Tôi muốn ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy, mà còn, khuất nhục này là đến từ Kim Tại Hưởng!

Người đàn ông trong lòng cậu yêu nhất.

Vậy mà coi cậu như chó mà nhục nhã!

Một cổ hận ý cuồn cuộn dâng lên, đối với anh yêu sâu đậm, hận cũng sâu đậm!

Kim Tại Hưởng nhìn Phác Trí Mân bị chính mình áp chế đè sát ở trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, trong phút chốc, trong lòng xẹt qua một tia mềm lòng, lực đạo trên tay buông lỏng chút.

Như vậy cũng đã cho Phác Trí Mân tìm được cơ hội, không biết lấy khí lực ở đâu ra, cậu giận dữ đứng thẳng, hướng Kim Tại Hưởng vung tay.

"Bốp!" Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, bàn tay trắng nõn của cậu rơi vào trên má trái của người đàn ông!

Thời gian tại thời khắc này đóng băng rồi!

Thế giới tại thời khắc này yên lặng không tiến!

Trong phòng bệnh giống như lâm vào trong chết lặng!

Kim Tại Hưởng sửng sốt, Phác Trí Mân lại vẫn hãm nhập trong cơn cuồng nộ nóng giận, đừng nói một cái tát, giờ phút này hận không thể đem tim Kim Tại Hưởng moi ra nhìn xem, rốt cuộc là đỏ hay vẫn lại là đen!

"Tôi muốn ly hôn!"

Khoảng khắc lặng im trôi qua, cậu như người điên mà gào rống.


Trong bốn năm, Phác Trí Mân vẫn chịu nhục, lần đầu tiên bạo phát như vậy, lại vẫn nói ra lời ly hôn!

Kim Tại Hưởng chấn kinh không phải vì một tát này, mà là vẻ mặt cậu giờ khắc này của cậu.

Đau thương phẫn nộ, tuyệt vọng, như người điên!

Tay cậu đang run run, lòng bàn tay so với năm dấu ngón tay trên mặt anh vẫn còn hồng hơn, trong lòng bàn tay đau đến vô cảm, trên mặt có dính nước thịt sườn, có mắt lệ, có sợi tóc dính ở trên má, dáng vẻ xem ra cực kỳ chật vật!

"Phác Trí Mân! Cậu thật sự đang tìm đường chết!" Kim Tại Hưởng từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, mang theo ác độc thấu xương!

Người chết tiệt này, quả thực đang tạo phản mà!

Anh vươn tay liền muốn túm tóc của cậu kéo qua, Phác Trí Mân không hề sợ hãi trừng mắt nhìn anh, "cậu nói lại lần nữa xem?!" Kim Tại Hưởng nghiến răng nghiến lợi gào rống.

"Tôi muốn ly hôn! Lập tức!" Phác Trí Mân oán hận rống, nghĩ tới bà nội anh trước khi chết lập ra phần di chúc!

"Cậu...!" Kim Tại Hưởng cũng nghĩ tới phần di chúc kia, trong con ngươi phát ra nguy hiểm, ánh mắt châm chọc.

Kỳ thật, phần di chúc kia của bà nội, hoàn toàn là vì bảo vệ Phác Trí Mân mà viết ra!

Di chúc có nói, anh tất phải cùng Phác Trí Mân kết hôn ít nhất năm năm, mới có thể đạt được tất cả cổ phần công ty Kim thị do bà đứng tên! Nhưng, nếu trong năm năm, bọn họ ly hôn, tất cả cổ phần công ty của bà sẽ đem tặng không cho cậu!

"Cậu rốt cục chịu không nổi nữa rồi hả?!" Kim Tại Hưởng châm chọc hỏi, "Phác Trí Mân, cậu nghĩ thật đúng là hay quá nhỉ! Bám lấy tôi hơn bốn năm không chịu buông, khi tôi lập tức muốn thành công, lại có ý đồ để cho tôi kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

"Kim Tại Hưởng! Là anh ép tôi! Tôi hiện tại chính là muốn ly hôn!" Không thể lại đối với anh mềm lòng, cậu không nợ anh cái gì, lúc trước không phải cậu muốn thiết kế hãm hại anh!

"Ly hôn? Tôi không đồng ý, cậu có thể làm khó dễ được tôi sao?!" Kim Tại Hưởng căn bản không đem sự uy hiếp của cậu để vào mắt, độc ác châm chọc.

Cậu liền biết anh sẽ nói như vậy!

"Chúng ta sau khi kết hôn liền không cùng phòng qua, tôi đã tìm luật sư tìm hiểu qua, vợ chồng sau khi kết hôn ở riêng hơn hai năm trở lên, hôn nhân đã không còn hiệu lực!" Phác Trí Mân nâng cằm, gằn từng tiếng, nặng nề mà nói.

Kim Tại Hưởng lại nở nụ cười, "Phác Trí Mân, nghĩ muốn đấu với tôi, cậu quá ngây thơ rồi!" Không chút nào sợ sự uy hiếp của cậu, cũng căn bản không đem cậu để vào mắt.

Vài năm nay, công ty Phác gia gần như đã bị anh chỉnh sụp đổ, Phác gia tại Sùng Xuyên không có thế lực gì, Phác Trí Mân nhiều nhất chỉ là cái thiếu gia nghèo túng, huống chi, vốn chính là đại thiếu gia không được yêu thương!

Cậu không có chỗ dựa vững chắc, đấu không lại anh.

Người đêm qua đối với cậu coi như cực kỳ ôn nhu, giờ khắc này, đã hóa thân Satan từ địa ngục bước ra rồi!

Quả thật là cậu quá ngây thơ rồi, thiếu chút nữa đã bị nhất thời "Ôn nhu" của Kim Tại Hưởng mê hoặc!

"Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đấu với anh, là anh ép tôi. Kim Tại Hưởng, Phác Trí Mân tôi ở trong mắt anh cho dù có khiến anh thù hận đến không chịu nổi đi nữa, anh cũng không có tư cách đối đãi tôi, nhục nhã tôi giống như một con chó!" Khi nói chuyện, cậu lau vết nước đọng trên gương mặt, nhìn anh, không tự ti nói.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu chật vật, đột nhiên ý thức được, vừa mới quả thật là có chút quá đáng, nhưng mà, người nào cmn kêu cậu đến người thân của anh cũng đều đã câu dẫn?!

Không thể đối với câuh mềm lòng!

"Chó? Phác Trí Mân, cậu nói như vậy rõ ràng là đang sỉ nhục chó, ở trong mắt tôi, cậu đến con chó cũng không bằng!" Khóe miệng anh gợi lên nụ cười tà tứ không kềm chế được, trong sâu thẳm mắt tất cả đều là châm chọc.

Lời này, để cho cậu nhớ tới con chó cưng ở Kim gia kia, quả thật a, nó ở trước mặt Kim Tại Hưởng, ở tất cả người làm của Kim gia, đãi ngộ đều đã so với cậu tốt hơn quá nhiều!

Nhìn Phác Trí Mân sắc mặt càng ngày càng trắng trắng bệch, tâm tình Kim Tại Hưởng tốt hơn nhiều!

"Không bằng một kỹ nữ lầu xanh ti tiện, có cái tư cách gì nói nhân quyền? Những thứ này, đều là báo ứng của cậu!" Nhìn ánh mắt buồn bã của cậu, trong trái tim anh có một chút điểm mềm mại, ngoài miệng tiếp tục nói ra những lời nhục nhã cậu.

Không sai, quả thật là báo ứng của cậu, cho nên, anh không cần cảm thấy được đối với cậu là quá đáng!

So với Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường bệnh, biến thành người thực vật, cậu chịu chút nhục nhã ấy, tính là cái gì?!

Phác Trí Mân xoay người đi, đi hướng tới buồng vệ sinh, Kim Tại Hưởng đang muốn mở miệng, liền thấy được trên đùi cậu, có một khối lớn màu đỏ!

Vừa nãy miệng vết thương bị anh đụng phải, hiện tại đang không ngừng chảy máu!

Lòng của anh nổi lên một trận co rút.

Nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua tại cửa bệnh viện, cậu dũng cảm quên mình bảo vệ anh.

Trái tim mạnh run rẩy, anh bước tới một bước, trong ánh mắt hơn vài phần thương tiếc cùng khẩn trương.

Trong lòng hai cổ cảm xúc, giống đang kéo một cái cưa lớn, do dự, hành hạ, trái tim anh!

Căn cứ vào những gì Hứa Thành điều tra được, chuyện công nhân nhảy lầu cùng truyền thông trắng trợn đưa tin, cùng với sự kiện hắt Axit sunfuric, đều có người ở sau lưng giật dây.

Anh hoài nghi là Điền Chính Quốc, nhưng không chứng cớ.

Nếu là Điền Chính Quốc, tất nhiên cùng Phác Trí Mân sẽ có liên quan, bọn họ vốn là yêu nhau...

Nghĩ vậy, trong lòng càng thêm chua xót, quả đấm nắm chặt, mà Phác Trí Mân đã vào buồng vệ sinh, từ bên trong truyền đến tiếng nước chảy, còn có tiếng nức nở như có như không.

Đừng u mê!

Cậu cho dù là khóc, cũng là đang giả vờ!

Kim Tại Hưởng bức ép chính mình nhẫn tâm, lấy đại cục làm trọng, anh không thể vì một người đáng giận như cậu, mà rối loạn trận tuyến.

Phác Trí Mân ra ngoài khi đó, Kim Tại Hưởng sớm đã đi rồi, sàn nhà phòng bệnh cũng được lao công dọn dẹp qua.

Thế giới rốt cục an tĩnh, thoáng cái đã buổi trưa, trong phòng bệnh chỉ có cậu một người, cậu lấy macbook lên mạng, cũng đang làm việc, đồng thời, cũng ở trên Blog của chính mình, ghi lại chút tâm tình.

Chỉ cần cậu cứng rắn quyết tâm, muốn cùng Kim Tại Hưởng ly hôn, là có thể thôi.

Nói vậy, Kim Tại Hưởng sẽ không chiếm được cổ phần công ty Kim thị, thậm chí làm không được tổng giám đốc Kim thị.

Vì cái gì không thể cứng rắn nhẫn tâm?

Ngoại trừ áy náy đối với anh cùng Mẫn Kha Nguyệt, còn một lý do bị cậu giữ kín như bưng: Yêu.

Bởi vì yêu anh.

Nhìn trên màn hình máy tính, chính mình ra bốn chữ, tầm mắt có chút mơ hồ, khóe miệng cậu nhếch lên.

Vì cái gì cố chấp như vậy?

Giống mê muội một dạng, biết rõ anh không thích mình, vẫn đang trầm luân, không cách nào tự thoát khỏi.

Chẳng qua, trải qua sự nhục nhã trước nay chưa có giống hôm nay như vậy, tình yêu của cậu đối với anh, sẽ phải nhạt một chút rồi.

...

Sùng Xuyên vào hạ, mưa luôn luôn nói đến là đến, bên ngoài sấm sét vang dội, cậu ngủ thoáng cái từ buổi trưa, buổi tối không có việc gì, ở trong bệnh viện đi dạo.

"Chị Từ, nói như vậy, cô gái này ở đây đều đã nằm ba năm rồi hả?"

"Không chỉ như vậy! Ba năm này, chị là chính mắt chứng kiến một cô gái như hoa như ngọc, từng chút khô gầy, thành như bây giờ!"

"Chẳng qua, cô ấy cũng coi như hạnh phúc, bạn trai của cô ấy thường xuyên đến thăm cô ấy đó!"

"Đúng vậy, Kim tiên sinh luôn luôn đến đây! Coi như là Mẫn tiểu thư có phúc rồi! Thôi đừng nói nữa, về sau ở trước mặt y tá trưởng đừng thảo luận chuyện riêng tư của người bệnh!"

Lao công cùng một vị y tá từ một gian phòng bệnh VIP đi ra, vừa đi vừa nói.

Phác Trí Mân đứng ở chỗ rẽ, từ nội dung cuộc đối thoại kia, mơ hồ đoán ra được, đó chính là phòng bệnh Mẫn Kha Nguyệt

Hai chân giống như bị ma xui quỷ khiến đi ra góc rẽ, thấy được phòng bệnh VIP đối diện, trên cửa treo một tấm biển: Người bệnh nghỉ ngơi, chớ quấy rầy!

Từ khi Mẫn Kha Nguyệt gặp chuyện không may về sau, cậu liền không gặp qua được cô ta, chỉ biết là cô ta bị thương đặc biệt nghiêm trọng, luôn tiếp nhận trị liệu, Kim Tại Hưởng mang cô ta đến các bệnh viện lớn trên toàn thế giới để chữa trị.

Trong mấy năm nay, anh cũng không từ bỏ qua chuyện tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng, vì Mẫn Kha Nguyệt trị liệu.

Đứng ở cửa phòng bệnh Mẫn Kha Nguyệt, cậu chần chừ, do dự, tới cùng muốn đi vào hay không...

Cậu vẫn lại là cố ôm lấy một khát vọng trong lòng, mở ra cửa phòng bệnh.

Đi vào nháy mắt kia, đã bị một phòng hoa cùng búp bê Barbie làm kinh ngạc đến chỗ!

Đó là từng đóa hoa hồng màu hồng nhạt cùng một cái vườn búp bê Barbie xếp lại mà thành, lãng mạn, giống như thế giới cổ tích.

Hồng Mân Côi, búp bê Barbie, đều đã từng là thứ mà Mẫn Kha Nguyệt yêu nhất!

Lại nhìn hướng giường bệnh, kia căn bản không phải giường bệnh, đó là một cái giường công chúa màu hồng nhạt giống như mộng ảo, màn sa hồng nhạt, đường viền ren rũ xuống, tầng tầng lớp lớp, vô cùng mộng ảo, duy mỹ.

Khắp phòng mùi hoa, thoảng thoảng lượn quanh nhẹ nhàng, cùng nhạc hòa tấu du dương, phiêu lãng trong không gian.

Không cần nghĩ cũng biết, nơi này toàn bộ, mỗi một đóa hoa, đều là Kim Tại Hưởng tỉ mỉ bố trí.

Cậu chậm rãi đến gần bên giường, nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, đã gầy trơ xương, khuôn mặt cô ta tiều tụy, cô gái trước kia như búp bê mỹ lệ đáng yêu, hiện tại nằm ở đó, thân mặc áo ngủ bằng gấm hồng nhạt, cả người khô quắp thật không có chút gì giống nhau!

Phác Trí Mân không hiểu sao mũi chua xót.

Một Mẫn Kha Nguyệt đang tốt đẹp, hiện tại biến thành như vậy.

Không phải cậu là nổi đồng tình.

Bởi vì Mẫn Kha Nguyệt đã từng là bạn tốt của cậu!

"Nguyệt Nguyệt... Tôi đến thăm cô đây..." Cậu thì thầm, ánh mắt chân thành tha thiết, "Thực xin lỗi..."

Cậu nhẹ nhàng mà cầm lấy cánh tay chỉ còn da bộc xương kia của Mẫn Kha Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, tôi cùng Tại Hưởng, chúng tôi không có phản bội cô, một đêm kia, tôi là bị người ta hãm hại, mới có thể cùng anh ấy lên giường. Taij Hưởng anh ấy yêu cô như thế, làm sao có thể phản bội cô chứ? Tôi cũng chưa từng muốn từ trong tay cô cướp đi anh ấy!"

Đối mặt Mẫn Kha Nguyệt bốn năm không gặp, cậu nói ra những lời vẫn giấu ở trong lòng.

Mẫn Kha Nguyệt đó trơ mắt nhìn bạn tốt cùng bạn trai chính mình xích trần truồng ngủ cùng một chỗ, đương nhiên thương tâm muốn chết, cô ấy cho rằng, bọn họ phản bội mình!

Sự thật không phải là như thế, Phác Trí Mân lúc trước lại vẫn chưa kịp giải thích, Mẫn Kha Nguyệt đã bị đụng phải.

"Nguyệt Nguyệt, hôn nhân của tôi cùng Tại Hưởng chỉ là trên danh nghĩa thôi, anh ấy không thích tôi, trong bốn năm, chưa từng chạm qua tôi, cô yên tâm, trong lòng anh ấy vẫn đang có cô đó. Cô nhanh tỉnh lại đi, cô thức dậy, tôi cũng giải thoát rồi!" Không phải là của mình, chung quy sẽ không phải là của mình.

Cậu biết rất rõ, Kim Tại Hưởng là thuộc về Mẫn Kha Nguyệt, cho nên, vài lần Kim Tại Hưởng muốn cùng câuh phát sinh quan hệ, cậu đều đem hết toàn lực ngăn trở.

Không thể sai lại càng sai nữa rồi...

Đăng để mọi người đọc xong đi ngủ còn tui thì đi viết văn huhu;;;—;;;
Đến vi "Khi Park l yêu Kim-95z" để hóng thính nàoooo! Tối nay tui m Q&A nè!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro