Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Vi trừng mắt liếc nhìn hung thủ đối diện: “Xem cậu phát hỏa kìa, sớm bảo cậu đi tìm cô nào đó dập lửa đi không nghe! Cậu xem Đào Tử người ta tính tình thật là tốt!”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch nghe được kiểu nói chuyện ám chỉ tình dục như vậy, mặt đỏ như gấc, quay mặt đi thì gặp ánh mắt ngây dại của Uông Đào nhìn cậu cười ngây ngô, cười đến nỗi cậu càng thêm đứng ngồi không yên.Trịnh Minh Hạo nhìn ra sự xấu hổ của cô, lại ném thêm một chai bia qua: “Súc sạch cái miệng đi, coi chừng trở về tớ diệt cậu!” 

Lý Vi hiểu rõ mười mươi, không chút tức giận nói: “Ý tốt không được báo đáp! Tớ không thèm nói gì nữa, tớ uống đây!” 

Nói xong, anh ta cầm lấy chai bia rót đầy cốc Uông Đào, Uông Đào nấc một tiếng, vội vàng giữ cái chai, lắc đầu nói: “Tớ không thể uống nữa.” 

“Hôm nay cậu đến muộn, đáng lý phải tự phạt thêm ba ly đúng không nào?” Uông Đào cười ngây ngô gật đầu: “Đúng thế, đúng thế…” 

Uống xong ba ly, mặt Uông Đào đỏ lên, mắt say lờ đờ mông lung. Lý Vi lại rót thêm một ly. Uông Đào hồi lâu mới tìm được ly bia, vừa cầm lên thì Trịnh Minh Hạo bên cạnh đã bắt lấy chiếc ly trong tay anh ta. 

“Được rồi, đừng uống nữa!”

“Tớ không… sao!” Uông Đào loạng choạng đứng dậy, ngọng nghịu nói: “Tớ mời mọi người một ly!” 

Tình cảnh này, Tiểu Bạch có ngốc cũng nhìn ra được Lý Vi đang cố ý chuốc say Uông Đào, cho dù không phải là người yêu Uông Đào thì cậu cũng có cách nào thờ ơ mặc kệ, đoạt lấy ly bia của Uông Đào, cậu nói với mọi người: “Ly này em thay anh Uông Đào chúc các anh!” 

Một bàn đầy người trở nên ồn ào phấn khích, Uông Đào nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn, Trịnh Minh Hạo dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói: “Tôi không uống với cậu.”

Tiểu Bạch thong thả nói: “Uông Đào là người đàn ông tình cảm sâu nặng nhất em từng gặp, chỉ là không giỏi biểu đạt…Bốn năm đại học, các anh sắp chia tay nhau, mỗi người một ngả, trong lòng anh ấy khổ sở, không muốn ngừng, anh ấy rất muốn cùng các anh uống hết mình nhưng tiếc là tửu lượng không cao…”

Cậu uống một hơi cạn ly bia, vị chua xót theo lời nói chảy xuôi vào cơ thể, hòa với máu. Tựa như tình yêu của cậu, ngọt ngào muốn lên men, chỉ có thể tận sức nương theo cay đắng trong miệng đi tìm một chút ý vị ngọt ngào giả tạo còn sót lại. Dư vị không ngớt… 

Cậu lại rót thêm một ly, cười khẽ: “Em uống chừng nào là đại diện cho chừng đó tâm ý của Uông Đào, các anh cứ tự nhiên đi!” 

Trịnh Minh Hạo nhìn cậu, vốn dĩ anh ta cũng say, ánh mắt nhìn cô so với Uông Đào càng ngây dại hơn. Thấy Tiểu Bạch uống hết ba ly, anh ta mới lấy lại tinh thần, khui một chai bia, uống cạn. 

“A Hạo!” Lý Vi nói: “Chẳng phải cậu nói không uống với phụ nữ sao?” 

“Biến! Các cậu mẹ nó đừng tưởng đứng ngoài xem trò vui, hôm nay cậu ấy uống bao nhiêu thì các cậu cũng uống bấy nhiêu cho tớ, ai thiếu một hớp cũng đừng mơ đứng dậy bước chân ra khỏi phòng này!” 

“Tớ thực sự không uống được, lát nữa tớ bò về được không?” Cao Nguyên nói.

“Không uống cũng được!” Trịnh Minh Hạo nói như đinh đóng cột: “Vậy thì nhảy qua cửa sổ mà về.”

“Mẹ nó! Đây là lầu bốn à!” 

“Cùng lắm là tàn tật, muốn chết cũng đâu có dễ vậy?!” 

“Trịnh Minh Hạo, đồ ác độc nhà cậu!” Cao Nguyên cầm ly lên, nói bằng một giọng anh dũng hy sinh: “Tớ con bà nó không tin mình uống không lại một nữ sinh!” 

Hôm đó, Tiểu Bạch không nhớ rõ mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ trên mặt đất lăn lóc đầy vỏ chai, tất cả mọi người đều say, Cao Nguyên gục xuống bàn ngủ, Lý Vi cùng Nam Lộc nói chuyện loạn cào cào, Trịnh Minh Hạo vẫn trầm mặc như trước, càng uống càng trầm mặc. … Trong toilet, cậu một tay chống trên bồn rửa, một tay ôm dạ dày, dạ dày của cậu đau như ướp lạnh, đau đến mức muốn cắt bỏ luôn, ném qua Mỹ, để cho cái kẻ quan tâm sốt sắng kia tự mình đi nâng niu nó! 

Trái tim cậu đau như lửa đốt, đau đến mức cậu cũng muốn móc nó ra ném đến Mỹ, dù sao nó cũng đã không còn thuộc về cậu. Chất cồn làm tê liệt thần kinh, khiến cậu không thể duy trì lớp ngụy trang giả dối nữa, sự cô độc bất lực của cậu, sự mâu thuẫn giằng xé trong cậu không cách nào đè nén tiếp. Cậu nhớ anh, cậu muốn nói với anh: Anh thực sự hiểu ý nghĩa câu “Huyết ốc Trung Nguyên phì kình thảo” sao? Nếu vậy, chắc anh cũng hiểu câu “Khoa học không biên giới, nhưng mỗi nhà khoa học đều có tổ quốc của riêng mình…”

Anh… trở về đi! Tiếc rằng, đã quá muộn! Cậu đã có bạn trai, cậu không còn tư cách gì để yêu cầu anh… 

Tiểu Bạch từ trong bồn rửa đón lấy nước lạnh như băng, vỗ lên mặt, nhìn chính mình trong gương mỉm cười nói: “Ai xa ai mới không sống được chứ…” 

Trong gương đột nhiên xuất hiện một người khác, là Trịnh Minh Hạo cầm một viên thuốc cùng ly nước đứng bên cạnh cậu. Cậu ngây người nhìn anh ta trong gương, nhất thời không biết phải nói gì. 

Gu thẩm mỹ của Tiểu Bạch đều bị tất thảy mọi người khinh bỉ, điều duy nhất cậu đồng chí hướng với nhóm bạn cùng phòng là: Trịnh Minh Hạo trông khá là đẹp trai. Trong đôi mắt anh ta phủ một lớp sương mù, hàm chứa vài phần phản nghịch, vài tia tình cảm sâu thẳm bên trong, đó chính là ánh mắt khiến con gái hai mươi si mê nhất. 

Anh ta có làn da ngăm ngăm trơn nhẵn, một màu sắc vừa khỏe mạnh vừa gợi cảm, từng được các bạn nữ bầu chọn là màu da kinh điển nhất của nam sinh. Nhưng thời điểm quyến rũ nhất của anh ta là ở trên sân bóng, tựa như cầu thủ yêu thích nhất của cậu, Inzaghi. Là một thanh kiếm sắc bén nhất, lợi hại nhất, bạn không biết anh ta khi nào sẽ tuốt khỏi vỏ, nhưng chỉ cần cho anh ta một cơ hội nhỏ, anh ta tuyệt đối có thể chém bạn một nhát trí mạng!

Giờ phút này, cậu thực sự cảm thấy chính mình bị anh ta đâm một kiếm, trái tim rỉ máu. Trán anh ta đẫm mồ hôi, một đường lăn xuống bên mặt. 

Anh ta chạy thực nhanh, hiệu thuốc gần nhất cách đây chí ít cũng năm trăm mét. “Đào Tử nói dạ dày của em không tốt, bảo anh lấy thuốc cho em uống!” 

Lúc anh ta nói chuyện vẫn còn thở gấp, có lẽ là do chạy quá nhanh. Tiểu Bạch cầm lấy thuốc, uống vào, nước vẫn còn âm ấm, làm ấm dạ dày, ấm cả tim gan. “Em còn tưởng anh ấy say đến quên trời đất… Chung quy anh ấy đối với em vẫn thật cẩn thận quan tâm!” 

Cậu vừa cười vừa nói. Kỳ thật, cậu biết Uông Đào căn bản không nhớ rõ, cho dù anh ấy không uống say cũng sẽ không nhớ. Trịnh Minh Hạo đưa tay cầm lấy chiếc ly không, nắm trong lòng bàn tay, đổi giọng hỏi: “Dạ dày của em không tốt, tại sao còn muốn uống rượu?” 

“Tâm trạng tốt nên uống cho vui thôi!” 

“Vậy sao!” Anh ta lôi từ trong túi quần một gói khăn giấy đưa cho cô rồi ung dung xoay người đi, ngừng giây lát, lại quay đầu nói với cậu: “Ai xa ai không sống được, trong xã hội nào rồi mà vẫn còn có chuyện chung tình đến chết chứ!”

… Anh ta đi rồi! Để lại một câu nói bí ẩn khó hiểu, khiến cô mơ hồ có dự cảm xấu… Tiểu Bạch hít sâu, áp chế suy nghĩ miên man của chính mình, soi gương dùng khăn giấy lau nước trên mặt, trở về phòng ăn. Cậu ngồi xuống an vị xong thì Trịnh Minh Hạo mới vào cửa.

Lý Vi say rượu có chút mơ hồ chạy lại chỗ Trịnh Minh Hạo nháy mắt nói: “Gái cậu cua đi rồi à?” 

Trịnh Minh Hạo bực bội nói: “Tớ mà cần phải cua gái à? Cậu đánh đồng tớ với cái đồ vô dụng nhà cậu hả? Gái đi cua tớ thì có.” 

“Cậu không vô dụng, tớ tạo cơ hội cho cậu, cậu…” 

“Cậu thôi đi được không?!” Cậu cúi cầu, phát hiện ly bia đã được đổi thành tách trà, nước trà còn đang bốc khói nghi ngút. 

Cậu cẩn thận cầm tách lên, hương trà bay vào mũi, cậu bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông ban chiều, mùi thơm thanh thoát tao nhã trên người anh ta chính là mùi hoa nhài, nhẹ mà không nhạt, thơm nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ nhưng ngược lại dư âm thật quyến rũ… 

Cậu nhủ thầm trong lòng, không nhìn rõ mặt mũi anh ta ra sao thật có chút tiếc nuối! … 

Tiếc nuối của Tiểu Bạch nhanh chóng được bù đắp, bù đến mức thẩm mỹ của cậu cũng phát ốm, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền đau muốn nứt đầu! 

“Dương Lam Hàng”, ba chữ xuất hiện trong đời cậu sau đó khiến cuộc sống Tiểu Bạch quay cuồng đảo lộn, cậu tự nhận mình có tố chất tâm lý siêu mạnh nhưng cũng bị người nào đó tra tấn đến mức muốn đập đầu vô tường, chết đi cho rảnh nợ!!! Cậu vĩnh viễn không quên được, hôm bảo vệ đồ án đó, cậu ngồi trên ghế cảm thấy hơi căng thẳng, Uông Đào ngồi ngay bên cạnh nắm lấy tay cô, khuyên: “Đừng lo, không sao đâu.” 

“Phần hậu trường đều do anh làm giúp, em không hiểu nhiều cho lắm…” 

“Dù sao giáo viên chuyên ngành của bọn em cũng không hiểu mấy, sẽ không hỏi sâu quá đâu.” “Ừ!”

Cậu gật gật đầu. Mùi hoa nhài thoang thoảng chậm rãi phiêu tán trong không gian, cậu tò mò ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt mênh mông như sóng triều… Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tiểu Bạch bỗng cảm thấy như chìm đắm trong một mảnh thế giới tĩnh lặng, cảm giác ức chế lẫn tiếng ồn chung quanh đều dạt ra thật xa.

Anh ta có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà cậu từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu, nhỏ hơn một chút sẽ không đủ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt xuyên thấu kia dường như dụ dỗ cậu tiến vào thế giới nội tâm của người đó – thâm sâu u uẩn, bình yên, ẩn hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cậu không thể đọc rõ… 

Có người nói, nếu hai người nhìn nhau quá bảy giây tức có ma sát lẫn nhau làm bắn ra tia lửa tình ái.

Lần đầu tiên cậu và Dương Lam Hàng nhìn nhau mất ít nhất mười bảy giây!!!

Khi cậu cảm nhận được máu nóng của mình dâng trào, lập tức xấu hổ tránh né ánh mắt biến chuyển khó lường của anh ta… thì cùng lúc, cậu cũng nhìn rõ khuôn mặt anh. 

Cậu thở dài một tiếng trong lòng: Xét theo vẻ ngoài mà nói, dung mạo kia chính là điển hình của cảm giác không an toàn! Thậm chí xứng đáng gọi là thiếu an toàn nhất trong số đàn ông không an toàn. 

Một câu khái quát: Đẹp trai hoàn hảo! Màu da nếu đen thêm một chút sẽ mất tao nhã, trắng thêm một chút sẽ mất đi nam tính. Khuôn mặt nếu ốm đi một chút thì hơi gầy, nếu béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn. Về phần đôi môi, mỏng thêm một chút hóa ra lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút lại thiếu đi một phần mỹ cảm… Tiểu Bạch dời tầm mắt xuống, cổ áo sơ-mi màu xanh dương đậm, Âu phục màu xanh mực… 

Ngay cả mặc Âu phục mà vẫn làm toát lên hương vị đặc trưng của đàn ông Trung Hoa, quả thực là hàng cực phẩm! Ngôn từ của cậu không đủ, không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để mô tả khí chất anh ta, đẹp trai phóng khoáng không đủ để miêu tả tài năng anh ta, tao nhã lịch thiệp không đủ để miêu tả thanh khí của anh ta. 

Tóm lại, sức quyến rũ của anh ta nhìn qua chính là nằm ở nội hàm, ở nhân cách. 

“Đây là buổi bảo vệ tốt nghiệp của sinh viên khoa Điện.” Một giọng nói bất ngờ vang lên giúp Tiểu Bạch đang mơ màng cảm thán hoàn hồn trở lại. 

Cậu quay mặt nhìn về phía người nói, không ngờ là phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo của đại học T, nhân vật lớn cỡ này cậu chỉ có thể hân hạnh thấy qua một lần trong buổi lễ khai giảng, còn tưởng lần sau gặp lại chắc là trong buổi lễ tốt nghiệp. 

Dương Lam Hàng rốt cuộc thu hồi ánh mắt lưu luyến của anh ta, hỏi phó hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Châu, tôi có thể đến nghe một lúc không?” 

Giọng nói tao nhã khác thường, ôn hòa lại không quá nồng nhiệt, khinh đạm nhưng không lạnh lùng. “Đương nhiên là được, hiệu trưởng Vương đang muốn làm cho phong cách học tập của đại học T hòa nhập với trào lưu quốc tế, vừa hay cậu cho ý kiến, xem đại học T so với Massachusetts thực sự khác biệt nhau ở chỗ nào.” 

“Cám ơn thầy!” Dương Lam Hàng thản nhiên xoay người, hướng về phòng bảo vệ của các cậu. Từ MIT về á?! Cùng một người như vậy tồn tại trong một không gian thật là áp lực, cậu phát hiện bản thân mình nhỏ bé như một hạt bụi. 

Tiểu Bạch nhìn bóng dáng anh ta mà cảm khái muôn phần, cố gắng tìm kiếm lấy một điểm thiếu sót nhằm cân bằng tâm lý bản thân một chút! Còn về phần lý do tại sao tâm lý lại mất cân bằng thì cậu cũng không rõ! Nhìn kỹ xuống dưới, cậu phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta! Trời ạ! Coi trọng tiểu tiết đến thế, cô bái phục sát đất! 

“Ngắm đủ chưa?” Uông Đào ngồi bên vỗ vỗ vai cậu, giọng nói nồng nặc mùi ghen tuông. 

“A!” Tiểu Bạch hơi chột dạ, chuyên chú nhìn chằm chằm xuống ngón chân, nhỏ giọng đáp: “Em chỉ tò mò thôi mà.”

Uông Đào không thèm nói gì, rõ ràng là bị biểu hiện mê trai của cậu làm tổn thương tự ái. Tuy rằng ai trong lòng cũng ưa thích cái đẹp, thưởng thức cái đẹp là bản tính trời sinh, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất áy náy. 

“Em thật chỉ hiếu kỳ thôi mà.” Cậu cố gẳng thể hiện lập trường bản thân: “Em tự hỏi… một người như anh ta, có phụ nữ nào dám cưới nhỉ?” 

“Tại sao lại không có?” 

“Cảm giác rất không an toàn nha!” Cậu cười an ủi bạn trai ngồi bên vẻ mặt ghen tuông chưa ngớt. 

“Dù sao nếu cho em chọn, em sẽ chọn người như anh…” Cậu chỉ là giả sử một chút mà thôi, dù sao, cô cũng không có cơ hội chọn… 

Nghe thấy lời của Tiểu Bạch , Dương Lam Hàng đang định đi vào bỗng khựng lại trước cửa, một lát sau, anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại, lông mày khẽ nhướng, liếc nhìn qua Uông Đào vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn, lại nhìn sang cậu, bên môi thoáng một nụ cười ảm đạm. Cậu dường như có cảm giác kỳ quặc rằng, ánh mắt cuối cùng của anh ta để lộ ra chút trào phúng, tựa hồ như muốn nói: Bộ dạng của bạn trai cậu quả thực rất có cảm giác an toàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro