Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đối với Tô Thạch Hoài là một ngày chấn động, cậu phải chuyển sang phòng trọ mới.

Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải chuyện gì to tát, điều khiến cậu kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị các học sinh mắng suốt ba tháng nay, "học bá lập dị" không hẹn mà gặp – Lăng Tiểu Bạch !

Nói thật, dùng cụm từ “học ba lập dị ” để miêu tả  có hơi khoa trương, nhưng nếu đi hỏi Tâm Dục, bạn cùng phòng với Thạch Hoài ở đại học thì chắc chắn cậu ấy sẽ không nói thế.

“Lăng Tiểu Bạch !”

“Tô Thạch Hoài!”

Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.

Thạch Hoài nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cậu bạn cùng phòng mới, Lăng Tiểu Bạchhoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cậu.

Mái tóc đen mềm mại tự nhiên, làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Tuy thoạt nhìn giống như hơi thiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt ôn nhu xinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm thấy rất dễ chịu. Đây có phải là nam sinh không vậy?  Thạch Hoài thầm khóc trong lòng, tuy bề ngoài nhìn cậu cũng tạm ổn nhưng nhìn Tiểu Bạch xem,  cậu làm con trai quả thật thất bại đến không muốn nhìn!

Nhưng cậu nam sinh kiệm lời trước mắt này có thể làm cho Trịnh Minh Hạo, người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật đình đám”, đánh nhau một trận chí tử với bạn thân nhất của anh ta ư?

Tin đồn vẫn còn phải xem lại!

Ba tháng sau, Thạch Hoài nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyển tiểu thuyết ngôn tình, ánh mắt lại dừng trên người Tiểu Bạch.

Cậu những tưởng loại " học bá” như Tiểu Bạch rất có thể dùng nhiều thủ đoạn này kia để lượn lờ kết thân với các giao viên một cách thành thạo, nhưng qua một thời gian dài quan sát, cậu phát hiện Tiểu Bạch mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự học ôn bài, thời gian còn lại đều ở trong phòng ký túc, quên ăn quên ngủ ngồi trước máy tính cười ngây ngô.

Nữ sinh có quan hệ mập mờ với cậu đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi yêu đương lăng nhăng.

Trong thâm tâm Thạch Hoài rất muốn chán ghét cô nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ nào để ghét.

Có điều cậu cũng có nhược điểm, Tiểu Bạch rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người khác cho dù có khó xử như nào đi chăng nữa, cậu ấy  không bao giờ so đo với người ta, cũng không để bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn có thể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng của cậu để bừa khắp nơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cậu rất ít khi đi mua sắm, không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì đặt mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cậu sở hữu một dáng người thon gọn đến khó tả. Nhìn xuống cái bụng đầy mỡ của mình,  Thạch Hoài thầm phi nhổ bản thân. Điều khó hiểu nhất là, cậu ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sách nhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì lấy ra ăn tạm.

Nếu bảo cậu không có cá tính thì cụm từ "học bá lập dị"  của cậu vứt cho chó ăn à,  nên là đôi khi,  chúng ta có thể coi "lập dị" là một phong cách cũng được . Nhưng kì lạ là đằng sau vẻ ngoài hiền hòa là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của cậu. Thậm chí cậu không bao giờ chủ động tâm sự chuyện của mình, ngay cả chuyện gia đình cũng không nhắc đến, lại càng không thích nghe ngóng việc riêng của người khác.

Cho nên ba tháng vừa qua, mọi người sống với nhau hết sức hòa hợp, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Hôm nay, Thạch Hoài rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bỏ tiểu thuyết trong tay xuống, ngồi dậy trên giường, chọn hỏi một đề tài hơi riêng tư: “Tiểu Bạch, lúc tớ vừa về thì gặp anh chàng siêu đẹp trai của khoa cậu, cặp mắt hút hồn vậy mà cũng không chinh phục nổi cậu sao?”

Tiểu Bạch thờ ơ lắc lắc đầu, thong thả vén lại mớ tóc rối: “Đẹp trai có mài ra cơm ăn được không?”

Thạch Hoài nghe mà muốn té xỉu, quan niệm tình yêu hậu hiện đại chủ nghĩa gì thế này, thật khiến cậu ta tâm phục khẩu phục mà.

Thạch Hoài tiếp tục nghĩ ngợi, bò xuống giường, cầm ly nước nóng thổi thổi hỏi: “Bạn nữ lần trước đến phòng ngủ của chúng ta hình như có tình ý với cậu, cậu ấy còn nhờ tớ hỏi khi nào cậu có thời gian, cậu ấy muốn mời cậu đi ăn cơm.”

“Nể mặt cậu vậy! Nhưng với điều kiện là không có lần sau đâu.”

“Tại sao cậu không thử cho cô ta một cơ hội? Gia đình cô ta chắc chắn rất giàu đó.”

Tiểu Bạch bày ra một vẻ mặt “tha cho tớ đi”: “Theo sau cái loại con nhà giàu này có vô số con nhặng rình rập như hổ rình mồi, cô ta mà thủy chung được với mình tớ thì tớ nhảy lầu cho cậu xem!!! Cậu ta đối với tớ chẳng qua chỉ là tò mò, muốn quen chơi vậy thôi, nếu tớ tin hắn là loại người chung thủy đến chết, không phải tớ không cưới, thì thật uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.”

“Vậy cậu thích dạng con gái nào?” Cậu hơi nghi ngờ phải chăng Tiểu Bạch rốt cuộc có thích đàn ông?

“Loại này nè!”

Thấy  Tiểu Bạch chỉ vào màn hình máy tính, cậu tức tốc chạy lại xem, ánh mắt kinh ngạc.

Một avatar hình cái đầu hói đáng yêu đang nhấp nháy trên màn hình, Tiểu Bạch mở khung chat, gõ vào trong đó:

“Chúng ta nói chuyện đã tám tiếng rồi, anh không thấy đói à! Anh làm ơn đi ăn cơm giùm em đi.”

Thạch Hoài nhìn đồng hồ, tám tiếng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro