Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiệm bán đồ cay Tứ Xuyên, Lăng Tiểu Bạch và Liên Liên vừa ăn vừa trò chuyện. 

“Tiểu Bạch, cậu thi được không?” Liên Liên hỏi trước khi động đũa. 

“Cũng ổn, rất có hy vọng qua ải.” 

“Vậy là tốt rồi! Tớ có thể an tâm mà ăn bữa cơm này!”

Có bạn tốt như vậy còn cầu gì hơn nữa!

“Ăn nhiều một chút đi, cậu đã rất vất vả rồi!” Tiểu Bạch nhiệt tình gắp đồ ăn cho Liên Liên, mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của bạn. 

Trong phòng cậu và Liên Liên thân với nhau nhất, ban đầu là vì hai người xem như nửa đồng hương với nhau, mới gặp đã thân. Về sau, cậu càng ngày càng thích Liên Liên, Liên Liên không chỉ cần cù chăm chỉ phấn đấu, lại không kiêu ngạo như nhiều nam sinh học giỏi khác, Liên Liên chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường mà ngược lại còn thêm “thắt chặt kỷ cương”, hết lòng giúp đỡ những bạn khác tiến bộ. 

Liên Liên bị Tiểu Bạch nhìn nên hơi ngượng ngùng: “Sao cậu không ăn? Nhìn tớ chi vậy?” “Tớ thích cậu lắm đó! Liên Liên, tớ…”

Liên Liên còn chưa kịp nuốt trôi thức ăn trong miệng đã vội vàng nói: “Thế giới này vẫn còn hơn cả tỉ người nha, cậu đừng có mơ tưởng đến tớ!”Để thể hiện rõ lập trường, cậu nuốt thức ăn xuống rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu và anh bạn khoa học gia không có việc chứ? Tớ thấy đêm qua lúc cậu trở về hình như có rất nhiều tâm sự.” 

“Nếu người nào đó nói với cậu: Yêu cầu của anh đối với bạn đời không cao lắm, như em là được rồi. Cậu nghĩ anh ta có ý gì?” 

Liên Liên cân nhắc một hồi lâu, xong nói bốn chữ: “Rất có hàm ý!”

“…” Tiểu Bạch không nói gì, tiếp tục chuyên tâm ăn bát mì Thành Đô không ớt của mình. 

Hôm nay cậu không ăn món cá hấp ngon lành kia chỉ vì tối qua anh dặn đừng ăn nhiều đồ cay, mì bún có vẻ tốt cho dạ dày hơn. Cậu không nhớ được từ khi nào ý kiến của anh đã trở nên quan trọng như vậy. Liên Liên đột nhiên hỏi: “Không phải anh ta tỏ tình với cậu đấy chứ?” 

“Tỏ tình á?!” Mì trên đũa Tiểu Bạch rơi hết vào trong bát, chỉ còn lại đôi đũa chỏng chơ giữa không trung. 

“Bọn tớ chưa từng gặp mặt, chưa từng trò chuyện, thậm chí ngay cả tên của nhau cũng không biết, làm sao anh ta thích tớ được?” 

“Nói cho cùng, dù có thích đi chăng nữa cũng chỉ là có cảm tình mà thôi, chưa đến mức yêu suốt đời suốt kiếp đâu!” 

“Thời đại nào rồi mà còn có chuyện tình yêu suốt đời suốt kiếp hở?!” 

Tình yêu! Vừa thốt lên hai chữ này, cậu đã muốn lạnh sống lưng… 

Tối qua, cậu nằm trằn trọc mãi không ngủ được, Tiểu Bạch nhận ra mình thích nghe anh nói chuyện, đôi khi sẽ vì những lời anh nói mà suy nghĩ. Mỗi khi không gặp cậu lại nhớ tới anh, gặp rồi thì lâng lâng vui sướng, loại cảm giác này cô nhớ có cuốn từ điển từng định nghĩa… Giờ thì cậu nhớ ra rồi – tình yêu!!! 

“Cậu chờ một chút, tớ vào toilet tí.” Tiểu Bạch trốn vào toilet, vốc nước lạnh nhằm hạ nhiệt trên khuôn mặt nóng bừng. 

Máu huyết nguội đi, người cũng dần bình tĩnh hơn. Cậu biết rất rõ , đây không phải là tình yêu mà chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho người trong ảo tưởng mà thôi. Cũng giống như khi xem một bộ tiểu thuyết sẽ vì nhân vật nam chính mà đau lòng thương tiếc,cái cậu yêu không phải con người mà là ảo giác trong lòng mình…

Ngay tại lúc này, từ phòng ăn riêng phía hành lang đối diện vang lên một giọng nam sinh sang sảng, tiếng nói rất êm tai, nhưng lời lẽ thì bất lịch sự: “Mẹ nó! Chỉ là chủ tịch hội sinh viên quèn mà thôi, thằng đó nghĩ mình là cán bộ đương chức chắc?! Nó còn chưa đủ tư cách lên giọng với tớ!” “Rõ ràng là nó cố ý chỉnh cậu, cũng thâm phết!” 

Một giọng nói trầm tĩnh khác chen vào: “A Hạo! Có gì thì cho qua đi… Một khi nó đem vụ cậu đánh bạc báo lên khoa sẽ lớn chuyện đấy, thôi thì cậu mời nó đi ăn một bữa coi như giảng hòa.” 

“Tớ mà mời nó đi ăn à?!” Giọng điệu người tên A Hạo càng tức giận: “Đào Tử, cậu giúp tớ nhắn với nó, đừng tưởng làm chủ tịch hội sinh viên thì ngon lắm, nó dám chơi ông thì đừng trách ông dạy dỗ nó!” 

“Cậu tính làm gì? Chú của nó là trưởng khoa mình, cậu so đo với nó thì chỉ thiệt cho chính cậu thôi!” 

“Cậu yên tâm, tớ biết chừng mực mà. Tớ cũng không như nó, không biết tự lượng sức mình… Được rồi! Bọn mình đừng nhắc tới nó nữa, uống tiếp đi… Tam ca, cậu đừng có giả chết, dậy uống tiếp nào…” 

Lăng Lăng lắc đầu, rốt cuộc kẻ nào mới không biết tự lượng sức đây, chủ tịch hội sinh viên, cháu trưởng khoa mà cũng dám động vào, thật là ngông cuồng hết biết!

Một tháng sau, có chuyện xảy ra làm cậu kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chủ tịch hội sinh viên bỗng nhiên từ chức, nghe nói tân chủ tịch có quan hệ đặc biệt thân thiết với Trịnh Minh Hạo.

Tiểu Bạch rút khăn giấy trong túi ra lau nước trên mặt, vừa định quay về bàn thì một nam sinh dáng người tầm thước, gầy gầy từ trong phòng kia đi ra. 

Lúc cậu nhìn nhìn anh ta, anh ta cũng liếc nhanh qua cậu một lượt, cúi người nhặt lên tờ một trăm tệ: “Bạn học, có phải của cậu đánh rơi không?” Nghe tiếng thì chính là người vừa khuyên giải lúc nãy.

“A!” Cậu nhìn vào trong ví, lục tìm tờ một trăm tệ tính dùng để thanh toán tiền ăn mà không thấy, có lẽ là đánh rơi lúc lấy khăn tay. 

“Đúng rồi, cảm ơn bạn!” Lúc cầm lấy tiền, cậu quan sát kỹ nam sinh trước mặt, mặt mũi đàng hoàng, da ngăm đen, kính mắt gọng đen khiến anh ta thoạt nhìn trông rất có dáng vẻ thư sinh, không xấu cũng không đẹp. Về phần ăn mặc, áo sơ mi trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, cổ áo bẻ gọn gàng, quần vải thô xù xì nhưng vô cùng thẳng thớm, sạch sẽ. 

Trong thoáng chốc, trong lòng cậu bỗng chấn động, bởi vì… diện mạo nam sinh này hoàn toàn giống với anh ấy trong tưởng tượng  – từ nội hàm văn hóa mà toát lên nét văn nhã, đồng thời từ bề ngoài không mấy xuất sắc, chú trọng chi tiết thể hiện vẻ gọn gàng sạch sẽ. Có lẽ có chút chất phác, nhưng tính tình ngay thẳng, thân thiện, khiến cho người khác dễ dàng tin cậy. Hiển nhiên, ánh mắt háo sắc của cậu làm đối phương mất tự nhiên, nam sinh xấu hổ cười cười với cậu rồi bước nhanh vào toilet nam. 

Tiểu Bạch nhìn tờ một trăm tệ trong tay, mắt sáng lên. Họ rất giống nhau, đều có phẩm cách cao thượng! Nếu vậy, liệu cậu có nên… Trong tức khắc, cậu hạ một quyết định mà trước đây mình tuyệt đối coi khinh:

Gặp mặt bạn online!!! 

****** 

“Liên Liên.” Chưa kịp ngồi xuống Tiểu Bạch đã hối hả nói: “Tớ muốn đi shopping, tớ cần mua quần áo.”

Liên Liên nhìn áo khoác ca-rô màu xanh dương cùng quần bò mài trên người cậu, gật đầu hết sức tán thành: “Người đẹp à! Rốt cuộc cậu cũng giác ngộ! Cái gì đã kích thích cậu vậy?

Lăng Lăng hít sâu, bày ra một vẻ mặt anh dũng hy sinh nói: “Đừng gọi tớ là người đẹp,  gọi tiểu soái ca nghe hay hơn với cả,... Tớ muốn… gặp anh bạn khoa học gia của tớ!”

“Không phải chứ!” 

… 

Chạy trên đường suốt cả buổi trưa, Tiểu Bạch mệt đến nỗi tay chân bủn rủn, chân cẳng xuội lơ, năng lượng từ bát mỳ Thành Đô sớm đã tiêu biến hết, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn mua một chiếc áo Hoodie dày màu vàng nhạt,  hai chiếc áo T-shirt oversized và một đôi Jordan màu trắng !

“Tiểu Bạch, rốt cuộc cậu muốn mua quần áo kiểu gì vậy!” Liên Liên xoa xoa thắt lưng nói: “Tớ thấy cậu mặc cái vừa rồi cũng đẹp lắm…” 

“Kiểu dáng cũng được, nhưng chất liệu không đủ nhẹ, không có độ rũ…” 

“Cậu muốn mua áo kiểu dáng đẹp, chất liệu tốt thì phải tới mấy khu mua sắm cao cấp kìa!” Hai mắt cậu sáng lên. 

“Có lý, khu mua sắm kia trông xịn nhất…” 

“Đắt lắm đó.” 

“Không sao cả.”

Vừa đi đến một quầy hàng trong khu bán quần áo cao cấp, một chiếc áo màu vàng nhạt của Adidas colap với Fear of God mặc trên người  ma-nơ-canh lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Bạch, cậu vui sướng sờ lên chất vải không biết tên, mềm như tơ, nhẹ như bông, phải chăng chạm vào mây cũng có cảm giác này?

“Không được sờ vào quần áo trắng.” Chị bán hàng khinh bỉ nhìn lướt qua quần áo trên người cậu, rõ ràng tỏ ý coi thường gu ăn mặc của Tiểu Bạch. 

“Em có thể thử được không?”

“Một ngàn năm trăm linh tám tệ, miễn trả giá!” Cô nuốt nước miếng nhìn về phía Liên Liên: “Cũng không có đắt lắm… nhỉ?” 

“Không đắt! Nhãn hiệu thường thôi.” Liên Liên ghé đến bên tai cô: “Tớ với cậu đi tìm xem có cái hàng nhái cao cấp nào không.” 

Kiểu dáng có thể nhái, nhưng chất liệu không nhái được! Cậu lấy ví ra đếm đếm tiền mặt, cộng thêm tiền trong thẻ chắc là đủ. 

“Phiền chị lấy một chiếc cho em thử!” Cậu lịch sự nói với chị bán hàng đã quay đi chỗ khác tám chuyện. 

“Váy trắng không cho thử.” 

“Chị gọi quản lý tới đây, tôi muốn hỏi lý do tại sao lại không cho thử.” Cô lớn tiếng nói. Đừng đùa chứ, tưởng cậu chưa bao giờ đi đến mấy khu mua sắm lớn sao, cửa hàng loại này, đến đồ lót màu trắng còn có thể tự do mặc thử huống hồ là váy! 

Chị bán hàng mặt mày xanh lét, bất đắc dĩ đem hàng mẫu mang đến cho cậu: “Cậu cẩn thận một chút kẻo làm bẩn.”

… Nhìn quần áo mặc trên chính người mình mà cô còn kinh ngạc sững sờ. Chất liệu mềm nhẹ, không chiết eo, chân áo rũ xuống, hơn hết trên áo con in một bông hoáy hướng dương nhìn rất đẹp a, vừa mang vẻ yên tĩnh vừa toát lên sự sống động của mây trời. 

Cậu quay đầu nhìn sang Liên Liên, Liên Liên chỉ nói bốn chữ: “Tiền nào của nấy.”

Cậu vò vò mái tóc của mình, nhìn chính mình trong gương. Vốn dĩ mặt mũi thanh tú, làn da trắng nõn, mái tóc đen như sa-tanh, kết hợp với chiếc áo Hoodie càng làm tôn lên vẻ trẻ trung thanh thoát của cậu, cậu như thế này liệu có thể khiến cho anh vừa gặp đã yêu không? Anh thì sao? Liệu có giống nam sinh cậu gặp hôm nay, toàn hoàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cậu…

:)))  đã nghĩ đến chuyện kén chồng r :))))

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn gặp anh, vén lên tấm màn online mờ ảo che giữa hai người, chân thành kết bạn với nhau. Hoặc bắt đầu, hoặc kết thúc, cậu tình nguyện cùng anh thử một lần! “Em muốn mua bộ này!”

Chị bán hàng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vừa cười vừa nói: “Chị nói thật, nhiều người trước đây thử chiếc váy này đều nói mặc lên không đẹp như lúc mới nhìn qua, nếu hôm nay không thấy em mặc chắc chị cũng tin như thế…”

Tiểu Bạch không thèm để ý tới chị ta, tập trung tìm thẻ ngân hàng trong túi xách. Chị bán hàng tiếp tục nói: “Váy đẹp như vậy phải có giày đẹp đi kèm. Người thiết kế váy này cũng thiết kế luôn một mẫu giày Air Force 1  đồng bộ cho nó, số lượng có hạn, vì cửa hàng chính thanh lý nên chị mới lấy về, chị lấy cho em xem thử nhé.” 

“Không cần đâu, em đã mua một đội Jordan trắng trước đấy rồi. ” 

****** 

Tối hôm đó, Tiểu Bạch ngồi trước máy tính, tim đập càng lúc càng nhanh, các ngón tay đánh chữ đều run run. 

Cậu nói: “Em ở thành phố A, chúng ta có thể gặp nhau không?” 

Avatar của anh vẫn tắt, không có trả lời. Cậu đợi đến chín giờ tối mới thất thểu đi về.

Ngày hôm sau cậu lại đi, có tin nhắn lại: “Trong khoảng thời gian này anh rất bận, giáo sư nói kết quả mô phỏng của anh không có vấn đề gì, đề nghị anh viết một bài báo để đăng lên tạp chí, chờ anh hết bận, anh nhất định sẽ đi gặp em.” 

“Không sao! Anh ở thành phố nào? Em có thể đến thăm anh, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” 

Liên tục vài ngày, thời gian lên mạng của cậu ngày càng dài, có khi xem phim, có khi ngồi ngẩn ngơ nhìn QQ chờ đợi, mỗi lần có người đăng nhập cậu đều giật mình, nhận ra không phải anh, tâm trạng liền rơi thẳng xuống vực… 

Một tuần sau, cậup không lên mạng nữa, mỗi ngày cùng Liên Liên đến phòng tự học tiếp tục ôn tập cho kỳ thi. Nguyên nhân một phần là do quá bận, phần khác cậu cũng không rõ là gì, có lẽ là muốn thử xem anh có để tâm hay không… Một hôm, nam sinh mấy ngày nay ngồi sau lưng cậu chuyền lên một mẩu giấy nhỏ ghi: “Tối nay bạn có bận gì không?” 

Cậu nhanh chóng trả lời: “Không có, bạn có việc cứ đi ra ngoài đi, mình trông đồ giùm cho!” …. 

Liên Liên thấy Tiểu Bạch cầm tờ giấy đưa xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh bạn này rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cậu, sao không cho cậu ấy một cơ hội?”

Cậu cúi đầu nhìn xuống chiếc áo đang mặc trên người, trả lời một cách kiên định: “Tớ muốn dành cơ hội cho anh ấy, cho đến khi nào anh ấy từ bỏ mới thôi…” 

“Yêu qua mạng hả?”

“Sắp sửa thôi! Tiếc là anh ấy bận quá…” Cậu cầm lấy sách tiếp tục đọc. 

Hai tuần trôi qua, khi nỗi bực dọc trong lòng cậu cũng đã nguôi, cậu lại ra hàng net quen, ngồi xuống vị trí quen thuộc. Đăng nhập QQ, thấy tin nhắn của anh, tâm tình bỗng nhiên thư thái. Tiểu Bạch vừa mở tin vừa cười ngọt ngào. 

Tin nhắn offline thứ nhất: “Xin lỗi em, dạo này anh không lên mạng được… Anh ở Mỹ, bang Massachusetts.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro