Thất tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 03 tháng 7 năm 2017.

Trời oi nóng, không khí đặc quáng như một nồi cháo sắp cháy.

Thực ra, em không mạnh mẽ như em vẫn tưởng.

Trái tim cũng làm bằng thịt, dù yên ổn trong lồng ngực khó có thể chạm tới, nó vẫn biết đau.

Nước mắt là kì lạ nhất, trong đêm, chỉ khẽ chạm vào một mảnh kỉ niệm, cũng có thể rơi không ngừng.

Người ta nói, nhân sinh của một nhà văn phải trải qua yêu, được yêu và bị thất tình, như vậy mới trọn vẹn. Giờ chính mình trải nghiệm, nhận ra rằng cảm giác ấy mới lạ, mà cũng thật không dễ chịu chút nào.

Đáng tiếc hơn cả, hình như em mới trải qua cái đầu và cái cuối, cái ở giữa lại không có.

Thế nên nói đáng tiếc.

Ngày 04 tháng 7 năm 2017.

Mất điện, được nghỉ.

Nhân sinh thật như một trò đùa. Lúc cần rảnh rỗi để hẹn hò thì bận đến mức thời gian nhắn tin cũng là cướp giật. Đến khi thất tình, cần công việc để lú lẫn trí óc hay suy nghĩ linh tinh, lại phát hiện ra bản thân có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Đắn đo xem có nên đăng status. Nghĩ có lẽ thôi.

Đăng status chỉ là một cách gây sự chú ý. Nhưng giờ có lẽ người mình muốn chú ý đã không quan tâm nữa, vậy thì có cần những sự quan tâm khác?

Ngày 05 tháng 7 năm 2017.

Thực ra, em không sợ đau khổ, em cũng không muốn bỏ cuộc. Chỉ cần anh khẽ nhìn em một chút, em sẽ vui vẻ mà đi tiếp con đường đã làm em khóc nhiều lần này.

Nhưng anh chỉ im lặng.

Đến cơ hội để em bước lặng lẽ bên anh, anh cũng không muốn cho em.

Em nên nói anh là người tốt, khi không muốn em phí hoài thời gian thanh xuân, hay nên tức giận vì sự keo kiệt của anh?

Keo kiệt đến một ánh mắt, một lời nói, một tin nhắn cũng không thể cho em.

Keo kiệt làm em mất hết cả dũng khí, phải buông vũ khí mà từ bỏ.

Ngày 06 tháng 7 năm 2017.

Ngày em nói em sẽ không làm phiền ang nữa. Khi đó, em đang đứng ngoài ban công đang tu sửa của nhà em. Mưa rơi nhè nhẹ thấm lạnh vào da thịt. Bốn phí tối đen như mực. Bên tai là tiếng đổ chuông điện thoại dài như vô tận.

Lần đầu tiên, em hiểu được, thất tình không đẹp hoa lệ như trong truyện ngôn tình em vẫn đọc. Không phải một một chiều lãng mạn ôm tách cà phê ngồi bên cửa sổ, trên gương mặt hiện một nỗi buồn mang mác.

Thất tình nó hiện thực và đau khổ hơn nhiều. Là cảm giác gió lạnh bên người, mà bản thân không biết phải làm sao. Lý trí nói nên dừng lại, mà lòng vẫn ôm hi vọng, chờ một chút nữa, thêm một chút nữa.

Cuối cùng, chờ được là một dãy dài những im lặng.

Chỉ có mình em mà thôi.

Ngày 07 tháng 7 năm 2017.

Hôm nay thời tiết thật đẹp. Em chọn một bộ quần áo đẹp, buộc kiểu tóc điệu đà. Đánh chút son môi.

Là con gái, có buồn cũng phải buồn thật xinh đẹp.

Kì thực, em muốn anh nhìn thấy, vì sao chính em cũng không rõ. Để anh biết rằng em vẫn ổn? Hay anh sẽ phải tiếc nuối vì đã đánh mất một người xinh đẹp như em?

Càng lúc em càng thấy mình thật giả dối. Em cười thật nhiều. Trong khi em thật ra không ổn chút nào.

Em đã nghĩ sẽ gặp anh.

Em sẽ túm cổ áo anh như nữ lưu manh, mở miệng quát lớn: mn, rốt cuộc anh có thích em không? Anh lạnh lùng xốc lại cổ áo, nhưng khóe môi mang ý cười.

Hoặc em lướt qua anh, anh kéo em lại, hỏi em: tại sao không tiếp tục làm phiền anh nữa?

Tất cả chỉ là ảo tưởng của em. Em nhìn theo bóng lưng anh, tưởng tượng cái nhăn mày của anh là vì em.

Giá em có đủ dũng khí, chạy đến bên anh và nói: em muốn rút lại những lời hôm trước, được không?

Ngày 08 tháng 7 năm 2017

Hôm nay nhà ăn cho ăn trứng luộc.

Lần đầu tiên ngồi cạnh anh, em run đến mức không bóc nổi vỏ trứng.

Giờ nhớ lại, trứng cũng không muốn ăn.

Em thích anh trước. Mỗi khi anh đến gần, tim đập loạn xạ như bị tăng động vậy.

Thật muốn cho anh biết điều này.

Người ta nói con gái theo đuổi con trai rất dễ dàng, đến trường hợp của em sao vất vả như vậy?

Người bắt đầu trước là người thua cuộc.

Anh, em thua rồi.

Ngày 09 tháng 7 năm 2017.

Nhớ một người không giống như trong truyện. Không phải là chạm vào một hình ảnh đẹp, bỗng nhớ đến một kỉ niệm đẹp, sau đó tim đau nhói.

Cũng không hiện thực đến mức ngồi trong nhà vệ sinh cũng nhớ đến.

Chỉ đơn giản là sáng thức dậy, ngồi ngẩn ngơ trên giường không biết phải làm gì, nhìn đồng hồ mới có hơn năm giờ, tự hỏi tại sao lại dậy quá sớm như vậy?

Lúc trước quen nhau, anh luôn giục em dậy sớm, em lại luôn ngủ lười. Giờ không cần dậy sớm nữa, em lại không ngủ được.

Trước kia, em vẫn nghĩ em mới là người nhân nhượng anh, giờ nghĩ lại, lúc trước em dám nói muốn đánh anh một trận, dám mè nheo, lớn tiếng, làm nũng như trẻ con cũng chỉ vì em biết có người sẽ chiều em như vậy. Ở trong phúc mà không biết tận hưởng.

Anh luôn nói em phải trưởng thành lên, đừng trẻ con nữa. Em cười đăng ảnh trộm sữa của cháu uống vụng cho anh xem.

Thực ra em vẫn luôn muốn nói, bên cạnh anh em mới như vậy, với người ngoài, em luôn là cô gái dịu dàng, biết điều, vui vẻ lạc quan.

Mọi ngốc nghếch, chỉ là muốn cho anh biết, người con gái của anh cần được che chở thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman