Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ba ma nó và hắn sau khi tống cổ hai đứa vào một nhà cũng liền chuyển đến ở với nhà tại biệt thự nhà hắn ở Hàn . Tất nhiên là nó không hề biết đến chuyện này . Nếu không chẳng biết tai hoạ nào sẽ ập đến đe dọa sự sống của nhân loại nữa . Hiện tại hai bên ông bà đang ngồi tại một chiếc bàn đá được đặt giữa sân của biệt thự dưới một gốc cây anh đào khá lớn { cổ thụ ý } và đang thưởng thức trà và tán ngẫu . Hai cặp đôi thông gia đang nói chuyện vui vẻ thì chuông điện thoại của ba nó vang lên .

- Chuyện gì ? - ba nó bắt máy .

- Thưa chủ tịch . Theo căn dặn của người . Tôi đã gửi báo cáo theo dõi cô Hoàng Ngọc Băng Nhi và cậu Lâm Hàn Thiên vào gmail của những người mà chủ tịch yêu cầu - người bên kia kính trọng thưa việc với ba nó { biết là ai không là ông hiệu trưởng đó }.

- Tốt . - nói xong ba nó tắt máy cái rụp . Quay sang mấy người trong bà đang nhìn ông với ánh mắt khó hiểu. Papa nó cười .

- Chỉ là một chút tin tức thôi mà . Ít nhất thì ta cũng phải điều khiển từ xa chứ . Mọi người đọc đi - không biết từ lúc nào ba nó đã rải thông tin cho 4 đối tác

........ Ngày học ........

Nhi và Thiên quậy phá trong giờ học . Hay gọi cách khác là " đánh nhau " hoặc bạo lực học đường . Hậu quả làm gãy mất một cái bàn . Cả hai bị đuổi ra khỏi lớp song vẫn tung tăng lại còn nhân cơ hội cúp học . ...... Ngày học ...... Nhi mang quà vặt vào lớp . Rủ rê lôi kéo Hàn Thiên ăn và sau đó báo giáo viên . Thật may cho Thiên . Vì cậu đẹp trai nên cô giáo tạm tha .

...... Ngày học .......

Hai người cướp giật nhau điện thoại . Lý do . Nhi ngồi học xem phim khen nam chính đẹp trai .

....... Ngày học tiếp .....

Hai người ngồi học không ghi bài . Mải viết thư tình bằng ngôn ngữ bí mật ( tiếng hàn )

Băng Nhi không biết: Anh cho họ đi rồi trưa về ai nấu ăn cho anh đây .

Hàn Thiên: em .

Băng Nhi: tôi không biết .

Hàn Thiên: cũng phải nấu .

Băng Nhi: tôi đã nấu ăn bao giờ đâu .

Hàn Thiên: thì học đi .

Băng Nhi: anh không hối hận chứ .

Hàn Thiên: tất nhiên .

Băng Nhi: ai giặt đồ quét nhà rửa chén . . . . .

Hàn Thiên: anh vào máy máy hút em .

Băng Nhi: Tại sao lúc nào cũng có mặt tôi vậy .

Hàn Thiên: vì em là phụ nữ .

Băng Nhi: làm sao tôi có thể biết anh có phải là đàn ông hay không .

Hàn Thiên: em không tin .

Băng Nhi: . Ai biết được . Lỡ anh bị gay bất lực thì sao . Như vậy không coi là đàn ông nha .

Hàn Thiên: muốn biết là thế nào là đàn ông không .

Băng Nhi: có .

Hàn Thiên: tối về .

Băng Nhi: Anh định làm gì .

Hàn Thiên: chứng minh mình là đàn ông .

Băng Nhi: anh . . .

Hàn Thiên: sao

Băng Nhi: đồ ai giặt .

Hàn Thiên: em .

Băng Nhi: Không chịu . Tại sao tôi phải giặt đồ anh .

Hàn Thiên: không thì đi tiệm .

Băng Nhi: lỡ làm hư đồ thì sao . Hàng mắc tiền đó .

Hàn Thiên: vậy thì tự giặt đi .

Băng Nhi: vụ cà phê đổ giữa giường thì anh phải giặt .

Hàn Thiên: tại sao .

Băng Nhi: Anh làm đổ mà .

Trong lúc đó , vài tiếng trước tại Seoul , Hàn Quốc

Mấy ông bà đọc xong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩn . Mẹ hắn lên tiếng

- Cứ như tình hình như thế nào thì chúng ta phải đợi thêm khoảng 20 năm nữa sẽ được ẵm cháu

- Không thể như thế được ! Chúng ta cần phải xúc tiến thêm thôi ! - mama nó tiếp lời - OH My GOOD ! Chúng ta phải lên kế hoạch thôi !

- Tất nhiên !

- Trời ơi - Papa hắn và Papa nó than vãn

- Gì - hai hổ cái tức giận - Kế hoạch để mai tính . Bây giờ thì đi ngủ được chưa hai phu nhân . Tổ công ở đây bị muỗi đốt mang viêm não Nhật Bản thì khổ

- Duyệt - Mama nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro