Bảo bọn đàn bà là chúng mình đi chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BILL Jamison xưa nay vẫn là bạn hẩu nhất với Jerry Roberts. Họ cùng lớn lên ở miền Nam, gần những khu hội chợ cũ, cùng qua các bậc tiểu học và trung học, rồi cùng vào trường cao đẳng kỹ thuật Eisenhower, tại đó, họ cố gắng thu xếp để học cùng thầy cùng khóa càng nhiều càng tốt, mặc chung sơ mi, áo len, quần ống côn, cả đến bồ bịch cũng chung nhau, sang tay cho nhau, đương nhiên là gặp gì dùng nấy.

Mùa hè, họ cùng đi làm thêm – hái đào hoặc anh đào, thu hoạch hublông, bất cứ công việc gì họ có thể làm được miễn là kiếm thêm tí tiền mà không bị một ông chủ ngầy ngà hạch sách. Và rồi họ mua chung một chiếc xe hơi. Mùa hè trước năm hết cấp, họ góp tiền mua một chiếc Plymouthe đời 54 màu đỏ với giá 325 dollar.

Họ dùng luân phiên. Xe chạy tốt.

Nhưng Jerry lấy vợ trước khi kết thúc học kỳ I và bỏ học để đi làm hẳn ở siêu thị Robby.

Dạo xưa, Bill cũng đã từng hẹn hò bồ bịch với cô gái đó. Cô tên là Carol và cô với Jerry thành một cặp uyên ương tâm đầu ý hợp và Bill hễ có dịp là lại đến thăm họ. Việc có bạn đã yên bề gia thất khiến Bill cảm thấy mình già đi. Anh thường đến chơi ăn trưa hoặc ăn tối với họ cùng nghe những bài hát của Evils hoặc Bill Haley và nhóm Comets.

Nhưng đôi khi Carol và Jerry quay ra âu yếm nhau ngay trước mũi Bill khiến anh phải đứng dậy kiếm cớ cáo từ và cuốc bộ ra trạm xăng Dezorn làm một lon Coke vì căn hộ của họ chỉ có mỗi cái giường âm trong tường ngả xuống phòng khách. Hoặc đôi khi Jerry và Carol kéo nhau vào toilet, thế là Bill lại phải rút vào bếp giả vờ quan tâm đến tủ bát đĩa và tủ lạnh, cố bỏ ngoài tai những tiếng động nọ.

Thành thử anh ít đến thăm hơn; đến tháng sáu, tốt nghiệp xong, anh nhận việc ở trại sữa Darigold và xung vào đội Cận vệ Quốc gia. Một năm sau, anh đã có mối kinh doanh sữa riêng và thường xuyên cặp kè với Linda. Thế rồi Bill và Linda lại năng đến Jerry và Carol uống bia và nghe nhạc.

Carol và Linda trở nên hợp cạ và Bill khoái chí khi Carol nói riêng với anh rằng Linda "quả là oách".

Jerry cũng thích Linda. "Cô ấy tuyệt," Jerry nói.

Khi Bill và Linda cưới, Jerry là phù rể. Dĩ nhiên tiệc cưới đặt ở khách sạn Donnelly, Jerry và Bill cùng cắt bánh, họ ngoắc tay nhau nốc hàng lô rượu pha chanh. Nhưng có lúc, giữa cuộc vui ấy, Bill chợt nhìn Jerry và thấy bạn mình sao mà già, già hơn bao nhiêu so với với cái tuổi hai mươi hai của cậu ta. Hồi ấy, Jerry đã là ông bố hạnh phúc của hai nhóc và đã được thăng chức lên làm trợ lý giám đốc siêu thị Robby còn Carol lại có bầu lần nữa.

THỨ Bảy và Chủ nhật nào họ cũng gặp nhau, có khi còn thường xuyên hơn nếu vào dịp nghỉ. Nếu trời đẹp, họ kéo nhau đến nhà Jerry nướng xúc xích trên bếp lửa ngoài vườn và thả cho bọn trẻ bì bõm trong cái bể cạn mà, cũng như bao thứ đồ khác, Jerry đã mua với giá gần như cho không ở siêu thị của mình.

Jerry có một ngôi nhà xinh xắn. Nó nằm trên một ngọn đồi nhìn xuống sông Naches. Xung quanh cũng có những nhà khác nhưng không gần lắm. Jerry làm ăn khá. Những lần hai cặp vợ chồng gặp nhau, bao giờ cũng là ở chỗ Jerry vì ở đó có bếp nướng barbecue ngoài trời, có đĩa hát và đỡ phải tha lũ nhóc đi theo.

Vậy là chuyện xảy ra vào một ngày Chủ nhật ở chỗ Jerry.

Cánh phụ nữ đang thu dọn ở trong bếp. Hai đứa con gái của Jerry chơi ngoài sân vừa la hét vừa ném một quả bóng nhựa vào cái bể cạn rồi lội vào vớt trở lại.

Jerry và Bill ngồi trên ghế tựa dài trong hiên nhà, uống bia và thư giãn.

Hầu như chỉ một mình Bill nói về những người quen chung, về Darigold, về chiếc xe Pontiac Catalina bốn cửa mà anh đang tính mua.

Jerry thì đang dán mắt vào cái dây phơi quần áo hay chiếc Chevy 68 có mui đóng mở nằm trong gara. Thấy bạn chỉ trân trân nhìn mọi vật hầu như không hé răng, Bill nghĩ: thằng cha này sắp trở nên thâm trầm đến nơi rồi.

Bill nhổm người trên ghế và châm một điếu thuốc lá.

Anh nói, "Có chuyện gì không ổn hả? Cậu hiểu ý mình chứ?"

Jerry uống nốt chỗ bia, rồi bóp bẹp cái lon. Anh nhún vai.

"Cậu lạ gì," anh nói.

Bill gật đầu.

Rồi Jerry nói, "Ta lượn một tua chăng?"

"Nghe được đấy," Bill nói. "Tớ sẽ bảo bọn đàn bà là chúng mình đi chơi".

HỌ theo xa lộ dọc bờ sông Naches đến Gleed, Jerry lái. Trời nắng ấm, gió luồn qua cửa xe.

"Ta đi đâu?" Bill hỏi.

"Làm ván bi-a đi."

"Nhất trí," Bill nói. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi thấy Jerry tươi tỉnh dần.

"Đàn ông không thể cứ ru rú xó nhà," Jerry nói, mắt nhìn Bill. "Cậu hiểu ý mình chứ?"

Bill hiểu. Anh thích cùng các bạn trong xí nghiệp đi chơi bowling tối thứ Sáu. Anh thích, mỗi tuần hai lần, sau giờ làm việc, rủ Jack Broderick đi làm vài lon bia. Anh biết một gã đàn ông không thể cứ ru rú trong nhà.

"Vẫn hoạt động," Jerry nói khi rẽ vào con đường rải sỏi dẫn đến trước cửa trung tâm Giải trí.

Họ đi vào trong, Bill giữ cửa cho Jerry, Jerry khi đi qua khẽ hích bụng vào Bill.

"Này!"

Đó là Riley.

"Dạo này làm ăn thế nào, các cậu?"

Từ sau quầy, Riley tươi cười bước tới. Đó là một gã ục ịch. Gã mặc một chiếc sơ mi Hawaii ngắn tay buông thõng ngoài quần jeans. Riley nói, "Vậy chứ các cậu làm ăn ra sao?"

"Ô, tạnh đi và cho chúng tớ hai lon bia Oly," Jerry nói, nháy mắt với Bill. "Còn cậu, có khỏe không Riley?" Jerry nói.

Riley nói, "Thế các cậu thế nào? Các cậu biến đâu bấy lâu nay? Ăn mảnh với em nào hẳn? Jerry, lần cuối cùng mình gặp cậu, bà già cậu đã mất được sáu tháng."

Jerry đứng im một lúc, mắt hấp háy.

"Bia Oly của bọn tớ đâu?" Bill nói.

Họ ngồi trên những chiếc ghế đẩu cao gần cửa sổ. Jerry nói, "Cái nơi này là cái quái gì mà chiều Chủ nhật cũng chả có một em nào cả, Riley?"

Riley cười. Gã nói, "Tớ đoán các em đang ở nhà thờ cầu nguyện cho cái khoản ấy. "

Đôi bạn uống mỗi người năm lon bia và chơi ba ván rotation và hai ván snooker, Riley nghễu nghện trên một chiếc ghế đẩu vừa nhìn họ chơi vừa nói chuyện, Bill không ngừng nhìn đồng hồ, rồi quay sang nhìn Jerry.

Bill nói, "Cậu nghĩ thế nào, Jerry? Mình muốn nói, cậu tính thế nào bây giờ?" Bill nói.

Jerry uống cạn lon bia, bóp bẹp rồi đứng im một lúc, xoay xoay chiếc lon rỗng trong tay.

TRỞ lại xa lộ, Jerry tăng tốc độ – nhảy dần lên đến 120 rồi 140 km. Vừa vượt qua một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ chở đồ đạc thì họ trông thấy hai cô gái.

"Nhìn kìa!" Jerry nói, hãm chậm lại. "Tớ sẵn sàng dùng một quắn đấy."

Jerry cho xe chạy khoảng hơn một cây số nữa rồi dẹp vào bên đường. "Ta quay lại đi," Jerry nói. "Thử một cái xem."

"Lạy Chúa," Bill nói. "Tớ không biết".

"Tớ muốn dùng tí ti," Jerry nói.

Bill nói, "Hừm, nhưng mà tớ không dám chắc."

"Chúa ơi!" Jerry nói, hơi sốt ruột.

Bill nhìn đồng hồ rồi đảo mắt nhìn ra xung quanh. Anh nói, "Cậu bắt chuyện nhá. Tớ phải cái kém mồm mép."

Jerry bấm còi, hơi sốt ruột.

Anh hãm chậm lại khi đến gần ngang tầm các cô gái, tạt chiếc Chevy vào lề đường ngay trước mặt họ. Các cô gái vẫn đạp xe đi tiếp nhưng họ nhìn nhau phá lên cười. Cô đi bên trong tóc nâu, cao, thon thon mình liễu. Cô kia tóc sáng màu và thấp hơn. Cả hai đều mặc soóc và yếm hở vai và lưng.

"Đồ đĩ điếm," Jerry nói. Anh đợi cho mấy chiếc xe hơi vượt qua để cua một vòng chữ U.

"Tớ nhắm con tóc nâu," anh nói. "Con nhỏ hơn phần cậu."

Bill dựa lưng vào ghế trước và đưa tay chỉnh gọng kính. "Bọn nó không chịu đâu," Bill nói.

"Bọn nó sẽ ở bên phía cậu đấy," Jerry nói.

Anh đánh xe ngang đường rồi lùi lại. "Chuẩn bị nhé," Jerry nói.

"Chào hai em," Bill nói khi các cô gái đạp xe tới. "Tên anh là Bill."

"Tên hay đấy," Tóc-Nâu nói.

"Các em đi đâu vậy?" Bill nói.

Không trả lời. Cô nhỏ con cười khúc khích. Họ vẫn tiếp tục đạp và Jerry tiếp tục lái theo.

"Thôi nào, các em đi đâu đấy?" Bill nhắc lại.

"Chẳng đâu cả," Nhỏ-Con nói.

"Chẳng đâu cả là đâu?" Bill nói.

"Anh muốn biết ư," Nhỏ-Con nói.

"Anh đã khai tên anh," Bill nói. "Còn em tên gì? Bạn anh đây tên là Jerry."

Hai cô nhìn nhau và phá lên cười.

Một chiếc xe hơi từ đằng sau đi tới. Người lái xe bóp còi.

"Im đi!" Jerry quát trả.

Anh né một tí cho chiếc xe kia qua. Rồi anh lùi lại xuống ngang tầm cô gái.

Bill nói, "Bọn anh sẽ cho các em đi nhờ xe. Bọn anh sẽ đưa các em đến chỗ các em muốn. Bọn anh hứa vậy. Các em đạp xe thế chắc đã thấm mệt. Trông các em có vẻ mệt rồi. Tập quá sức không tốt đâu. Nhất là đối với con gái."

Hai cô cười rinh rích.

"Đồng ý không?" Bill nói. "Bây giờ thì cho bọn anh biết tên đi."

"Em là Barbara, cô ấy là Sharon," Nhỏ-Con nói.

"Tốt!" Jerry nói. "Bây giờ hỏi cho ra bọn nó đi đâu."

"Thế hai em đi đâu?" Bill nói. "Barb?"

Barbara cười "Chẳng đâu cả," cô nói "Ngay phía cuối đường thôi."

"Cuối đường chỗ nào?"

"Cậu có muốn mình nói cho các anh ấy biết không?" cô hỏi cô kia.

"Mình bất cần,"cô kia nói. "Nói cũng chẳng sao," cô nói. "Dù thế nào mình cũng chẳng đi đâu với bất kỳ ai," cô gái tên là Sharon nói.

"Các em đi đâu?" Bill nói. "Chắc là đến Picture Rock hả?"

Lại cười rúc rích.

"Đúng là bọn nó đến đấy," Jerry nói.

Anh dấn ga vượt lên và lái sát vào lề đường để các cô gái đi lên bên phía mình.

"Đừng giữ kẽ thế nữa," Jerry nói. "Thôi nào, chúng ta đã tự giới thiệu với nhau rồi mà."

Các cô gái chỉ lặng lẽ đạp tiếp.

"Anh đâu có thịt các em!" Jerry hét to.

Tóc-Nâu ngoái nhìn lại. Jerry có cảm giác nhìn kiểu ấy là cô đã cắn câu. Nhưng ai mà dám chắc các cô gái!

Jerry đánh xe trở lại giữa xa lộ, tăng tốc, đất và sỏi bắn tung tóe từ dưới những bánh xe.

"Hẹn gặp lại nhé!" Bill kêu to khi xe vượt nhanh qua các cô.

"Ăn chắc rồi," Jerry nói. "Cậu có thấy cái con hĩm ấy nó nhìn mình như thế nào không?"

"Mình không biết," Bill nói. "Có lẽ chúng mình nên quay về nhà thì hơn."

"Ăn chắc rồi", Jerry nói.

ANH đánh xe tạt vào dưới rặng cây. Chỗ này, điểm Picture Rock, xa lộ rẽ đôi, một đường đi Yakima, đường kia Naches, Enumclaw, đèo Chinook, Seattle.

Cách đường cái khoảng một trăm mét là một mỏm đá cao, xám đen, dốc, thuộc một dãy đồi chi chít những đường mòn và hang hốc, đây đó, ta thấy những hình vẽ của người Indian trên vách hang động. Trên vách mỏm đá nhìn ra xa lộ, đầy những dòng chữ khắc đại loại như Naches 67 – Lời chào của lũ Mèo – Jesus Chúa Cứu Thế – Đánh bại Yakima – Hãy sám hối ngay từ giờ.

Họ ngồi trong xe hút thuốc lá. Muỗi bay vào tấn công tay họ.

"Ước gì có một lon bia!" Jerry nói. "Tớ sẵn sàng đổi nhiều thứ lấy một lon bia lúc này", anh nói.

Bill nói. "Tớ cũng thế," và nhìn đồng hồ.

KHI thấy các cô gái xuất hiện, Jerry và Bill ra khỏi xe. Họ tựa vào cái cản sốc đằng trước.

"Nhớ đấy," Jerry nói, tách ra khỏi xe. "Con tóc nâu là của tớ. Phần cậu con kia."

Hai cô gái ngả xe đạp xuống đất và bắt đầu leo lên theo một con đường mòn. Họ khuất sau một khúc quành rồi lại xuất hiện ở cao hơn một chút. Họ đứng đó và nhìn xuống.

"Các anh theo bọn tôi làm gì vậy?" Tóc-Nâu hỏi vọng xuống.

Jerry lẳng lặng đi lên theo con đường mòn.

Các cô gái quay đi và rảo bước leo tiếp.

Jerry và Bill vẫn đều bước rượt theo. Bill đang hút một điếu thuốc lá chốc chốc dừng lại để rít một hơi dài. Đến một chỗ quành, anh ngoái lại và nhìn thấy chiếc xe.

"Nhanh lên nào!" Jerry nói.

"Mình tới ngay đây," Bill nói.

Họ tiếp tục leo. Nhưng rồi Bill phải dừng lại để lấy hơi. Lúc này anh không nhìn thấy chiếc xe nữa. Anh cũng không nhìn thấy xa lộ. Tít bên dưới, mé tay trái, anh thấy một đoạn sông Naches lấp lánh như một dải nhôm.

Jerry nói, "Cậu vòng bên phải, tớ tiến thẳng. Chúng mình sẽ chặn đường hai con làm ngứa dái này."

Bill gật đầu. Anh không còn đủ hơi để trả lời.

Anh leo lên một đoạn nữa rồi con đường bắt đầu ngoặt xuống phía thung lũng. Anh nhìn quanh và trông thấy các cô gái. Anh thấy họ nấp sau một mô đất. Có lẽ các cô đang tủm tỉm cười.

Bill rút một điếu thuốc. Nhưng anh không châm được. Rồi Jerry đột ngột xuất hiện. Sau đó, chẳng có gì đáng kể nữa.

Bill chỉ muốn làm một phát cho vui mà thôi. Hoặc thậm chí chỉ cần được thấy họ trần truồng. Mặt khác, ngay cả nếu không ăn thua gì cũng chẳng sao.

Anh chẳng biết Jerry muốn gì. Nhưng sự thể bắt đầu và kết thúc bằng một hòn đá. Jerry sử dụng cùng một hòn đá cho cả hai – thoạt tiên là cô gái tên là Sharon rồi đến cô bảo là dành cho Bill.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro