Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Giai chính là không nghĩ tới, buổi tối ngày hôm sau mình lại gặp được Nhật Quang.

     Nhà cô cũng không ở Đại Liên, sau khi cô xuống máy bay, một đại gia đình liền nhanh chóng ngồi vào xe riêng của họ và đi hơn 100 km để trở về ngôi nhà nằm ở phía ngoại ô thành phố, sau khi về đến nhà cô cùng gia đình ăn một bữa cơm đoàn viên ngon lành, sau đó liền ngã vào chiếc giường mà mình đã xa cách nửa năm, trong nháy mắt liền tiến vào mộng đẹp.

     Lệch múi giờ cộng thêm việc ngồi trên máy bay 10 tiếng làm cho cô có cảm giác giấc ngủ vừa sâu lại vừa dài, khi cô tỉnh lại cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau, Bảo Giai nhắm mắt nằm ở trên giường, nghe được cha mẹ cô đang thấp giọng nói chuyện ở ngoài cửa phòng.

     Cũng không phải nói chuyện bình thường, giọng nói của cha cô đã có chút kích động, mang theo ẩn nhẫn lửa giận.

     "Cũng không cần gấp như vậy đi, con gái mới vừa trở về, tối nay tôi muốn theo các chiến hữu đi ăn cơm, bà làm mẹ của nó, ít nhất phải chờ nó dậy và cùng nó ăn cơm tối xong rồi hãy đi chứ"

     Mẹ cô dùng giọng nói lạnh nhạt trước sau như một mà trả lời, "Trong đơn vị có việc, điện thoại đã gọi đến vài lần rồi".

     Cha cô nghiến răng một cách rõ ràng, "Có việc? Có chuyện gì? Điện thoại trong đơn vị vẫn là hắn gọi tới chứ gì? Thời điểm thế này mà bà còn nói dối, bà đừng có khinh người quá đáng!"

     Sau đó chính là một khoảng trầm mặc kéo dài.

     Cuối cùng cũng nghe được giọng nói của mẹ cô, một điểm ngập ngừng cũng không có, "Đến tột cùng là ai khinh người quá đáng? Ông thật sự là không thể nói lý".

     Nói xong liền đẩy cửa mà đi, một tiếng cùm cụp vang lên, dẫn đến việc Bảo Giai một hồi lâu cũng không thể động đậy.

     Cô nằm ở trên giường, giơ lên hai cánh tay che kín gương mặt của mình, giống như là muốn ngăn cản thứ gì đó đang từ trong thân thể thoát ra ngoài.

     Thì ra mẹ còn cùng người đó giữ liên lạc, chuyện đó xảy ra từ khi cô lên bốn tuổi, đã mang lại cho gia đình cô một bóng ma sâu thẳm của hắn ta, người đàn ông đó làm cho cô phải cắn răng nghiến lợi, vui sướng khi về nhà đã bị oán hận thay thế, thậm chí nội tâm vì quá đau lòng mà sinh ra một loại ý nghĩ âm u dị thường.

     Đối thoại như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Chẳng lẽ bọn họ đưa cô ra nước ngoài, chính là vì không muốn cho cô thấy tất cả sự việc?

     Chuông điện thoại reo, Bảo Giai ở trên giường nghe được giọng nói của ba cô.

     "Giai Giai, bạn học của con gọi điện kìa."

     Không thể ngờ là Nhật Quang gọi điện thoại tới, hỏi cô có muốn đi ra ngoài chơi hay không.

     Bảo Giai đáp ứng, một chút chần chờ cũng không có.

     Theo lời Nhật Quang thì thời điểm hẹn cũng không muộn, Bảo Giai rời giường rửa mặt thay quần áo, làm xong tất cả thì cũng sắp đến giờ hẹn, trước khi ra ngoài suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn trong túi xách một cái.

     Xem coi là mình đã mang theo ví tiền hay chưa.

     Nhà cô ở một khu nhà nhỏ độc lập, đường nhỏ ở bên ngoài rợp bóng râm, khi đi ra thì chàng trai đã đứng đợi ở dưới tàng cây, đẩy một chiếc xe đạp màu xanh lam, trong ngày hè mặt trời lặn muộn hơn, nắng chiều màu cam chiếu lên tóc mái ngang trán của cậu hiện ra một tầng ánh sáng, thấy cô đi ra liền cười với nàng một cái, lộ ra hai hàm răng trắng.

     Cậu hỏi, "Ăn cơm tối chưa?"

     Bảo Giai lắc đầu một cái, khi cô nói với cha là mình hẹn bạn học mà hắn đã chờ ở ngoài cửa, cô cảm thấy khi ba đồng ý với cô như trút được gánh nặng, đều quên hỏi cô khi nào thì về nhà.

     Cậu liền nói, "Vậy tớ dẫn cậu đi ăn cơm."

     Hai người liền cùng đi ăn món ăn quê hương, quán ăn nhỏ quen thuộc ở bên cạnh trường học, học sinh cấp ba đều không có kì nghỉ, tháng bảy mà vẫn mặc bộ đồng phục học sinh quen thuộc, học sinh vác trên vai cặp sách to lớn mà ra ra vào vào cổng trường học, Bảo Giai cách cửa sổ thủy tinh mà nhìn chăm chú, kì lạ làm sao khi cô mới ra nước ngoài có nửa năm, tình cảnh này liền khiến cho cô cảm thấy có khoảng cách như vậy, dường như đã cách mấy đời vậy.

     Đợi đến khi bắt đầu ăn, tâm tình của Bảo Giai tốt hơn rất nhiều. Cô ở nước ngoài khá lâu, bản thân lại thường xuyên nấu ăn, tuy rằng không thiếu tiền dùng, nhưng lúc nào cũng ăn mặn chân giò heo, có ai chịu nổi? Thật vất vả mới trở về, dưa chuột nhúng tương đơn giản nhất cũng làm cho cô có khẩu vị hơn.

     Ăn được một nửa, Bảo Giai mới nhớ tới mà hỏi Nhật Quang, "Cậu không phải là ở Đại Liên sao? Tại sao lại trở lại?"

     "Nghỉ hè mà, mình trở về thăm bà nội."

     "Nghe nói cậu vào trường đại học tốt nhất Đại Liên, chúc mừng." Mặc dù Bảo Giai ở nước ngoài, nhưng vẫn giữ liên lạc cùng với các bạn tốt thời cấp ba, mấy nữ sinh bát quái kia nắm rõ thông tin mới nhất của hơn một nửa người trong lớp, đặc biệt là loại con trai thường được nữ sinh âm thầm bàn tán.

     Nhất là loại đặc biệt như Nhật Quang vậy.

     Bảo Giai vẫn nhớ, lần đầu tiên mình biết Nhật Quang là lúc kinh ngạc khi biết tin hậu duệ của quân đội Nhật còn sót lại, khi đó cô 16 tuổi, sau khi nghe xong một tiếng "Nha" thật dài, cô còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh kéo một cái, khi quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy Nhật Quang từ bên cạnh mình đi qua, một bên gò má an tĩnh lại thanh tú.

     Thật ra đến thập niên đó của Bảo Giai, vấn đề hậu duệ của quân Nhật này, đã sớm không đáng sợ như thời điểm ban đầu rồi.

     Cũng là bởi vì khi ở thập niên tám mươi, phần lớn người như vậy cũng đã đi Nhật Bản, tựa như ông bà ngoại cùng ba mẹ của Nhật Quang, nhưng Nhật Quang là do một mình bà nội của cậu nuôi lớn, bà của cậu không rời xa cậu được, cho nên Nhật Quang liền ở lại.

     Nghe nói cha mẹ của cậu ở Nhật Bản làm ăn rất tốt, kỳ thực vào thời điểm đó, ở Nhật Bản so với ở Trung Quốc, mức sống đương nhiên là dư dả. Nhật Quang ở lại trong nước học đại học, đương nhiên cao hứng nhất là bà nội của cậu, cha mẹ cậu tuy có chút không muốn, nhưng vẫn mua nhà ở Đại Liên, thuận tiện cho cậu học đại học.

     Bảo Giai ăn vài miếng, lại nghĩ tới lúc gặp mặt cậu ở trong sân bay, hỏi thêm một câu nữa, "Người bạn ngày hôm qua của cậu đấy? Cùng với cậu trở về sao?"

     Chàng trai dừng động tác lại, phải một lát sau Bảo Giai mới nghe được câu trả lời của cậu.

     Cậu vẫn cúi đầu, lúc nói chuyện lông mi hơi lay động, ở trên mí mắt hạ xuống một đạo hình cung đẹp mắt.

     Cậu nói, "Thật ra là tớ đi chờ cậu."

     Cô dùng mấy giây mới phản ứng được, sau đó giật mình hít một hơi, "Tại sao? Làm sao cậu biết. . . . . . Tớ chỉ nói cho Tuệ Tuệ."

     Chàng trai rốt cục giương mắt lên nhìn thẳng nàng, bởi vì ngượng ngùng, sau tai lại có chút đỏ, nhưng cậu vẫn nói ra một câu hoàn chỉnh.

     "Tớ hỏi Tuệ Tuệ thời gian cậu trở về, Bảo Giai, tớ là đi chờ cậu."

     Bảo Giai cũng không phải là chưa từng bị người khác theo đuổi, nhưng câu nói vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng như vậy, còn có phần sau của câu này bao hàm khá nhiều ý nghĩa làm cho cô kinh ngạc, bỗng chốc liền khiến cho cô cà lăm rồi.

     "A? Là thật sao? Làm sao, làm sao sẽ như thế được?"

     Lời cô hỏi là lời nói thật, tuy rằng ở trường học Bảo Giai luôn là nhân vật tiêu điểm, nhưng vẫn có một vài người mà cô ít có gặp mặt, cũng tỷ như Nhật Quang. Cậu vẫn luôn là học sinh giỏi điển hình, Bảo Giai gần như có thể xác định cậu chưa bao giờ đem sự chú ý đặt ở trên người nàng.

     Có lẽ là cậu không nghĩ tới rằng cô sẽ hỏi ngược lại, không lâu sau cả khuôn mặt đều đỏ, nín một lát mới nói, "Thật ra thì trước đây tớ liền. . . . . ."

     Hai người mặt đối mặt mà cà lăm đến cà lăm đi, Bảo Giai còn muốn nói thêm gì nữa, mặt đột nhiên lại đỏ bừng, cô cũng biết là mình đỏ mặt, mặt cô càng hồng lên thì càng nói không ra lời, Nhật Quang cũng không có tiếp tục, hai người liền cùng nhau yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu lên, hai người mắt đối mắt, sau đó liền đồng thời nở nụ cười.

     Sau ngày hôm đó, Nhật Quang mỗi ngày đều ở ngoài cửa nhà Bảo Giai mà chờ cô.

     Ngay cả mẹ cô cũng bị kinh động, hôm nay mẹ đặc biệt ở nhà chờ cô trở về, nghiêm túc nói với cô, "Bảo Giai, có phải con đang nói chuyện yêu đương hay không?"

     Cô gái 19 tuổi được người theo đuổi cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, thế nhưng vẻ mặt cùng với giọng điệu của mẹ quả thực giống như là xét xử bọn phản cách mạng, Bảo Giai lập tức cũng có chút tức giận, quay đầu đi chẳng hề nói một câu.

     Mẹ cô nhíu chặt lông mày, "Con đừng tưởng rằng trong nhà không ai biết những ngày qua con đã làm những gì, mỗi ngày đều có đứa con trai đó ở ngoài cửa chờ con, con mấy tuổi rồi? Cũng không chú ý một chút ảnh hưởng."

     Bảo Giai không hiểu, quay đầu lại rồi kỳ quái hỏi ngược lại, "Có ảnh hưởng gì?"

     "Ảnh hưởng gì? Con và một đứa con trai gần đi Nhật Bản cùng nhau làm loạn, còn đến hỏi mẹ có ảnh hưởng gì?"

"Anh ấy muốn đi Nhật Bản?" Bảo Giai trợn to mắt.

Mặt của mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bọn họ những người này, đến tuổi cũng là muốn xuất ngoại để lấy quốc tịch Nhật, coi như hắn không đi Nhật Bản, con còn có thể ở lại Trung Quốc sao?" Ánh mắt của mẹ gần như là muốn trừng đến trong mắt con gái đi, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Chớ ngu Bảo Giai, hắn không phải là đối tượng tốt nhất dành cho con, các con không đi tới cuối cùng được đâu."

Vẻ mặt của mẹ vừa nghiêm túc vừa chăm chú, nhưng lúc Bảo Giai nghe được câu nói sau cùng đột nhiên liền cảm thấy trong lòng kịch liệt tức giận, không kịp suy nghĩ liền nghe thấy giọng nói của mình.

"Không phải đối tượng tốt? Chú ý ảnh hưởng? Vậy còn mẹ thì sao? Mẹ có biết cái gì được gọi là ảnh hưởng hay không? Chuyện mẹ cùng chú Trương tưởng con không nhìn thấy hả? Mẹ đừng cho rằng ở đây ai cũng là người mù người điếc!"

Mẹ đột nhiên nghiêm mặt, trừng mắt với con gái hồi lâu cũng không nhúc nhích, chỉ có ngón tay càng không ngừng khẽ run, Bảo Giai không chịu nổi cứ như thế mà đối diện, trong chớp mắt xoay người chạy ra ngoài, bởi vì tâm tình quá mức kích động, một hơi giấu ở trong ngực sắp nổ tung trở nên khá khó chịu, chạy trên đường cũng không xem phải trái, suýt nữa đụng phải người khác.

May mắn đó là Nhật Quang.

Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt của cậu, cậu lộ ra vẻ mặt lo lắng đối với sự khác thường của cô, "Làm sao vậy? Bảo Giai."

Cô nghĩ đến mẹ nói chàng trai này sắp đi Nhật Bản, nghĩ đến chính mình nói với mẹ như vậy, nghĩ đến lúc mẹ nhìn vẻ mặt của nàng, đột nhiên khóc nức nở.

Chàng trai càng thêm luống cuống tay chân, Bảo Giai khóc rất thương tâm, một bên lau nước mắt một bên hỏi cậu, "Anh muốn đi Nhật Bản thật sao? Anh muốn đi Nhật Bản thật sao?"

Cậu sửng sốt, một hồi lâu cũng không nói chuyện, sau đó đưa tay ôm lấy cô, thở dài một cái rất nhẹ.

"Em không phải cũng trở về nước Đức sao? Không có việc gì, anh sẽ nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ ở cùng nhau."

Bảo Giai nghe xong câu nói này, càng khóc kịch liệt hơn.

Biết Nhật Quang phải đi cô đương nhiên rất buồn, nhưng cô cũng biết sự đau lòng của mình không đơn thuần là vì cậu có thể rời đi, cô che giấu cậu, lại không thể giải thích, lúc đó lập tức có cảm giác như thế làm cho cô đau lòng gấp bội.

Xung quanh thành phố đều có khuôn mặt cùng ánh mắt quen thuộc, Bảo Giai vừa khóc đến chật vật như vậy, Nhật Quang liền nói, "Vậy anh dẫn em đi xem biển nhé."

"Nơi này không có biển mà."

"Ở Đại Liên có, chúng ta lái xe đi, rất nhanh sẽ đến thôi."

Nhật Quang có xe, thuận tiện cho hắn tới lui giữa Đại Liên và trấn nhỏ, để hắn có thể thường xuyên trở về thăm bà nội của hắn, Bảo Giai đã từng gặp bà nội của Nhật Quang, là một người rất hiền lành, bởi vì lớn tuổi, lúc bước đi có chút run run.

Nhật Quang thật sự lái xe đưa Bảo Giai tới cạnh biển, lúc xe dừng ở trên đường biển thì trời đã sắp tối rồi, một mặt trời đỏ rực mang theo ánh hoàng hôn đầy trời chậm rãi hướng về phía trung tâm của biển mà chìm xuống, khiến cho mặt biển được nhuộm trong muôn vàn sắc màu tuyệt đẹp.

Cảnh đẹp như vậy, Bảo Giai nhìn đến không chớp mắt.

Nhật Quang ở bên cạnh hỏi cô, "Bảo Giai, em có vui hay không?"

Bảo Giai quay đầu, gió biển thổi làm rối loạn mái tóc cô, cô chưa trả lời đã bị hôn, ngón tay thật dài của chàng trai nâng lên khuôn mặt cô gái, thân thể ấm áp kề sát vào người cô, cô rất thích nụ hôn này, cảm giác tốt đẹp làm cho cô cuộn ngón chân lên, giữa kẽ chân có một hạt cát mềm mại bị phơi nắng, sột soạt ngứa ngáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baogiai