Bảo bối thông minh định hôn phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tác giả: Hắc Khiết Minh

Editor: Di Di

Thể loại: tình cảm hiện đại

Link truyện gốc: thiendi18.wordpress.com

Đây là bộ cuối cùng trong City Hunter hệ liệt nhưng được rất nhiều ưu ái. Sau khi nghe Minh dụ là rất hay,hài, H, Di Di đã quyết tâm ngồi luyện truyện này. Mười bảy chương, 226 trang word được giải quyết trong một đêm. Và Di Di đã chính thức “fall in love” với anh Lam Tư- Bart nam chính trong truyện. Cực kì thích truyện này, Lam Tư rất có khí chất, ngoài lạnh trong nóng, biến thái không kém kèm nhiều cảnh H nhẹ nhàng mà mãnh liệt =)) (nhẹ nhàng sao mà mãnh liệt được trời =)) thôi kệ để mọi người đọc rồi s ẽ hiểu. Thế là quyết định đem truyện đi edit cho mọi người xem luôn Lần đầu edit mọi người góp ý kiến nhé ^^

Thể loại: tình củm hiện đại, hài hước, HE

Couple:  Lam Tư- Mạc Liên

Rate: những chương H sẽ rate sau :”>

Văn án của Di Di:

Hắn- hoàng tử con trưởng của tập đoàn Bart lừng lẫy danh tiếng. Nàng- con gái của người lái xe bình thường. Năm tám tuổi nàng nhìn thấy hắn khóc, hắn lập tức dùng bộ mặt ác ma uy hiếp nàng không được nói ra. Rồi khi nàng trong trường bị ức hiếp hắn lại dõng dạc tuyên bố nàng là người của hắn, đem nàng đặt bên cạnh tên hắn mà bảo vệ. Hắn từ ác ma trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nàng.

Hai mươi năm sau, nàng đứng trước mặt hắn dõng dạc ra điều kiện: “Lấy tôi!” Không ngờ hắn nhíu mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi đồng ý”

Kế ước hôn nhân một năm được kí kết. Nàng vì lo cho bà đang bệnh ung thư giai đoạn cuối, hắn muốn có chương trình thí nghiệm độc quyền của nàng.

Thế mà, ngay buổi hôn lễ giữa bao quan khách, hắn cư nhiên ẳm nàng đem vào giường, không nương tình cởi áo cưới của nàng… Còn ngay lúc nàng đang thay quần áo mà mở cửa bước vào… Hắn chính là siêu biến thái…

Tình yêu được xây dựng trên tờ kí kết. Nàng phát hiện yêu hắn. Thế nhưng hắn lại nhẫn tâm đẩy nàng ra, giẫm đạp lên tự tôn của nàng. Được nàng nhất định đòi hắn phải trả lại tất cả…

Văn án của tác giả:

Chim sẻ biến thành phượng hoàng? Nhà khoa học nghèo được gả hào môn? Đúng vậy, nhà hắn giàu có, hắn là  kim cương siêu cấp bao người mơ ước. Nhưng nàng cũng không kém, giá trị con người mặc dù không có hàng tỉ, tốt xấu cũng vài trăm ngàn. Nhưng vì bà nội bệnh nặng, cũng vì cuộc sống của nàng mà suy nghĩ tìm một người giàu có để nương tựa. Vì thế, nàng mặt dày lấy nghiên cứu tâm huyết ép hắn lấy nàng. Hắn sắm vai chồng nàng, nàng lại cho hắn nghiên cứu độc quyền. Hai bên thoả thuận xong khế ước hôn nhân, khi đến kì hạn thì đường ai nấy đi. Ai ngờ nàng đã quá xem nhẹ cái tên gian thương này. Hắn chẳng những giẫm lên tự tôn của nàng, còn xem nàng như bình hoa di động. Nhất là đem nghiên cứu của nàng ra uy hiếp. Được thôi, nếu là hắn bội ước trước, nàng cũng chẳng khách khí gì nữa. Ác quỷ kia, đừng mơ đoạt hết tất cả của nàng.

Chương 1

Hoàng hôn màu đỏ rực từ từ chìm vào mặt biển. Khi trực thăng cất cánh, hắn nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh vào mặt biển sâu. Thái Bình Dương bị nhuộm thành một mảng màu hồng, rực rỡ, tựa như sắp sôi trào. Trực thăng tiếp tục bay lên cao, trang viên với thiết kế toàn màu trắng từ từ nhỏ lại, biệt thự, bể bơi, sân tennis, vườn hoa, đều thu nhỏ lại như những mô hình tinh xảo. Nơi suối nhỏ phun trào, bên cạnh cây cổ thụ với tán cây rợp cả khung trời, trên cây điểm những đèn hoa nhỏ. Tuy rằng góc độ hiện tại đã không nhìn tới, nhưng hắn biết dưới tán cây um tùm đó, một đám người đang quây quần trên bàn cơm, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, chủ nhân chính là lão gia Bart. Cho dù đã dần dần rời xa trang viên, tiếng vang của cánh trực thăng che lấp, nhưng hắn lại vẫn có thể cảm nhận bầu không khí vui vẻ từ dưới tỏa ra.

_         Tiên sinh, Alex tiên sinh tìm ngươi!

Phi công đem vô tuyến điện giao cho hắn, hắn cầm lấy, tiếp nhận vô tuyến điện.

_         Có chuyện gì?

_         Lam Tư, ngươi làm cái gì vậy?

_         Có chuyện gì sao?

_         Có chuyện gì sao? Ngươi còn hỏi ta! Ngươi biết rõ cha hy vọng mọi người đêm nay có thể đến đông đủ, ngươi lại trốn đi là có ý gì? Chuyện gì không thể đợi cho ăn cơm xong nói sao?

Trực thăng với thanh âm tuy rằng ầm ỹ, lại vẫn không thể ngăn cản được lời Alex giận dữ.

_         Cơ hội không đợi người.

_         Ngươi mấy năm nay kiếm chưa đủ tiền sao?

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đèn sân bay, lãnh đạm mở miệng.

_         Tiền đối với ta mãi mãi không đủ.

_         Ngươi biết chắc ngươi kiếm rất nhiều tiền. Ngươi đang cố chứng minh cái gì?

Lam Tư nhìn cảnh đêm phía dưới, mặt không chút thay đổi nói.

_         Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta hiện tại không rảnh đi bận tâm đến suy nghĩ người khác. Máy bay đang đợi ta, ta phải về New York, nói giúp ta lời xin lỗi, các người ăn tối vui vẻ.

Nói xong hắn tắt điện thoại, đem bộ đàm trả lại cho phi công. Trực thăng bay về phía sân bay Los Angeles, sau đó bắt đầu đáp xuống. Cha đối với việc hắn trốn đi nhất định tức giận, nhưng những người khác có thể nhanh chóng làm cha nguôi giận. Hắn lớn lên tại nơi đó, nơi đó là nhà hắn, hắn từng nghĩ đến việc hắn sẽ sở hữu nơi này. Từng.

Trực thăng ngừng đáp xuống sân bay, hắn mở cửa, thấy ngay Akina làn da ngăm đen tới đón hắn. Nội Akina là người Ấn Độ, năm mươi năm trước mang theo cha di dân đến Mỹ, hắn xem như đời thứ ba, tuy rằng mẹ là người nước Mỹ , diện mạo của hắn vẫn là ngăm đen, có phần khác biệt, nhưng là hắn lại ngay cả một câu Ấn Độ nói cũng không thể nói. Akina cũng là số ít trợ lý làm việc cùng hắn, có năng lực làm việc khá nhất, cho nên tuy rằng bộ dạng hắn có đẹp trai đến đâu, hoa đào đến đâu, nhưng chỉ cần hắn không ảnh hưởng đến công việc, Lam Tư cũng không cần để ý.

_         Jake vừa đem tư liệu truyền tới.

Akina một bên đưa vừa đưa tư liệu cho Lam Tư vừa nhanh chóng báo cáo

_         Mạc Liên, đời thứ ba Hoa kiều, năm nay ba mươi hai tuổi, mười hai tuổi cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, được bà nội Trần Ngọc Lan nuôi lớn. Mạc tiến sĩ mười tám tuổi khi tốt nghiệp cấp ba, liền đậu vào đại học chuyên nghiên cứu vật lí, tám năm sau tốt nghiệp, nàng đến công ty đặc khoa học kỹ thuật làm việc, sáu năm trước nàng đưa ra nghiên cứu tạo ảnh kỹ thuật nanomet y học bị thủ trưởng là Cường Sâm tiến sĩ từ chối mà nghỉ việc, lúc ấy trong giới đều cho rằng ý tưởng của nàng là không thể thành công, nhưng vài năm trở lại đây Mạc tiến sĩ lại có phát hiện mới.

Hình ảnh kỹ thuật nanomet y học vẫn là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, là một loại máy móc nhỏ bé nanomet, nhỏ đến mắt người thường đều nhìn không thấy, nó có thể lấy tiêm vào mạch máu người, kiểm tra được sự chuyển biến của bệnh, tuy rằng vài năm gần đây kỹ thuật tiến triển rất nhanh, vẫn có người thử thí nghiệm chế tạo, nhưng đến nay không có người nào thành công. Nếu là hình ảnh nanomet y học thật sự có thể làm, sẽ làm rúng động cả một giới khoa học, nó có thể tạo ra mấy trăm triệu đôla, nắm giữ cái công ty khoa học kỹ thuật này, chẳng khác nào chiếm được một gốc cây cam nằm chờ tiền rụng xuống

_         Khả năng thành công của nàng là bao nhiêu?

_         Rất cao. Căn cứ điều tra của Jake, phòng thí nghiệm chính nàng mở, sau gần vài năm nghiên tạo ra không ít sản phẩm tương quan nanomet, còn xin mấy hạng độc quyền. Trên thực tế, tin đồn nói nàng đã có phát minh đột phá, có mấy nhà khoa học kỹ thuật công ty đều từng cùng nàng thảo luận, nhiều công ty tranh thủ kí kết hợp tác với Mạc tiến sĩ nhưng vẫn không thể hợp tác.

Lam Tư một bên nghe Akina nói, một bên xem rất nhanh tư liệu. Tài liệu có hình Mạc tiến sĩ, nàng mái tóc dài, mặc váy màu đen chấm gối, đội kính mát, ngồi ở ghế công viên ăn sandwich, trên đùi đặt laptop, tay kia thì cầm bút viết. Cô gái này thoạt nhìn có chút quen mặt, hắn trong lúc nhất thời lại nghĩ không nghĩ ra từng gặp ở đâu, đối với tên nàng cũng không có ấn tượng.

_         Điều kiện của nàng ra sao?

Nàng kiên trì muốn gặp giám đốc mới bàn bạc. Hắn ngẩng đầu nhìn hướng Akina, Akina bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra vị này Mạc tiến sĩ nhất định rất kiên định, mới có thể không đầu hàng trước tài ăn nói của Akina. Máy bay tới tầng bình lưu, hắn lại nhìn tài liệu, rất nhanh đem tư liệu cá nhân của nàng ghi tạc trong lòng. Ngoài cửa sổ, cuối cùng ánh mặt trời cũng biến mất. Trong đêm tối, ánh sao đầy trời, máy bay hướng về phía đông, thẳng hướng New York.

Ấm nước sôi lên, phát ra tiếng kêu, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng tắt điện. Lấy nước đổ vào chén trà trên bàn, dưới nhà có tiếng xe truyền đến. Nàng lau tay ướt, đi đến phòng khách. Trong viện, dưới cây cổ thụ có một chiếc xe hơi đang đậu. Cửa xe mở, hai người đàn ông bước xuống. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhận ai là người nàng muốn tìm, hắn có mái tóc màu đỏ sậm. Hắn mặc vest màu xám tro, mái tóc ngắn màu đỏ sậm. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ở của nàng. Trong nháy mắt, nàng rùng mình một cái. Tuy rằng nàng không nhớ rõ mặt hắn, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ràng vẻ lạnh lùng như băng đồng này, nàng cũng nhớ rõ ràng trước kia hắn rất cao ngạo. Hắn cùng một người đàn ông da đen cầm theo xấp tài liệu đi về phía trước. Giống như thông báo sự giá lâm của hắn, trời bắt đầu đổ tuyết. Tuyết đầu mùa. Bông tuyết bay xuống vương trên người hắn, hắn thậm chí không ngẩng đầu nhìn, hướng thẳng mục tiêu đi tới. Kiềm nén sự xúc động, nàng chuyển hướng vào cửa lớn, sửa lại áo choàng, bước đến mở cửa. Hắn so với tưởng tượng của nàng cao hơn, nàng phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt hắn.

_         Mạc tiến sĩ.

Hắn tao nhã tháo bao tay, hướng tay về phía nàng.

_         Ta là Lam Tư · Bart

_         Tôi biết, tôi đang đợi anh.

Nàng vươn tay, cầm tay hắn, tay hắn làm cho người ta tự nhiên cảm thấy ấm áp, sợ hắn phát hiện ra sự khẩn trương của chính mình, nàng rất nhanh rút tay về.

_         Chào, tôi là Akina · Grace.

Một người đàn ông khác mỉm cười nhìn nàng.

_         Xin chào!

Nàng hơi hơi vuốt cằm, liền xoay người đi vào nhà.

_         Vào đi, bên ngoài rất lạnh.

Hai người theo nàng tiến vào phòng khách, nàng rót trà mời khách, sau đó ngồi đối diện với Lam Tư · Bart.

_         Bart tiên sinh, tôi biết anh bề bộn nhiều việc, cám ơn anh đã đến đây.

_         Ta tin tưởng ngươi kiên trì muốn ta đến, nhất định là có lí do.

_         Ta kiên trì muốn ngươi tới là vì ta bà nội đang ở nằm viện, ta không thể rời đi.

Nàng nhìn hắn, thở sâu nói.

_         Thực thật có lỗi tôi tối nay còn phải chạy về bệnh viện, tôi cũng không nhiều lời, nếu Bart tiên sinh tự mình đến đây, tôi tin tưởng quý công ty đối với nghiên cứu của tôi có hứng thú hợp tác.

_         Đương nhiên.

Lam Tư lấy hồ sơ Akina đưa tới, đặt lên bàn

_         Tập đoàn Bart nhiều năm qua, chú ý rất nhiều đến khoa học kỹ thuật nanomet, Mạc tiến sĩ nếu nguyện ý gia nhập đội nghiên cứu Bart, chúng ta đương nhiên rất  hoan nghênh. Đây là tư liệu phòng thí nghiệm, ngươi có thể tham khảo.

Nàng nói là hợp tác, hắn nói là gia nhập, người đàn ông này quả nhiên là cáo già.

_         Thật có lỗi, tôi không có ý gia nhập quý công ty.

Nàng không thèm liếc mắt xem tư liệu một cái, chỉ thản nhiên mở miệng.

_         Tôi sỡ hữu, là hợp tác, hơn nữa tôi tin tưởng ngay từ đầu đã biểu đạt rất rõ ràng, quý công ty nếu không đồng ý, vậy thật sự thực thật có lỗi làm cho tổng tài ngài uổng công một chuyến.

Lam Tư mặt không chút thay đổi nhìn nàng. Hắn biết, ngay từ đầu, nàng là đang khẩn trương, mọi người khi đối diện với hắn, đa số đều đã khẩn trương, nàng đương nhiên cũng thế. Ngồi xích về phía sau, nàng tựa như một con thỏ đề phòng, không hề nhúc nhích, hai tay trên đùi nắm chặt, dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay đều trở nên trắng. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không chút nào sợ hãi nhìn lại hắn.

_         Như tư liệu tôi đã gửi, tôi nghiên cứu là tạo ảnh nanomet y học, tôi tin rằng trước khi anh đến, cũng đã nghiên cứu trước việc này thu về bao nhiêu lợi ích. Cái này kỹ thuật khoa học này tuyệt đối không kiếm ít, đặc biệt nghiên cứu của tôi đã đạt tới 75%.

Lam Tư cũng hiểu được đây là đầu tư kiếm được rất nhiều lợi ích, đặc biệt nếu nghiên cứu đã đạt tới 75% tiến độ.

_         Nếu ngươi nghiên cứu thật sự đã gần hoàn thành, vì sao ngươi không tự làm tiếp?

_         Kỹ thuật khoa học nanomet y học không chỉ chụp ảnh trong cơ thể, nếu nghiên cứu của ta thành công, có thể tiến hành kiểm tra trên cơ thể, thử nghiệm thuốc uống, thậm chí giải phẫu, những điều kia đều cần kinh phí và thiết bị, tôi không cần phải chuẩn bị,mà phòng thí nghiệm của Bart tiên sinh đã có đầy đủ những thiết bị tôi cần.

Lam Tư nhìn nhà khoa học Hoa kiều trước mắt, mở miệng hỏi

_         Điều kiện của ngươi là gì?

Mạc Liên lại hít một hơi thật sâu.

_         Tôi muốn một phòng thí nghiệm độc lập, nhân viên đều phải do tôi chọn lựa, phòng thí nghiệm hai mươi tư giờ đều có bảo vệ. Nghiên cứu thành công sau, ta đồng ý đem độc quyền quyền tặng cho tập đoàn Bart.

Biết thiên hạ không ai ăn trưa mà không trả tiền, nàng tuyệt đối còn có phần ngoại lệ, hắn tiếp tục trầm mặc.

_         Điều kiện là…..

Nàng nhìn người đàn ông anh tuấn, cố lấy dũng khí nhanh chóng mở miệng

_         Anh phải lấy tôi!

_         Cái gì?

Akina hoảng sợ, thốt ra

_         Cô nói đùa hay nói giỡn?

_         Tôi không đùa.

Nàng liếc Akina một cái, sau đó nhìn về phía Lam Tư, kiên định nó.

_         Tôi  không phải nói đùa.

Nàng đem một hiệp ước trước mặt hắn.

_         Đây nội dung tôi và luật sư đã thảo luận qua, chỉ cần anh đồng ý, chúng ta kết hôn một năm hoặc đến khi bà nội tôi chết, nghiên cứu độc quyền này đều chuyển sang hết cho anh.

Người đàn ông trước mặt trên mặt không chút cảm xúc, bình tĩnh nhìn nàng, sau đó mới vươn tay, cầm lấy hiệp ước. Trong phòng một khoảng yên lặng, chỉ có tiếng lật giấy của hắn. Nàng theo dõi hắn mặt, nàng tim đập bay nhanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nắm chặt hai tay. Sau đó, hắn rốt cục ngẩng đầu lên. Chậm rãi mở miệng hỏi.

_         Ý ngươi là, nếu ta lấy ngươi một năm, ngươi sẽ đem nghiên cứu độc quyền này cho ta.

_         Đúng, anh chỉ lấy tôi một năm, hoặc là……đến bà nội tôi chết bệnh.

_         Sau đó chúng ta là có thể ly hôn?

Hắn mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi.

_         Ừ!

Nàng dừng một chút, nắm chặt tay.

_         Nếu anh có để ý, vài năm nay tôi bán ra mấy hạng độc quyền , tôi cũng không thiếu tiền, cho nên anh không cần lo lắng tôi ham tài sản của Bart gia. Tôi ra điều kiện này là vì bà nội bị ung thư phổi, hơn nữa đã là thời kì cuối, tình cảm bà cháu tôi rất tốt, bà là người thân duy nhất của tôi trên đời. Bà một tay nuôi tôi lớn lên, mong muốn nhất là có thể thấy tôi trưởng thành, có người chồng tốt…

Nàng hơi hơi dừng lại, biểu tình mắt có chút xúc động. Hắn tưởng rằng nàng sẽ khóc nhưng nàng chỉ cúi đầu, sau đó thở sâu, tâm trạng trở lại bình thường, giương mắt nhìn hắn, tiếp tục nói.

_         Tôi hy vọng mấy ngày cuối cùng của bà, ít nhất có thể an tâm, anh có thể về suy nghĩ nhưng thời gian của tôi không nhiều lắm, hy vọng anh trong vòng 3 ngày cho tôi đáp án.

Bên trong lại khôi phục yên tĩnh. Lam Tư nhìn nàng, bàn tay vẫn cầm lấy hợp đồng. Yêu cần của nàng không bình thường nhưng nàng nắm trong tay nghiên cứu đó. Đây là một vụ giao dịch, hắn đóng vai chồng của nàng, nàng sẽ đưa hắn thứ hắn cần. Có nghiên cứu độc quyền này, hắn đem có thể đem tập đoàn Bart tiến lên tầm cao mới.

_         Vì sao tìm ta?

_         Giống như tôi đã nói, phòng thí nghiệm của Bart có đầy đủ thứ tôi cần. Anh là một trong những số ít những người độc thân tôi biết, lời nói của anh đáng giá ngàn vàng.

_         Nếu ta không đồng ý?

_         Tôi sẽ tìm người khác.

Nàng nhìn hắn trả lời. Theo lời nàng nói, hắn biết nàng còn có những người dự bị khác. Không chừng nàng còn mướn thám từ đi điều tra những người đàn ông còn độc thân. Nàng cũng không phải xấu, tuy không đẹp lộng lẫy nhưng gương mặt rất dễ nhìn. Theo báo cáo của Jake ngoài việc ra ngoài ăn cơm nàng chỉ ở suốt trong phòng thí nghiệm, không có thú cưng, không có bạn trai, nàng thậm chí không đi dạo phố, ngay cả mua sắm nàng cũng đặt hàng trên mạng. Kết hôn? Có gì không thể? Thân thể của hắn khỏe mạnh, thông minh, có tiền, bộ dạng cũng không khó coi. Hắn ba mươi sáu, không có ước hẹn với cơ gái nào, vài nhân viên còn ám chỉ hắn chỉ thích đàn ông. Các huynh đệ lần lượt cưới vợ, làm cho cha đối với cuộc sống độc thân của hắn cũng có ý kiến, cưới vợ, đối với hắn cũng không phải là chuyện quá khó. Nàng khẩn trương nhìn hắn, rốt cục, hắn đem văn kiện khép lại, giao cho người đàn ông bên cạnh.

_         Được, có thể. (Di Di: hú hú, chị đã ép hôn thành công =))

Nàng trừng mắt nhìn, có vẻ có chút mờ mịt, tựa hồ có chút không thể tin được sự đồng ý của hắn

_         Giám đốc!

Akina nghẹn họng nhìn trân trối. Lam Tư lại bắt hắn im lặng, nhìn cô gái kia mặt như  tờ giấy trắng.

_         Nhưng chi tiết ta phải trở về lại cùng luật sư nghiên cứu, ta sẽ liên lạc sau

Hắn đồng ý rồi. Nàng quả thực không thể tin được. Thậm chí khi hắn đã đi rồi, nàng vẫn không thể tin mọi chuyện lại thuận lợi như thế. Mạc Liên hai tay chạm vào chén trà nóng, hai tay cũng không tự kiềm chế phát run. Đương nhiên, hắn không có hoàn toàn đồng ý, nhưng ít ra đã có tiến triển. Hắn không nhận ra nàng, nàng cũng không có ý muốn nói. Năm đó, nàng chính là con gái của người hầu, hắn lại là hoàng tử của trang viên. Trừ bỏ vài lần ngoài ý muốn, nàng cũng không có cơ hội gặp hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày có thể gặp hắn thế này, hoặc thậm chí tiến thêm một bước. Hắn hỏi nàng nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ làm thế nào nàng trả lời sẽ đi tìm người khác. Sự thật là, nàng căn bản không nghĩ tới những người khác. Nàng biết chính mình chỉ tin tưởng hắn nên nàng hi vọng hắn cũng như thế tin tưởng nàng.

Tuyết bay tán loạn. Hôm qua tuyết mới bay nhẹ, mà hôm nay đã trở lạnh khiến người cảm nhận được sự buốt giá đến run rẩy. Mới một ngày một đêm, tuyết đã rơi gần ba mươi cm.

_         Giám đốc, người chắc không cần lo lắng?

_         Chắc chắn.

Lam Tư cũng không ngẩng đầu lên ngồi ở bàn làm việc của mình, lật xem hợp đồng đã cùng luật sư thảo luận, gật đầu xác định.

_         Không phải là ta nhiều chuyện, nàng là người thế nào mà cả gan dám lấy mình ra làm điều kiện? Dù cho nàng là người cháu hiếu thảo, chẳng phải nên kiếm người đóng giả diễn vai chồng vợ là được sao? Sao lại phải kết hôn?

Hắn vẫn như  cũ không ngước đầu lên, chỉ nói.

_         Tìm người có tiền kết hôn với nàng, so với mời diễn viên giả kết hôn tính nguy hiểm cao hơn, căn cứ điều tra, tình cảm bà cháu họ rất tốt. Nàng cần càng nhiều tài chính làm nghiên cứu, người kết hôn cùng nàng sẽ được độc quyền kỹ thuật. Nàng làm như vậy cùng lúc có thể tìm viện trợ, cùng lúc càng có thể trấn an bệnh của bà nội, mà không có làm lộ ra nguy hiểm. Đây là phương pháp rất chuẩn xác.

_         Nhưng sao giám đốc biết nàng không có bệnh gì trong người.

_         Nàng không có.

Hắn theo báo cáo điều tra sáng nay mới đưa đến, giao cho Akina.

_         Jake tra qua, nàng tháng trước mới đi làm kiểm tra, toàn thân đều khỏe mạnh.

Akina chưa từ bỏ ý định không ngừng cố gắng.

_         Thân thể khỏe mạnh không có nghĩa là tâm lý cũng khỏe mạnh, nói không chừng nàng là cái háo sắc, đến lúc đó đeo dính theo giám đốc, không muốn ly hôn!

_         Ta nghĩ kia không sẽ có khả năng, điều kiện chi tiết đã ghi rõ. Trên thực tế, không chỉ có hợp đồng kết hôn, ngay cả giấy chứng nhận ly hôn nàng đều đã ký tên trước.

Akina trừng mắt nhìn Lam Tư- Bart.

_         Giám đốc biết chắc mình đang làm cái gì sao?

_         Đương nhiên.

Lúc này đây Lam Tư rốt cục cũng ngẩng đầu lên, hắn bình tĩnh nhìn trợ lý theo hắn nhiều năm, mở miệng nói.

_         Hy sinh một năm tự do, đổi lấy sự độc quyền duy nhất.

_         Ngươi xác định làm như vậy, thật sự đáng giá sao?

_         Đầu tư  luôn có phiêu lưu, nhưng căn cứ thù lao lúc này, mạo hiểm cũng là điều hiển nhiên.

Làm việc cho Lam Tư nhiều như vậy năm, Akina đương nhiên biết rõ tính cách của giám đốc, hắn cũng không kinh ngạc khi Lam Tư lấy hôn sự  của chính mình đem ra trao đổi. Bọn thương nhân bên ngoài đều nói, năm anh em Bart gia chắc đều luyến ái kết hôn, hắn còn tưởng rằng giám đốc của mình đều như các anh em khác giống nhau. Giám đốc cùng ba anh em vốn dĩ không thân, theo hắn biết, bọn họ vốn không có huyết thống quan hệ, ngoại trừ anh cả Khấu Thiên Ngang, bốn vị kia đều là do George · Bart vài lần tái hôn mà theo mẹ kế đem về, nói là anh em nuôi cũng không gì là quá đáng. Mấy năm qua, phong cách làm ăn của Lam Tư · Bart chiếm không ít đề tài bàn luận, các phóng viên đặt cho hắn một chức danh “Máy kiếm tiền”. Cho dù hắn đem hôn nhân lấy ra trao đổi cũng không có gì kỳ quái. Xem ra, kiếm tiền với hắn mà nói, quả nhiên là trên hết. Akina nhất nhún vai, tuy rằng vẫn hoài nghi đầu giám đốc có vấn đề nhưng giám đốc đã rõ ràng biết mình muốn gì, hắn nói thêm nữa cũng chỉ là tự tìm phiền toái mà thôi.

_         Đem hợp đồng này chuyển phát cho Mạc tiến sĩ xác nhận lần cuối cùng, ta thêm một ít hạng mục.

Lam Tư đem hiệp ước, giao cho Akina. Đứng thẳng thân mình, Akina tiếp nhận văn kiện của giám đốc, lập chuyển phát đi. Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy, điện thoại trong phòng reo lên liên tục, hắn lại bắt đầu bận rộn.

Sắc trời dần tối, ánh đèn rực rỡ bắt đầu lên. Bởi vì sớm đoán được nàng nhận được hiệp ước nhất định sẽ gọi điện thoại lại, cho nên khi hắn nghe được tiếng nói khẩn trương của nàng, hắn tuyệt không kinh ngạc.

_         Tôi là Mạc Liên.

Giọng nàng nhẹ nhàng, tựa như làn gió mát trong đêm thổi đến. Hắn dựa lưng vào ghế, không tự giác nhắm hai mắt, mở miệng nói.

_         Lam Tư.

_         Tôi đã nhận được hiệp ước. Anh đã đồng ý.

_         Trên cơ bản là thế.

_         Hạng mục anh thêm vào là về đứa con…

Nàng chần chờ một chút, mới nói.

_         Tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp vấn đề này, ý của tôi là, chúng ta sẽ ở hai phòng, tôi muốn toàn tâm nghiên cứu.

_         Ta biết, nhưng mọi chuyện đều có nếu như, nếu có con, ta sẽ không bỏ quyền nuôi dưỡng nó. (Di Di: anh này tính kĩ  ghê ) Tính luôn tới chuyện sẽ có con=))—– Minh: cái đầu BT của Di Di đang suy nghĩ đến cảnh H =))

Hắn mở mắt ra, lạnh giọng mở miệng.

_         Nếu ở chúng ta có đứa nhỏ, nó phải ở lại Bart gia.

_         Tôi sẽ không vứt bỏ con của tôi.

Nàng kiên định nói.

_         Ta không muốn ngươi vứt bỏ hắn, ngươi có thể thăm nó.

_         Tôi không tính bỏ rơi con của tôi, tại sao tôi chỉ có thể thăm nó?

Nàng có chút căm tức nói.

_         Nếu có đứa nhỏ, anh và tôi đều có quyền nuôi nưỡng, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc xem điều gì tốt nhất cho đứa nhỏ.

Đột nhiên, nàng có vẻ mạnh mẽ, không biết vì sao, thái độ bảo vệ đứa con của nàng, ngược lại làm cho khóe miệng hắn bất giác cong lên. (Di Di: mấy anh em nhà Bart gia đều có tính tình khó hiểu giống nhau = =)

Như hắn biết trước, nàng đối người thân rất yêu thương. Hắn vỗ về y phục da nói.

_         Ta đồng ý việc cùng nuôi dưỡng.

_         Còn gì không?

_         Về ta bà nội, ta hy vọng ngươi có thế đến thăm bà.

_         Không thành vấn đề.

Hắn dừng một chút, mở miệng hỏi.

_         Ngươi muốn ta chừng nào đến thăm bà?

_         Chủ nhật. Tôi chưa nói với bà về anh. Vì thế anh phải chắc chắn là đồng ý với tôi.

_         Chừng nào kết hôn?

_         Càng nhanh càng tốt.

Cổ họng nàng lập tức co rút, bức chính mình trả lời. Hắn mở lịch làm việc xem.

_         Ngày mười lăm, ta sẽ có chút thời gian.

Nàng trầm mặc một chút, mới có chút suy yếu trả lời.

_         Được!

_         Ngươi có muốn mời ai không?

_         Chỉ cần đi công chứng là được.

_         Ta nghĩ nội ngươi sẽ không hài lòng chỉ với bản hôn thú.

Nàng nhắm mắt lại, biết hắn nói đúng.

_         Cũng chỉ có vài người.

Nàng ách thanh mở miệng.

_         Tốt lắm, ngươi đem danh sách mail cho ta, ta sẽ cho người sắp xếp.

_         Tôi hi vọng… dù cho thân thế tôi và anh không giống nhưng đừng quá phô trương được không?

_         Được! Chủ nhật mấy giờ ta gặp ngươi?

_         Chín giờ. Tôi còn một việc muốn nói cho anh biết. Nghiên cứu của tôi không ít người mơ ước. Bọn họ sẽ không dễ dàng ngừng tay.

Nghe ra sự khẩn trương sợ hãi trong thanh âm của nàng, hắn ngừng làm việc.

_         Gần đây nhất là khi nào?

Nàng trầm mặc một hồi lâu, mới nói.

_         Tuần trước tại bãi giữ xe bệnh viện, có một chiếc xe hơi đụng tôi.

_         Ngươi có báo cảnh sát không? Ta phái điều tra viên Jake · Brown qua đó, ngươi hãy nói chuyện cùng hắn.

_         Được!

_         Chủ nhật gặp!

Chương 2

Mùa đông, thế giới bị tuyết trắng bao trùm. Sáng sớm chủ nhật, Lam Tư cho xe tới đón Mạc Liên, lại thấy hắn, rung động trong lòng lại càng sâu chút. Lam Tư vẫn lạnh lùng như cũ, nàng thẳng lưng, bước vào xe. Ngồi dãy ghế phía sau, cách một tầng cách âm thủy tinh, nàng nhẹ nhàng thở ra, lát nói chuyện người khác sẽ không nghe thấy. Ngoài cửa sổ cảnh vật chạy lướt qua, nàng không yên bất an ngồi ở ghế trên, bên cạnh là người đàn ông không lâu nữa sẽ là chồng nàng, chỉ cảm thấy xa lạ. Mấy ngày nay, nàng thật sự lo lắng. Tuy rằng nàng muốn tin rằng mình đã quyết định không sai nhưng cũng rất khó thuyết phục bản thân mình.

_         Ta nghĩ nàng đã nói với bà nội?

Tiếng nói của Lam Tư trong xe yên lặng vang lên, Mạc Liên hoảng sợ, có chút mờ mịt.

_         Đúng vậy.

Nàng nhìn chăm chú vào hắn, cố gắng trấn định nói.

_         Tôi nói hôm nay tôi sẽ dẫn bạn trai sắp kết hôn ra mắt bà.

_         Nàng có nói chúng ta thật sự yêu thương nhau không?

_         Có.

Mạc Liên quay đầu nhìn cảnh vật

_         Tôi nói với bà, anh đã đầu tư cho nghiên cứu của tôi, hai ta lần đầu gặp đã yêu, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta đã hẹn hò… Đợi chút, còn có một số chi tiết.

Lam Tư nhìn gương mặt trắng nõn của nàng.

_         Chi tiết gì?

_         Anh bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, tính tình như thế nào?

_         Nàng trả lời ra sao?

Lam Tư tò mò trinh thám điều tra biết cái gì về hắn.

_         Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, ở New York, mẹ mất, cha vẫn khoẻ mạnh, rất thích làm việc, cá tính khiến người khác rất áp lực

Trong xe bỗng nhiên lâm vào một trận trầm mặc, sau đó nàng mới phát hiện chính mình nói cái gì, bất giác cứng đờ, chỉ nghe hắn đã mở miệng.

_         Cá tính khiến người khác rất áp lực? Đây là những gì thám tử cho ngươi biết?

Nàng cố lấy dũng khí trở lại đối mặt hắn. Nhưng này người đàn ông đối với lời nàng nói tựa hồ không tức giận, trên mặt hắn không có biểu tình gì, trong đôi mắt màu xám chỉ có tò mò.

_         Không phải, là tôi xem kết luận của báo cáo.

_         Vì sao?

Biết hắn muốn nghe là lời nói thật, nàng thở sâu, trả lời.

_         Anh đối với người đắc tội với mình tuyệt đối không cho cơ hội lần thứ hai, nhưng anh cũng không xử lí ngay mà chờ đợi lựa chọn thời cơ tốt nhất, cho đối phương một phát chí mệnh. (Di Di: khủng khiếp >.< ít ác thấy ghê lun)

Trả lời của nàng khiến hắn nhíu mày.

_         Nàng thích ăn cái gì?

Mạc Liên ngây người ngẩn ngơ, có chút ngây ngốc nhìn hắn.

_         Nếu chúng ta muốn kết hôn, ta nghĩ bà nội nàng hẳn sẽ cho rằng ta biết về nàng rất rõ.

_         Tôi không có kén ăn, chỉ cần là món không lỳ quái ta nhất định đều ăn được.

_         Rất kỳ quái? Như là cái gì?

_         Sâu. Tôi không ăn sâu.

Nàng tức giận thanh minh,

_         Tôi biết rất nhiều người nghĩ đến người Trung Quốc cái gì cũng ăn được. Nhưng anh cứ tin tưởng tôi, tôi thật sự đối với đồ ăn kì quái, đặc biệt là sâu, không có hứng thú.

Nàng thanh minh, thật đúng là làm cho hắn nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

_         Có người từng hiểu lầm quá ngươi thích ăn sâu?

Nàng nhỏ giọng nói.

_         Bạn trai đầu tiên của tôi, hắn xem tiết mục tivi, có ấn tượng lệch lạc đối người Trung Quốc. Có một lần đi hẹn hò, hắn dẫn ta đi ăn đại tiệc sâu bọ, ta sợ đến mức chạy thẳng ra đường.

Hắn nhíu mày, bạn trai đầu tiên của nàng. Rồi tiếp tục hỏi.

_         Nàng thích làm gì?

_         Lên mạng.

Mạc Liên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thành thực trả lời. Nàng liếc mắt nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn là không có gì biểu tình.

_         Còn anh thích gì?

_         Làm việc.

Mạc Liên có chút há hốc mồm, nhưng thần sắc hắn lại tự nhiên, nàng hiểu được hắn bị nghiện làm việc.

_         Trừ bỏ làm việc, anh không có hứng thú khác sao? Như là thể thao, chơi cờ, sưu tập tem, tranh…

Lam Tư trầm mặc một hồi lâu, làm như ở tự hỏi, sau đó mới nói.

_         Lúc đi học ta có đánh quyền anh, sau khi tốt nghiệp không chơi, chỉ ngẫu nhiên luyện luyện thể hình.

_         Cho nên anh chỉ mặc quần áo may thủ công, ăn món ngon do đầu bếp riêng làm, lấy thị trường chứng khoán làm thú vui, chơi quyền anh để luyện thể hình?

_         Không sai biệt lắm.

Hắn nhìn phía trước, bình thản ung dung hỏi lại

_         Ngươi đem phòng thí nghiệm làm nhà, một ngày làm việc hai mươi mấy giờ, ăn uống tùy tiện, nhưng là tuyệt đối không ăn sâu, thích lên mạng mua này nọ?

Nàng hạ mắt, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

_         Tôi thích màu gì?

_         Màu hồng.

_         Vậy còn anh?

_         Không thích màu nào đặc biệt.

Sự hiểu biết của hắn về nàng so với hiểu biết của nàng về hắn hình như nhiều hơn. Trừ bỏ là cái nghiện làm việc, thật lâu trước kia có đánh quyền anh, nàng đối với sở thích cá nhân của hắn đều không biết gì cả. Hắn im lặng không nói gì thêm, bởi vì đã đến bệnh viện Lái xe nhanh chóng mở cửa xe, nàng xuống xe, Lam Tư bên cạnh, tay nhẹ nhàng choàng qua thắt lưng của Mạc Liên. Nàng hơi hơi cứng đờ, vừa đến bệnh viện, nàng tựa hồ lại khẩn trương lên. Thấy nàng cứng ngắc giống như cột cờ.

_         Thoải mái nào! Nếu không người khác sẽ cho là ta đang bắt cóc nàng.

Lam Tư nhẹ nói bên tai nàng, cảm giác được hơi thở ấm áp, nàng thiếu chút nữa ngất đi, may mắn kiềm lại được.

_         Chuẩn bị xong chứ?

Chuẩn bị xong chứ? Kiếp sau đi. Mạc Liên nuốt nuốt nước miếng, bức chính mình gật đầu, sau đó đi về phía trước. Hắn cùng nàng đi qua đại sảnh bệnh viện, đi thang máy lên lầu. Rốt cục Mạc Liên cùng Lam Tư  đã đi đến cửa phòng bệnh, hắn xoay qua gương mặt đang lo lắng của nàng, một tay ôm lấy nàng kéo sát lại.

_         Nhìn ta.

Lam Tư bắt của nàng cằm, hỏi.

_         Nàng biết ta là ai sao?」

_         Lam Tư…… Lam Tư · Bart……

_         Đúng vậy, ta là Lam Tư · Bart. Nàng gả cho Lam Tư · Bart, ta đồng ý, ta nhất định làm được, điều nàng cần làm chính là tin tưởng ta.

Đôi mắt màu xám lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo cùng tự tin, Lam Tư  gằn từng tiếng đều mang theo cường ngạnh lực đạo. Tin tưởng ta. Nàng không có khác lựa chọn. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, nhìn người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trước mắt này.

_         Tôi tin  anh.

Trước sự không ngờ đến của nàng, Lam Tư mỉm cười.

_         Tốt lắm.

Hắn nói, sau đó nắm chặt tay nàng, đẩy cửa mà vào. Tay hắn ấm áp mà rắn chắc, vững vàng bao lấy tay của nàng, làm cho nàng tự nhiên an tâm. Bà nội Mạc tiến sĩ là một bà lão vóc dáng thấp bé, tóc bạc trắng. Mạc Liên dùng tiếng Trung cùng bà nói chuyện, sau đó dùng tiếng Anh giới thiệu hắn. Bà mỉm cười, vươn tay ra, Lam Tư thấy thế đi đến bên giường, ở ghế trên ngồi xuống.

_         Bart tiên sinh, thật có lỗi khi gặp cậu ở đây. Bắt cậu đến bệnh viện đến thực ngượng ngùng, vì thầy thuốc không cho phép ta xuất viện, ta lại quá mức tò mò với người đàn ông cùng cháu ta kết hôn, cho nên mới bảo nàng dẫn cậu đến bệnh viện. Xin cậu đừng giận.

_         Sẽ không.

Lam Tư mỉm cười.

_         Ta định đến nhà chào nhưng Mạc Liên sợ bà đối với hôn sự có phần nghi ngờ nên đến đây để gặp mặt.

Hắn có thể cảm giác được Mạc Liên ngồi ở bên giường cứng đờ, hắn cầm tay nàng, muốn nàng yên tâm.

_         Cái gì nghi ngờ?

Trên giường bệnh, bà nội tò mò mở miệng.

_         Thực tế, ta với nàng quen nhau chưa đầy một tháng. Nhưng khi thấy nàng lần đầu tiên, ta liền xác định nàng là người ta cần. Qua mỗi một ngày, ý định này càng thêm khắc rõ. Ta đến, là muốn xin bà cho phép cháu gái gả cho ta. (Di Di: nói dối kinh thật = =)

Hắn nói nàng là người hắn cần, hắn không có nói dối, hắn chính là làm cho người nghe tự cho là đúng. Mạc Liên nhẹ thở ra, một cỗ chua xót dâng lên. Trần Ngọc Lan nhìn người đàn ông anh tuấn, hắn thoạt nhìn cũng rất thật lòng. Bà biết hắn bối cảnh hùng hậu, cháu gái cũng đã nói qua nhưng bà cũng muốn hỏi rõ một điều.

_         Cậu thích cháu gái ta ở điểm nào?

_         Dũng cảm.

Hắn không chút do dự mở miệng trả lời

_         Ta thích sự dũng cảm của nàng, ta hy vọng ta đứa nhỏ tương lai có thể giống nàng, cho dù bị yếu thế, cho dù bị người khác nghi ngờ, cũng có thể kiên định tin tưởng chính mình.

_         Cậu yêu nó sao?

Mạc Liên nghe vậy, lại hoảng, hơn nữa xấu hổ vạn phần, lại không thể nói thêm cái gì. Lam Tư trầm mặc, nàng cảm thấy không khí buồn lại trầm xuống, nàng hoàn toàn không dám nhìn hắn, cả người cứng ngắc như tượng đá, thời gian giống như ngừng lại, bất động.

_         Ta thích nàng, nhưng nếu là ta với bà là ta đã yêu nàng, thì là đang nói dối. (Di Di: éc trả lời kiểu gì thế này @.@ nghe giống bài hát Trái tim không ngủ yên quá)

Mạc Liên hoàn toàn không thể hô hấp nhưng tiếp theo mấy giây, bà nội lại nở nụ cười.

_         Cậu rất thành tâm.

_         Ta nghĩ đó nếu miễn cưỡng cũng xem như ưu điểm.

Hắn trên mặt không có biểu tình gì, bà nội lại lại nở nụ cười, sau đó khụ lên. Mạc Liên vội lấy nước cho bà nội, Ngọc Lan uống mấy ngụm nước, mới dựa đầu vào gối, nhìn vẻ mặt tái nhợt cháu gái cùng người đàn ông thành thực kia, sau đó mỉm cười.

_         Các cháu tính khi nào thì kết hôn?

Bà nội là đồng ý rồi? Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy hắn nói.

_         Ngày mười lăm.

_         Tháng sau?

_         Tháng này.

_         Nhanh vậy sao?

Bà nhìn cháu gái bật thốt lên

_         Mười lăm tháng này, không phải chỉ còn hai cái tuần lễ?

_         Cháu cùng Lam Tư, không muốn quá phô trương.

Lần này, nàng vội trả lời, sợ hắn còn nói nữa sẽ làm trái tim của nàng ngừng đập ngay tức khắc.

_         Cháu cũng thật là, kết hôn là đại sự của đời người, cho dù không phô trương cũng phải tổ chức đàng hoàng. Đừng nói cho ta biết cháu ngay cả áo cưới cũng không tính chụp?

_         Nhưng, bà đang…

_         Bà chỉ bệnh, chưa có chết.

Bà gần như hét lên

_         Đúng rồi, điện thoại của bà đâu? Chỉ còn không đến hai tuần lễ, muốn chọn áo cưới, muốn chụp ảnh, còn muốn in thiệp cưới, viết thiệp cưới, mau mau mau, đi giúp ta làm xuất viện

_         Xuất viện? Không !

Mạc Liên sắc mặt tái nhợt phản đối, tay phải lại bị một bàn tay to ấm áp cầm, nàng hoảng sợ, âm cuối vừa dứt, quay đầu chỉ thấy hắn nhìn chăm chú vào nàng, sau đó đã mở miệng.

_         Ta có thể sắp xếp.

_         Nhưng lỡ có chuyện gì?

_         Tin tưởng ta.

_         Nhưng….

Nàng lại kháng nghị, hắn tự tin nhìn, nàng trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu. Lam Tư thấy thế, nhìn bà nội đang cực kì hứng thú trên giường bệnh.

_         Chuyện xuất viện, ta có thể an bày, nhưng tất cả phải theo sự  chỉ định của bác sĩ.

_         Đương nhiên.

Ngọc Lan gật đầu, đối này người đàn ông ấn tượng rất tốt.

Di Di: chương sau đi thử đồ cưới có nhiều chuyện thú vị lắm =))

Hai tuần sau, bà nội theo sự sắp xếp của Lam Tư ra viện, với điều kiện phải cho hai bác sĩ đi theo. Bởi vì không tiếp thụ trị bệnh bằng hoá chất, bà nội chỉ lấy một ít dược phẩm, tuy rằng mãi không chịu, bà nội cuối cùng do Lam Tư thuyết phục, tiếp nhận hai bác sĩ đi theo.

_         Bởi vì Liên sẽ lo lắng.

Lam Tư nói mặt không đỏ, hơi thở không rối loạn, lại làm cho lỗ tai Mạc Liên bất giác nóng lên. Thật kỳ quái, nghe thấy tên mình từ miệng Lam Tư thốt ra, cho dù nghe mấy ngày, nàng  vẫn cảm thấy có chút không quen. Bà nội vừa về mấy hôm mà bắt đầu có người ra vào phòng nàng. Nhà thiết kế, nhà tạo hình, nhiếp ảnh gia, nhân viên tổ chức hôn lễ, còn có quà tặng công ty, công ty vàng bạc đá quý, công ty điểm tâm, giám đốc công ty đều đem hàng mẫu qua để cho hai bà cháu lựa chọn. Lam Tư thậm chí cảm thấy Mạc Liên sẽ rất nhiều việc nên phái tới một trợ lí giúp nàng, Anna sẽ hỗ trợ nàng chuẩn bị.

_         Hít vào! Hít Vào!

_         Tôi đang cố!

_         Vào rồi, một chút nữa, hít vào.

_         Tôi không được! Không được!

_         Ngươi có thể, tin tưởng ta!

Không, nàng làm không được, nàng muốn té xỉu, cô gái này nếu… nếu không buông ra nàng. Mạc Liên sẽ đánh nàng bất tỉnh! Ngay khi sắp thực hiện kế hoạch, phía sau vọng lại tiếng Lysa.

_         Ok. Xong rồi! Ngươi mặc thêm váy cưới vào sẽ là một cô dâu xinh đẹp.

(Di Di: mặc áo cưới mà làm thấy gê, thiếu chút nữa nghĩ đến chuyện khác =)) (Minh: cái đầu BT của Di Di đang nghĩ đến chuyện đen tối chắc luôn =))

_         Tôi không có cách nào hô hấp

Nàng xoay người quá nhanh, cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

_         Cô đương nhiên có thể

Lysa hỗ trợ nàng mặc chiếc váy cưới màu trắng, vừa nói.

_         Cô chỉ cần thử nhẹ một chút, chậm rãi hít vào, thở ra là được.

Mạc Liên vẫn là cảm thấy nàng không có cách nào hô hấp, nhưng này hai nữ nhân cũng không cho nàng cơ hội kháng nghị, đem nàng nhét vào chiếc váy cưới. Sau đó, nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị kéo đến bên ghế, đi theo là nhà tạo mẫu tóc Andy.

_         Tôi nghĩ đến hôm nay chỉ là thử áo cưới mà thôi

Mạc Liên thì thào mở miệng.

_         Đương nhiên không phải.

Andy cười trả lời, trên tay động tác không ngừng. Nhìn qua kình, thấy hắn đang thoăn thoắt chải tóc nàng,, nhanh chóng đem mái tóc dài búi lên, Mạc Liên không khỏi không bội phục sự chuyên nghiệp của hắn. Andy làm sau đến nhà make up Carleen bước tới. Nàng hết sức không thèm  kháng nghị, thở dài, nhắm mắt lại. Hai mươi phút sau, thật vất vả, bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng mặc áo cưới màu trắng, chân mang giày cao gót, liền bị Lysa kéo đến trước gương lớn. Nhìn vào gương nàng không dám tin đây là nàng. Nàng trừng mắt nhìn, mỹ nữ trong gương cũng trừng mắt nhìn. Nàng tựa như nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Nàng tán thưởng chính mình trong gương, sau đó quay đầu nhìn các vị chuyên gia

_         Các người đã làm ra kì tích.

_         Đây là vinh hạnh của chúng tôi.

Andy cười trả lời. Carleen vỗ vỗ tay nàng, cười nói.

_         Đừng như vậy khách khí, tốt lắm, tôi nghĩ bà nội rất muốn nhìn thấy cô. Ra ngoài đi!

Andy mở cửa ra. Mạc Liên thật cẩn đi ra ngoài. Trong phòng khách ngoài bà nội còn có một người đàn ông. Là Lam Tư. Nàng chần chờ một chút, rồi đi ra ngoài, hắn tại quay đầu nhìn lại.. Ánh mắt hắn làm cho nàng cứng đờ tại chỗ, nàng cố lấy dũng khí nhìn hắn mỉm cười. Lam Tư vẫn như cũ chăm chú nhìn nàng..

_         Hi!

Nàng nói.

Lam Tư đứng dậy, hé miệng, tiếng nói lại đã muộn một giây mới đi ra. (Di Di: anh đã chính thức bị bắn trúng tim )

_         Hi!

Trong nháy máy nàng liền phát hiện Lam Tư do nhìn nàng mà choáng váng, làm cho nàng không khỏi đỏ mặt, một cỗ vui sướng dâng lên. Bà nội ngồi một bên nhìn hai đứa trẻ, không khỏi mỉm cười, sau đó làm bộ ho khan vài tiếng. Hai người đồng thời bừng tỉnh, Mạc Liên đi bên người bà.

_         Bà nội, bà có khỏe không?

_         Chỉ là có chút mệt mỏi.

_         Cháu đưa bà về phòng.

_         Không cần, cháu ăn mặc vậy không tiện. Để Khiết Tây đưa bà về là được

Khiết tây tiến lên giúp đỡ Ngọc Lan, chậm rãi rời phòng khách.

_         Tôi nghĩ hôm nay anh có việc, sao lại rảnh tới đây?.

_         Anna nói cho ta biết nàng hôm nay thử áo cưới.

Lam Tư cầm lấy hộp nhung màu đen đưa cho nàng.

_         Ta nghĩ nàng còn cần cái này

Nàng chần chờ một chút, sau đó nhận lấy. Hộp không lớn lại rất nặng.

_         Mở ra nó.

Hắn nói. Nàng theo lời mở ra hòm, bên trong là một bộ vòng cổ cùng đôi bông tai đính kim cương. Tuy rằng nàng mơ hồ có đoán được, nhưng nhìn chúng nó, hơi thở như muốn ngừng lại. Vòng tai cùng vòng cổ đều có dáng của hoa sơn trà nằm im lặng trong hộp, sáng lung linh. (Di Di: dây chuyền kim cương ah~ Di Di thích ah~ ^^)

_         Tôi không thể lấy cái này rất quý.

_         Đây là tất yếu. Ngày hôn lễ, nhiều quan khách sẽ đến.

_         Tôi đã nói đừng nên phô trương.

_         Người nàng lấy dù sao cũng là ta.

Nàng không tự giác co rúm lại một chút. Đúng vậy, người nàng lấy dù sao cũng là hắn, Lam Tư · Bart, hoàng tử khống chế cổ phần tài chính hùng mạnh của giới thương nhân.

_         Ta nghĩ nàng cũng đã xem qua những hạng mục ta thêm vào. Trong đó có việc nàng phải cùng ta đi xã giao vài nơi.

_         Ừ! Anh đưa hóa đơn số trang sức này cho tôi đi! Tôi sẽ trả! (Di Di: chị trả thiệt sao??? = =)

Lam Tư nhíu mày.

_         Là tôi đeo, đương nhiên là tôi trả tiền. (Di Di: anh này good, Di Di thích =))

Lam Tư mở miệng giải thích.

_         Đây là trường hợp người của ta cần, ta tin đây là đầu tư đúng.

_         Tôi nói rồi, tôi không thiếu tiền. Tôi hy vọng Anna đem quà cưới đưa anh một phần.

_         Một năm sau này, nàng tính cùng ta sòng phẳng thế sao?

_         Nếu… nếu có thể.

Lam Tư mím môi, có chút tức giận. Sau một lúc lâu, hắn mới nói.

_         Được, ta sẽ cho người đến lấy.

_         Cám ơn.

Nàng nhẹ nhàng thở ra.

_         Nàng để ta đeo vòng cổ. Mọi người đã chờ rất lâu rồi.

_         Mọi người?

_         Nhiếp ảnh gia.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, Lam Tư khẽ cười.

_         Ta nghĩ Anna đã nói cho nàng biết. Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới.

_         Tôi nghĩ hôm nay là thử áo cưới.

Nàng đem hộp đưa lại cho hắn, hắn mở ra, lấy vòng cổ. Mạc Liên xoay người, tiện cho hắn đeo vòng cổ cho nàng. Hơi thở hắn phảng phất gáy sau liền khiến tim nàng đập không ngừng, nàng nhắm mắt lại. Cảm giác được sức nặng cùng lạnh lẽo của vòng cổ.

_         Tốt lắm.

Nàng mở mắt ra, thở sâu, xoay người đối mặt hắn, chỉ thấy hắn cầm lấy vòng tai.

_         Tôi không có xỏ lỗ tai.

_         Ta biết. (Di Di: biết luôn sao??? Lam Tư  anh quả thật nguy hiểm = =)

Hắn lấy bông tai đưa nàng xem.

_         Đây là bông hít.

Thấy hắn bước tới gần nàng, nàng nuốt nước miếng ực một cái

_         Tôi nghĩ mình có thể tự đeo.

Hắn cũng không miễn cưỡng, đưa bông tai cho nàng. Nàng đến bên gương đeo bông tai, thấy hắn ở phía sau chờ nàng. Qua tấm gương nàng có thể thấy hắn chăm chú nhìn nàng. Mạc Liên bất an cúi mắt xuống, né tránh hắn tầm mắt.

_         Nàng xác định muốn làm thế sao?

_         Làm cái gì?

Nàng nhìn hắn, thanh âm khàn khàn hồi hỏi.

_         Lấy ta!

Hắn nói. Hắn là đang cho nàng cơ hội lựa chọn cuối cùng sao? Nàng không thể tìm ra đáp án trong mắt hắn. Nàng thật sự muốn lấy hắn sao? Mạc Liên nhỏ giọng nói nhưng đầy kiên định.

_         Xác định.

Chuẩn bị chương sau đám cưới, chúng ta sẽ thấy được những cái biến thái của anh Lam Tư =))

Chương 3

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt, Mạc Liên còn chưa chuẩn bị kịp tinh thần đã đến ngày mười lăm. Hôn lễ sẽ được cử hành tại trang viên nhà Lam Tư. Điều khiến Mạc Liên ngạc nhiên là dù có nhiều vấn đề xảy nhưng thật sự theo như lời Anna nói, hôn lễ trang trọng nhưng không quá xa hoa. Nàng chỉ mời vài người bạn ở phòng thí nghiệm còn lại bên nhà trai. Tuy không có anh em đến nhưng tất cả nhân viên cấp cao của tập đoàn Bart đều đến đây. Nhiều người trong giới thương nhân của New York, Mạc Liên không nhớ hết mặt nhưng tiếng tăm lẫy lừng của họ thì xuất hiện ngày ngày trên báo cùng tin tức.

Khi bà nội hỏi cha Lam Tư  sao không đến, hắn chỉ nói cha vì bị bệnh tim nên không thể đi trực thăng đến, sau đó nhẹ nhàng chuyển đề tài cuộc nói chuyện. Tuy rằng mùa đông chưa chấm dứt, nhưng vào mấy hôm này trời trong nắng ấm. Hơn nữa, Mạc Liên phát hiện so với lần mặc áo cưới lần trước có vẻ nhanh hơn nhưng chỉ cần nàng thở mạnh, hay nói chuyện cảm giác như  sắp bị bức tung ra.

Cho dù biết rõ đây chỉ là hôn lễ giả, Mạc Liên trên tay cầm một bó hoa, bước trên con đường trải hoa giữa quan khách, bước đến Lam Tư, cảm giác vẫn rất khẩn trương. Lam Tư nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt không có gì biểu tình, vẫn lạnh như băng, nàng từng bước đi đến bên hắn. Từng bước, từng bước, đều làm cho nàng nghi ngờ mình đã quyết định sai. Bỏ đi cái vẻ ngoài lạnh lùng, nàng thật sự không biết hắn đang nghĩ gì, một cảm giác xâm chiếm bóp nghẹn lấy nàng, nàng tự nhiên nảy ra ý định muốn bỏ chạy. (Di Di: đừng chị ơi >.< Giờ này chạy uổng lắm)

Có lẽ nàng chỉ cần thuê người đóng giả là được rồi. Bước chân Mạc Liên đột nhiên chậm lại, Lam Tư ngay cả mi mắt cũng không động đậy, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đá, nhìn nàng, chờ đợi.

Có lẽ sẽ có biện pháp khác giải quyết vấn đề.

Mạc Liên càng đi càng chậm, chần chờ, sợ hãi.

Nàng sao chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc nhỏ,tin tưởng người đàn ông này? Ông trời ơi, người đàn ông này chỉ suy nghĩ không đến nửa ngày đã đồng ý kết hôn, nàng thật sự có thể lấy người thế sao?

Trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn nhưng Mạc Liên vẫn là bức mình đi tới bên người Lam Tư, đưa tay để hắn nắm. (Di Di: thế mới được chứ! Nữ chính trong mắt Di Di phải bám chặt lấy người đàn ông mình tin là có thể mang đến cho mình hạnh phúc )

Hôn lễ chính thức bắt đầu. Bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, Mạc Liên cố lắng nghe lời cha sứ nói nhưng vẫn không chú tâm được gì. Đây là hiệp ước. Nàng tự  nói cho chính mình. Lam Tư là người đàn ông biết giữ lời hứa. Nàng tự nói chính mình. Ta không lựa chọn có khác, bà nội sinh bệnh, nàng cần một người mang đến sự an toàn. Nàng tự nói chính mình. Hôn nhân này chỉ có tác dụng trong một năm, không phải là thật. Nàng cố gắng thuyết phục chính mình.

Nhưng khi nàng giật mình phát hiện cha sứ hình như đang hỏi nàng có đồng ý lấy hắn không? Nàng cảm thấy tứ chi lạnh như băng, cổ họng co rút nhanh, hoàn toàn không thể nói ra câu đơn giản kia. Sự thật là, cho dù nàng đối với bà nội, đối với luật sư, đối với Lam Tư đều nói như thế nhưng bản thân nàng lại không xác định được. Giống như phát hiện ra sự lo lắng của Mạc Liên, Lam Tư nắm chặt tay nàng. Tuy rằng cách cái bao tay, nàng vẫn có thể cảm giác sự ấm áp của bàn tay hắn.

_         Mạc Liên tiểu thư?

_         Tôi…… Tôi đồng ý……

Lời nói  run run xuyên qua làn môi đỏ mọng, sau đó tản ra trong không khí. Cho dù có người đối lời nói của nàng nghi ngờ nhưng cũng không có ai dám kháng nghị. Cha sứ quay sang hỏi Lam Tư, hắn trả lời ngắn gọn mà kiên định. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lam Tư cúi đầu hôn nàng. Hai mắt hắn không còn lạnh như băng, lời nói cũng mang theo sự ấm áp, bàn tay hắn cũng thế. Hắn cuối cùng cũng rời làn môi của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hai gò má mình tự dưng ửng đỏ. Trái tim ở ngực cũng nhảy loạn lên. Tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu đen, thế giới trong vài giây ngắn ngủi bị hắn che lấp hết, nàng nháy mắt bị hắn kéo vào lòng.

_         Nàng có khỏe không?

Mạc Liên dựa vào Lam Tư, thở hổn hển một hơi, mới phát hiện nàng mới vừa rồi thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

_         Còn được…

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt.

_         Áo cưới quá chật….

Lam Tư lúc này mới phát hiện, mặt nàng bị phấn che phủ, môi đỏ hồng cũng đều do son môi, kì thực sắc mặt nàng đang trắng bệt như tờ giấy, giữa trán lại chảy ra mồ hôi lạnh.

_         Thật có lỗi……

Nàng áy náy mở miệng, muốn đứng thẳng người lên

_         Tôi nghĩ mọi người hẳn là không có phát…

Nàng nói chưa xong, hắn đã nhanh tay bế thốc nàng lên.

_         Lam Tư!

Nàng có chút kinh hoảng. Dưới khán đài quan khách bắt đầu xì xầm nhỏ nhưng Lam Tư tựa hồ không có chú ý tới, ôm lấy nàng bước qua thảm đỏ. Mọi người đang cười, nàng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho hắn ôm mình đi qua sân nhà, trở lại căn phòng ấm áp.

_         Anh có thể cho tôi xuống, tôi thấy tốt hơn rồi.

Tiến vào trong phòng, Mạc Liên liền vội vàng mở miệng, nhưng Lam Tư nhưng không có chút ý định dừng lại, ngược lại ôm nàng tiếp tục đi vào phòng, lên cầu thang.

_         Lam Tư, tôi thật sự không có việc gì.

Nàng đỏ mặt nhắc lại.

_         Anh có thể cho tôi xuống.

_         Ta không cho như vậy.

Lam Tư mặt không đỏ ôm nàng đi hết cầu thang, thẳng một đường đi đến phòng ngủ, đem nàng đặt lên chiếc giường rộng rãi. Nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã lật người nàng lại, kéo dây kéo, áo cưới tuột xuống thắt lưng.

_         Anh làm gì vậy?

Nàng chưa bao giờ biết đàn ông có thể cởi quần áo phụ nữ với tốc độ nhanh như thế. Nàng không khỏi kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, lại bị hắn dùng một tay ép lại xuống giường.

_         Đừng nhúc nhích!

Lam Tư nói, một mặt cởi lấy áo ngực của nàng. Trời ạ, nàng lấy phải một tên biến thái sao? Nàng làm sao có thể ngốc như vậy? Nàng đem chính mình giao cho một tên biến thái sao? Nàng giống như búp bê vải bị ép trên giường lớn, hoảng sợ không thể hô hấp.

_         Buông ra!

Nàng vặn vẹo thân thể. Lúc này đây áp lực phía sau chợt giảm, nàng vội vã xoay người lại. Vừa mới lật qua một chút, nội y của nàng liền rơi xuống, nàng giật mình chặn lại mới phát hiện dây áo bị hắn cởi ra.

_         Anh! Anh! Anh! Làm cái gì?

Nàng lắp bắp nhanh chóng bò sang phía bên kia giường, sau đó rất nhanh bò xuống giường, lại thiếu chút nữa bị chính áo cưới mình làm té, nàng đành phải buông một tay xuống nắm lấy áo cưới đã bị cởi tới thắt lưng, một bên cảnh giác nhìn người đang ông phía bên kia giường.

_         Sợ nàng vì áo quá chật không thể hô hấp mà chết.

Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lam Tư cởi bao tay, thản nhiên mở miệng,

_         Nàng tốt nhất là ngồi xuống, coi bộ dạng như muốn ngất xỉu.

Hắn nói đúng, nàng có thể nhìn thấy choáng váng trước đầu. Vô luận hắn không phải là có ý đồ xấu với nàng nhưng đối với tình cảnh này của nàng. Ông trời ơi, người đàn ông này mới vừa cởi quần áo nàng, thậm chí còn đeo bao tay, nàng tin chắc khi không có bao tay động tác của hắn nhất định còn nhanh hơn. (Di Di: suy nghĩ kiểu gì thế này )

Nàng e dè ngồi xuống. Nhưng nàng mới ngồi xuống, hắn đã đi tới bên, người nàng lập tức đứng lên.

_         Uống chút đi!

Mạc Liên nhìn ly trà tuyệt đẹp trong tay hắn. Nàng lấy tay ôm chặt lấy áo ngực, hai mắt đăm đăm nhìn cái ly kia.

_         Đây là cái gì?

_         Trà.

Ly trà thoảng làn khói nóng nhè nhẹ, mùi trà dâng lên quả thật mê người. Dù sao nàng đã lấy hắn, cho dù hắn bỏ thuốc khiến nàng hôn mê, cũng không cần làm lúc này. Đặc biệt nếu Lam Tư thật sự là biến thái, muốn làm gì với nàng, chắc chắn đã trực tiếp đem nàng nuốt sống đâu cần đến những thứ này.

_         Yên tâm, trà không có thuốc mê. (Di Di: anh thật hiểu ý chị =))

Mạc Liên giật mình ngước đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắn lóe một tia trêu tức, nàng bỗng nhiên đỏ mặt

_         Tôi…… Tôi không……

Hắn trong mắt ý cười sâu sắc.

_         Nếu anh nói rõ cho tôi biết thì tôi đâu có hiểu lầm.

Nàng thẹn quá thành giận.

_         Ta còn đủ thời gian nói thì nàng đã chết vì ngộp thở rồi.

_         Tôi — quên đi!

Nàng im lặng, nhanh chóng cầm ly trà nóng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu uống trà.

_         Nàng ở phòng bên cạnh, Anna đã đem hành lý huyển đến đây, nếu nàng thấy đỡ hơn rồi thì đến phòng thay quần áo đi!

Điện thoại của Lam Tư vang lên. Mạc Liên có chút ngạc nhiên nhìn hắn lấy di động từ trong túi áo, vừa trả lời, vừa tháo nơ trên cổ ra, sau đó đi đến cửa sổ nghe điện thoại, nàng có thể nghe được hắn nói tiếng Pháp. Nàng không thể tin được này người đàn ông ngay cả ở hôn lễ cũng không tắt điện thoại, lại cảm thấy chính mình sao có thể ngốc như thế, nàng nên sớm dự đoán được hắn không có khả năng bỏ công việc. Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, nàng cười khổ. Một làn gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, nàng rùng mình một cái, mới nhận thấy quần áo chính mình không chỉnh tề, vội vàng buông ly trà, thừa dịp hắn còn nói chuyện, tay cầm chặt áo ngực, chật vật vội vàng chạy qua phòng kế bên nàng. Nàng đi vào phòng thay quần áo, tay lại muốn khóa cửa. Nhưng nàng lại cảm thấy mình giống như lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng trở lại trừng mắt nhìn khóa cửa, lại đem nó mở ra. Nhưng mới mở khóa, bất an lại nổi lên. Vì thế, nàng cứ khóa cửa, lại nhịn không được mở khóa, sau đó lại khóa cửa, lại mở cửa. (Di Di: cuối cùng là chị có cho anh vào hay không? ^^)

_         Ông trời ơi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì?

Đem cửa khóa lại nhưng này phòng của Lam Tư, hắn muốn tiến vào, còn sợ không có chìa khóa sao? Thật là. Đồng hồ trên tường vang lên, Mạc Liên phát hiện ra đã năm giờ. Nha, đáng chết, nàng còn phải đi xuống tiếp khách. Nàng buông nắm cửa chạy vào phòng thay quần áo, nàng tưởng mình còn phải tìm đồ, lại phát hiện có người đã sớm chuẩn bị cho nàng lễ phục. Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cởi áo cưới trên người cùng nội y, nhưng vừa cời đến một nửa, vấn đề đã tới, tại sao áo cưới lại buộc nhiều dây thế này? Nói thực ra, nàng thực tế không có kinh nghiệm mặc qua những loại quần áo này. Nàng thật đúng là không biết loại dây buộc này có màu trắng, nàng vẫn nghĩ chúng nó đều là màu đen hoặc màu đỏ, hơn nữa chỉ có người mẫu của Victoria’s Secret mới có thể mặc những nội y gợi cảm, nóng bỏng này. Cho nên, kỳ thật nàng muốn mặc phải có người giúp đỡ, đương nhiên, nàng căn bản không biết mở ra thế nào. Trời ơi dây này tháo thế nào? Nàng ở trước gương to, không còn cách  nào khác đành phải tuột bỏ ra luôn.

_         Cốc! Cốc! Côc!

_         Nàng có khỏe không?

Mạc Liên vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn cửa. Ông trời ơi, cuối cùng nàng có khóa cửa không? Nàng hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng rốt cuộc khóa không. Mắt đã thấy cửa chuyển động, nàng mới phát hiện ra — trời ạ, nàng không khóa!

Cắt ngay đây mới HOT =))

Truyện đang được edit thường xuyên tại blog ss Di Di. Mọi người nếu muốn theo dõi tiếp thì vào blog của ss ấy nhé! Blog ss Di Di là thiendi18.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo