầu xin anh buông tha toii đi, để cho tôi im lặng sống mấy tháng sau cùng này, được không hả?!" Cậu lần đầu tiên bỏ xuống kiêu ngạo, cầu xin anh!

"Tôi vì cái gì muốn cho cậu sống những ngày tháng yên bình?!" Anh rống, "Là cậu chọc tôi! Trước là cậu tôi, hiện tại lại là Điền Chính Quốc! Đừng cho tôi là kẻ ngốc! Cậu cùng hắn không có gì mới là lạ! Phác Trí Mân, đừng ở trước mặt tôi giả vờ đáng thương! Cậu luôn luôn giỏi nhất là giả vờ đáng thương!"

"Tôi vì cái gì muốn giả vờ thương? Cho anh thích tôi, yêu tôi sao? Không có! Tôi chưa từng hy vọng xa vời quá, anh sẽ yêu tôi!" Cậu bạo phát, lớn tiếng phản bác.

Hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rớt xuống mãnh liệt hơn.

"Chuyện của Nguyệt Nguyệt, tôi thật xin lỗi, tôi hận mình không phải là người sống đời thực vật! Anh vẫn cho rằng là tôi đem cô ấy hại thành như vậy, kỳ thật tôi cũng là người bị hại!" Mặc kệ anh tin hay không, cậu vẫn lại là rống lên.

Có lẽ, anh sẽ tin đi.

Kim Tại Hưởng sợ sệt, trong lúc này không phản ứng kịp, mặt không chút thay đổi, ánh mắt hồ nghi nhìn cậu.

Phác Trí Mân xoa xoa nước mắt, đem áo sơmi mặc vào, phía sau lưng áo sơmi trắng nháy mắt bị máu tươi thấm ướt, dinh dính ở trên lưng.

Cậu khom lưng mặc vào quần.

"Cái gì kêu, cậu cũng là người bị hại?!" Kim Tại Hưởng lạnh giọng hỏi, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, Phác Trí Mân xoa xoa nước mắt.

"Đêm đó là sinh nhật tôi, bạn cùng phòng giúp tôi ở quán bar chúc mừng, về sau trong rượu của tôi bị người ta bỏ thuốc kích dục, tôi u mê hồ đồ vào phòng ở khách sạn của anh..." Phác Trí Mân nhẹ giọng nói, mặt không chút thay đổi.

Chuyện này, cậu là về sau mới biết được sự thực.

Người bỏ thuốc cậu lại chính là mẹ kế của cậu.

Vốn dĩ bà ta là muốn đưa cậu lên giường của một ông chủ nhà giàu mới nổi, để giành lấy đơn đặt hàng lớn!

"Ha ha... Đây là cái cậu nói có nỗi khổ trong lòng sao? Phác Trí Mân, cậu là lấy tình tiết từ trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào ra vậy?" Kim Tại Hưởng nhục nhã nói, anh mới không tin mấy lời dối trá của cậu, nếu sự thật như vậy, cậu tạo sao không nói ra từ sớm?

Liền biết anh hẳn không tin tưởng, Phác Trí Mân nhìn anh, khóe miệng nhếch lên.

"Tôi biết anh hẳn không tin tưởng tôi, nhưng mà, tôi nếu là nói dối mà nói, sẽ bị thiên lôi đánh chết." Cậu thề.

"Vậy tôi hỏi cậu, người nào bỏ thuốc cậu, vì cái mục đích gì?" Kim Tại Hưởng đến gần cậu, nâng cằm của cậu lên, híp con ngươi hỏi.

"Mẹ kế tôi, mục đích là, coi tôi như cống phẩm đưa lên giường một vị nhà giàu mới nổi, lấy đến mấy ngàn vạn đơn đặt hàng." Phác Trí Mân giọng đều đều phát ra, không nhanh không chậm nói, hai mắt thẳng thắn nhìn anh.

Kim Tại Hưởng run sợ, sự thật, thật là như vậy?!

"Tôi biết anh không chịu tin tưởng tôi, ở trong mắt anh, tôi chính là một người trong ngoài bất nhất. Kim Tại Hưởng, Mẫn Kha Nguyệt là bạn tốt của tôi, anh trước kia cũng vậy, phàm là người có suy nghĩ, sẽ không ai làm ra chuyện như vậy hãm hại anh!"

Lòng tràn đầy bi thương, nhưng nói ra những thứ này, cũng thoải mái hơn.

"Sáng hôm đó, Nguyệt Nguyệt nói ra những lời đó là có ý gì?!" Hai tay Kim Tại Hưởng giữ chặt bờ vai cậu, cắn răng hỏi.

Hai người đều lâm vào trầm tư...

"Phác Trí Mân! Cậu vì cái gì phải làm như vậy?! Cậu là người bạn tốt nhất của tôi! Tôi biết cậu vẫn thích Tại Hưởng, nhưng mà, cậu vậy mà... cậu..." Cô gái vẻ mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn người đàn ông và banj thân nhất đang trần truồng ở trên giường, đau buồn phẫn nộ muốn chết gào rống.

Giờ này khắc này, trong đầu Kim Tại Hưởng cùng Phác Trí Mân đều đã hiện lên một màn, bị Mẫn Kha Nguyệt "Bắt gian tại giường" ngày đó.

Thì ra, Mẫn Kha Nguyệt vẫn biết, Phác Trí Mân thầm mến Kim Tại Hưởng!

Cho đến hôm nay, Kim Tại Hưởng vẫn nhớ câu nói kia của Mẫn Kha Nguyệt.

VMin selca làm t muốn khóc luôn các cậu ạ;;;—;;;
Dạo này chuẩn bị thi rồi nên t tạm hoãn đã nha! T sẽ cố đăng chap nhưng chưa biết bao gi 😆

Yêu vmin nhiều lém luôn huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro