Vì cái gì mà cứu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng cấp cứu, quần áo trên người cậu bị cởi ra, cả người nằm sắp trên giường, phía sau lưng cùng da thịt trên đùi đều có vết thương, bác sĩ đang dùng dung dịch natri hiđrocacbonat giúp cậu sửa vết thương.

Phác Chí Mân đau đến hai tay nắm chặt đệm giường, nước mắt dừng không được chảy xuống.

Đó là thân thể liên tiếp bị bỏng rát, đau đớn tê tâm liệt phế, cậu rất muốn lăn lộn, hàm răng cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cắn phá, có tia máu chảy ra.

kim Tại Hưởng ở bên ngoài nghe tiếng kêu khóc của cậu, tâm giống như bị lăng trì, nắm chặt hai đấm, đầu óc trống rỗng.

"kim tổng..." Hứa Thành tìm đến đây, cung kính kêu hô, cái lãnh đạo cấp cao khác còn đang chờ anh.

"Ai làm?! Tra rõ ràng là ai làm chưa?! Dám trước mặt mọi người hắt Axit sulfuric vào tôi!" kim Tại Hưởng tức giận rống, nếu người bên trong bị hắt đến trên mặt, nhất định sẽ bị hủy dung!

"Còn đang điều tra, kim tổng, tất cả mọi người đang chờ người đi ICU thăm hỏi vị công nhân kia và người nhà anh ta- - "


"Không đi!"

Anh gầm thét, lần đầu tiên ở trước mặt cấp dưới phát hỏa lớn như vậy, bởi vì Phác Chí Mân lại vẫn đang cấp cứu.

Tiếng khóc nhỏ, chỉ chốc lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, kim Tại Hưởng vọt đi vào, Phác Chí Mân lại vẫn nằm sấp ở trên giường, trên người che chăn.

"May là được đưa tới đúng lúc, không có tổn thương đến động mạch cùng thần kinh, chẳng qua thiêu hủy hai khối thịt, về sau khẳng định sẽ để lại sẹo, may mắn nhất chính không bị hắt trúng vào mặt! Cần ở lại bệnh viện quan sát!" Nữ bác sĩ bình tĩnh nói, kim Tại Hưởng chạy tới bên cạnh giường bệnh, Phác Chí Mânm nằm sấp trên giường, còn đang thúc thít nghẹn ngào.

Anh khom người xuống, đem mái tóc ướt sũng của cậu vén lên, thấy được cậu quay mặt chảy nước mắt.

Gặp là anh, cậu lập tức hít hít cái mũi, "Kim tổng, người nên đi an ủi người nhà vị công nhân kia..." cậu cật lực nói.

"Phác Chí Mân! cậu cho chính mình là thánh mẫu sao?! Ai muốn cậu giúp tôi cản?! Ai muốn cậu giúp tôi cản?! Đừng tưởng rằng như vậy, tôi sẽ thương tiếc cậu, sẽ đối với cậu thay đổi! cậu là cái thứ ngu xuẩn!"

kim Tại Hưởng bạo rống, nhìn đến chỗ vết thương của cậu tức giận mắng, hốc mắt đỏ lên, hằng đầy tia máu.

"Đừng tưởng rằng cậu đã cứu tôi, tôi sẽ tốt đối với cậu! cậu nằm mơ!" kim Tại Hưởng kiêu ngạo, miệng không đắn đo tiếp tục gầm thét, nếu thời gian có thể quay lại lúc đó, anh cũng sẽ không để cho cô giúp bản thân cản!

Anh không cần đối với cậu áy náy, không cần đối với cậu mềm lòng, lại càng không muốn yêu thương cậu!

Cũng không hiểu cậu vì cái gì làm như vậy?

Vài năm nay, anh đối với cậu nhục nhã còn chưa đủ nhiều sao?

kim Tại Hưởng rống xong, liền chạy ra khỏi phòng cấp cứu, mà Phác Chí Mân, vẫn không nhúc nhích nằm sấp nơi kia, tiếp tục rơi lệ.

Miệng vết thương đau đã chẳng phải rõ ràng, tim lại đang đau hơn.

Thì ra, tại thời điểm nguy hiểm nhất, cậu còn có thể phấn đấu quên mình bảo vệ anh, kia như là một loại bản năng, phát ra từ nội tâm, không hề lý do, một khắc kia, cái gì cũng chưa nghĩ, liền là không nghĩ để cho anh bị thương, đã nghĩ bảo vệ anh, không hơn.

cậu cho rằng, tình yêu say đắm của cậu đối với anh, đã sớm bị sự nhục nhã của anh đối với chính mình phai mờ rồi, cậu đã không thích anh, nhưng mà - -

Gặp được kim Tại Hưởng, rốt cuộc là duyên, hay vẫn lại là kiếp?

Cổ họng cậu sinh đau, nước mắt ào ào rơi xuống, đắm chìm trong đau thương, đắm chìm trong Vô Cùng Vô Tận yêu thương đối với anh, giờ khắc này, không lại khắc chế chính mình, tùy ý chính mình làm càn ở trong lòng thích anh, nhớ lại từng chút từng chút những chuyện trước đây cùng với kim Tại Hưởng.

...

Phác Chí Mân tỉnh lại thời điểm, đã là chạng vạng.

Trời chiều vừa vặn từ cửa sổ phòng bệnh xuyên thấu vào đây, rơi vào trên giường bệnh. cậu chậm rãi mở mắt ra, mí mắt cực kỳ trầm.

Tuy không có cảm giác đến đau đớn, chỉ cảm giác đau như bị kim châm, nhưng mà, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế khi bị Axit sulfuric đậm đặc hắt đến lúc đó, giống như còn đang cảm nhận được.

Một màn kia, về sau khả năng sẽ trở thành ác mộng của cậu!

Từ trong sự sợ hãi lòng còn trong lòng khôi phục, trong phòng bệnh giống như chỉ có cậu một người, hoàn cảnh cực kỳ tốt, giống như đang ở trong nhà, hẳn là phòng bệnh VIP rồi.

"Phác thiếu gia, người tỉnh rồi..." Bác sĩ thực tập kiểm tra phòng phụ giúp xe đẩy tiến vào, nhìn đến Phác Chí Mân nằm sấp ở trên giường hòa ái hỏi.

"Uh"m..."

"Tôi giúp người làm mấy cái kiểm tra đơn giản a."

"Uh"m..." Nói xong, hai tay chống lên đệm giường, cật lực bò lên, vết thương bắp đùi cùng trên lưng, cố gắn ngồi dậy không để ảnh hưởng nhiều đến vết thương.

Thừa dịp bác sĩ giúp cậu kiểm tra khi đó, cậu cầm điện thoại nhìn tin tức, nhìn đến kim Tại Hưởng quả thật đi thăm hỏi qua người công nhân cùng người nhà của anh ta, cũng bày tỏ an ủi, cậu nhẹ nhàng thở ra. Chuyện bị hắt Axit sulfuric cũng đã lên tin tức, người gây ra họa bị cảnh sát đã khống chế, trong tin tức cũng nhắc tới cậu.

Bác sĩ mới đi, kim Tại Hưởng liền vào được, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đến anh, cậu hơi gật đầu, "Người nhà vị công nhân kia cảm xúc ra sao?"

"Ngậm miệng! Tôi không nghĩ muốn nhác tới nó!" kim Tại Hưởng nhìn cậu mặt mày tái nhợt, trầm giọng cắt ngang, ở cạnh giường bệnh đứng lại.

"Vì cái gì phải bảo vệ tôi?!" kim Tại Hưởng nghiêm túc hỏi.

Phác Chí Mân sững sờ, trái tim cũng đập mạnh, nhất thời nghẹn lời.

Nguyên nhân căn bản là...

Chẳng qua, cậu sao có thể nói cho anh sự thật.

kim Tại Hưởng đặt mông ngồi xuống mép giường, một đôi mắt sắc bén nhìn cậu, "Tôi hỏi lại cậu một lần, vì cái gì bảo vệ tôi? cậu có phải thích tôi hay không?!"

Anh hỏi thẳng ra, tối hôm qua cũng hỏi qua vấn đề này.

Phác Chí Mân ngẩng đầu khi đó, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của anh, lại lập tức xoay tầm mắt.

kim Tại Hưởng cảm giác cậu trong lòng bối rối, một cả trái tim kích động hẳn lên, giống như cực kỳ chờ mong cậu nói thích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro