Chương 3 ( phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều khi đón nữ nhân về nhà, Cố Nhược Tư lại trông thấy Cảnh Đàn, nhưng mà nàng chỉ đứng ở góc đường cách đó rất xa, không có giống như ngày hôm qua tiến lại gần nói chuyện với Tháp Tháp. Tiểu cô nương vội mang cho mẹ xem tác phẩm triển lãm thủ công trong lớp, không trông thấy xa xa cặp mắt kia gần như ướt lệ nhìn nàng. Cố Nhược Tư không dừng lại, ôm nữ nhân lên lầu, thoát khỏi tầm mắt Cảnh Đàn.

Liên tiếp hai ngày, Cố Nhược Tư ở trong nhà đều thực im lặng, Cảnh Đàn không có liên hệ gì nữa với nàng. Cố Nhược Tư vẫn thưòng lui tới đưa nữ nhân đi nhà trẻ, về nhà thu dọn nhà cửa, đi siêu thị mua thức ăn, giặt quần áo, nấu cơm. Buổi tối cùng nữ nhân đi đến cách đó không xa Nhai Tâm công viên tản bộ, cho nàng chơi hải dương cầu mà nàng thích.

Dựa vào trực giác, nàng luôn cảm giác có ánh mắt đang nhìn các nàng, nàng đương nhiên biết chủ nhân ánh mắt kia là ai, thế nhưng, loại cảm giác này không thể nào hiểu được, càng không thể thoát khỏi.

Buổi chiều ngày thứ ba, Cố Nhược Tư đi nhà trẻ đón nữ nhân, cư nhiên thấy Cảnh Đàn nắm tay Tháp Tháp từ bên trong đi ra. Tiểu cô nương thấy mẹ, bỏ tay Cảnh Đàn ra, cao hứng chạy tới ôm lấy chân Cố Nhược Tư.


"Mẹ mẹ, ta hôm nay gấp được tiểu hoa hồng !"


Cố Nhược Tư miễn cưỡng cười cười, xoa đầu nàng, "Vậy sao, ngoan lắm."


Cảnh Đàn đi tới, Tháp Tháp nhìn nàng, ngửa đầu hướng tới Cố Nhược Tư chớp mắt mấy cái,


"Mẹ, dì này nói là bằng hữu của ngươi, hôm nay ở nhà trẻ theo ta chơi, tiểu hoa hồng của ta chính là nàng dạy ta gấp được a."


Cảnh Đàn hướng Cố Nhược Tư cười nhẹ, "Tháp Tháp thực thông minh, cũng thực nghe lời."


Cố Nhược Tư nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, cũng không đáp lời, ôm lấy nữ nhân xoay người bước đi. Tháp Tháp có chút ít khó hiểu, nhìn mẹ, không biết chuyện gì xảy ra. Ghé vào mẹ trên vai, nhìn đến dì đứng ở cửa nhà trẻ, cách các nàng càng ngày càng, tay nhỏ bé khẽ quơ quơ, cùng dì hôm nay mới quen tạm biệt. Cảnh Đàn đứng yên tại chỗ, nhìn Cố Nhược Tư ôm nữ nhân rời đi, khuôn mặt trẻ con của nữ nhân, quơ quơ tay nhỏ bé, khiến lòng của nàng thắt chặt lại. Nhưng nàng hiểu được, đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi, vì thế cố nén suy nghĩ cùng với nguyện vọng, đưa tay vẫy vẫy hướng nữ nhân.

Cố Nhược Tư ôm nữ nhân đi, nhìn đến ven đường có người bán hàng rong bán ô mai, liền dừng lại mua ô mai cho nữ nhân. Tháp Tháp ôm cổ mẹ, con ngươi chớp chớp hỏi,


"Mẹ, cái dì kia là ai vậy?"


Cố Nhược Tư suy nghĩ một chút, không trả lời câu hỏi đó, mà hỏi nữ nhân, "Hôm nay dì nói gì với Tháp Tháp?"


"Không nói gì a, chỉ cùng Tháp Tháp chơi. Mẹ ngươi biết nàng sao? Dì bộ dạng thật xinh đẹp!" Tiểu cô nương nói xong, lại thì thầm một câu,


"Nhưng mà không xinh đẹp bằng mẹ."


Cố Nhược Tư bị so sánh rõ ràng bất công của nàng chọc cười rộ lên, hôn lên khuôn mặt non mềm của nữ nhi. Mặc kệ có bao nhiêu chuyện phiền lòng, khi nhìn thấy nữ nhân là đã có thể vứt hết tất cả. Thế nhưng, ấm áp như vậy, có thể tiếp tục được nữa sao?

Lại qua vài ngày, sáng sớm ngày nghỉ. Tháp Tháp không phải đi nhà trẻ, vẫn còn ngủ ở nhà. Cố Nhược Tư ra ngoài mua bữa sáng về, vừa lên lầu, liền thấy Cảnh Đàn đứng trước cửa nhà nàng, trong tay còn cầm hai cái cực đại túi nhựa.


"Ta đến thăm Tháp Tháp."


Cố Nhược Tư dừng bước, không nói lời nào. Cảnh Đàn cũng không vội, chậm rãi nói xong,


"Ta không muốn gì hết, chỉ là ghé thăm nữ nhân. Ngươi —— đừng cự tuyệt được chứ?"


Cố Nhược Tư trong lòng có một vạn thanh âm kêu gào, không được không được không được! Nhưng mà, người trước mắt mình đây, cũng chỉ là một mẫu thân mà thôi. Mở cửa, Cố Nhược Tư đi vào, thay giầy, lập tức vào phòng bếp. Cảnh Đàn đi theo sau nàng, thuận tay đóng cửa lại.

Tháp Tháp mặc tiểu váy ngủ từ trong phòng đi ra, mu bàn tay xoa xoa mắt,


"Mẹ, ngươi đã về? Tháp Tháp đói bụng."


Bỗng nhiên thấy Cảnh Đàn đứng ở nơi đó, kinh ngạc trợn tròn mắt. Không đợi Cảnh Đàn nói, Cố Nhược Tư từ phòng bếp đi ra, kéo Tháp Tháp vào toilet, bắt đầu rót nước cho nàng rửa mặt chải đầu.

Phòng ở không lớn, diễn biến trong phòng vệ sinh có thể nhìn thấy rõ ràng. Cố Nhược Tư lấy tay thử độ ấm, vặn vòi nước thấm ướt khăn mặt nhi đồng, tiểu hùng khăn mặt vắt trên bả vai, tỉ mỉ rửa mặt cho nữ nhân. Tháp Tháp ngoan ngoãn ngồi ở trên tiểu ghế, thỉnh thoảng tò mò ló đầu ra bên ngoài nhìn. Cảnh Đàn đứng ở trong phòng khách, hứng thú nhìn hình ảnh này. Cẩn thận mà ôn nhu chăm sóc nữ nhân, đây là chuyện mà nàng nhiều năm qua hy vọng nhất. Hiện tại, Cố Nhược Tư làm được điều này mà không tốn chút sức lực nào. Tháp Tháp cầm bàn chải đánh răng tiểu ếch xanh của mình, từng chút từng chút cẩn thận chải răng, Cố Nhược Tư miệng ngậm dây thun, nhanh tay cột bím tóc cho nàng. Hết thảy đâu vào đấy, tựa như việc thường ngày các nàng vẫn thường làm.

Rất nhanh, một cô nương sạch sẽ thơm ngào ngạt liền nhảy bắn ra từ buồng vệ sinh. Tự mình đến phòng bếp, ngồi lên ghế dựa ở bàn ăn, chờ mẹ dọn bữa sáng cho nàng. Cố Nhược Tư đổ nước, đem khăn mặt treo lên, thu dọn đồ vật, mới đến phòng bếp. Đem sữa đậu nành rót vào ly nhỏ, lột vỏ bánh gạo nếp đưa vào tay nữ nhân. Xong xuôi ngồi xuống, bắt đầu ăn điểm tâm. Tháp Tháp cắn một miếng bánh gạo nếp, không an phận quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn Cảnh Đàn trong phòng khách, tò mò mẹ vì sao không cùng dì nói chuyện, giống như dì không tồn tại vậy.


"Tập trung ăn cơm."


Cố Nhược Tư mở miệng nhắc nhở nữ nhân, Tháp Tháp nghe lời quay đầu lại, chuyên tâm cắn bánh trong tay, không loạn nhìn nữa. Một lát sau Tháp Tháp ăn no, từ trong phòng bếp đi ra, thấy Cảnh Đàn ngồi ở trên ghế sa lon, mở to hai mắt. Cảnh Đàn mỉm cười với nàng, vẫy tay. Tháp Tháp đi lại, bị Cảnh Đàn ôm vào trong ngực.

Cố Nhược Tư ở phòng bếp rửa chén thu dọn, không ngẩng đầu lên, hoàn toàn mặc kệ trong phòng khách xảy ra chuyện gì. Trong chốc lát, truyền đến tiếng cười khanh khách của Tháp Tháp , nàng chỉ ngừng lại một chút, lại tiếp tục công việc trên tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro