Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Bảo Giai trở lại nước Đức, cô phải tiếp tục việc học nặng nề cùng với việc làm thêm mệt mỏi không thể tả.

Năm đầu tiên Bảo Giai đến nước Đức là không có đi làm thêm, cô cũng không cần, cha mẹ cho sinh hoạt phí đủ cho cô chi tiêu hằng ngày, thế nhưng bây giờ cô cần nhiều tiền hơn.

Mẹ từ trước đến giờ đều không tán thành đoạn tình yêu này của con gái, bà dùng một loại ánh mắt lạnh lùng của người từng trải mà nhìn bọn họ trải qua từng giai đoạn, hơn nữa thời điểm trước kia đã khẳng định mà nói.

"Các người sẽ không có kết quả."

Bảo Giai căm hận giọng điệu như vậy của mẹ, đương nhiên cũng không thể vì lý do như vậy mà muốn trong nhà cho nhiều tiền hơn, để có thể tiếp tục cùng Nhật Quang ở chung một chỗ, cô nhất định phải cố gắng làm việc hơn.

Bảo Giai đi làm ở MacDonald, cô vẫn là được nuông chiều từ bé, dáng dấp lại nhỏ nhắn xinh xắn, trong phòng bếp nghiêm túc chiên khoai lang đến cháy đen, không thể làm gì khác hơn là đứng ở quầy thu tiền, mấy tiếng đồng hồ đứng im, tối về chân đều bị sưng -- còn vì thế mà bỏ lỡ thời gian hai người gọi điện thoại trò chuyện.

Khi mà thật vất vả mới kết nối được, Nhật Quang ở đó vừa nói một câu, "Bảo Giai, anh đợi em rất lâu, em làm sao vậy?"

Bảo Giai mệt mỏi với những ủy khuất, một tý liền bấm tắt, bấm xong lại hối hận, một người ô ô mà khóc.

Điện thoại lại vang lên, cô cũng không nhận, tiếng chuông reo thật lâu, Bảo Giai đem hai tay đặt tại trên ống nghe, nghĩ thầm, chỉ cần vang lên một tiếng nữa ta liền nhận nó.

Nhưng sau vài tiếng chuông, điện thoại liền ngừng reo.

Bảo Giai hối hận đến lỗ mũi đều đỏ, điện thoại lại vang lên một lần nữa, cô liền nhận ngay, dùng giọng nói vô cùng nhiệt tình của mình nói một tiếng "Anh. . . . . .", sau đó liền dừng.

Từ đầu bên kia truyền tới không phải là giọng nói của Nhật Quang, là đàn anh cùng khoa với cô, Bạch Nham.

Bạch Nham là chàng trai đến từ Thượng Hải, gia cảnh thường thường bậc trung, ở thời đại kia của bọn hắn, có thể dựa vào chính mình ra nước ngoài du học đều rất có chỗ hơn người, Bạch Nham chính là như vậy, học tập cực kỳ tốt, lại là một trong số ít những người Trung Quốc có ở đó, Bảo Giai gặp vấn đề gì, người có thể cầu cứu đầu tiên mà nàng nghĩ tới luôn là hắn.

Thật ra đối với máy tính Bảo Giai không hề có chút hứng thú, mặc dù cô học không tệ, nhưng từ nhỏ học lệch chính là môn xã hội, đối với việc dạy học bằng tiếng Đức lại không quá thích ứng, ở nước Đức học cái khoa máy tính khó hiểu này vẫn luôn là học đến mức rất mệt.

May là có Bạch Nham ở đó, đối với cô mà nói hắn càng giống như một người anh trai tốt, thích gọi cô là tiểu muội ngang bướng, thường xuyên lấy tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt ra chế nhạo cô.

Lúc Bạch Nham lần đầu gặp Bảo Giai ở phòng máy, nàng đang vì một loại bài tập lập trình khó hiểu mà sứt đầu mẻ trán, ngồi ở trong một đống người tóc vàng da trắng, tóc cài hai cái kẹp nhỏ lộn xộn, người hướng về màn hình máy tính mà nước mắt lưng tròng.

Hắn nói hắn chưa từng thấy cô gái Trung Quốc nào đáng thương như thế, cho nên đi tới, thuần thục giúp cô giải quyết phần bài tập này.

Bảo Giai cảm thấy, nếu như không có Bạch Nham, cô đã sớm vì tuyệt vọng mà bị đuổi học không biết bao nhiêu lần.

Bạch Nham gọi điện thoại cho Bảo Giai, hỏi nàng bài biện hộ cho tuần sau chuẩn bị đến đâu rồi, Bảo Giai trả lời hai câu, hắn đột nhiên hỏi, "Em khóc ở đấy sao? Tiểu muội ngang bướng, xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Bảo Giai không nói lời nào, thế nên Bạch Nham liền nói, "Cãi nhau cùng bạn trai đi? Đi ra đây, anh trai mời em ăn cơm."

Ai cũng biết Bảo Giai có một bạn trai rất rất tốt, Nhật Quang gửi cho Bảo Giai một quà tặng nhỏ rất đẹp, còn có hình của cậu, Bảo Giai liền đem nó kẹp ở trong ví da, giống như dâng vật quý khắp nơi cho người ta nhìn.

Bạch Nham dẫn Bảo Giai ra ngoài ăn cơm, ăn món ăn Trung Quốc mà Bảo Giai thích nhất, đưa cho cô một tờ giấy A4 viết chằng chịt nội dung biện hộ, dặn cô trước khi lên lớp xem kỹ hai lần, cuối cùng còn đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nói với cô, "Đừng buồn, hắn sẽ lại gọi điện thoại tới."

Bảo Giai cầm tờ giấy A4 này nói tạm biệt với hắn, khi lên lầu qua cửa sổ trong hành lang thấy hắn còn chưa đi, một người ngẩng đầu đứng ở dưới lầu, bắt gặp cô cúi đầu nhìn sang liền nở nụ cười, sau đó mới xoay người rời đi, trước khi đi còn vẫy vẫy tay đối với cô.

Khi lại nhận được điện thoại từ Nhật Quang, cậu chỉ dùng thanh âm kêu một tiếng "Bảo Giai", lòng của Bảo Giai liền đau, đây là ban đêm ở chỗ Bảo Giai và sáng sớm ở chỗ Nhật Quang, hai người ở hai đầu điện thoại nói rất lâu, rất nhiều đều là lặp lại mơ hồ, Nhật Quang nói Bảo Giai anh rất nhớ em, anh yêu em, anh rất muốn nhìn thấy em, ngay cả chỉ thấy một chút cũng được, cậu nói cậu đã để dành được rất nhiều tiền, rất nhanh chúng ta lại có thể gặp mặt rồi.

Bảo Giai biết ý nghĩa của một tấm vé máy bay quốc tế là như thế nào, cô ở đầu này điện thoại nghe thanh âm khàn khàn lại uể oải của chàng trai, đầu quả tim như bị nhéo một cái.

So với bất kỳ thời điểm nào cô đều yêu chàng trai ở bên kia đầu điện thoại, nhưng cô cảm thấy rất mệt, hơn nữa cô biết cậu cũng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baogiai