chương 9: hiểu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12

Tôi trước kia ở một nhà tạp chí làm phóng viên giải trí, mỗi ngày nhiệm vụ chính là phỏng vấn một ít đạo diễn, nhà sản xuất, ngôi sao, viết một chút ngành sản xuất đưa tin, hoặc là nhân vật chuyện xưa.

Sau khi từ chức, tôi vẫn cứ ở kiêm chức viết tin, bởi vì tôi cũng thập phần nhiệt tình yêu thương phần công việc này , hơn nữa làm được cũng không tệ lắm, ở trên Weibo có gần hai mươi vạn fans, xem như cái nho nhỏ võng hồng.

Thẩm Chi Nhất hạng mục tiếp cận kết thúc, thời gian của tôi cũng càng ngày càng nhiều. Ngày nọ chủ biên muốn cho tôi phỏng vấn một cái tổng nghệ đạo diễn, tôi liền nhận lời.

Địa điểm phỏng vấn là ở chỗ tạp chí của chúng tôi, cuộc phỏng vấn kéo dài một tiếng rưỡi, chúng tôi nói đến thập phần vui sướng.

Khi đưa đạo diễn rời đi , tôi đột nhiên thấy được đang ở đi lên cầu thang Thẩm Chi Nhất.

Khi anh nhìn đến tôi , cũng ngây ngẩn cả người, “Cậu như thế nào ở chỗ này.”

Tôi chỉ chỉ một bên đạo diễn, nói: “Công tác, cậu đâu.”

Thẩm Chi Nhất nói: “Phỏng vấn.”

Tôi nhìn anh một thân chính trang, lại nghĩ đến một tháng trước tuyển chủ đề phỏng vấn nói nghiên cứu khoa học nhân vật, bừng tỉnh đại ngộ.

Đồng sự A nhìn đến đôi tôi nhận thức, vì thế đẩy nhiệm vụ cho tôi, “Giang Nam, không bằng cậu tới phỏng vấn Thẩm lão sư cũng tốt.”

Tôi trực tiếp cự tuyệt, “Tôi không cần.”

Thẩm Chi Nhất lúc ấy chưa nói cái gì, nhưng tôi xuống lầu khi, liền thu được WeChat của anh.

“Giang Nam, gần nhất cậu hình như rất sợ tôi.”

Tôi: “Dùng cái gì thấy được.”

Thẩm Chi Nhất: “Bởi vì tôi phát hiện cậu gần nhất đối tôi liền ngoài miệng là, tôi không cần. Trước kia đều là, ân, tốt.”

Tôi: “Phải không?”

Thẩm Chi Nhất đã gửi một chữ lại đây, "Ừ.”

Tôi không có lại phản ứng anh, nói: “Muốn tôi chờ cậu cùng nhau về trường học sao?”

Thẩm Chi Nhất: “Vậy chờ xem, tựa hồ thời gian rất lâu, bởi vì còn có quay chụp.”

Tôi: “Vất vả Thẩm lão sư, có thể chụp đến ngài, là vinh hạnh cho tạp chí của tôi.”

13

Trong khoảng thời gian chờ Thẩm Chi Nhất , tôi trực tiếp lên bản thảo trong phòng làm việc trống.

Chủ biên nhìn đến tôi, nói: “Giúp tôi sửa chữa một chút bản thảo của thực tập sinh đi.”

Lúc tôi gật đầu thực tập sinh liền đã đứng đến trước mặt tôi làm giới thiệu.

Tôi nhìn bản thảo của cô ấy, nhịn không được giơ ngón tay cái lên. Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hành văn lưu sướng, có lẽ là có xã hội học bản lĩnh, chỉnh trang bản thảo đơn giản dễ hiểu, trừ bỏ một ít địa phương hỏi không đến chỗ ở ngoài, không có quá lớn tật xấu.

Tôi đối với thực tập sinh một đốn sinh mãnh khích lệ, trực tiếp đem đối phương khen khóc.

Thực tập sinh: “Giang Nam lão sư, cảm ơn chị khen em, em một lần cho rằng chính mình không thích hợp viết tin, thậm chí động quá ý niệm không viết tin nữa.”

Tôi cười, “Như thế nào sẽ, em so với chị mạnh hơn nhiều. Không cần tự coi nhẹ mình, người viết tin, một cái là phải bị lên đến phán xét, một cái là muốn tự tin, cảm thấy chính mình viết đến là tốt nhất thiên hạ .”

Chủ biên cũng ở một bên chen vào nói: “Nói đúng là đạo lý này, lúc trước Giang Nam viết bản thảo cũng giống nhau, nhưng cô ấy xem quen tay hay việc, hiện tại đã là thâm niên phóng viên giải trí, thật nhiều tạp chí đều ở hẹn bản thảo đâu.”

Thực tập sinh vẻ mặt sùng bái nhìn tôi, xem đến tôi ngượng ngùng.

Thực tập sinh: “Vậy chị có từ bỏ quá viết tin sao?”

Tôi thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Từ bỏ quá, chính là sau lại phát hiện, trừ bỏ viết lách, chị cái gì đều sẽ không làm. Lại sau lại khi mà tưởng từ bỏ, chị liền đối chính mình nói, cái này ngành sản xuất không thể thiếu mình.”

Cảm giác bị cần, làm tôi vẫn luôn kiên trì tới rồi hiện tại. Tôi lao tới mỗi một hồi họp báo điện ảnh tổng cuộc , thấy chính mình thích idol, phỏng vấn chính mình cảm thấy hứng thú người, cứ việc thường thường viết bản thảo viết đến tự bế, nhưng vẫn là bởi vì gặp được người khác không thấy được thế giới mà kiên trì xuống dưới.

Thực tập sinh thở dài một hơi, lặng lẽ nói, “Chính là viết tin kiếm không bao nhiêu tiền, còn hao tâm tốn sức.”

Xác thật là như thế này, cái thời đại náo nhiệt này, viết lách, đặc biệt là viết thứ tốt, không bao nhiêu người xem, càng không bao nhiêu người để ý. Nhưng vừa lúc chính là bởi vì có chúng tôi tồn tại, này đó trân quý đồ vật mới có thể tiếp tục tồn tại.

Chúng tôi công tác viết văn kiếm không được tiền, là thời đại không khí sai, nhưng không thể thuyết minh công tác của chúng tôi không giá trị.

Tôi đối thực tập sinh nói, “Chúng ta đang làm một chuyện có giá trị lại có cảm giác thành tựu. Ngao người là thật sự, nhưng tiền cũng không tính thiếu ha ha. Nếu chúng ta phóng viên giải trí đều ở khóc lóc kể lể, những cái đó phóng viên xã hội chẳng phải là khóc chết, bọn họ càng đáng thương.”

Thực tập sinh chỉ chỉ phía sau tôi, tôi quay đầu lại, thấy được Thẩm Chi Nhất.

“Các cậu phỏng vấn xong rồi, nhanh như vậy?”

Thẩm Chi Nhất đem điện thoại cùng ví tiền đưa cho tôi, nói: “Cậu giúp tôi cầm đồ vật.”

Tôi: “Bằng không tôi đi cho cậu đương trợ lý đi, giúp cậu xem xét ảnh chụp xem xét bản thảo.”

Thẩm Chi Nhất nhún vai: “Tùy tiện.”

Tôi đi theo anh vào studio, nhìn nhiếp ảnh gia chụp tốt ảnh chụp, ở trong lòng cảm khái nói: “Soái là thật sự, ăn ảnh cũng là thật sự, làn da tốt đến không cần chỉnh sửa.”

Nhiếp ảnh gia cũng thực vừa lòng, cơ hồ là tùy tiện mấy cái động tác đã vượt qua —— có lẽ là bởi vì nghiên cứu khoa học chuyên đề, không cần minh tinh chụp ảnh như vậy phức tạp.

Đồng sự phỏng vấn Thẩm Chi Nhất khi, tôi ở trong phòng hội nghị chờ anh.

Rảnh rỗi không có việc gì, liền ấn sáng anh màn hình di động.

Màn hình là giữa vũ trụ đầy sao, màu đen trên bối cảnh , có vô số xán lạn tinh quang. Cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến đây là phong cách của anh.

Tôi lại bấm rất nhiều lần mật mã di động của Thẩm Chi Nhất, cũng không có mở ra, vì thế tôi đặc biệt không đạo đức mở ra Thẩm Chi Nhất ví tiền.

Tôi kỳ thật cũng không phải lòng hiếu kỳ quá nặng người, nhưng cái kia màu đen bóp da quá có lực dụ hoặc, nó lẳng lặng nằm ở nơi đó, tựa như Thẩm Chi Nhất trầm mặc bộ dáng. Anh càng tĩnh, tôi càng động.

Bên trong có thể hay không có Thẩm Chi Nhất bí mật đâu, tỷ như cất giấu một trương không muốn người biết ảnh chụp?

Tôi mở ra phiên phiên, trừ bỏ mấy tờ màu đỏ tiền mặt cùng vườn trường thẻ linh tinh đồ vật ở ngoài, cái gì đều không có.

Anh người này cũng thật chính là một chút bí mật đều không có, khó trách nguyện ý đem ví tiền cho tôi bảo quản.

Vẫn là nói, anh tàng đến quá sâu?

14

Trời dần dần đen, Thẩm Chi Nhất rốt cuộc hoàn thành phỏng vấn.

Tôi ngồi xe anh về trường học.

Trên đường, Thẩm Chi Nhất hỏi: “Giang Nam, cậu phía trước vẫn luôn đều ở chỗ này công tác sao?”

Tôi: “Không sai biệt lắm, tính tính toán, kỳ thật cũng liền bốn năm.”

Thẩm Chi Nhất: “Vừa mới cô gái phỏng vấn tôi nói, cô ở chỗ này rất có tiếng.”

Tôi: “Kia đương nhiên, tôi kỳ thật cũng không phải cái phế vật.”

Thẩm Chi Nhất đột nhiên hỏi: “Kia vì cái gì muốn từ chức đi thi lên nghiên cứu sinh đâu?”

Anh là thật sự thực để ý chuyện này.

Tôi đúng sự thật trả lời: “Bởi vì cũng không thể vẫn luôn làm phóng viên, tôi phải ngẫm lại những chuyện sau 30 tuổi , thi lên nghiên cứu sinh, xem như phòng ngừa chu đáo đi.”

“Kỳ thật, khi tôi tốt nghiệp đại học , thi quá pháp luật, nhưng không thi đậu, có thể là cảm thấy tiếc nuối đi. Tôi vẫn luôn đều nghĩ thi pháp luật, mấy năm nay cũng đều ở chuẩn bị chuyện này. Hơn nữa, nghiên cứu sinh tốt nghiệp tôi có thể thi toà án, công tác có ý nghĩa, cũng phân phối hộ khẩu……”

Nói tới đây, tôi một vừa hai phải đình chỉ, “Tóm lại, chúng tôi người thường phiền não cậu là lý giải không được.”

Ngài đã có hộ khẩu, còn có phòng.

Thẩm Chi Nhất vững vàng mà lái xe, “Vậy cậu có hay không nghĩ tới, có thể tìm một cái có hộ khẩu có phòng một nửa kia?”

Tôi nhìn sườn mặt anh, lâm vào trầm tư.

Anh, đây là là ám chỉ tôi cái gì?

Nhưng tôi còn là nói: “Chính mình tránh tới đồ vật, mới đáng tin cậy.”

“Hơn nữa, tôi không nghĩ ở tìm một nửa kia khi, mang theo như vậy ý đồ.”

Tôi tưởng yêu đến thuần túy một chút.

Thẩm Chi Nhất: “Giang Nam, cậu hy vọng cậu một nửa kia là người như thế nào đâu?”

Tôi nghĩ nghĩ, cố ý nói: “Tôi hy vọng, anh ấy là người nghe lời tôi.”

“Tôi nói hướng đông, anh ấy liền hướng đông, tôi nói hướng tây, anh ấy chính là hướng tây.”

Thẩm Chi Nhất cười, “Cậu nói đó là cẩu đi.”

Tôi: “Đúng vậy, chính là trung khuyển hệ chó săn.”

Nên ngoan thời điểm ngoan, nên sinh mãnh thời điểm nhất định phải sinh mãnh.

Tôi lại hỏi: “Vậy còn cậu? Trừ bỏ thích tuổi còn nhỏ một chút, đáng yêu một chút, còn có đâu?”

Thẩm Chi Nhất: “Trước kia không biết, hiện tại tôi hy vọng tôi một nửa kia, là người sẽ tỏa sáng.”

Tôi vô ngữ: “Cậu như vậy loá mắt, kia có thể bị cậu nhìn trúng “tỏa sáng ” đại khái chỉ có thái dương đi.”

Thẩm Chi Nhất gật đầu, “Tôi chính là thích người giống tiểu thái dương giống nhau .”

Tôi cảm thấy Thẩm Chi Nhất thích loại hình cách tôi càng ngày càng xa.

15

Thẩm Chi Nhất theo thường lệ đưa tôi về trường học.

Cáo biệt khi, anh hứng thú dạt dào mà nói: “Giang Nam, ngày mai muốn hay không cùng nhau bơi lội?”

Tôi nhớ tới lần trước cảnh tượng, lập tức cự tuyệt: “Tôi không cần.”

Thẩm Chi Nhất cười, anh đến gần tôi một ít, thanh âm thấp thấp, vẻ mặt ôn nhu hỏi: “Vì cái gì.”

Tôi không nói chuyện.

Thẩm Chi Nhất: “Cậu xem, cậu lại nói tôi từ bỏ.”

Tôi không nhịn xuống, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta hai cái cùng nhau bơi lội rất kỳ quái.”

Thẩm Chi Nhất: “Nơi nào kỳ quái, tôi không cảm thấy.”

Tôi khiếp sợ, là tôi quá bảo thủ sao?

Trước kia ngồi ở cùng nhau liền lời nói đều không nói thiếu nam thiếu nữ, hiện tại mặc như vậy thiếu ở trong nước chơi đùa, không kỳ quái sao?

Thẩm Chi Nhất không thuận theo không buông tha: “Rốt cuộc nơi nào kỳ quái?”

……

Tôi: “Ăn mặc quá ít.”

Thẩm Chi Nhất bừng tỉnh đại ngộ mà “Nga ~” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Cậu ăn mặc quá ít, vẫn là tôi.”

Tôi: “Đều.”

Thẩm Chi Nhất vẻ mặt thuần khiết: “Chính là bơi lội đều như vậy mặc, ăn mặc nhiều càng kỳ quái.”

“Hơn nữa, cậu dáng người lại không kém, sợ cái gì?”

Quả nhiên, nên nhìn đến không nên nhìn đến, đều thấy được.

“Vẫn là nói,” Thẩm Chi Nhất hơi hơi khom lưng, gần đến mức tôi đều có thể cảm nhận được hơi thở của anh, “Cậu ngượng ngùng xem tôi nha?”

Tôi: “Tôi có cái gì ngượng ngùng xem!”

Thẩm Chi Nhất: “Vậy cậu vì cái gì không cần cùng tôi cùng nhau bơi lội.”

Tôi: “Đi liền đi.”

Tôi cứ như vậy chính mình nhảy hố.

16.

Buổi tối khi cùng đồng sự nói chuyện phiếm.

Đồng sự nói: “Thẩm Chi Nhất lão sư rất có mị lực, trả lời phỏng vấn nội dung đều thực cứng, không vô nghĩa.”

Tôi nhớ tới bộ dáng Thẩm Chi Nhất giảng bài , nói: “ Khi giảng bài càng có mị lực.”

Đồng sự: “Hôm nay chúng tôi còn liêu nổi lên cô, anh ấy hỏi tôi tới bút danh của cô.”

Tôi không biết anh còn cõng tôi hỏi thăm tôi, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương.

Tôi bút danh gọi là “Tam điểm thủy”, Weibo một lục soát, là có thể lục soát tài khoản.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lên Weibo đem sau khi gặp được Thẩm Chi Nhất  một ít tâm lý cảm thụ cấp xóa hết, hy vọng anh đừng nhìn đến lão phu thiếu nữ tâm.

Trở về WeChat khi nhìn đến đồng sự mới gửi tới tin nhắn, trong lòng bị bỗng nhiên một kích.

Đồng sự: “Chúng tôi nói cô là chúng tôi tiểu thái dương, anh ấy cúi đầu cười một chút.”

“Giang Nam, lúc nhắc tới cô Thẩm Chi Nhất lão sư giống như thực vui vẻ, thực cảm thấy hứng thú nga ~”

Tôi không hồi phục đồng sự, bởi vì tôi tràn đầy đầu óc đều là Thẩm Chi Nhất đối một nửa kia mong đợi.

“Tôi chính là thích người giống tiểu thái dương .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro