Chương 46: Trừng phạt tàn khốc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây giống như là trong nhà tù lạnh như băng, đau thấu xương, cơ hồ muốn cho Hân Vũ ngất đi, Hình Ngạo Thiên có ý muốn dùng nước tra tấn nàng chết.

Cột nước đến chỗ nào lại đưa thân thể Hân Vũ co giật chỗ đấy. Co lại, Hình Ngạo Thiên lãnh khốc đứng dối diện nàng, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt hịp dài vẫn nhìn nàng, nghe thấy thảm thiết kêu từng tiếng, mày hắn chau lại một chút, trong mắt băng lạnh lại không mang theo một chút tình cảm, thay vào đó di dộng tới cột nước, vô tình đem từng luồng nội lực thêm vào trong cột nước lạnh băng phun lên trên thân thể nữ tử không vật che chắn.

Lạnh băng cùng áp lực kích thích khiến nàng giãy dụa muốn thoát đi, đau đớn không thể chịu đựng gần như muốn căng nứt ra, đau, lạnh lẽo, rùng mình, khiến nàng một lần lại một lần lặp lại thống khố, luẩn quẩn trong địa ngục, hai hàng nước mắt từ trên má nàng chảy xuống, lẳng lặng khóc.

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ như thế của nàng, tay Hình Ngạo Thiên dừng lại một khắc, con ngươi đen lướt qua một chút cảm xúc phúc tạp, tắt đi nguồn nước trước mặt nàng, dùng ngón tay thô ráp vì luyện võ quanh năm vuốt ve xương quai xanh nhỏ bé của nàng, thân thể lạnh lẽo run rẩy khi hắt chạm bàn tay nóng hổi lên cảm giác được rất nhanh.

Toàn bộ giác quan bị kích thích dày vò lấy khắp người Hân Vũ, nàng nức nở, giờ phút này, nàng cần một cái ôm thật ấm áp, vào lúc nàng sắp bị nam nhân tuyệt tình này tra tấn đến chết, nàng dường như mơ hồ thấy được ông nội đang vẫy tay với mình.

Thân thể nóng rực của Hình Ngạo Thiên kề sát nàng, khiêu khích từng đầu dây thần kinh mẫn cảm của nàng, va chạm như có như không, làm nàng cúi đầu áp lực kêu lên giống như một con mèo nhỏ. "lạnh... lạnh..."

"Đều rửa sạch sẽ rồi đi!" Như tự nói một mình, mày Hình Ngạo Thiên vẫn không giãn ra, nhìn thấy bổ dạng khổ sở đáng thương của nàng, trong nháy mắt, hắn muốn dừng không tra tấn nàng nữa, nhưng nhìn dấu vết trên vai kia, nội tâm của hắn lại bị đố kỵ che lấp.

Áp lực trong nhà tù, là bất cứ lúc nào cũng đều bị đứng ở giới hạn sinh tử, hắn dùng thủ đoạn tra tấn nàng, muốn nàng vĩnh viễn nhớ kỹ, không có bất kỳ một nữ nhân nào dám phản bội hắn, cho dù phản bội, cũng là bị ép buộc, đều không phải là các nàng tự nguyện, nhưng mà cho dù như vậy cũng sẽ bị hắn trừng phạt!

Trên mặt Hình Ngạo Thiên hiện lên nụ cười lạnh, từ từ lại gần gương mặt nàng, đôi mắt đỏ rực chăm chú nhìn nàng, lạnh băng nói: "ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội phản bội!"

Dứt lời, Hình Ngạo Thiên cởi ra toàn bộ ngăn trở trên người, động thân đâm vào u cốc của nàng, trong nhà tù nhất thời truyền đến một tiếng kêu rên, trong không khí tản ra hương thơm ngọt ngào từ chất mật nữ tử, mà cảnh tượng bên trong càng thêm thưởng mắt tới cực điểm.

Hân Vũ bị bốn xích sắt khóa lại, toàn thân run rẩy không ngừng, bất lực thừa nhận sự uy mãnh của nam tử cao lớn, trực tiếp tiến vào,thống khổ tuyệt vọng lớn tiếng kêu gào: 'Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài!"

Hình Ngạo Thiên lạnh lùng cười, nằm lên thân thể ướt sũng của nàng, ép mặt nàng quay lại đối diện với mình: "Từ nay về sau, nơi này chính là chỗ ngươi ở.'

"Không, ta muốn rời đi, ta muốn rời đi" nàng không thể thừa nhận sự tấn công như dã thú của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt níu thành một đoàn, đau đớn như kim châm tiến vào lục phủ ngũ tạng, cắn chặt môi, đem mặt quay về một hướng, nhưng trong miệng nhỏ vẫn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Hình Ngạo Thiên ngừng lại, nắm người của nàng,nâng khuôn măt nhỏ nhắn của nàng lên, khóe miệng đã thấm máu tươi, trong đôi mắt đỏ rực hiện lên một tia đau lòng, ngón tay lau qua vết máu đỏ tươi: "Muốn kêu thì kêu, cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy."

Không biết qua bao lâu, trừng phạt tàn khốc gần như kết thúc, xích sắt được cởi bỏ, Hình Ngạo Thiên ôm lấy Hân Vũ xụi lơ, nhẹ nhàng ôm vào lòng, nàng nhù đang ngủ, yên lặng mệt mỏi ở trong lồng ngực ấm áp nhưng tàn bạo của hắn. Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận như thế của nàng,Hình Ngạo Thiên dùng ngón cái lau nhè nhẹ vết máu trên cánh môi tái nhợt của nàng, nói: "Ngươi nên biết, phản bội ta có kết cục gì chứ?"

Nhu thuận mà nghe lời, cũng không nhúc nhích, không giương nanh múa vuốt, không có quật cường mạnh mẽ, chỉ có lúc nàng ngủ mới có thể an tĩnh như vậy. Ôm nàng đi vào trong một gian mật thất khác, Hình Ngạo Thiên dùng khăn nóng tự mình lau dấu vết trên thân thể nàng, nhìn thấy nàng bị xích sắt mài rách nát rướm máu, hắn kéo một mắt cá chân nàng, dùng khăn lông sạch sẽ ấm áo xoa chỗ cổ cổ chân trắng tinh, bị mài đến máu thịt mơ hồ, cũng chứng minh quyết tâm giãy dụa khi nãy của nàng.

Nàng ngửa ở trong lồng ngực rộng, nữ tử bị hành hạ đến ngủ mất, tùy ý để nam nhân đùa nghịch trên thân thể nàng, sau khi lau chùi sạch sẽ cho nàng, lại ném xuống một câu: "Sau này ngươi ở đây, một bước cũng không cho ra ngoài."

Trên tường thành, Âu Dương Tu chờ đến chạng vạng, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh Âu Dương Tề, hắn hỏa tốc dẫn người chặn đường hắn ở ngoài thành, không cho phép hắn bước vào Phong thành nửa bước: "Tứ hoàng đệ, lập tức theo ta quay về Yến quốc!"

Âu Dương Tề nhìn thấy huynh trưởng xuất hiện, cũng đoán được Hân Vũ đã xảy ra chuyện: "Hoàng huynh, coi như đệ xin huynh, huynh tránh ra, để cho đệ qua được không, đệ phải đi cứu Hân Vũ, nàng trở về như vậy, nhất định sẽ không toàn mạng."

"Ngươi cũng biết quan tâm nàng, vậy lúc trước vì sao phải mang nàng đi, các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào, rốt cuộc có hay không" Âu Dương Tu muốn làm rõ vấn đề, nhưng thủy chung vẫn không hỏi ra miệng được.

Âu Dương Tề hối hận cúi đầu, uể oải đáp lại: "Hoàng huynh không cần nhiều lời, chúng ta thật sự chưa từng làm qua chuyện gì, hết thảy đều chỉ là thần đệ đơn phương mà thôi, nàng từ đầu đến cuối, cũng chỉ coi thần đệ như tri kỷ như huynh trưởng, chưa từng có loại tình cảm nữ nhân, muốn rời đi, cũng chỉ là muốn bỏ chạy khỏi cái nhà giam hoa lệ này mà thôi!"

"Một khi đã như vậy, thì không cần nhiều lời nữa, chúng ta lập tức xuất phát quay về Yến quốc!" Âu Dương Tề đưa mắt ra hiệu cho hai gã hộ vệ bên cạnh, Âu Dương Tề nhìn thấu cử động của bọn họ, vừa định xuất nội lực cố gắng thoát đi, lại đột nhiên cảm thấy choáng váng sau đó mất đi tri giác.

Nhìn thấy huynh đệ của mình như thế, Âu Dương Tu cũng thực sự không dễ chịu, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, đưa hắn mang lên xe ngựa, đoàn người phong trần chạy về Yến quốc, rời khỏi đất thị phi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro