Bao giờ mưa thôi rơi? (2) - hoamocmienthang3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______Bao giờ mưa thôi rơi?_________ 

(2)

Trời đã chuyển sang đoạn cuối thu . cái lạnh se se đầu mùa đã nhuốm thêm chút giá buốt . sáng mở cửa ra ,rùng mình bởi cái lạnh như thấm sâu tâm can . làn sương mỏng tang mờ loãng phảng phất như nỗi nhớ mơ hồ . 

chiều . trời giăng mắc chút hơi mưa . nhưng không khí nặng trĩu nỗi niềm . đi về trong cơn mưa ấy nghe mưa bám trên mi mắt cay cay . người đang ở nơi nào ? ta vội vàng đạp qua đoạn đường nhớ ,chỉ sợ rằng nếu không thế thì trong lòng chẳng bao giờ thôi mưa . 

mấy đêm nay ta lại rơi vào những cơn mất ngủ triền miên . sáng ra mi mắt quầng thâm kỉ niệm,mệt mỏi rã rời . tại sao kí ức ngọt ngào lại trở nên đớn đau thế này ? 

người đã gọi cho ta vào một đêm mưa . giọng người nghẹn lại đầy nước mắt . không nhìn thấy nhưng trái tim ta nghe được những âm thanh đau đón ,rũ xuống trong bóng đêm . ta thấy được bóng người xiêu vẹo đổ xuống dưới ánh đèn đường vàng vọt thành một khối lặng câm nhức nhối . trái tim ta lại rỉ máu . không nói gì chỉ nghe thôi nhưng sâu thẳm ,tình yêu xưa quằn quại vẫy vùng . ta muốn chạy lại bên người làm một cái bến bình yên ,dịu đi những cơn đau mà người đang gánh chịu . nhưng ... 

ta luôn mong trời thôi mưa...

Trời không mưa . nhưng lòng ta triệu triệu giọt buồn đang trút xuống như cố làm đầy thêm cái cốc đắng cay . ta đã cố không viết vào đây nữa để xua đi ngày tháng đã qua, bỏ đi kí ức mà ta đã từng nâng niu cất giữ như báu vật . nhưng không thể . nó như một cái cọc để ta bám vào mỗi khi cảm thấy cô đơn ,buồn tủi, tuyệt vọng .... ta tự ru mình vào kí ức,đắm chìm trong đó khóc lóc đến khi kiệt sức ,đén khi nỗi cô đơn buồn tủi tan ra thành nước mắt ... 

hôm nay cũng vậy . đáng lẽ ra ta phải vui nhưng lòng ta lại là sự trống rỗng đáng sợ . ta tìm một xó ,giấu mình vào trong đó ,nước mắt cứ lặng lẽ trào ra . ta nhơ người biết bao ,ta cần nghe giọng nói của người biết bao . đoạn đường ta vừa đi qua ngập tràn hương hoa sữa . ôi ! ta tưởng mùa đã đi qua . hoá ra mùa vẫn còn nấn ná nán lại . làn hương ngọt ngào nồng ấm nhức nhối trong tâm hồn làm ta nhớ người đến đau đớn . làm sao người có thể đến bên ta được . biết vậy mà trái tim ta vẫn không thôi khao khát . ta muốn khóc thật lớn ,khóc cho đến khi ta trở nên trơ lì với mọi cảm giác , không còn biết thương, nhớ ,vui ,buồn ,hạnh phúc ,khổ đau .... là gì nữa . mưa ơi ...mưa ơi ...

Mưa thật rồi .sáng nay chỉ là những bụi mưa lất phất bay . trời tối dần và mưa cũng thêm nặng hạt . ta nghe gió hát ngoài kia ,trên những tàng cây ,bài hát đớn đau ,khắc khoải ,đốt cháy mọi yêu thương . mưa giận hờn ,lạnh buốt . ở nơi xa ấy ,người có biết ta cũng đang đớn đau !!! 

ta đi trên đường ,mưa rát mặt . nước mắt hoà theo mưa thấm ngược vào tim . ta muốn tìm về kỉ niệm ,tìm người . nhưng màn mưa đã giăng mờ tất cả . ta không nhận ra nổi chính mình . nỗi nhơ nơi tim gào thét đòi giải phóng . nhưng biết làm sao khi chính ta cũng muốn được tự do ,thoát khỏi mọi cảm xúc của chính mình . 

gặp lại vài người bạn . " nào uống cùng nhau một chén mừng ngày gặp lại ". nếu dốc cạn sẽ thấy dễ uống hơn, đỡ đắng hơn . nhưng lúc này lòng ta còn đắng cay hơn cả rượu . ta nhẩn nha từng chút cho thấm dần thêm nỗi đắng cay . "từng phần trăm một hả ?"- đám bạn cười mà lòng ta nghẹn tiếng khóc . mỗi khi người làm bạn với men say,người nghĩ gì nhỉ . ta chỉ biết trách " uống chi cho hại người !" . nào phải vui gì khi khi uống đâu . người vẫn bảo ta "say nghĩa ,say tình chứ say đâu bia rượu ". tình nghĩa là đây,thôi thì cạn vậy . nỗi đau tuột xuống,còn lại ngọt ngào kỉ niệm trong nỗi nhớ . có một chén thôi mà chuếnh choáng ,nhìn đâu cũng thấy người . vội từ biệt mọi người để khỏi oà khóc .... giả lả " lần sau gặp lại uống nốt nhé" 

thế là cũng sắp qua một ngày . mưa kỉ niệm đầy tay ,đặt lên môi ,dịu dàng ,man mác ...

Nhớ ngày ấy cơn mưa phùn lất phất, lành lạnh. Một chiếc áo khoác không che đủ 2 tấm thân quá khổ, vậy mà chen chút nhau trong chiếc áo thấy ấm biết bao. Giờ bước một mình trong cái áo khoác ôm khích vào người, gần như là nóng nực mới thấy thèm cái cảm giác cơn mưa phùn năm nào, cái vòng tay năm nào thay một phần chiếc áo. Vội rụt một tay ra khỏi áo, tự vòng ôm lấy chính mình, cái cảm giác năm xưa được ùa về, lành lạnh, cơn mưa phùn ... thiếu một nửa!

Thiếu một nửa ... Phải không mà ta cảm thấy lạnh thế này ? lạnh buốt từ trong gan ruột buốt ra . bàn tay tê cóng vì thiếu một bàn tay ấm áp dịu dàng ủ ấp . gió thổi vù vù trên những tàng cây như muốn xoáy tung lên tất cả rồi cuốn xô đi trong đời nghiệt ngã . ta nép vào bên đường ,tránh cơn gió vừa thốc tới ,quấn chặt chiếc áo khoác vào người chống lại cái rét tái tê . nhưng vô ích . ta sợ rằng chỉ thêm một chiếc lá cũng đủ làm ta ngã gục dươí chân mùa . hâm chưa ? đang yên đang lành lại đi ra đường .... 

lất phất mưa . những bụi mưa bay bay bám đầy trên áo ,trên tóc . mái tóc đã dài ( khoảng cách giữa ta và người cũng bằng như thế ) . khi xưa bên người tóc ta mới chớm ngang vai,người thường hay túm lại một túm ở đằng sau rồi bảo ta " trông sành sứ lắm" . ta vênh mặt ,cong môi "kệ m" rồi doạ " hay m cắt tóc tém nhé,cho sành sứ một thể " .người cười " ừ ,để c cắt cho , c cắt hơn thợ đấy" . ta biết người thích ta để tóc dài nhưng chưa bao giờ người phản đối ta cắt tóc cũng chả một lần nói : c thích m để tóc dài . có lẽ người quá hiểu ta . nếu người nói vậy nhất định ta sẽ cắt thử cho người biết vì ta ương . giờ tóc dài rồi mà người thì xa . liệu nếu tóc ta ngắn như xưa thì .... ta vuốt tóc , mưa bám vào tay man mác buồn ,hụt hẫng 

người đang ỏ đâu ? đường về thật lạnh chẳng biết người có đủ ấm không ? hay ở nơi nào đó mưa nghẹn ngào cơn say . kiếp sau .. . hôm nay lại thêm một người hỏi ta có kiếp sau không . cái kiếp sau ấy có không nhỉ ? mà ta quan tâm gì 

Kiếp này chẳng được gần nhau 

Đành thôi hẹn lại kiếp sau nhé người 

lời người nói trong mưa . ta "vâng" dù chẳng biết có tồn tại cái kiếp ấy không . trái tim ta gào thét " m chỉ cần kiếp này thôi ". 

mà nếu có kiếp sau thật thì sao ? trời mãi còn mưa...

Ta gặp lại người trong một hoàn cảnh - nói thế nào nhỉ - ở một đám tang . sau bao ngày xa cách , được nhìn thấy nhau thật gần . nói cùng nhau 2 câu rồi chia tay . người vội về vì công việc, ta vội về bởi sợ rằng nước mắt không dành cho người đã khuất và che đậy bằng lí do " m mệt vì phải bận rộn suốt một tuần rồi". 

một con đường kéo dài về 2 phía . mưa giăng mờ trong mắt ta . ta không dám quay đầu nhìn lại vì sợ rằng nếu thế sẽ không thể đi nổi . sợ trong phút yếu lòng ,ta sẽ chạy lại bên người cho yêu thương ùa về . 

người đi khuất rồi,sau lối rẽ . còn ta bơ vơ , đơn độc trên đường về . hàng cây tư hương xanh thẫm nhớ nhung, trầm mặc bên đường . ta như nghe thấy tiếng mưa trong đêm đông năm nào . ta như thấy đâu đây ,làn hương quen ngọt ngào ,ấm áp , dịu dàng ... tư hương ơi có thể quay lại mùa xưa không mà cây cứ xanh màu chờ đợi , mà hoa cứ nồng nàn nhớ thương . 

chạm tay vào chiếc lá . kỷ niệm trượt dài hờ hững . ta bỏ chạy khỏi kí ức của mình,đau đớn , mỏi mệt.

Đêm . ta tỉnh giấc khi nghe tiếng mưa . với tay ngó nhìn đồng hồ :0h 12 . còn quá sớm nhưng không thể ngủ lại nữa . tiếng mưa vọng đều đều trên mái nhà như nhắc nhở . 

Hôm trước ta lại gặp người . tại đám cưới của người bạn chung . người nhìn ta xót xa " M nhìn lại m đi , sao gầy quá thế này !" . công nhận dạo này ta gầy thật " Dạo này vất vả hơn nên vậy thôi . C đừng lo ". ta nhìn người . tóc người bạc nhanh hơn tuổi . có sợi tóc nào bạc vì ta không ? tránh người , ta đi qua chỗ khác . nhưng cái nhìn của người vẫn bỏng rát sau lưng . cạn một chén hạnh phúc cùng đôi uyên ương mà nước mắt trào ra . luống cuống " Xin lỗi ! tại rượu ..." 

lúc chia tay . người chợt nắm tay ta " M sống vui nhé, cho C. Chỉ có M biết được là C yêu M như thế nào " . tai ta ù đi . bàn tay thiếu nghị lực lặng yên trong tay người ấm , mềm . Muốn quá một lần được ngả đầu trên bờ vai kia và khóc như ngày trước , được lướt tay trên mái tóc yêu thương .... 

một mình ta . đường về , chân quen dẫn lối đến bờ sông ngày nào . hoàng hôn nhuộm tím chiều . gió hoang hoang rợn nỗi cô đơn . nơi đây ta đã từng có người . 2 đứa ngồi im lặng bên nhau cho tới khi chút ánh sáng cuối cùng chìm dưới sóng . giờ đây ... Sương chậm rơi, cái lạnh bám vào hồn tê tái . cái áo len dày , người vẫn bảo " đỏ đến nhức mắt" cũng chẳng thể làm ấm hơn . khi xưa có người ta vẫn thường nhõng nhẽo " C cõng m nhé!" cõng chút xíu thôi rồi ta đòi xuống vì sợ người mệt . " C có thể cõng m đi đến hết cuộc đời !". Lời nói vẫn chỉ là lời nói . ta chỉ cần người đi bên cạnh ta thôi mà cũng có được đâu . 

đột nhiên mưa trút xuống rào rào . ta giật mình thoát khỏi kỉ niệm xưa . người đang làm gì ? có còn nghe mưa ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro