Chương 6: Trốn chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nương... Cô nương... Nên tỉnh, bây giờ đã qua buổi trưa rồi!" Cung nữ Hòa Thái đã vài lần vào rồi ra nhưng mỗi lần đều nhìn thấy nàng vẫn còn ngủ, lo lắng nàng không ăn uống sẽ xảy ra chuyện, vẫn nên quyết định đánh thức nàng dậy.

Hân Vũ mông lung mở hai mắt đang ngái ngủ, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hòa Thái trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ác ma kia đã rời khỏi, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, nếu hôm nay nàng không đi, buổi tối hắn nhất định sẽ lại đến.

"Cô nương người đang suy nghĩ gì? Đêm qua có phải vương thượng đã tới hay không?" Hòa Thái nhìn bộ dạng ngẩn người của nàng, lại thoáng nhìn Yêu bài phát ra kim quang trên giường, đây không phải là vật bên người vương thượng sao? Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hân Vũ, Hòa Thái đại khái cũng đoán được chân tướng.

Hân Vũ trong nháy mắt bị câu hỏi của nàng hù sợ, nàng sao biết ác ma kia đã qua đây? Xấu hổ nhìn Hòa Thái, Hân Vũ chỉ mỉm cười, nàng thật sự không biết trả lời như thế nào?

Hòa Thái tựa như nhìn thấu tình hình của nàng, đưa tay cầm lấy Yêu bài rơi trên giường, cẩn thận xác nhận một chút, sau đó đưa cho Hân Vũ nói: "Yêu bài này là vật đeo bên hông vương thượng, trước kia thời điểm nô tì ở tẩm cung Cẩm phi hầu hạ, thì thấy bên hông vương phượng đeo miếng yêu bài này.

Hân Vũ tiếp lấy yêu bài, cẩn thận quan sát, yêu bài này làm từ hoàng kim, mặt trên còn khắc chữ, nhưng mà nàng không biết chữ của nơi này, căn bản không biết viết gì, nhưng mà nghe Hòa Thái nói thế, khẳng định nó chính là một loại biểu tượng đại biểu cho quân vương.

"Cô nương, xem ra vương thượng rất thích người đấy!" Hòa Thái hưng phấn reo hò, chỉ cần nàng ta được sủng ái, thì nàng cũng không bị người ta khi dễ, quy luật sinh tồn trong vương cung này chính là chỉ cần chủ tử được sủng ái, thì tất cả mọi người trong cung này cũng sẽ được nhờ.

Nhìn bộ dạng cao hứng của Hòa Thái, Hân Vũ chỉ thản nhiên cười, trong đầu lại đang nghĩ tới kế hoạch chạy trốn, trong tay nàng hiện yêu bài của hắn, tin rằng ra khỏi vương cung, hẳn là không khó.

Đêm qua bị hắn tra tấn suốt đêm, toàn thân Hân Vũ giống như bị xe nghiền, thân mình vô cùng đau đớn, từ nhỏ đến lớn, nàng là người lớn lên trong lòng bàn tay nâng đỡ của gia đình, nàng luôn được mọi người đặc biệt thương yêu, nàng chưa bao giờ chịu ngược đãi như vậy, nếu ngày đó nàng không có tâm đi nghiên cứu, không trộm vào phòng nghiên cứu của ông nội, có phải toàn bộ kiếp nạn này cũng sẽ không phát sinh hay không?

Hiện tại hối hận cũng không có tác dụng gì, việc khẩn cấp trước mắt chính là chạy trốn khỏi nơi này, ít nhất nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, không thể để mặc cho hắn an bài chính mình.

"Hòa Thái, ta có thể hỏi ngươi một vài vấn đề không?" Nàng muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải hiểu qua địa hình nơi này, mới không đâm đầu đi loạn.

"Vâng, cô nương muốn biết gì, nô tì mười hai tuổi đã tiến cũng, đã ở đây bốn năm, chuyện trong cung này, cũng nghe nói được không ít!" Tay bận rộn làm việc, quay đầu nhìn nàng đang dùng bữa, vẻ mặt mỉm cười nói.

"Được, ta hỏi! Chỗ ta đang ở là đâu, vương cung này rốt cuộc có rộng bao nhiêu, nếu ta lạc đường trong vương cung thì làm sao bây giờ?" Suy nghĩ vừa động, Hân Vũ liền lừa hỏi nàng.

Hòa Thái một mặt giúp nàng dọn giường, một mặt cẩn thận trả lời vấn đề của nàng "Nơi này gọi là Vân Yên các, chính là tiểu uyển tầm thường trong hậu cung, nhưng mà cô nương đừng lo lắng, ta tin rằng vương thượng nhất định sẽ đón người rời khỏi nơi này.

Sắc mặt Hân Vũ cứng đờ, xem ra Hòa Thái này muốn nàng làm tần phi, nhưng mà điều này cũng không thể trách nàng, đều là vì hoàn cảnh hun đúc nàng thành như vậy.

"Vương cung này rất lớn đấy! Có nhiều nơi nô tì chưa đi qua, nhưng hậu cung này nô tì tương đối quen thuộc, đứng đầu hậu cung là Vương Hậu nương nương ở tại Đông cung điện Phượng Nghi, chung quanh còn có vài tòa cung điện, là tẩm cung của mấy vị quý phi nương nương, thông thường tần phi đều ở Tây cung, tiểu uyển Vân Yên các chúng ta thuộc về Tây cung." Hòa Thái dừng một chút lại, lại tiếp tục nói.

"Cô nương người vừa tới, nếu bình thường không có việc gì thì nên ít đi ra ngoài, trong cung này tần phi không dễ chọc, mỗi người đều có bối cảnh riêng, cô nương người bây giờ mới được vương thượng sủng ái, cần cẩn thận gấp đôi mới được!" Hân Vũ nghe nửa ngày, cũng không nghe được nàng ta nói chút trọng điểm nào, chẳng qua những lời sau, vĩnh viễn khó có khả năng nàng dính đến.

"Hòa Thái, ngươi tiến cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng rời khỏi đây, về thăm nhà một chút sao?" Hân Vũ chỉ muốn biết đường rời khỏi nơi này, nàng không có hứng thú nghe ngóng chuyện xấu trong hậu cung.

"Đương nhiên có, cách khoảng ba tháng, trong cung liền cho từng nhóm chúng ta ra từ cửa sau về thăm nhà một chút, nhưng mà nhất định phải trở về trong ngày, nếu không trở lại, sẽ tịch thu cả nhà!" Hai mắt tỏa sáng, nha đầu này rốt cục cũng nói đến việc nàng cảm thấy hứng thú, nhanh nhẹn kéo nàng ngồi xuống nói chuyện, nàng nhất định phải bằng thời gian nhanh nhất biết rõ đường rời đi.

Ngâm mình trong thùng nước tắm nóng hổi, Hân Vũ cẩn thận hồi tưởng lại từng lời Hòa Thái vừa rồi nói một lần, trong tay nàng có yêu bài của ác ma kia, bây giờ vừa lúc có thể dựa vào nó rời khỏi vương cung an toàn, thật sự là trời cũng giúp ta!

Nhìn dấu hôn trên người mình, Hân Vũ cảm thấy vô cùng chói mắt, năm nay nàng mới mười tám tuổi, nghĩ đến việc tháng sau sẽ lên đại học lại khiến nàng... trong lúc quan trọng này, lại gặp chuyện lạ cả đời khó gặp, mà quan trọng nhất là, nơi này còn có ác ma háo sắc tàn bạo, khiến nàng bị hắn ăn hết, nếu không đi, sợ rằng nàng sẽ bị hắn trực tiếp ngược chết ở trên giường, đây cũng là chuyện tuyệt đối có thể.

Ra sức muốn rửa sạch dư vị hắn lưu lại, kế hoạch chạy trốn đã định rõ trong đầu, nàng một mình ở trong phòng không biết đã tắm bao lâu, chỉ biết dùng sức rửa sạch trên người mình, nhìn bộ dạng của nàng như thể nếu không gột một lớp da của mình nàng sẽ không dừng lại.

"Cô nương, người tắm xong chưa? Người đã ở trong đó tắm hơn nửa canh giờ, có phải thân thể rất đau đớn không? Có cần nô tì vào giúp đỡ người?" Vẻ mặt Hòa Thái lo lắng đứng bên ngoài gõ cửa, chỉ sợ nàng ở bên trong đi lại bất tiện mà ngã.

Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Hân Vũ lúc này mới dừng động tác tay vội đáp lại "Ta không sao, ngươi không cần vào giúp, ta đang đứng dậy mặc quần áo, chờ ta gọi ngươi hẵng vào!".

Kéo theo thân thể đau đớn, Hân Vũ miễn cưỡng bước khỏi bồn tắm, cầm lấy từng chút quần áo Hòa Thái đã chuẩn bị cho nàng mặc vào, một bên miệng lẩm bẩm: "Quần áo của người cổ đại thật là phiền toái, vì sao phải mặc quần áo thiết kế khó như vậy, vừa buộc lại vừa cài, mặc xong áo trong cũng mất một khoảng thời gian lâu.

"Hòa Thái, ngươi có thể vào rồi!" Hòa Thái đẩy cửa bước vào, phía sau còn có hai cung nữ tuổi nhỏ đi theo, Hân Vũ ngồi ở bên giường không lên tiếng, nhìn các nàng bận rộn thu nhập thùng tắm lớn nàng tắm vừa rồi.

Màn đêm từng chút buông xuống, chờ Hòa Thái vừa rời khỏi, Hân Vũ lập tức liền mang theo yêu bài cũng chuồn êm ra ngoài, thế nhưng địa hình vô cùng rối loạn, nàng trốn tránh rời khỏi Tây cung, nhưng vương cung to lớn như vậy, sớm đã khiến nàng choáng váng.

Hân Vũ một mình chạy trong đêm tối, nàng biết nàng đã lạc đường, nhìn xung quanh, cũng không thấy bảng hiệu gợi ý, khiến nàng tựa như con ruồi không đầu, chỉ có thể nhờ ánh trăng chỉ dẫn bước từng bước một.

Hình Ngạo Thiên theo lệ cũ như hôm qua xuất hiện trong phòng nàng, nhưng bị cảnh tượng không có một bóng người bên trong chọc hắn tức giận đến mức đề khí chém chiếc giường lớn đêm qua còn nghỉ ngơi thành hai khúc, mắt tràn ngập phẫn nộ, lẩm bẩm: "Vật nhỏ, xem ra ta đã đánh giá thấp năng lực của ngươi, chỉ có điều ngươi tốt nhất nên ẩn nấp cho thật lâu, ngàn vạn lần đừng cho ta tìm được ngươi nhanh như vậy, nếu không trò chơi có thể rất không thú vị".

Rất nhanh, cả vương cung lập tức đèn đuốc sáng trưng, Hình Ngạo Thiên đã ra lệnh, phải nghiêm ngặt kiểm tra tất cả các tòa nhà trong vương cung, bất kể một tòa điện nào cũng không thể bỏ qua, các tẩm cung tần phi đều nhất định phải tra xét, một góc chết cũng không được bỏ qua.

Hình Ngạo Thiên nhìn bầu trời đêm đầy sao, giờ phút này trong đầu hắn,tất cả suy nghĩ đều là đôi mắt tươi tắn linh động của Hân Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền xuất hiện một loại cảm giác chinh phục đối với nàng, vật nhỏ ương bướng này, xem ra sẽ khiến cho cuộc sống của hắn tăng thêm không ít niềm vui!.

"Vương cung này rốt cuộc có hết hay không vậy?" Hân Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, nàng đã đi rất lâu rồi, ít nhất cũng phải được ba canh giờ, Đỗ Hân Vũ nàng trước giờ chưa đi đường nào lâu như vậy, lại còn phải kéo thân mình đau đớn này nữa, xem ra đêm nay nếu muốn ra ngoài, thật đúng là khó khăn, không bằng tìm một nơi để trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro